• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-22

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 22: Mình trèo cao không nổi




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Cố Niệm Chi nhẹ nhàng ‘Ồ’ một tiếng, tâm tình đột nhiên nhẹ nhõm.



Nếu như là Trần Liệt thì cô ấy yên tâm rồi, cô ấy thật sự không muốn để Hoắc thiếu biết cô chọc đến phiền phức khiến người ta hết sức khó xử như vậy…



“Đó là anh Trần của mình…” Cố Niệm Chi cười mỉm giải thích, “Anh ấy đâu?”



“Anh ấy nói có việc, vừa mới đi ra ngoài rồi.” Mai Hạ Văn đứng dậy rót cho cô ấy một ly nước, “Khát không?”



Cố Niệm Chi liếm liếm đôi môi nứt nẻ của mình, hai tay đỡ lấy nhưng không hề uống, cười cám ơn hắn, “Lớp trưởng ngồi đi, người đến là khách, làm sao lại không biết xấu hổ mà để cậu pha trà rót nước cho mình chứ?”



Mai Hạ Văn nhếch môi cười, trên khuôn mặt nho nhã ngập tràn sự dịu dàng, hắn kín đáo nói: “Niệm Chi, hoá ra cậu sống ở đây à? Tụi mình còn tưởng…”



Người trong khoa đều biết Cố Niệm Chi mồ côi, chỉ có một người chú bà con xa gia thế bình thường làm người giám hộ, thường ngày ăn mặc cũng rất bình thường.



Tuy rằng cô ấy rất xinh đẹp, nhưng trong mắt những sinh viên khoa luật đại học C có hoả nhãn kim tinh kia, cái bọn họ nhìn thấy đầu tiên là những thứ ở bên ngoài, ví dụ như quần áo, giày và ba lô là hiệu gì, còn có cô ta sống ở đâu, mà Cố Niệm Chi vốn dĩ vẫn luôn sống ở ký túc xá.



Cố Niệm Chi đó giờ chưa từng sử dụng đồ hiệu nổi tiếng, hai ngày cuối tuần không có ở ký túc xá, nghe nói đi làm thêm ở bên ngoài, mọi người đều cho rằng hoàn cảnh gia đình cô ấy không tốt, đều rất thông cảm cho cô ấy.



Mai Hạ Văn cũng là con trai của thế gia, gia đình có cấp bậc còn cao hơn Phùng gia một chút, mà hắn nhìn ra được, căn hộ tầng cao nhất tiểu khu Phong Nhã mà Cố Niệm Chi sống, giá cả không hề rẻ.



Nếu như cô ấy thật sự là trẻ mồ côi gia thế bình thường thì không thể sống ở ngôi nhà này được.



Nội thất trong nhà lịch sự tao nhã mà khiêm tốn, nếu là người biết hàng sẽ nhìn ra, đồ trong phòng này đều là vật phẩm thượng đẳng.



Có một số thứ, ngay cả Mai Hạ Văn cũng không nhìn ra lai lịch, nhưng cũng không gây ảnh hưởng đến việc hắn ước lượng giá cả.



Cố Niệm Chi nghiêng đầu cười một chút, không có chút ngại ngùng nào, nói giòn giã: “Ồ, cậu nói căn nhà này sao? Đây không phải của mình, mình trông giúp người ta thôi. ——Cậu biết chứ?”



“Trông nhà?” Mai Hạ Văn cũng không hiểu rõ, “Chẳng lẽ không phải nhà cậu, hay họ hàng của cậu sao?”



Nếu như họ hàng của Cố Niệm Chi có thể có căn nhà như thế này, gia thế nhà cô ấy chắc cũng không tính là kém…



Cố Niệm Chi liên tục xua tay, “Không phải không phải, cũng không phải nhà của họ hàng mình. Mình nói thật, nhà này là của người khác, họ ra nước ngoài, nhưng bọn họ không muốn bỏ trống, cũng không muốn cho thuê, nên tìm người trông nhà. Đúng lúc mình đi làm thêm quen biết bọn họ nên để mình mỗi tuần đến ở hai ngày, giúp bọn họ quét dọn, nhận bưu phẩm, nộp phí bất động sản và tiền điện nước. Cậu xem, phòng ngủ chính bên kia cũng bị khoá lại, là phòng của họ, mình không thể đi vào, mình chỉ có thể ở tại phòng ngủ nhỏ nhất này, ngoài ra, mình cũng không thể lên lầu.”



Cố Niệm Chi không hề muốn người khác biết được thân phận thật sự của Hoắc Thiệu Hằng, vì cô ấy không cần vầng sáng của Hoắc Thiệu Hằng, càng không cần quen với những thứ này.



Cô ấy luôn cảm thấy nơi này không thuộc về mình.



Đợi cô ấy khôi phục trí nhớ, cô ấy sẽ rời khỏi Hoắc Thiệu Hằng, trở về nơi của người bình thường thuộc về mình.



Căn hộ này đứng tên của Hoắc Thiệu Hằng, phòng ngủ chính cũng là của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng Hoắc Thiệu Hằng rất bận, phần lớn thời gian đều sống tại nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt.



Lúc Cố Niệm Chi quay về vào cuối tuần, anh mới cùng ở lại, vì Hoắc Thiệu Hằng không yên tâm để cô ấy ở một mình.



Còn tầng hai, là phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng, phòng luyện súng và phòng tập gym.



Cố Niệm Chi vô cùng thù hận phòng luyện súng và phòng tập gym đó, từ hai năm trước vì lên đại học nên chuyển đến đây, Hoắc Thiệu Hằng liền bắt cô ấy luyện súng, còn theo dõi đồng hồ bấm giây đốc thúc cô ấy tập thể dục.



Cô ấy ghét nhất chạy cự li dài, vừa nhìn thấy máy chạy bộ trong phòng tập gym là cứ như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp.



“Là như vậy à… Hèn chi không phải ngày nào cậu cũng ở đây.” Mai Hạ Văn cười gật đầu, tin lời của Cố Niệm Chi.



Vì bọn họ đều biết, Cố Niệm Chi sống ở ký túc xá nữ của khoa Luật đại học C, cuối tuần mới rời khỏi ký túc xá, nghe nói là làm thêm kiếm tiền.



Vậy thì đúng rồi.



Cô ấy trông nhà giúp người khác, một tuần đến quét dọn một lần.



Cố Niệm Chi gật đầu, cười nói: “Đúng là như vậy.”



Cô ấy cúi đầu nhìn bản thân mình, không phải bộ váy dạ tiệc lụa Organza màu xanh tím nữa, mà là bộ đồ ngủ cotton Ai Cập kẻ sọc in hình hoa anh đào màu hồng phấn mỏng, tay áo dài quần dài, nút ngoài cổ áo được cài rất chỉnh tề, lập tức vén tấm chăn mỏng lên, xuống giường, âm thầm chuyển đề tài: “Lớp trưởng, mình khỏi bệnh rồi, cám ơn cậu đến thăm mình.”



Thấy Cố Niệm Chi có ý muốn tiễn khách, Mai Hạ Văn cuối cùng cũng nhớ lại mục đích đến của mình, quay đầu nhìn khuôn mặt mỉm cười của Cố Niệm Chi lo lắng nói: “Niệm Chi, vòng thi phỏng vấn nghiên cứu sinh của cậu…”



“Phỏng vấn nghiên cứu sinh? Tiêu rồi tiêu rồi, sao mình lại quên mất chuyện này rồi…” Cố Niệm Chi bỗng nhiên tỉnh ngộ, gấp gáp dùng tay vỗ trán, khuôn mặt đau khổ tột cùng, “Làm sao đây làm sao đây? Vòng phỏng vấn của mình…”



Đã một tuần trôi qua rồi, cô ấy sớm đã bỏ qua thời gian thi phỏng vấn rồi!



Cô ấy vừa nói xong thì nghe tiếng vang lộp cộp của khoá cửa, khuôn mặt tròn trịa của Trần Liệt thăm dò đi vào, cười nói: “Niệm Chi, em cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Nói xong liền kinh ngạc nhìn Cố Niệm Chi tràn đầy năng lượng trong phòng ngủ.



Cô ấy cười, cô ấy ồn ào, cô ấy kinh ngạc, cô ấy chán nản, hoàn toàn không giống người bệnh đã hôn mê hơn một tuần vừa mới tỉnh lại.



Nếu như không phải Trần Liệt tự mình chăm sóc Cố Niệm Chi cả tuần, đánh chết hắn cũng không tin Cố Niệm Chi là người bệnh đã hôn mê một tuần.



“Anh Trần! Thật sự đã qua một tuần rồi?” Cố Niệm Chi có chút căng thẳng đến gần bên hắn, “Vậy em… Buổi phỏng vấn của em…”



Trần Liệt muốn an ủi cô ấy, quay đầu nhìn thấy Mai Hạ Văn rất có hứng thú nhìn bọn họ nói chuyện, trong lòng có chút không vui, ho một tiếng, nói: “Lớp trưởng Mai đúng không? Cám ơn cậu đến thăm Niệm Chi nhà chúng tôi, em ấy bệnh nặng mới khỏi, tôi vẫn phải đưa em ấy đi bệnh viện kiểm tra, nếu không…”



Mai Hạ Văn hiểu ý hắn, nói: “Em chính là đến để thăm Niệm Chi một chút, biết cậu ấy không sao là tốt rồi.” Nói xong lấy quà mà hắn mang đến ra, “Đây là quà mình chuẩn bị cho cậu lúc ở buổi tiệc sinh nhật của Phùng Nghi Hỉ lần trước, đặc biệt mua cho cậu, cậu giữ lấy, sau này sẽ có lúc cần dùng đến.”



Cố Niệm Chi nhớ lại chuyện đó trong lòng không được thoải mái, nhưng chuyện đó không liên quan đến Mai Hạ Văn, cô ấy không thể giận cá chém thớt, cười đưa hai tay nhận lấy: “Lớp trưởng khách sáo quá, đợi mình quay lại cảm ơn cậu sau nha.”



Mai Hạ Văn nhìn cô ấy, nhớ ra buổi tiệc sinh nhật của Phùng Nghi Hỉ vào thứ bảy hôm đó, mọi người vẫn còn cười nói vui vẻ, hôm nay hoàn toàn không phải người chung đường nữa, đột nhiên trong lòng có chút xót xa, thở dài nói: “Ừ, cậu vẫn chưa biết hả? Lớp mình gần đây trở nên nổi tiếng trên mạng rồi.”



“Nổi tiếng trên mạng?” Cố Niệm Chi vừa nói, vừa mở hộp quà của Mai Hạ Văn, “Lớp mình nổi danh rồi sao?”



“Đúng, nổi danh rồi, bởi vì bạn thân nhất của cậu nổi danh rồi.”



Tay Cố Niệm Chi đang khui hộp quà ngừng lại một chút, nhàn nhạt nói: “Phải không? Vậy chúc mừng cô ta, mình là bạn thân của cô ta khi nào? Lớp trưởng, cậu đừng hiểu lầm, mình trèo cao không nổi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom