• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Vân Nê (Cổ phong) (1 Viewer)

  • Chương 9

Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng

Ánh trăng bao phủ một tầng sương mỏng, bóng đêm dần dần hạ xuống, Tương Hạ hối hả chạy trong thành, trèo tường trở về Trấn Nam Vương phủ.
Thực lực nửa che nửa lộ của hắc y nhân kia thật khiến lòng người sợ hãi, Tương Hạ xoa xoa huyệt Thái Dương đang nhức lên từng trận, như thế nào cũng không nhớ nổi bất luận thông tin gì có liên quan đến người này, nổi danh trên Ác Nhân Bảng của sơn trang cũng chỉ có vài vị kia, Tương Hạ lại chưa từng gặp qua hắn.
Đại khái là trang chủ nhận thêm người mới đi.
Không, ngay cả vị trí trang chủ cũng đã đổi người.
Tổ chức sát thủ trên giang hồ là vô số, Bắc Hoa Khổng Tước sơn trang, Nam An Bích Tiêu quán, Đông Lăng Cửu Tiên cư, Tây Đình Vạn Phật hạng, tổ chức sát thủ của Khổng Tước sơn trang cầm đầu trải dài lục quốc, chiếm cứ một phương, không phụ thuộc vào bất cứ quốc gia nào cả, độc hành trên thế gian, chỉ cần tiền thuê đủ bảng giá, hậu duệ quý tộc cũng giết không tha.
Hôn sự của Sở Đàm tuy gác lại, nhưng nhân mạch phụ thân y lưu lại trong quân vẫn còn, đương kim thánh thượng muốn cầm quyền trong tay, tất nhiên muốn diệt trừ hết thảy tai hoạ ngầm, Sở Đàm chỉ là một quân cờ trong vô số người, nếu khống chế không được, cũng chỉ có một con đường chết.
Thiên kim tử thiêm kia hơn phân nửa là do thánh thượng bày mưu đặt kế, tiền thù lao gì đó so với quốc khố thật sự là cửu ngưu nhất mao[1], hơn nữa, tổ chức sát thủ làm việc còn sạch sẽ hơn nhiều so với mật thám của triều đình.
[1] Cửu ngưu nhất mao: chín trâu mất một sợi lông, giống như hạt cát trên sa mạc, giọt nước giữa đại dương, hạt muối bỏ biển, chẳng thấm vào đâu.
Khi Tương Hạ nhảy lên tường ngoài của Trấn Nam Vương phủ, hắc y nhân đã vững vàng đứng trên góc nhọn của mái cong cách mái cong của chủ điện tầm mười trượng, cụp mắt từ trên cao nhìn Tương Hạ, đôi mắt hạnh tựa tiếu phi tiếu[2], chậm rãi nói: “Còn có vọng tưởng muốn cùng ta ganh đua xem ai nhanh hơn sao?”
[2] Tựa tiếu phi tiếu: Cười như không cười.
“……”
Tương Hạ xoay người liền chạy.
Tường ngoài của Trấn Nam Vương phủ cao ngất, Tương Hạ treo ngang trên vách tường nhanh chóng nhảy qua, tựa như thằn lằn leo tường, quỹ đạo khó dò, gạch trên tường ngẫu nhiên ẩm ướt nứt nẻ, xương cốt toàn thân Tương Hạ bạo vang, thế nhưng chui vào từ cái khe hở chỉ rộng bằng bàn tay.
Hắc y nhân đuổi đến ngoài tường, đầu ngón tay mảnh khảnh thon dài vuốt ve cái khe nhỏ hẹp trên bức tường đã lớn tuổi, mắt hạnh híp lại, nhẹ giọng cảm thán: “Không thể tưởng tượng nổi. Quả nhiên là vị ‘ thần hành vô tung ’ nổi danh trên bảng kia, nếu là người khác có lẽ sẽ không giải quyết được đâu.”
Hắn nhảy lên tường cao, dẫm lên xà nhà nhỏ hẹp của Yết Sơn Đỉnh [3], tựa như làn gió nhẹ thổi qua người nhanh chóng lướt tới nơi ở của Sở Đàm.
[3] Yết Sơn Đỉnh: tổng cộng có 9 đầu nóc nhà.
x6xtG9ou6-T2uIQUwL_vG1zWM1wKiX5pfUvtIZe0oauQ-wYNtzR2jABXJJWj19XlMcwPreqLj554x6F9Pd2PfWP8UGfy-ingyG6NyB5ftBPCGpZu38_SuNFKP-qx45uqD8Bt-iRU
b3olIUXHIvjiK9uWm4e8zVTJ3ezvsWFfdB1zvtYwVTefOnbvEn7A5JF2vJisK-SPRnXaDAbYimIK2txwTtRIaWAmjZ78SbRRLghHxgZL-y1Npv-xqXGJOlqY_LzMelDQ85nhgSOC

Hai người cơ hồ đồng thời lọt vào nội viện của Sở Đàm.
Tương Hạ thân thể kịch liệt run rẩy, xương cốt rắc rắc giãn ra, dần dần khôi phục tướng mạo ban đầu, mà hắc y nhân kia đã rơi vào vòng vây của ba người đã đợi sẵn ở đây từ lâu.
Ngoại viện không xa truyền đến tiếng bước chân vội vàng rời rạc, rất nhiều hộ vệ trong vương phủ đang chạy tới đình viện.
Hắc y nhân bị bức lui đến cột trụ ở bên ngoài hành lang, quét mắt nhìn một vòng mấy người chung quanh, đều là trang phục đen nhánh, lưỡi dao sắc bén đeo khắp cơ thể.
“Ảnh vệ luôn là kẻ khó dây nhất.” Hắc y nhân nhìn về phía Tương Hạ, ôn hòa nói, “Kêu bọn họ lui ra phía sau, ta sẽ không bẩm báo trang chủ ngươi phạm tội ngỗ nghịch.”
Thu Thiền lạnh lùng liếc qua Tương Hạ, Tương Hạ quyết đoán phất tay hạ lệnh: “Nhanh lên, xử lý hắn.”
Ba người vây công mà lên, Tương Hạ thì muốn tìm kiếm cơ hội lướt qua sự ngăn trở của hắc y nhân, tìm mọi cách đến bảo vệ bên người Sở Đàm.
Sở Đàm lẳng lặng ngồi trước bàn trà trong tẩm phòng, nghe tiếng binh khí va chạm giòn vang ngoài cửa sổ, lòng bàn tay thấm mồ hôi lạnh, nhịn không được nhẹ nhàng tới gần cửa sổ, nương theo khe hở nhìn trộm ra ngoài, Tương Hạ đang ở phía đối diện, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm gian phòng này của mình.
Gần gian phòng của mình, một hắc y thích khách đã bị ba ảnh vệ vây đến góc chết, phía xa truyền đến tiếng hộ vệ đang tới gần, nói vậy rất nhanh là có thể bắt giữ tên thích khách này rồi.
Sở Đàm vẫn là xem nhẹ thực lực của tên thích khách này.
Hắc y nhân chợt xoay người nhảy lên, đạp vào cột trụ của hành lang phía sau lưng, giữa không trung xoay người rơi xuống đất, trong phút chốc đùi phải quét ngang qua, kình khí lạnh thấu xương bỗng nhiên thổi ngang qua lưng Liên Giác, Liên Giác chống đỡ không được, dù đã sớm có phòng bị, nhưng vẫn bị đẩy ra hơn một trượng, hung hăng đập lên thân cây dương to lớn sau lưng.
Liên Giác đỡ lấy bụng nhỏ đau nhức, quỳ trên mặt đất phun ra một ngụm máu.
Thu Thiền cùng Gian Quan hai mặt giáp công, hắc y nhân lấy ra từ trong tay áo một tiểu chiết phiến[4] đen nhánh, ngón tay vân vê trong nháy mắt liền triển khai, ba mươi sáu cái nan quạt cái nào cái nấy đều gắn lưỡi dao, nghênh diện đánh về phía Thu Thiền.
[4]: Chiết phiến: quạt giấy.
Thu Thiền bị ép lui về phía sau, người nọ trong giây lát đã vòng đến sau lưng nàng, lưỡi dao trên chiết phiến lướt sát qua mạch máu trên cổ, tay trái của hắc y nhân khóa chặt yết hầu Thu Thiền, chiết phiến thương tiếc lướt qua gương mặt của nàng, hắn thấp giọng ôn nhu nói: “Có một số chuyện là, ta luôn đối với nữ nhân có vũ lực hơn người không có hảo cảm gì.”
Thu Thiền cắn răng giãy giụa, khuỷu tay mạnh mẽ thúc vào bụng dưới của người phía sau, hắc y nhân cả kinh, lắc mình né tránh, Thu Thiền nhân cơ hội thoát thân, xoay người thoát khỏi cũng là lúc cái gáy đau mãnh liệt, chiết phiến trong tay hắc y nhân gắt gao xoắn lấy mái tóc dài của Thu Thiền, đột nhiên giật một cái, Thu Thiền đau đến kêu lên một tiếng, giơ trường đao một nhát cắt đứt tóc dài mới có thể thoát thân.
Bất quá chỉ qua mấy lần hô hấp ngắn ngủn, cả người Thu Thiền liền nhũn ra, cúi đầu thấy trên đùi mình cắm ba cây phi châm bôi độc.
Hắc y nhân gõ gõ cây quạt nhỏ, Thu Thiền quỳ trên mặt đất, ngã xuống.
Mắt hạnh của hắn hàm chứa bảy phần ý cười, trêu đùa nhìn Tương Hạ, “Không phải kịch độc, đừng tức giận như vậy.”
Tay Tương Hạ nắm thành quyền, nắm chặt đến nỗi nắm tay cũng run lên, cắn răng nhìn người đối diện, tay phải nổi gân xanh, rút kiếm khỏi vỏ. Lúc này hộ vệ vương phủ đuổi tới, vây chật như nêm xung quanh chỗ ở của Vương gia, chậm rãi tới gần tên thích khách vừa xâm nhập.
Người nọ phẩy đi cuộn tóc trên chiết phiến, chân khẽ nâng, sau lưng mang theo một chuỗi tàn ảnh, mãnh liệt tấn công về phía Tương Hạ.
Khi Tương Hạ nâng kiếm lên đỡ, đối phương lại đột nhiên đạp lên mũi kiếm của Tương Hạ, mượn lực lui về phía sau mấy bước, lại là một bộ hư chiêu, hắc y nhân một chưởng phá tan cửa phòng Sở Đàm, khiêng y lên vai, phá đi song cửa sổ thoát thân ra ngoài, nhảy lên tường ngoài của vương phủ, khẽ cười nhìn thoáng qua Tương Hạ, thả người nhảy xuống tường cao, mang theo Sở Đàm chạy đi.
Tương Hạ tức giận đỏ cả hai mắt, tay phải hung hăng nắm chặt chuôi kiếm, nắm chặt đến nỗi khớp xương cũng kêu răng rắc, nhanh chóng leo lên tường cao, đuổi theo phía sau.
Hắc y nhân ôm Sở Đàm xuyên qua rừng rậm yên tĩnh không bóng người, Sở Đàm nhíu chặt mày, nắm chặt vạt áo của hắn, gương mặt trắng nõn xuất hiện hai ba vết trầy rất nhỏ, trừng mắt nhìn chằm chằm hắn.
“Ngài luôn nhìn chằm chằm ta như vậy, ta thật sự có chút hổ thẹn a.” Hắn cụp mắt xuống, thấp giọng cười nói.
“Ngươi muốn mang bổn vương đi đâu?” Sở Đàm kéo cổ áo của hắn chất vấn.
Hắc y nhân cười cười, không nói lời nào.
Sở Đàm không nói hai lời, cắn một ngụm lên vai hắc y nhân, cắn đến người nọ kêu lên một tiếng, duỗi tay đẩy miệng Sở Đàm ra, xoa xoa bả vai bị cắn đến chảy máu.
“Ngài chết ở đâu, tiền thù lao của chúng ta cũng vẫn như vậy.” Hắc y nhân cười khẽ, “Nếu ta không mang ngài đến đây, chỉ sợ Tương Hạ đại nhân sẽ không cam tâm đi theo ta để diện kiến chủ tử chân chính của hắn đi.”
“Ngươi đâm hắn bị thương.” Sở Đàm lạnh lùng hỏi hắn.
“Ân? Ngài săn sóc hạ nhân như vậy sao?” Hắc y nhân hơi kinh ngạc, rất nhanh lại cười rộ lên, bàn tay đưa ra một cây quạt nhỏ, trên nan quạt gắn sẵn một thanh ám tiễn, đưa tới bên môi Sở Đàm.
“Ám tiễn này sẽ cắm lên người Tương Hạ đại nhân, trên mũi tên có bôi vài thứ, ngài có thể lựa chọn vì hắn liếm.” Hắc y nhân tựa như chắc chắn rằng y không dám, thấp giọng cười rộ lên.
Sở Đàm hơi do dự, oán hận mà trừng mắt liếc hắn một cái, hé miệng liếm lên ám tiễn lạnh lẽo, trên mũi tên không biết bôi cái thứ gì, rất chát miệng. Y liếm sạch sẽ độc trên ám tiễn kia, mí mắt càng ngày càng nặng, ngã vào đầu vai của hắc y nhân, mơ màng thiếp đi.
“Hảo hài tử.” Hắc y nhân cười cười, thu hồi chiết phiến và ám tiễn, đi vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Càng đi vào chỗ sâu, càng thêm râm mát, Sở Đàm dần dần tỉnh lại, tay chân mềm nhũn, vô lực phản kháng.
Hắc y nhân vẫn mang theo y chậm rãi đi trong rừng rậm như vậy. Cây rừng xung quanh sàn sạt rung động, lộ ra sự âm trầm quỷ dị quanh đây.
Sở Đàm gắng sức chống đỡ tinh thần, mệt mỏi nói: “Tính mạng của bổn vương các ngươi cầm đi cũng được, đừng liên lụy Tương Hạ.”
“A, ngài thật khiến ta cảm động.” Hắc y nhân nhướng mày cười cười, “Nội tình của Tương Hạ đại nhân như thế nào ngài cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng lại dám giữ hắn ở bên người.”
“Ngài muốn biết chuyện của hắn không, chỗ ta có đều là tin tức.”
Sở Đàm nghiêng mắt nhìn hắn.
“Trên bảng ác nhân, Bách Lý Tương Hạ, được xưng là thần hành vô tung, ngọc nứt đá tảng đều có thể làm chỗ ẩn thân. Cho nên nhiều năm như thế cũng chưa tìm được hắn.” Mắt hạnh của hắc y nhân hàm chứa ý cười trào phúng, “Ngay cả cái này hắn cũng không nói thật với ngài, hắn rắp tâm cái gì a? Thiên kim tử thiêm khả ngộ bất khả cầu [5], nói không chừng hắn cũng là đang chờ công lao này?”
[5] Khả ngộ bất khả cầu: Có thể gặp nhưng không thể cầu.
“Thức tỉnh đi, kế ly gián đối với bổn vương vô dụng.” Sở Đàm chán ghét quay đầu đi.
Hắc y nhân ôn hòa cười, tiếp tục đi lên.
Gió lạnh thổi mạnh hơn, chung quanh càng thêm âm u, chỉ có thể xuyên qua kẽ cây để nhìn thấy ánh trăng.
Khi đi đến cạnh một cây trăn, hắn bỗng nhiên ngừng bước chân, mày nhíu lại, đem Sở Đàm cả người mềm mại vô lực phản kháng để xuống bên chân mình, lẳng lặng nghe động tĩnh chung quanh, chiết phiến trượt ra khỏi ống tay áo, dừng ở lòng bàn tay, chợt lộ ra ba mươi sáu cái lưỡi dao sắc bén.
Gió lạnh thổi qua người, lá cây khẽ động, chậm rãi rơi xuống đất.
Đột nhiên, bên cạnh cây trăn chợt xuất hiện vết nứt, một đạo hắc ảnh bất thình lình lao ra, bắt lấy hai vai của hắc y nhân, đầu đột nhiên chúi xuống, hắc y nhân không kịp phòng ngừa, bị Tương Hạ bất ngờ lao ra ấn ngã trên mặt đất.
Tương Hạ nện một quyền vào mặt người dưới thân, hắc y nhân nghiêng đầu tránh đi, bên tai đông một tiếng vang lớn, trên mặt đất xuất hiện thêm một cái hố nông.
Người nọ thừa dịp Tương Hạ thu tay liền tấn công liên tục, hai đầu gối đánh mạnh vào lưng Tương Hạ, đôi tay nắm lấy bả vai Tương Hạ, dùng sức kéo một cái, đem Tương Hạ vứt lên không trung ngã văng ra ngoài, lưng nện mạnh lên mặt đất, xương cốt khắp người thiếu chút nữa bị quăng gãy vụn.
“Tương Hạ……” Nhìn Tương Hạ đỡ ngực thở dốc, khóe miệng chảy ra một vệt máu, tim Sở Đàm lập tức co rút đau đớn, chịu đựng tứ chi vô lực bò qua phía hắn.
Hắc y nhân sách một tiếng: “Ngài dựa vào một bên đi, máu mà bắn tung tóe lên người Vương gia thì không tốt lắm đâu.”
Tương Hạ thừa dịp hắc y nhân nói chuyện thất thần, đột nhiên xoay người leo lên thân cây bên cạnh, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang chiếu vào đôi mắt hắc y nhân, người nọ bị hoảng mà nghiêng đầu tránh đi.
Hắc y nhân cảm thấy không ổn, tiến đến bên cạnh Sở Đàm, một phen nắm lấy cánh tay y, đem người ấn trên cây trăn, đặt chiết phiến lên yết hầu của y.
“Ngươi quá chậm.” Hắc y nhân ấn bả vai Sở Đàm, nhìn Tương Hạ khẽ mỉm cười, sắc mặt Tương Hạ thoắt xanh thoắt trắng, trán nổi cả gân xanh, trường kiếm chỉ vào hắn:
“Có bản lĩnh thì đừng lấy Vương gia ra áp chế ta.” Tương Hạ oán hận nói.
Mày Sở Đàm khẽ nhíu lại, nhìn Tương Hạ nói: “Từ nay ngươi tự do. Rời khỏi nơi này đi.”
“Vương gia!” Tương Hạ không dám vọng động, lại chết cũng không lui bước.
Phiến đao của hắc y nhân lại đưa gần thêm nửa phân, thấp giọng cười khẽ: “Các ngươi đều không đi được.” Dứt lời lại nhìn về phía Tương Hạ, “Cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội, buông kiếm, đồng thời giải quyết vị này.”
Tương Hạ chậm rãi lấy ra hai cái hoa mai tiêu treo trên kiếm.
Hắc y nhân thối lui nửa bước, ôn hòa cười nói: “Quỹ đạo lệch lạc nửa phần ta cũng nhìn ra được, ngươi không gạt được ta, cũng không nhanh bằng đao của ta.”
“Hảo. Tiền thù lao cần phải chia ta một thành.” Tương Hạ chậm rãi giơ tay lên, khẽ buông tay, ném đi trường kiếm.
Tương Hạ hừ cười, giơ lên hai cái phi tiêu lập tức phóng nhanh tới mi tâm của Sở Đàm.
Sở Đàm nhàn nhạt nhìn sát ý nghênh diện mà đến, ánh mắt bình tĩnh.
Thời điểm cái phi tiêu thứ nhất vừa chạm đến ấn đường, cái phi tiêu thứ hai cũng theo sát phía sau, vang lên một tiếng, hai cái hoa mai tiêu ở trước mặt Sở Đàm chạm vào nhau, bỗng nhiên bay tứ tung, cắm thật sâu vào thân cây, một cái hoa mai tiêu khác lại không lưu tình chút nào mà bay về phía ngực của hắc y nhân.
Hắc y nhân sắc mặt đột biến, nghiêng người tránh đi, Tương Hạ đột nhiên ngồi xổm xuống, một lần nữa cầm lấy trường kiếm rơi trên mặt đất trước mặt, đến khi hắc y nhân quay đầu lại, Tương Hạ thế nhưng biến mất trong tầm mắt.
Không ngờ, thân cây bên cạnh Sở Đàm đột nhiên bạo liệt, Tương Hạ bất ngờ lao tới, lăn một vòng đến cạnh Sở Đàm, bế ngang y lên, mũi kiếm đảo qua gò má hắc y nhân.
Tương Hạ cúi đầu hỏi: “Dọa?”
Sở Đàm lắc đầu: “Cũng may khi trước ngươi đã hồ nháo một lần.”
Lụa đen che mặt bị mũi kiếm đâm rớt, hắc y nhân lộ ra một khuôn mặt băng lãnh mang nụ cười ôn nhu. Thời điểm tránh đi mũi kiếm, cây quạt nhỏ trên tay phải giương lên, ám tiễn kia nhanh chóng bay sát qua mũi kiếm, cọ sát ra hoa lửa chói mắt, chưa cắm đến chỗ sâu trên vai Tương Hạ.
Sở Đàm nghe thấy Tương Hạ ở bên tai mình vì đau mà khẽ hừ một tiếng, thân mình mãnh liệt run lên, lại không ngã đi, hung tợn cắn chặt răng, một tay ôm Sở Đàm, đem người hộ trong vòng tay của mình, một tay cầm kiếm chỉ vào hắc y nhân, một bộ liều mạng đến chết cũng không thôi.
Hắc y nhân bị chọc rớt mặt nạ bảo hộ cũng có chút nổi giận, giơ chiết phiến lên định nghênh chiến.
Từ sâu trong rừng rậm lại truyền đến một tiếng quát nhẹ: “Đều dừng tay.”
Hai người đồng thời nhìn qua phía phát ra âm thanh, một vị lam cẩm hoa phục công tử chậm rãi đi tới.
Hắc y nhân khóe miệng hơi cong, cung kính gật đầu nói: “Trang chủ.”
Tương Hạ nghiêng đầu cẩn thận phân biệt hồi lâu, trong lòng kinh ngạc: Cư nhiên là tên tiểu quỷ này kế thừa vị trí trang chủ. Khổng Tước sơn trang xưa nay đều là người nào mạnh nhất làm người thừa kế, bởi vậy tay người thừa kế mỗi một thế hệ đều đầy huyết tinh, tàn nhẫn vô tình ―― lúc trước hắn vẫn là một tiểu oa nhi.
Tương Hạ có chút do dự, vẫn là thấp giọng nói: “Gặp qua trang chủ.”
Lam y công tử cũng không để ý tới, đi đến bên cạnh hắc y nhân, hỏi: “Lâu như vậy.”
“Tương Hạ đại nhân ngăn cản ta mang Sở Vương gia về.” Hắc y nhân giải thích nói.
“Đồ vô dụng, bổn trang chủ cần ngươi có ích lợi gì?” Niên trang chủ nhìn qua có chút phẫn nộ.
Hắc y nhân nhìn trang chủ một cái, khẽ nhếch khóe miệng: “Xin lỗi.”
Trường kiếm trên tay Tương Hạ đã chuyển đến trước mặt trang chủ, vai phải không ngừng chảy máu, nhiễm đỏ khắp bả vai, cũng nhiễm đỏ mặt đất dưới chân hắn.
Niên trang chủ nhìn đôi mắt hung ác như muốn liều mạng của Tương Hạ thật lâu, lại nhìn thiếu niên hắn gắt gao che chở trong lồng ngực.
Hắn bỗng nhiên lắc lắc đầu, xoay người rời đi.
Tương Hạ thấy hắn thật sự không định lấy mạng của mình, tuy rằng khó hiểu, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi buông cánh tay đau nhức cứng đờ xuống, cuống quít đỡ lấy bả vai Sở Đàm, đau lòng mà ôm chặt, thấp giọng hỏi y: “Có bị thương không?”
Sở Đàm chỉ chỉ đầu vai bị trúng ám tiễn của Tương Hạ, giọng nói nghẹn ngào: “Này…… Bị thương rất nặng.”
“Không đáng ngại.” Tương Hạ cắn răng nhịn đau rút ra ám tiễn trên đầu vai, nghĩ ném qua một bên.
“Tương Hạ đại nhân, ngài gặp may mắn.” Hắc y nhân nhướng mày khinh miệt nói: “Tiểu tâm can của ngươi vì ngươi liếm mũi tên Nhuyễn cốt tán, còn không thu cẩn thận.”
Tương Hạ cầm mũi tên đẫm máu kia sửng sốt, Sở Đàm đỡ lấy Tương Hạ, gương mặt nóng lên.
Hắc y nhân phất tay áo rời đi, đuổi theo trang chủ đi phía trước.
“Lòng dạ đàn bà.” Hắc y nhân thanh âm ôn hòa, lại cũng có thể nghe ra có chút bất mãn, dong dài mà quở trách: “Mười vạn lượng, ngươi thế nhưng nói bỏ liền bỏ. Đồ vô dụng, ta cần ngươi có ích lợi gì.”
Trang chủ bật cười, ôm chầm lấy bả vai của hắc y nhân, “Hảo tam ca, chúng ta không thiếu chút tiền này.”
“Ngươi khi nào lại thương hại người xa lạ.” Mắt hạnh khẽ nâng, hắn nhìn vào mắt trang chủ.
“Tam ca trước kia cũng là che chở ta như vậy.” Trang chủ cười cười, ôm lấy hắn rời đi, thấp giọng nói, “Mẫu đơn ở Lạc Dương đã nở, sớm đã muốn mang ngươi đi ngắm, bồi tội với tam ca.”
“……” Hắc y nhân mới thở phào một hơi, thả lỏng cơ thể mặc hắn ôm.
“Dấu răng trên vai ngươi là thế nào.” Trang chủ nhíu mày xoa xoa.
”Ngươi biết đấy, ta thường xuyên bị tiểu hài tử cắn. “
Bình minh lên, dần dần nghe thấy tiếng nước róc rách, chim hót bên trong khe núi.
Tương Hạ ôm Sở Đàm ra khỏi rừng rậm, xuống núi bằng đường nhỏ.
“Không cần ôm ta, tự ta có thể đi được.” Sở Đàm nhẹ nhàng đẩy đẩy Tương Hạ, nhíu mày lo lắng mà nhìn vết thương trên đầu vai hắn, “Có thể lưu lại tật hay không?”
“Không có việc gì, thuộc hạ cũng không dễ vỡ như vậy.” Tương Hạ xoa xoa mái tóc Sở Đàm, hôn lên mắt y, tựa như mất mà tìm lại được vô cùng trân quý.
“Nói một chút, ngài thật sự thay thuộc hạ liếm mũi tên độc?” Tương Hạ có chút nghĩ mà sợ, thấp giọng nói, “Vạn nhất kia thật sự là kịch độc, có thể ta sẽ không còn thấy ngài.”
“Ta càng sợ ta sẽ không còn thấy ngươi.” Sở Đàm ngoan ngoãn ghé vào đầu vai Tương Hạ, lại hỏi, “Bọn hắn sẽ còn tới gây phiền phức cho ngươi sao.”
“Không biết. Đại khái không thể nào.”
Lại đi được vài bước, Sở Đàm trông thấy một kiện đồ vật dúm dó rơi bên dòng suối, mắt sáng rực lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tương Hạ: “Xem cái kia.”
Tương Hạ quay đầu nhìn thoáng qua nơi Sở Đàm vừa chỉ, ôm y đi qua.
Chất đống bên mép nước giống cái đèn lồng, đã bẹp, dùng thanh trúc chống đỡ, trên mặt giấy đèn mơ hồ còn viết chữ.
Sở Đàm kinh ngạc mở to hai mắt, ghé vào mép nước đem vật kia lấy lên, đặt trong tay lật xem.
Đây là ngọn đèn mà bọn hắn đã thả vào ngày tết, thế nhưng lại bay đến nơi này.
Đầu tiên Sở Đàm thấy cái mặt viết hai chữ ‘ Tương Hạ ’ kia của mình, gấp không chờ nổi mà lật qua mặt còn lại, khi đó y vẫn luôn muốn biết Tương Hạ viết cái gì.
Hai chữ ‘ Sở Đàm ’ đập ngay vào mắt.
Sở Đàm đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại, hốc mắt ấm áp.
Tương Hạ ngồi xổm xuống bên cạnh Sở Đàm, hắn cũng thấy chữ viết trên hai mặt đèn lồng.
“Cho ngài nhìn xem cái này.” Tương Hạ từ cổ tay lấy ra hai con hạc giấy đã ố vàng, cánh của hai con hạc giấy bị hồ nhão dính thành một khối.
Sở Đàm sờ sờ, hỏi: “Đây là có ý gì.”
Tương Hạ ném hạc giấy, đem Sở Đàm kéo vào lồng ngực, nhếch lên khóe miệng cười cười:
“Bỉ dực song phi a.”
――――
End
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom