• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 716-718

Ai cũng biết mấy năm nay Đại Lương bách tính an cư lạc nghiệp, ai cũng rõ bây giờ binh mã của Đại Lương mạnh mẽ, nhưng càng là Đại Lương như thế, càng dễ khơi lên sự ghen ghét của các nước khác, nếu như không có Tử Húc khiêu khích còn tốt, bây giờ Tử Húc Quốc thò ra, nếu như bọn họ không dẹp được Tử Húc Quốc, vậy hậu quả, thật sự không dám tưởng tượng.

Trần Nguyên Khánh không nói gì, bởi vì hắn ta đã biết Kinh Mặc đã có chủ ý rồi.

Trần Nguyên Khánh đã từng nghĩ đến chuyện Kinh Mặc sẽ gả cho người ta, nhưng thế nào cũng không ngờ là lấy phương thức hòa thân gả đến Tử Húc Quốc xa xôi.

Chỉ là nghĩ thôi, cũng cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu rồi.

“Trần thúc, thúc yên tâm, chỉ là gả xa, Trọng Lâu tiểu tử thối đó ta cũng tuyệt đối sẽ không tha, chỉ là con chưa nghĩ ra lý do thu thấp đệ ấy mà thôi.” Nếu như nàng lấy danh nghĩa sắc lệnh trí hôn để thu thập Trọng Lâu, vậy chắc chắn không được, bởi vì trên bọn họ còn đỉnh một sắc lệnh trí hôn hơn, tóm lại không thể lấy dưới phạm trên đi giáo huấn phụ hoàng của mình.

“Cháu muốn thu thập như nào, Trần thúc đều sẽ giúp cháu, tuy chúng ta ở biên giới phía nam nhiều năm như vậy, ta ở trong kinh còn có một ít thế lực.” Trần Nguyên Khánh khẽ nói, giống như thu thập quân chủ một nước chỉ là chuyện dễ như ăn cơm.

“Trần thúc, thì ra thúc còn giấu ta thứ tốt, thúc như thế là không được đâu, con đối với thúc không có che giấu gì cả.” Kinh Mặc cười trêu chọc, giống như hôn sự của mình đều quên rồi.

“Yên tâm, thứ Trần thúc giữ lại cuối cùng đều là cho cháu, ta là sợ cháu quá nông nổi, ta giúp cháu thu xếp trước mà thôi.” Trần Nguyên Khánh khẽ nói lời nói thẳng thắn. Năm đó hắn ta giải tán thê thiếp trong phủ đi, đem phần lớn tài sản công khai đều để lại hai con gái, lúc này hắn ta nói rõ, bọn họ sau này không có liên quan gì nữa, bây giờ người có quan hệ với hắn ta chỉ có nữ tử trước mắt này, hắn ta xem thành con gái, cũng xem thành muội muội, cô bé một tay nuôi lớn, hiện tai tương lai của hắn ta đều là Kinh Mặc, chỉ là hắn ta sớm đã quyết định rồi.

“Ta không thèm những vật chết đó, thứ ta muốn là Trần thúc, Trần thúc, nếu như ta thật sự phải gả đến Tử Húc Quốc, thúc có thể đi cùng ta không? Ta cô đơn một mình, ta...” Kinh Mặc đột nhiên cúi gằm mặt, nàng không dám nhìn Trần Nguyên Khánh, nàng sợ mình sẽ rơi lệ, càng sợ Trần Nguyên Khánh sẽ từ chối.

Vừa rồi, khi nàng biết Trần Nguyên Khánh ở trong kinh còn có nhân thủ, nàng đột nhiên cảm thấy Trần thúc cùng nàng lớn lên cũng sẽ giống phụ hoàng của mình rời bỏ nàng.

“Ừm, chỉ cần cháu không chê bai ta, ta sẽ luôn bên cháu, đến khi cháu chê ta phiền rồi, đuổi ta đi.” Trần Nguyên Khánh nghiêm túc nói, khi nhìn Kinh Mặc vẻ mặt vô cùng cưng chiều.

Đây là tiểu cô nương hắn ta một tay nuôi lớn, ở trên người hắn ta áy náy hổ thẹn của hắn ta đối với Vũ Trúc nhận được sự bù đắp, những bước đi sai lệch nhiều năm của hắn ta cuối cùng cũng quay về đúng đường.

“Người nói lời không giữ lấy lời kiếp sau sẽ biến thành chó con.” Kinh Mặc rất nghiêm túc cảnh cáo Trần Nguyên Khánh, Trần Nguyên Khánh mỉm cười gật đầu.

Đứa trẻ trước mắt ấy, khi đánh trận khí thế hoàn toàn phóng thích, thông minh lại lanh lợi, bình thường tuy kiêu ngạo, lại giống như đứa trẻ, hắn ta thích sự đơn thuần của nàng, không có âm mưu tính toán, trước mắt là vui buồn giận dữ chân thật nhất, ở bên cạnh Kinh Mặc, hắn ta cảm thấy trái tim của mình đều bình yên.

“Vậy Trần thúc, chúng ta đem biên giới phía nam này giao vào tay ai thì thích hợp? Thúc ta đều không ở đây rồi, bên phía Nam Chiếu sợ là lại muốn...” Đối với mảnh đất trấn thủ hơn nhiều năm này, Kinh Mặc rất không lỡ, tâm trạng bây giờ giống như mẫu thân giao phó con của mình vậy.

“Chúng ta trước giao cho Hứa tướng quân, đợi sau khi chúng ta trở về, Trọng Lâu chắc chắn sẽ cử người khác, trong quân của chúng ta, trừ cháu ra thật sự không có ai có thể gánh vác được chức trách này.” Trần Nguyên Khánh đối với tướng lĩnh trong quân quen thuộc nhất, hắn ta hiểu sự e ngại của Kinh Mặc, cũng nói rõ cho Kinh Mặc, điều nàng nghĩ chính là sự thật.

“Trần thúc, Trọng Lâu lần này vì một nữ nhân tự hủy trường thành, hậu nhân liệu có nói đệ ấy là một hôn quân hay không?” Nghĩ đến sau này Trọng Lâu sẽ bị trở thành hôn quân, tâm trạng của Kinh Mặc tự dưng tốt lên, Trần Nguyên Khánh gật đầu đáp, hắn ta biết trong lòng Kinh Mặc vẫn để tâm, đệ đệ mình yêu nhất, vì một nữ nhân muốn bán nàng đi rồi.

“Nhưng cho dù Trọng Lâu ngu ngốc như vậy, ta cũng không muốn để đệ ấy bị người đời mắng chửi thì phải làm sao? Đệ ấy ngốc như vậy, bây giờ phụ hoàng và mẹ đều không ở đây, cũng chỉ có ta có thể bảo vệ đệ ấy, đáng tiếc, ta sắp gả đi xa rồi, sau này ngày tháng bảo vệ đệ ấy cũng không nhiều rồi.” Sự tiếc nuối nhàn nhạt trong lời nói tuôn ra, nhìn cô bé bình thường cười đùa vui vẻ nhiều thêm vài phần tư lự, trái tim của Trần Nguyên Khánh đau đớn không thôi, lại không biết phải gỡ thế nào.

Kinh Mặc quả thật như những gì mình nói sau khi về đến phủ tướng quân thì thu dọn đồ đạc, trước khi đi thì gọi tướng sĩ đến trong phủ, giống như bình thường oán trách hoàn cảnh của biên giới phía nam, mọi người sớm đã quen rồi, bởi vì những điều Kinh Mặc nói chẳng qua là những điều đó, trời cũng sắp thiêu cháy người rồi, đây thật sự không phải là nơi cho người ở, ngược lại mặc kệ nàng oán thán như nào, kết quả cuối cùng cũng là nàng ở lại nơi này, trấn thủ giang sơn Đại Lương.

Chỉ là lần này, Kinh Mặc sau khi oán thán xong, vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người nói một câu: “Bản công chúa ở đây đủ rồi, muốn về kinh tránh nóng rồi, các ngươi tiếp tục ở đây tiếp làm trâu vừa làm việc vừa phàn nàn đi, đợi ta trở về sẽ nói với Hoàng thượng, tất có trọng thưởng.”

Kinh Mặc nói xong, tất cả mọi người ở đây đều sừng sờ, bọn họ đã quen đem tiểu cô nương này thành núi dựa của mình, không những vì thân phận của nàng, càng bởi vì sự thông minh và kiên định khi nàng đánh trận, bọn họ luôn nhận định có trưởng công chúa Kinh Mặc sẽ mãi mãi trấn thủ ở biên giới phía nam, mà có trưởng công chúa Kinh Mặc ở đây, bọn họ mới an tâm.

Nhưng công chúa Kinh Mặc nàng vậy mà muốn bỏ đi...

Điều càng buồn bực hơn là mọi người đã mở miệng khuyên, trưởng công chúa điện hạ đã đứng dậy rời khỏi, hy vọng duy nhất của bọn họ chính là trưởng công chúa chỉ là đáng nháo, rất nhanh sẽ tốt thôi.

Nhưng hy vọng của bọn họ đã định sẵn phải thất vọng rồi, bọn họ đợi khi trưởng công chúa Kinh Mặc hồi tâm chuyển ý thì bọn họ nhận được tin trưởng công chúa mang Trần Nguyên Khánh rời khỏi.

Giống như hơn 10 năm trước Kinh Mặc chỉ mang Trần Nguyên Khánh đến biên giới phía nam, nàng chỉ mang Trần Nguyên Khánh rời khỏi, rất dứt khoát, phất tay áo không mạng bất cứ cái gì khác nữa.

Ở biên giới phía nam bỗng nổi lên mọi lời bàn tán, sự lo lắng và sợ hãi đối với tương lai giống như trên bầu trời của biên giới phía nam bỗng xuất hiện mưa bão, âm u, khiến người ta không thở được.

Tin tức Kinh Mặc rời khỏi biên giới phía nam không phải bí mật, không lâu sau trong quân doanh của Tử Húc tướng quân đồ trắng đó nhận được tin tức, hắn ta đắc ý uống vài ngụm rượu, đi tìm Lãnh Tố, mấy ngày nay Lãnh Tố nghĩ đủ mọi cách chạy trốn cũng không thể thành công, hắn ta đến chính là chia sẻ tin tốt.

Nhưng hắn ta vừa nói tin tức Kinh Mặc vào kinh cho Lãnh Tố, Lãnh Tố cầm kiếm trong tay bay về phía hắn ta.

“Ngươi tưởng công chúa Kinh Mặc của chúng ta là người các ngươi muốn lấy thì có thể lấy được sao? Ta nói cho ngươi biết, công chúa Kinh Mặc sau khi vào kinh sẽ đến biên giới phía bắc, đến lúc đó ngươi sợ là phải trở thành chó nhà có tang rồi.” Lãnh Tố tin chắc trưởng công chúa Kinh Mặc là vạn năng, lại quên mất nàng con tin này đã kìm kẹp suy nghĩ của trưởng công chúa.

“Không sao, chỉ cần nàng dám tiến công thì ta treo ngươi ra ngoài, đến lúc đó xem nàng ta còn dám động thủ hay không...” Tâm trạng của nam nhân này rất tốt, khi nói dự định của mình ra khóe mắt tràn ngập ý cười, hắn ta thậm chí có thể nghĩ tới dáng vẻ tức điên đó của Kinh Mặc, thật là sinh động lại thú vị, chỉ là nghĩ thôi, đều vô cùng mong chờ.

“Ta cho dù chết cũng sẽ không trở thành điểm yếu để ngươi uy hiếp công chúa đâu.” Lãnh Tố cao ngạo ngẩng đầu, đáy mắt vô cùng kiên định, nam tử đó chỉ cười nhìn nàng, nhìn tới mức nàng tự dưng hoảng.
“Ta không có cách trốn khỏi nơi này, chết vẫn là có cách, so độ tàn nhẫn, ngươi chưa tàn nhẫn hơn ta đâu.” Lãnh Tố rất đắc ý nói với nam tử đó, nàng không sợ chết, chỉ là nàng không muốn từ bỏ cơ hội được sống tiếp mà thôi.

“Ta quả thật không tàn nhẫn bằng ngươi, ta chỉ sẽ đem thi thể của ngươi phanh ra, sau đó cách một khoảng thời gian đưa tới một khối cho Trọng Lâu, đến lúc đó...” Nam tử cười nham hiểm, trong lòng Lãnh Tố đều là ý lạnh, hắn ta quả thật không tàn nhẫn, sẽ không lấy mạng của nàng, nhưng sẽ thâm hiểm, nàng không lỡ khiến Trọng Lâu đau lòng buồn bã đâu, càng huống chi là hết lần này đến lần khác...

“Nói như vậy, ta thật sự mong chờ nhìn Trọng Lâu nổi giận vì hồng nhan đó, chỉ là không biết đến lúc đó Tử Húc và Đại Lương hai nước giao chiến, là hắn thắng hay là ta thắng...” Nói lời tà ác rồi, nam tử cười vô cùng đắc ý, giống như bảo thạch dưới ánh mặt trời, nếu như không phải là trong lòng quá hận hắn ta, Lãnh Tố cảm thấy mình chắc chắn sẽ bị nụ cười này mê hoặc.

“Ngươi tại sao muốn ép hắn như thế, Đại Lương tuy dân giàu nước mạnh, lại không có dã tâm tranh bá thiên hạ, ngươi lại...” Đáy mắt của Lãnh Tố toàn là lửa giận, nếu như ánh mắt có thể giết người, người trước mặt này sớm đã bị nàng lăng trì một vạn lần rồi.

“Ngươi quá ngây thơ hơn những gì ta nghĩ, ta và Trọng Lâu không có gì khác nhau, ta cũng không có dã tâm.” Nam tử thản nhiên giải thích vì mình, nhưng cũng mặc kệ Lãnh Tố có tin hay không, nói xong thì đi.

“Ngươi hồ đồ thành kẻ ngốc rồi, ta không ngốc, cho nên ngươi từng mơ lợi dụng ta uy hiếp hắn.” Lãnh Tố nhìn bóng lưng của nam tử mặc đồ trắng, đáy mắt là sự kiên định.

Nam tử mặc đồ trắng nghe thấy lời của Lãnh Tố, không khỏi khẽ thở dài, tự nói với mình: “Dã tâm của ta, chẳng qua là một mình nàng ấy mà thôi, nhưng các ngươi đều không để ta như ý nguyện...”

Không ai nghe thấy tiếng thở dài khẽ khàng của nam tử, cũng không có ai biết, lúc này trong lòng Lãnh Tố công nương bị uy hiếp đã oán hận và quyết tuyệt như thế nào.

Điều mà tất cả mọi người đều biết là, trong đêm hôm đó, chiếc lều lớn nhốt Lãnh Tố đột nhiên bốc cháy, khi tin tức truyền đến tai của nam tử mặc đồ trắng, sắc mặt của hắn ta đột nhiên thay đổi rồi, ngay cả quần áo cũng không màng mặc, chỉ mặc đồ trong chạy đến chiếc lều lớn, bất chấp mà lao vào trong chiếc lều lớn đang cháy bừng bừng đó.

“Tướng quân, tướng quân...” Không có ai hiểu hành động của nam tử mặc đồ trắng, người trong chiếc lều lớn đó chẳng qua chỉ là một tù binh mà thôi, nàng sao có thể tôn quý hơn tướng quân, nhưng tướng quân vậy mà ngay cả tính mạng của mình cũng không màng, thì...

Bởi vì tướng quân không màng đến an nguy của bản thân mà xông vào, cận vệ luôn đi theo bên cạnh tướng quân tự nhiên cũng không dám ở lại, lũ lượt xông vào trong biển lửa...

Mà bên ngoài chiếc lều nhìn thế lửa đã không khống chế được nữa các tướng sĩ liều mạng dập lửa, bọn họ đều rất rõ, nếu như tướng quân có mệnh hệ gì, Tử Húc Quốc của bọn họ không còn cơ thể đánh hạ được Đại Lương nữa, Quốc sư đã từng nói, tướng quân là thần của Tử Húc, nếu như tướng quân xảy ra chuyện, đừng nói những ngày này bị binh sĩ Đại Lượng đánh ép đến dữ dội, Hoàng thượng của Tử Húc cũng tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.

Cho nên, cơ hội duy nhất bây giờ của bọn họ là tướng quân ở trong biển lửa đi ra, sống sót ra ngoài.

Nhưng, mặc kệ bọn họ muốn trận cháy này dừng cháy cỡ nào, bọn họ cũng không khống chế được thế lửa bừng bừng này, bọn họ gần như có thể cảm nhận người trong biển lửa đã không có khả năng sống sót nữa, nhưng bọn họ không cam tâm như thế...

Mọi người tuyệt vọng dập lửa, khi thế lửa đã dần dần yếu đi, một bóng người bế một người loạng choạng từ trong biển lửa đi ra, sau đó, là mấy thị vệ đi vào theo.

Áo trong của nam tử mặc đồ trắng đã cháy xém, sớm đã không thành hình dạng, chỗ cháy rách lộ ra làn da khỏe khoắn của hắn ta, bên trên có dấu vết bị đốt cháy.

“Tướng quân, mời quân y đến khám cho người đi, thân thể người quý giá...” Phó tướng nhận được tin chạy tới thì thấy nam tử mặc đồ trắng đi ra, vui mừng như điên nói.

“Khám cho nàng ta trước, nhanh lên.” Nam tử bế nữ tử trong tay đưa cho tướng quân nói chuyện đó, nhưng tướng quân đó lại do dự cũng không dám đỡ lấy.

Quần áo của nữ tử trong lòng nam tử mặc đồ trắng cũng bị cháy rồi, treo hờ hừng trên người, bế như này, chính là tiếp xúc da thịt.

Nữ tử có thể khiến nam tử mặc đồ trắng căng thẳng như thế, giữa hai người bọn họ... cho nên theo tướng quân đó thấy, tướng quân mặc đồ trắng tùy ý giao người cho mình như thế, rất không thỏa đáng.

“Tướng quân, nữ tử này và người... ta...” Tướng quân ngập ngừng muốn nói rồi thôi, sắc mặt của tướng quân mặc đồ trắng đều cứng nhắc, trước đó vội cứu người, hắn ta cũng quên mất nam nữ khác biệt.

“Tìm một nữ nhân, đem nàng ta đưa đến trong chiếc lều lớn khác, kêu đại phu khám, nhất định phải giữ được tính mạng của nàng ta.”

“Vâng vâng, ta nhất định kêu quân y cố gắng hết sức, tướng quân người cũng để quân y xem thử đi, trên người của người hình như có vết bỏng, cái này...” Tướng quân khó xử nhìn tướng quân mặc đồ trắng thay đổi sắc mặt ở trước mắt, dò hỏi.

Tuy không biết lai lịch của vị tướng quân này, lại sớm đã biết hắn ta rất yêu tích ngoại hình và thân thể của mình, trước đó vì hắn ta làm phiền hắn ngủ dưỡng nhan, đánh hắn ta ba mười gậy, bây giờ trên vai hắn có vết bỏng rồi, không biết phải...”

“Đợi quân ý chẩn mạch chữa trị xong cho nàng ta thì lại tới lều của ta, thân thể của ra, tự nhiên là không thể có bất cứ vết sẹo nào.” Nam tử nói xong thì nhìn sang thị vệ ở đằng sau, không đợi hắn ta mở miệng, có người đem áo bào trắng khoác trên người hắn ta.

“Hôm nay khá mệt rồi, cuộc họp thường lệ của các ngươi vào sáng mai hủy bỏ.” Nam tử mặc đồ trắng khẽ nói, ngữ khí lại vô cùng bá đạo.

“Nhưng mà tướng quân, ngày mai chúng ta...” Phó tướng đó muốn nói, bọn họ vốn dĩ xác định vào ngày mai phải thương lượng kế hoạch công đánh Thành Kinh Mặc, bởi vì trong đêm nay mệt đến mức phải hủy bỏ cuộc họp, lần công thành trì này cũng không quan trọng bằng giấc ngủ dưỡng nhan của hắn ta, chuyện này...

Dường như cảm nhận được sự không vui của phó tướng, nam tử mặc đồ trắng ngoảnh đầu, trên mặt nhiều thêm vài phần thâm trầm, khẽ nói: “Lương phó tướng nếu như cảm thấy mình có thể, ngươi có thể cùng các vị tướng quân thương lượng, ta không tham gia.”

Nam tử mặc đồ trắng nói xong thì đi, không màng đến sắc mặt xanh lè của tướng quân bị trở thành Lương phó tướng vào lúc này.

Nếu như hắn ta có bản lĩnh rời ra tổ tông đó, đâu sẽ căng thẳng như thế, run bần bật như thế nói với hắn.

Nhưng dù là run rẩy như thế, hắn ta vẫn là đã đắc tội với tổ tông đó.

Chỉ là bây giờ rõ ràng không phải là thời cơ tốt nhất để giải thích, hắn đều nói hôm nay mệt rồi, cái hắn ta muốn bây giờ không phải là chuyện cuộc họp ngày mai bị hủy, mà làm sao khiến tướng quân đại nhân bớt giận.

Khiến tướng quân đại nhân hết giận, lúc này cũng là vấn đề khó của tất cả mọi người trong doanh trướng, nam tử mặc đồ trắng sau khi đi vào trong chiếc lều lớn thì cởi quần áo đi tắm, tắm rửa xong thì ở trong gương nhìn thấy bả vai của mình bị bỏng, còn có vết đỏ trên người, vốn dĩ sắc mặt đã xám xịt càng đóng băng lại.

“Kêu Diêu Lương của Tướng phủ đưa thuốc trị sẹo tốt nhất đến cho ta, nhanh.” Nam tử lớn giọng quát thị vệ ở đằng sau.

“Kêu Diêu Lương cùng tới, xem thử vết thương này phải làm sao cho ta.” Không đợi thị vệ rời khỏi, giọng nói trong phòng tắm lại truyền ra, thị vệ đáp ứng, sau đó vội vàng chuồn khỏi.

“Đến một nữ tử cũng không trông được cho ta, cần các ngươi làm gì nữa, đều cút ra ngoài, mỗi người ba mười trượng.” Rất rõ ràng, vết sẹo trên người khiến tâm trạng của nam tử buồn bực đến cực điểm, các thị vị ở bên ngoài đợi xuất phát cao giọng đáp, ngoan ngoãn đi lĩnh phạt.

Bọn họ đều biết tính khí của chủ tử, càng biết lúc này quả thật chất vấn, khả năng chờ đợi bọn họ chính là mất đi tính mạng.

Chủ tử nói bọn họ vô năng, chính là vô năng...

Nhưng ai sẽ ngờ nữ nhân đó vậy mà ngay cả mạng của mình cũng không cần nữa, mà nữ tử tên Lãnh Tố đó muốn tìm chết, còn không phải là vì chủ tử của bọn họ nói gì đó, kích thích đến nàng rồi sao.

Tên đầu sỏ không phải là bọn họ vô dụng, là chủ tử anh minh thần võ của bọn họ được không hả.
Lúc Lãnh Tố tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau rồi, nàng ta không ngờ mình vẫn còn sống.

“Nước, tôi muốn...... uống nước.” Lãnh Tố mở miệng, cổ họng đau như bị đao cắt qua vậy.

Dòng nước ấm áp còn chưa đưa vào miệng, bên tai đã truyền tới một tiếng hô nhỏ, Lãnh Tố quay đầu, trông thấy gương mặt lạnh lùng của người đàn ông.

Thấy Lãnh Tố nhìn mình, tâm tình hắn rất tốt, đứng dậy, rót nước, sau đó bưng đến trước mặt Lãnh Tố, Lãnh Tố mở miệng, lại không ngờ người đàn ông kia thế mà lại đổ nước lên giường nàng ta, một giọt cũng không để sót lại.

“Ngươi......” Lãnh Tố đã quên, người đàn ông này ác độc thế nào, hắn hung tợn trừng nàng ta, như thế trước mặt hắn lúc này là kẻ thù không đội trời chung với mình vậy.

“Dù sao ngươi cũng không muốn sống nữa mà, khát chết thì thôi.” Đôi môi mỏng của người đàn ông phun ra những lời lẽ vô tình nhất.

“Thế thì ngươi cứu ta ra làm gì, để ta chết trong biển lửa luôn đi không phải càng tốt à.” Phẫn nộ luôn khiến con người ta sinh ra sức mạnh cực đại, Lãnh Tố thân thể vốn còn rất yếu ớt lại không có chút vẻ gì mềm yếu nói.

“Ngươi chết trong biển lửa rồi, thì ta làm sao còn có thể chặt thi thể ngươi gửi cho Tống Trọng Lâu được nữa, ngươi muốn chết đi là xong, không còn chuyện gì nữa à, ngươi mơ đẹp quá rồi đấy.” Vẫn là giọng điệu không nhanh không chậm ấy, nhưng lại có thể khiến người ta tức đến giậm chân.

Lãnh Tố không nói gì nữa, bởi vì đã bị hắn nói trúng dự định của mình, nàng ta không muốn để mình trở thành mối nguy hại đe dọa đến Tống Trọng Lâu, cũng không muốn Tống Trọng Lâu hết lần này đến lần khác phải chịu đau đớn thấu xương, thế nên nàng ta mới muốn dùng lửa, như vậy thì Tống Trọng Lâu có thể chỉ đau lòng nhất thời thôi, không phải mãi giày vò vì cái chết của nàng ta, lại không ngờ, đến chết trong biển lửa cũng trở thành ước vọng xa vời.

Đây mới thực sự là muốn sống không được, muốn chết không xong.

Người đàn ông này chính là ma quỷ.

“Đợi Kinh Mặc gả cho An Thân Vương rồi, ta sẽ trả ngươi về, ngươi tốt nhất đừng vùng vẫy nữa, nếu không ta có biện pháp khiến cho ngươi sống không bằng chết đấy, đương nhiên, cũng sẽ khiến cho Tống Trọng Lâu mà ngươi tâm tâm niệm niệm vào đau khổ thương tâm.” Người đàn ông dùng giọng ôn hòa nói, nhưng lời lẽ lại đều mang ý đe dọa.

“Muốn khiến cho công chúa của bọn ta ngồi yên chịu chết ấy hả, ngươi nằm mơ đi, trong lòng Tống Trọng Lâu, ta làm sao bì được với Kinh Mặc chứ, mà trên chiến trường, ngươi cũng đấu không lại Kinh Mặc đâu, thế nên, ngươi thua chắc rồi.” Lãnh Tố nói chuyện rất khó khăn, cổ họng đau như thiêu như đốt, nhưng nàng ta vẫn dùng hết sức lực nói cho xong, không biết vì sao, nàng ta không muốn để cho người đàn ông này quá đắc ý.

“Thế thì ngươi cứ chờ đi, chờ ta với nàng ta giao chiến trên chiến trường......” Nghe xong lời Kinh Mặc nói, trên mặt người đàn ông tràn đầy vẻ dịu dàng.

Lãnh Tố sửng sốt, có chút khó hiểu, rõ ràng người đàn ông này muốn trưởng công chúa Kinh Mặc gả cho An Thân Vương của Tử Húc, vì sao khi nhắc đến Kinh Mặc, trên mặt hắn ta lại tràn đầy vẻ dịu dàng như vậy......

“Đợi thương thế tốt lên thì tới lều của ta hầu hạ.” Người đàn ông đột nhiên quay đầu, nói với Lãnh Tố.

Lãnh Tố ngẩn người, có chút không hiểu lời hắn ta nói.

Hai chữ ‘hầu hạ’ này, hàm nghĩa quá phong phú, đặc biệt là dưới tình huống hắn đã biết được tình cảm của Tống Trọng Lâu với mình.

Cảm nhận được vẻ phòng bị nơi đáy mắt Lãnh Tố, tâm tình hắn càng thêm tốt đẹp, hắn cúi người, nhìn thẳng vào mắt Lãnh Tố, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ta không có hứng thú với người đã có nam nhân đâu, cái loại hầu hạ mà ta nói chính là bưng trà rót nước giặt quần áo ấy.”

“Ngươi đừng hòng sỉ nhục ta, ta......” Lãnh Tố tưởng tượng mình giống một nha hoàn hầu hạ người đàn ông kia, hận ý trong đáy mắt lại bùng lên.

“Tri ân báo đáp ngươi có hiểu không hả? Nếu như không nhờ có ta, cái mạng nhỏ này của ngươi đã không còn rồi, thế nào, chẳng lẽ tính mạng ngươi còn không đáng để ngươi bưng trà rót nước cho ta à?” Giọng điệu người đàn ông vẫn nhỏ nhẹ như thế, lại mang theo khí tức lẫm liệt, khiến Lãnh Tố không biết phải trả lời thế nào.

“Ta không cần ngươi cứu, là tự ngươi muốn cứu đấy chứ, lại nói, ta vì sao muốn tự sát ngươi là người biết rõ nhất mà, ngươi......” Lãnh Tố cao giọng hét, nàng ta muốn người đàn ông hiểu rõ, nàng ta không nợ hắn cái gì cả.

“Ngươi chết rồi, nghiệp chướng trên người ta sẽ càng nặng, vì thế ta sẽ không để ngươi chết đâu, đặc biệt trước khi Kinh Mặc được gả tới Thành Vương phủ, ngươi nhất định phải tiếp tục sống.” Người đàn ông cười nói với Lãnh Tố, chỉ là trong giọng nói ôn hòa ấy đều ẩn chứa âm u lạnh lẽo.

“Ngươi ức hiếp người quá rồi đấy, ngươi......” Lãnh Tố lớn giọng hét về phía người đàn ông, dùng hết sức lực toàn thân.

Chỉ có điều, tiếng kêu gào tuyệt vọng của nàng ta chẳng tạo thành chút xíu ảnh hưởng nào tới người đàn ông kia cả, hắn vẫn mang theo ý cười trên mặt, chầm chậm rời đi, giống như một vị tướng quân chiến thắng trở về vậy.

Trong lều tĩnh mịch tựa đêm dài, Lãnh Tố nằm trên giường lớn, im lặng rơi nước mắt, mãi đến thật lâu thật lâu sau, nàng ta mới cao giọng hét vọng ra bên ngoài, ta muốn uống nước, ta muốn uống nước.

May mắn thay, người hầu không biến thái như người đàn ông kia, nhanh nhẹn rót nước, đút cho nàng ta uống nước, hầu hạ cực kỳ tận tâm, không lâu sau, vốn dĩ cũng không bị thương nặng gì, thân thể nàng ta rất nhanh đã hồi phục trở lại.

Chỉ là nàng ta không muốn tiếp xúc với người đàn ông kia, cứ có cảm giác lại gần người đàn ông kia sẽ gặp phải nguy hiểm, hắn ta giống như một con thú dữ vậy, trông thì có vẻ ngoan ngoãn đấy, nhưng không biết lúc nào sẽ cắn người ta một ngụm, mà vết thương này tuyệt đối có thể lấy mạng người.

Lãnh Tố cho rằng chỉ cần mình ở mãi trong lều giả bệnh, sẽ có thể tránh tiếp xúc với người đàn ông kia, đợi trưởng công chúa Kinh Mặc tới biên quan, nàng ta có thể toàn thân trở ra.

Chỉ là dự định tốt đẹp của nàng ta vẫn tính toán sai một chỗ, bởi vì có một người cũng hiểu rõ tình trạng cơ thể nàng ta giống như nàng ta vậy, sau khi biết nàng ta không còn vấn đề gì lớn nữa, người đàn ông kia vẫn luôn đợi nàng ta tới lều mình hầu hạ, lại không ngờ phải đợi từ ngày này sang ngày khác......

“Đi, ném nữ nhân kia xuống hố phân cho ta, nửa canh giờ sau lại cứu nàng ta lên, sau đó cho nàng ta lựa chọn, đến chỗ của ta hầu hạ hay là mỗi ngày ở trong hố phân nửa canh giờ.” Lúc nói những lời này, trên mặt người đàn ông tràn đầy phẫn nộ, không hề cảm thấy ném một nữ tử xinh đẹp như hoa vào hố xí là loại chuyện không thể thuyết phục cỡ nào.

Các thị vệ sớm đã biết rõ tính khí nói một không nói hai của chủ nhân mình, đương nhiên đều ngoan ngoãn tuân mệnh.

Sau đó cô nương Lãnh Tố xinh đẹp như hoa như ngọc bị một kẻ ngang ngược không nói lý ném vào trong hố phân, nửa canh giờ sau, thiếu chút nữa bị mùi phân hun chết, khi đứng trước câu hỏi của thị vệ, Lãnh Tố cực kỳ kiên định lựa chọn tới hầu hạ tên đàn ông cổ quái kia.

Chỉ là, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lãnh Tố chỉ đơn giản tẩy rửa một chút liền đi đến lều của người đàn ông kia, lúc bước vào trên người vẫn còn thoang thoảng mùi thối của hố phân, khiến người ngửi được đều nhịn không nổi phải bịt mũi lại.

Lãnh Tố nhìn những người xung quanh né mình thật xa, hoàn toàn không để ý tới mùi thối trên người mình, chầm chậm bước vào trong lều, cực kỳ thản nhiên tiếp nhận tách trà trong tay thị vệ, sau đó bưng đến trước mặt người đàn ông mặc y phục trắng đang ngồi trên tháp, mềm giọng nói: “Mời tướng quân dùng trà.”

Người đàn ông vươn tay nhận lấy tách trà, nhưng vừa quay đầu đã ngửi thấy một mùi thối khiến mình ngạt thở, hắn ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang cười trước mắt, khuôn mặt vốn bình tĩnh dường như đông cứng lại.

“Tướng quân dùng trà đi, ta vừa dùng tay thử rồi, độ ấm của tách trà này vừa đủ.” Lúc nói lời này, Lãnh Tố còn đắc ý giơ ngón tay của mình lên cho người đàn ông kia xem, để thành công khiến hắn ghê tởm, nàng ta thậm chí còn không thèm rửa tay.

Quả nhiên, Lãnh Tố vừa mới nói xong, người đàn ông đã nhịn không được ghê tởm trong lòng, không ngừng nôn khan.

“Ngươi cút ra ngoài mau, cút.” Người đàn ông cao giọng hét lên với nàng ta, sau đó cúi người nôn.

“Tướng quân ngài không thể như vậy được, ngài kêu ta đến hầu hạ ngài, ta đương nhiên phải hầu hạ ngài thật tốt rồi, ngài như vậy là ghét bỏ ta sao? Nhưng ta không muốn phải ở trong hố phân nữa đâu, vẫn là chỗ của tướng quân tốt hơn, thơm hơn hố phân kia không biết bao nhiêu lần.” Lãnh Tố vừa nói, vừa giơ tay làm ra động tác như muốn giúp người đàn ông lau miệng, người đàn ông nhìn nữ nhân tích cực chủ động, như biến thành một người khác trước mặt, đột nhiên vươn tay, đẩy nữ nhân ra thật xa.

“Ngươi tưởng rằng bản tướng quân không dám giết ngươi có phải vậy không?” Sắc mặt người đàn ông tái mét, hắn vừa lau sạch bàn tay bị Lãnh Tố chạm vào của mình, vừa chất vấn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom