• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-632

Chương 632: Tống vân lễ điên cuồng




Hồi nãy Trần Nguyên Khánh vì chặn một mũi tên của Tống Vân Lễ mà bị thương rất nặng, nếu như không phải ông ta dẫn dắt binh lính nhiều năm, sức khoẻ cường tráng thì có thể đã thiếp đi rồi, bây giờ miễn cưỡng chống chịu, nhưng trong lòng lại liên tục bị đả kích.



Tống Vân Lễ vốn dĩ muốn bảo Trần Nguyên Khánh hợp lực đánh phá cùng với mình, nhưng không ngờ lời mình vừa nói xong, sắc mặt Trần Nguyên Khánh càng lúc càng trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ trên trán.



Trần Nguyên Khánh nhìn Tống Vân Lễ, cười nói một câu: “Tống Vân Lễ, ta đi đến bước đường hôm nay, ngươi cũng có công, cho nên làm sao ta có thể cho ngươi được như ý nguyện chứ.”



Trần Nguyên Khánh nói xong thì khụ một tiếng đầy yếu ớt, sau đó chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt, một ngụm máu đột nhiên tuôn ra từ trong miệng.



“Trần Nguyên Khánh ông làm rõ tình hình đi, cho dù ông không phải vì mình, vậy những tướng sĩ đi theo ông thì sao? Không lẽ ông định để bọn họ mang danh phản quốc mà mất mạng sao? Lúc này ông như vậy, là muốn khiến đôi bên chúng ta sa vào con đường chết sao?” Tống Vân Lễ có làm sao cũng không ngờ, vào lúc quan trọng này, Trần Nguyên Khánh vậy mà đã thay đổi chủ ý.



Đây là đang muốn chơi chết bọn họ ư?



Nhìn thấy Trần Nguyên Khánh thái độ kiên quyết, trái tim Tống Vân Lễ đột nhiên cảm thấy bất lực sâu sắc.



Còn Trần Nguyên Khánh sau khi nhổ ra một ngụm máu thì chỉ cảm thấy ý thức mê man, nhưng ông ta vẫn tỉnh táo mà biết rằng, nếu như mình bây giờ ngã thiếp đi thì binh lính mình dẫn dắt chỉ e sẽ đều vạn kiếp bất phục, cho nên ông ta liều lý trí cuối cùng của mình, nhẹ giọng dặn dò phó tướng ở bên cạnh: “Chúng ta đến vì để diệt trừ kẻ xấu bên cạnh vua, nhưng càng không thể để cho nước họ xâm phạm, cho nên diệt trừ quân Nam Chiếu trước, những cái còn lại bàn sau.”



Tống Vân Lễ nghe được lời của Trần Nguyên Khánh, hắn ta đang muốn cao giọng ngăn cản thì Trần Nguyên Khánh đã ngất đi.



“Tướng quân của các người bệnh nặng đến hồ đồ rồi, không được làm loạn, không được làm loạn.” Tống Vân Lễ cao giọng mà nói, nhưng phó tướng luôn ở bên cạnh Trần Nguyên Khánh lại giống như không nghe thấy lời hắn nói vậy, liền đưa người đi về phía hắn.



Mấy người bọn họ sở dĩ nguyện ý đi theo Trần Nguyên Khánh, đó là vì bọn họ đã là người của Trần Nguyên Khánh từ lâu rồi, vì Trần Nguyên Khánh, bọn họ nguyện ý liều mạng đối chọi với Hoàng thượng, tuy đáy lòng bọn họ cũng có chút xíu oán niệm, nhưng vẫn nguyện ý nghe lời Trần Nguyên Khánh.



Đối với quyết định mà Trần Nguyên Khánh bảo bọn họ ra tay với quân Nam Chiếu, bọn họ giơ hai tay tán thành, cho dù có là diệt trừ kẻ xấu bên cạnh vua thì bọn họ cũng không thể ở cùng với quân Nam Chiếu, bọn họ làm tất cả là vì trung quân ái quốc, là vì ơn trọng dụng của Trần Nguyên Khánh, mà quân Nam Chiếu là ngoại địch, trải qua chiến tranh nhiều năm đã khiến bọn họ rất rõ, ai mới là kẻ địch quan trọng nhất của bọn họ.



Tống Vân Lễ không ngờ, hắn không thuyết phục được Trần Nguyên Khánh mà cuối cùng đã dẫn đến hoạ diệt thân.



Chỉ trong thời gian giây lát, thế cục của chiến trường đã xảy ra biến hoá cực lớn.



Tất cả binh sĩ Đại Lương nhất trí đối đầu với ngoại địch, mười vạn quân Nam Chiếu nhỏ bé trong chớp mắt đã bị bọn họ bao vây, cục diện thế lực ngang nhau trước đó ngay lập tức đã thay đổi, trở thành chèn ép và tàn sát đơn phương.



Tống Vân Lễ sốt sắng muốn thay đổi cục diện, nhưng cho dù hắn có tính toán hết lòng người, thì lúc này cũng chỉ là một tên thất bại bất lực thôi.



Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn quân Nam Chiếu bị sĩ binh Đại Lương tàn sát từng chút một, hắn chỉ có thể nhìn thế lực của mình trở nên nhỏ đi từng chút từng chút.



Hắn đột nhiên bật cười lớn ra tiếng, chỉ là trộn lẫn giữa giọng nữ chua chát và giọng nam trầm thấp, ở chiến trường máu tanh này, càng giống như tiếng ma quỷ.



“Các ngươi không được nhúc nhích, không ai được nhúc nhích, ngoan ngoãn đầu hàng, ngoan ngoãn buông vũ khí xuống, các ngươi đợi chết đi.” Tống Vân Lễ lúc nói chuyện đã dùng nội công, thanh âm sắc bén quỷ mị của hắn lập tức truyền ra toàn chiến trường.



Hắn đã dùng toàn lực, lời nói của hắn khiến tất cả những người có mặt đều ngừng động tác lại, cho dù biết hắn có thể là chó cùng rứt giậu, nhưng ai cũng biết Tống Vân Lễ là người biết tính kế, tàn sát quen thói, cho nên hắn có làm ra chuyện gì quá đáng thì cũng đều là trong tình trong lý thôi.



“Tống Vân Lễ, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn đầu hàng đi, đừng nói Đại Lương không tha cho ngươi, lần này ngươi đã mượn binh của Nam Chiếu, nhưng không trả được, đến lúc đó Nam Chiếu chỉ e cũng không tha được cho ngươi đúng chứ? Mười vạn đại quân, đối với Nam Chiếu mà nói không phải con số nhỏ.” Tĩnh Quốc Hầu đã giết chóc đến đỏ mắt nghe thấy lời của Tống Vân Lễ thì thúc mã đi đến trước mặt Tống Vân Lễ, hai bên người ngựa đứng song song, nhưng Tĩnh Quốc Hầu nói ra lại là lời giết chết tâm can như vậy.



“Chúng ta không đợi được đến ngày đó rồi, ta không đợi được ngày Hoàng thượng Nam Chiếu tính sổ với ta, ngươi cũng không nhìn thấy được nữa, nếu hôm nay đã như vậy, ngươi nói chúng ta cùng đồng quy vu tận thế nào hả? Lần này không có máu của Ôn Yến, cho dù có là ông trời cũng không cứu được đám người này, ha ha ha ha…” Lúc Tống Vân Lễ nói chuyện đã lấy ra một cái gói nhỏ trong ngực, hắn cười cười nhìn cái gói đó, giống như đó mới là thắng lợi mà hắn mong đợi đã lâu.



Tất cả mọi người đều hiểu ra từ lời nói điên cuồng của Tống Vân Lễ, hắn ta muốn cùng chết với bọn họ, mà thứ có thể khiến cho hắn ta đạt được mục đích này thì chính là cái gói nhỏ hắn cầm trong tay, đó hẳn là có liên quan đến bệnh dịch mấy tháng trước, trong số những người có mặt ở đây có người đã từng chịu sự tàn hại của dịch bệnh, còn những người khác cũng nghe nói…



Không có máu của Ôn Yến, bọn họ chỉ có một con đường chết, đây là lời mà Tống Vân Lễ nói ra, cũng là điều mà tất cả bọn họ đều rõ.



Trước đó Kinh Mặc đã nói qua trên thành lầu, Ôn Yến đã bị Khanh Nhi hại chết rồi.



Nỗi sợ hãi đối với cái chết có thể khiến người ta quên đi vị trí của mình, quên đi những chuyện đã trải qua, bọn họ thậm chí đã quên lúc này cần phải giết chết tên cầm thú Tống Vân Lễ hại dân hại nước này.



Bọn họ đều nhìn Tống Vân Lễ với tràn đầy sự sợ hãi, nhìn vẻ mặt âm hiểm của hắn, bọn họ thậm chí có thể nghĩ đến tương lai tuyệt vọng của mình.



“Ha ha, ta biết các ngươi sợ chết, các ngươi sợ chết có đúng không, vậy thì bỏ vũ khí xuống, để cho quân Nam Chiếu vào thành, đợi ta lên vị trí Hoàng đế đó, ta sẽ giữ lại mạng cho các ngươi, ha ha ha…” Tiếng cười man rợ của Tống Vân Lễ như mang thêm máu tanh đến cho chiến trường, khiến người nghe chỉ cảm thấy rợn tóc gáy.



“Bỏ vũ khí xuống, mở cửa thành ra, ta phải vào thành, ta phải làm chủ nhân của thiên hạ này, các ngươi đều không ngăn được ta, Ôn Yến ngăn cản ta, ả ta đã chết rồi, Tống Vĩnh Kỳ cũng sắp chết rồi, cho nên người ngăn cản ta lên vị trí cửu ngũ chí tôn đều chỉ có con đường chết, cho nên ác người ngoan ngoãn, nghe lời…” Tống Vân Lễ cao giọng kêu gào, sự đắc ý trên mặt như ánh sáng rực rỡ, chỉ là sự âm hiểm và điên cuồng nơi đáy mắt của hắn, khiến người ta ngay cả nhìn cũng không dám nhìn một cái nữa.



Trên chiến trường, ngừng chiến tranh, ngừng giết chóc, tất cả mọi người đều yên lặng đứng ở đó, nhìn Tống Vân Lễ vênh vênh váo váo miêu tả về hắn như một kẻ điên.



Không ai biết bọn họ phải làm thế nào? Ai ai cũng đều muốn sống, nếu như chọc giận Tống Vân Lễ thì bọn họ chỉ có con đường chết. Nhưng ai cũng rõ, không thể để mặc Tống Vân Lễ trở thành quân vương cao cao tại thượng, những chuyện hại nước hại dân của hắn trước đây thì tạm thời không nói, bây giờ hắn chính là một tên điên không hơn không kém.



Cho dù bây giờ bọn họ có thể may mắn không chết đi nữa, ai mà biết được sau này tên điên này sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì chứ.



Tống Vân Lễ chầm chậm đi về hướng cổng thành, trong tay hắn cầm cái gói nhỏ nhỏ đó, hắn nhìn thấy tất cả mọi người đều sợ sệt mà nhìn hắn, trên mặt hắn toàn là ý cười đắc ý.



Hắn thích bộ dạng tất cả mọi người đều sợ hắn, cái cảm giác này, khiến hắn cảm thấy tâm nguyện nhiều năm của hắn cuối cùng cũng thành rồi.



Hắn đi đến cổng thành, hét lớn với Trần An: “Mở cửa ra, mau mở ra.”



Trần An nhìn Tống Vân Lễ với thần sắc bình tĩnh, nhưng từ đầu đến cuối đều không hành động.



Ông ta quá rõ nếu như mở cổng thành ra thì sẽ đón tai ương thế nào, nhưng nếu như từ chối, thì tai ương này cực ký có thể sẽ hại đến tướng sĩ bên ngoài cổng thành.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom