• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-21

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 21: Cuối cùng cũng tỉnh rồi




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Con ngươi bên dưới mí mắt Cố Niệm Chi không ngừng chuyển động, dường như vô cùng muốn tỉnh lại, nhưng làm sao cũng không mở mắt ra được.



Đó giờ chưa từng mệt mỏi rã rời như vậy, ý thức trong mơ đang quay cuồng không ngớt.



Cô ấy mơ thấy bản thân mình quay về phần cuối cùng của kí ức, cũng chính là tai nạn xe năm cô ấy mười hai tuổi.



Cô ấy nhớ trong xe bốc lên ngọn lửa hừng hực, cũng nhớ Hoắc Thiệu Hằng đã cứu cô ấy ra từ trong chiếc xe hơi sắp nổ tung.



Tất nhiên, lúc cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy ân nhân cứu mạng mình, cô vẫn chưa biết tên anh, chỉ là ghi nhớ thật kĩ người này, nhớ kĩ anh đã cứu cô ấy từ trong xe hơi bốc cháy hừng hực.



Cô ấy không nhớ mình là ai, từ đâu đến, muốn đi đâu, cũng không nhớ nhà mình ở nơi nào, ba mẹ lại ở đâu.



Chiếc xe hơi mà cô ấy ngồi vốn dĩ nên là manh mối quan trọng nhất, nhưng vụ nổ lớn đã biến chiếc xe thành tro tàn, để lại một cái hố vĩ đại trên mặt đất, giống như do thuốc nổ phát nổ, nhưng quân đội đế quốc lại không kiểm tra đo lường được bất kì vết tích của thuốc nổ nào ở cái hố đó.



Chỉ có mỗi xăng xe phát nổ sao lại có thể tạo thành kết quả này?



Cô ấy thậm chí không nhớ tài xế là ai…



Trong giấc mơ, tất cả đều giống như sáu năm trước, bản thân năm mười hai tuổi khóc la như bị tâm thần, liều mạng hướng về chiếc xe bên đó mà giãy giụa, là Hoắc Thiệu Hằng sống chết ôm chặt cô ấy, không cho cô xông qua đó.



Được cứu trở về cô ấy dường như chỉ là một con thú nhỏ phải chịu khiếp sợ cực độ, thấy người đến gần là cắn xé, không tin một ai, không quan tâm một ai, trừ người đã cứu cô Hoắc Thiệu Hằng.



Cô ấy chỉ tin tưởng anh.



Hoắc Thiệu Hằng năm đó cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, vừa được điều động từ nước ngoài về, nhận lệnh quân đội thành lập Đội hành động đặc biệt.



Vì lúc đó anh là người duy nhất có thể tiếp xúc với cô ấy, quân đội đế quốc thận trọng, liền để anh làm người giám hộ của cô ấy.



……



Cố Niệm Chi trong giấc mơ bất an nói mê, trằn trọc.



Kí ức đã quên sạch hình như sắp muốn nhớ lại, tim cô ấy đập càng ngày càng nhanh, đầu cũng bắt đầu đau.



Cô ấy cắn chặt răng, liều mạng hồi tưởng, bởi vì lần này trong kí ức cô ấy có thêm một chiếc máy bay.



Một chiếc máy bay ẩn trong trời xanh mây trắng, trên thân máy bay viết mấy chữ lớn “MH210” màu đỏ tươi nổi bật.



Bản thân đã từng nhìn thấy chiếc máy bay này, hơn nữa là trước khi chiếc xe hơi cô ấy ngồi phát nổ.



Mắt thấy cô ấy sắp phá bỏ tấm màn che mê ảo, nhớ ra sự việc trước vụ tai nạn xe sáu năm trước, não bộ của cô ngay lúc này dường như không gánh vác nổi.



Rốt cuộc là chuyện gì đây?



Bây giờ cô ấy nhớ lại bản thân mình ngồi trong xe nhìn thấy chiếc máy bay từ trên trời đáp xuống, lại nhớ rõ ràng hiện trường tai nạn xe sau đó là trên đầu con phố phồn hoa náo nhiệt, cách chỗ máy bay rất xa, căn bản không có vết tích của máy bay.



Trong giấc mơ, hai tay Cố Niệm Chi nắm rất chặt, gần như co giật, giữa trán nhíu lại rất sâu.



Thiết bị giám sát hoạt động não bộ của Cố Niệm Chi lập tức phát ra âm thanh báo động 'tíc tíc' chói tai.



Trần Liệt bận rộn lấy ra một ống tiêm lớn, tiêm thuốc an thần cho Cố Niệm Chi, ép buộc cô ấy cắt đứt cảnh trong mơ, rơi vào giấc ngủ sâu lần nữa.



Đây là vì bảo vệ não của Cố Niệm Chi không bị gánh nặng mà tổn thương hoạt động não bộ.



Vì cô ấy đã hôn mê một tuần rồi, hiện tại chắc là rất yếu ớt, tình trạng cơ thể chắc chắn gánh vác không nổi cường độ hoạt động não bộ quá lớn.



Lúc này cô ấy cần nhất là có một giấc ngủ ngon, sáng sớm ngày mai là có thể tỉnh lại.



Trần Liệt quan sát số liệu trên thiết bị một lát, nói với Hoắc Thiệu Hằng vẫn như cũ không ngắt máy ở đầu dây bên kia: “... Tôi tin là sáng sớm ngày mai em ấy sẽ tỉnh lại.”



Hoắc Thiệu Hằng cân nhắc cả buổi, đổi qua cầm điện thoại một tay, thấp giọng nói: “Vậy đưa cô ấy về căn hộ chung cư, tôi sẽ gia tăng nhân thủ gấp bội âm thầm bảo vệ cô ấy.” Ngừng một chút lại dặn dò: “Đừng nói với cô ấy bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi, cứ nói là cả tuần này tôi không kịp quay về, cũng chưa từng gặp cô ấy.”



Trần Liệt cười ha ha: “Sao vậy? Hoắc thiếu muốn làm việc tốt mà không để lại tên tuổi sao? Chậc chậc, thật ra anh để tôi nói tôi cũng không biết phải nói sao, cho nên căn bản tôi chưa từng nghĩ sẽ nhắc đến chuyện này với em ấy.”



Hơn nữa giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh của hắn còn ở chỗ Hoắc Thiệu Hằng kìa, hắn ăn no rồi còn không chống đỡ được bản thân mình sao?



“Không nhắc đến là tốt nhất, cậu nhớ giấy đảm bảo quân lệnh mà cậu viết đấy.” Quả nhiên Hoắc Thiệu Hằng đem giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh ra mà cảnh cáo hắn.



Trần Liệt ngước lên trời liếc trắng mắt, lẩm bẩm nói: “Anh không cần mỗi ngày đều nhắc tôi! Trí nhớ của tôi không có kém như anh!” Nói xong đứng lên gọi hai người lính cần vụ vào thu dọn thiết bị cho hắn, đồng thời gọi Nghiệp Tử Đàn vào thay quần áo cho Cố Niệm Chi đang ngủ, rồi đưa cô ấy lên xe.



Cố Niệm Chi đang ngủ say bị đưa về căn hộ tầng cao nhất của cô ấy ở tiểu khu Phong Nhã ngay trong đêm.



Sắp xếp của khu chung cư này là một thang máy cho hai nhà, có điều ở tầng cao nhất chỉ có một nhà, nên thang máy đó trực tiếp mở ra ngay trước cửa nhà của cô ấy, vô cùng an toàn và ẩn khuất.



……



Ngày thứ hai là chủ nhật, Cố Niệm Chi trong ánh nắng ban mai màu tím nhạt mở to mắt, con ngươi to tròn vừa mở ra lập tức hí lại, có chút không thích ứng được với ánh sáng.



Cô ấy vội giơ tay lên che mắt lại, muốn yên tĩnh nằm một lát.



Lúc này có một giọng nam trung êm tai truyền đến tai cô ấy, là giọng nói của lớp trưởng Mai Hạ Văn mà cô ấy biết rõ: “... Cậu tỉnh rồi?”



……



Cuối cùng Cố Niệm Chi mở mắt lần nữa, nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, hóa ra mình đang nằm trong phòng ngủ căn hộ tiểu khu Phong Nhã của mình...



“... Lớp trưởng? Sao cậu lại ở đây?” Cố Niệm Chi mở to mắt nhìn Mai Hạ Văn ở bên cạnh giường.



Mai Hạ Văn mặc áo trong màu xanh dương, quần dài màu đen, đường may thẳng tắp rõ ràng, một chút nếp nhăn cũng không có.



Áo khoác ngoài là một cái áo lông cừu mỏng cổ trái tim chui đầu màu xám đậm, trên khuôn mặt nhã nhặn đeo mắt kiếng gọng vàng, bên môi hiện lên ý cười thích thú, hai tay đút vào túi quần, hào hoa phong nhã đứng trước giường cô ấy.



Con ngươi Cố Niệm Chi vừa to vừa đen láy, thật là có hiệu quả mang đến vẻ đẹp, mắt của cô ấy vốn dĩ rất to, hiện tại vì kinh ngạc trừng lên mà tròn vành vạnh, thật sự chiếm một nửa trên khuôn mặt tinh xảo chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, nhìn giống như ‘thiếu nữ đẹp’ trong truyện tranh.



Mai Hạ Văn kìm lòng không được quay đầu qua, chuyển tầm nhìn, mỉm cười nói: “Cậu bệnh cả tuần rồi, mình đại diện tập thể lớp đến thăm cậu.”



Cố Niệm Chi ‘a’ một tiếng, khó mà tin tưởng: “Mình bệnh một tuần? Không phải chứ? Sao lại lâu như vậy?”



Mặc dù nói như vậy, cô ấy lập tức nhớ lại buổi tiệc sinh nhật đó ở Phùng gia, nhớ lại bản thân mình ở buổi tiệc bị đám người tính toán làm cho ngượng ngùng và khó xử, cũng nhớ ra trước khi bị hôn mê người cuối cùng nhìn thấy là Trần Liệt, không nhịn được mà quét mắt nhìn xung quanh hỏi: “Lớp trưởng, là ai để cậu vào?”



Đây là phòng ngủ của cô ấy mà…



Mai Hạ Văn ngồi xuống bên giường, nhìn hai má trắng hồng của cô ấy, mỉm cười nói: “Là chú của cậu.”



“Là Hoắc thiếu sao?” Trong lòng Cố Niệm Chi gấp gáp, lập tức căng thẳng khoa tay múa chân, “Có phải một người cao cao, rất đẹp trai, lại rất nghiêm túc không?”



“Ách…” Mai Hạ Văn chần chừ nhìn Cố Niệm Chi, âm thầm suy ngẫm ánh mắt cô ấy là gì.



Người đàn ông mở cửa cho hắn vào có một khuôn mặt tròn trịa, cái mũi tròn, miệng tròn, mặc dù không tính là lùn, nhưng tuyệt đối không thể tính là cao, càng không liên quan đến hai từ ‘đẹp trai’...



Hơn nữa, hình như cũng không phải họ Hoắc.



“Chú ấy nói họ Trần, cậu có quen không?” Mai Hạ Văn cẩn thận trả lời, thuận tay nâng tấm chăn mỏng đưa cho Cố Niệm Chi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom