• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-447

CHƯƠNG 447: TẠI SAO LẠI LÀ BÁNH RÁN XOẮN




CHƯƠNG 447: TẠI SAO LẠI LÀ BÁNH RÁN XOẮN

Tống Vĩnh Kỳ yêu thích cảm giác tùy tiện, thoải mái, làm cho chàng thấy tĩnh lặng khi ở bên cạnh Ôn Yến.

Ở bên Lương phi, chàng chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi, đến làm nũng mà cũng có mục đích riêng của mình, mở miệng nói chuyện gì có chuyện muốn cầu.

Bởi thế, lúc đến bên Ôn Yến, cho dù đến chỗ nàng, nàng không hay nói chuyện, chàng cũng cảm thấy rất thích, chỉ cần lặng lẽ ngồi nhìn nàng làm việc, lòng chàng cũng cảm thấy bình tĩnh lại, tiếng hít thở cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Vào lúc Tống Vĩnh Kỳ đang tận hưởng cảm giác yên tĩnh trong cung Thải Vi, cung của Nhu phi chợt đón một vị khách không mời.

Nàng ta vừa bước chân qua cửa đã bị thị nữ cản lại.

“Tiểu công chúa. Cung Nhu Nghi không cho phép người ngoài vào đây đâu ạ, xin công chúa về trước đi.” Nhìn thấy cô bé đáng yêu, mềm mại ấy, giọng nói của cung nữ cũng hiền hòa hơn nhiều.

“Ngươi biết ta là tiểu công chúa, vậy có nghĩa ta không phải người ngoài đúng không?” Kinh Mặc nói khe khẽ, đôi mắt to của cô bé chơm chớp, con ngưoi đen láy toát ra vẻ gian xảo.

“Tiểu công chúa, nô tỳ quen biết với người, nhưng mà với người trong cung điện, người vẫn là người lạ, bởi vậy, xin công chúa về đi ạ.” Cung nữ cảm thấy hơi khó xử, ai mà không biết cô bé trước mặt chính là Kinh Mặc, tiểu công chúa được Hoàng thượng nâng niu như ngọc quý. Nhưng mà người trong cung ấy được Trần tướng quân bảo vệ chặt chẽ, ông ta đã ra lệnh từ trước, ngoại trừ Hoàng thượng ra, không ai được phép vào trong.

“Vậy thì ngươi hãy nói với người bên trong cung, ta muốn vào trong.” Kinh Mặc không chịu thối lui, cô thấp giọng van nài, bộ dạng cầu xin của cô bé khiến cho mọi người mềm lòng.

“Tiểu công chúa, chủ tử trong cung Nhu Nghi của chúng ta là Nhu phi nương nương, Nhu phi nương nương bị bệnh, hôn mê cho đến tận bây giờ, ta có vào bẩm cáo thì nương nương cũng không gặp công chúa được, hay là công chúa hồi cung trước đi.” Tiểu cung nữ hơi sốt ruột, nàng ta chỉ nghe nói tính tình của công chúa tinh quái, trước giờ chưa từng nghe thấy công chúa lại ưa dùng dằng như thế này.

“Trong cung phải có người tỉnh chứ, ta thấy hắn ta đi vào rồi, bởi vậy ngươi mau thông báo với hắn ta đi, nói là Kinh Mặc muốn gặp hắn.” Kinh Mặc thấy cung nữ vẫn tỏ vẻ kiên quyết, cô bé không cầm lòng nổi, bèn nói chuyện mình biết ra.

Cô bé vừa mới dứt lời, sắc mặt cung nữ thoắt cái đã thay đổi.

Từ lúc Trần Nguyên Khánh bị Hoàng thượng chỉ trích thẳng mặt lúc lên triều, hắn ta không chỉ đi vào trong cung một cách quang minh chính đại, nhưng hắn ta không yên tâm về Nhu phi, bởi thế mỗi ngày đều phải len lén quay về cung.

Nhưng bí mật này chỉ có người trong cung Nhu phi biết mà thôi, nhưng nào ngờ lại bị Kinh Mặc vạch trần.

Đương nhiên Kinh Mặc sẽ không nói cho cung nữ biết rằng, cô bé chưa từng gặp Trần Nguyên Khánh, Trọng Lâu đã nói cho cô bé nghe Trần Nguyên Khánh ở trong cung.

“Cung nữ tỷ tỷ, tỷ cứ đi là được rồi, nếu như tỷ còn không chịu đi, ta sẽ nói phụ hoàng dắt ta vào, phụ hoàng yêu thương ta và đệ đệ đến mức nào, chắc tỷ cũng từng nghe nói chứ?” Giọng nói của Kinh Mặc vẫn nhẹ nhàng, nhưng nghe cứ như thể đang uy hiếp cung nữ vậy.

Sắc mặt của cung nữ thay đổi liên tục theo từng chữ Kinh Mặc nói ra, cuối cùng vẫn cúi đầu nói khẽ: “Xin công chúa đừng nói bừa, ta sẽ đi nói với quý nhân bên trong, xin người đợi ở đây.”

Cung nữ đi vào trong một lúc, Trần Nguyên Khánh đã bước ra, sắc mặt hắn ta xanh mét, lúc bước vào, sắc mặt cung nữ hết sức căng thẳng, chỉ nói rằng nói có người biết Trần Nguyên Khánh đi vào Nhu Nghi cung, hắn ta đang bực dọc không biết ai mà lại mò ra được hành tung của mình, bởi vậy lúc hắn bước ra khỏi cung, nhìn về phía Kinh Mặc, sắc mặt hắn ta sa sầm.

Nhất là lúc hắn ta không thấy có ai đứng bên ngoài cửa cung, sắc mặt của hắn càng khó coi hơn.

Lúc chuẩn bị quay vào trong chửi mắng cung nữ một chặp, đột nhiên phát hiện góc áo của mình bị ai đó níu lấy.

Hắn ta không khỏi cúi đầu, lúc thấy gương mặt xinh xắn non nớt ấy, gương mặt hắn cứng đờ.

Một hồi lâu sau, hắn ta mới sực tỉnh lại, cười cười nhìn Kinh Mặc, nói với giọng nhẹ nhàng: “Tìm ta có việc à?”

“Khi nãy sắc mặt thúc thúc đáng sợ quá.” Kinh Mặc nói một cách nghiêm túc, cô bé đã từng nhìn thấy Trần Nguyên Khánh nổi giận, nhưng chưa từng thấy sắc mặt hắn ta u ám như thể muốn giết người như vậy.

Nhìn Kinh Mặc nhìn mình với vẻ dè dặt, hắn ta gắng gượng nở nụ cười, vừa cười vừa nói: “Thúc thúc không đáng sợ đâu, chỉ tại thúc thúc không vui thôi, thúc thúc không muốn làm cho Kinh Mặc sợ hãi.”

Trần Nguyên Khánh nghiêm túc giải thích, nhìn gương mặt đáng yêu của Kinh Mặc, hắn ta chỉ nhớ đến lúc Vũ Nhu còn nhỏ, cũng mềm mại bầu bĩnh như vậy, cũng nhìn mình với vẻ dè dặt như vậy, mỗi cái nhìn đó thôi, hắn ta đã không khỏi thấy mềm lòng.

“Sao thúc thúc lại không vui? Bởi vì Nhu mẫu phi ư? Thúc thúc yên tâm đi, mẹ ta về rồi, ta sẽ nhờ mẹ trị bệnh cho Nhu mẫu phi.” Kinh Mặc ngoan ngoãn nói với Trần Nguyên Khánh, lúc nhắc đến Nhu phi, gương mặt cô bé lộ ra vẻ lo âu.

“Độc hôm đó không phải là ta hạ đâu, Nhu mẫu phi là muội muội của thúc, chắc chắc người sẽ thích ta lắm, bởi vậy ta sẽ không chuốc thuốc độc người đâu.” Đột nhiên nhớ đến chuyện ngày hôm ấy, cô bé và Trọng Lâu nói với tất cả mọi người rằng người hạ độc chính là bọn họ, Kinh Mặc cảm thấy sở dĩ khi nãy gương mặt Trần Nguyên Khánh toát ra sát khí, chắc chắn là vì chuyện này.

Nhưng thật sự độc không phải là do cô bé hạ, chỉ có điều cô bé không tìm được cách giải thích nào hợp lý cả, cô bé chỉ đành chơi chiêu tình cảm, hy vọng Trần Nguyên Khánh sẽ tin tưởng mình.

“Ta biết không phải là cháu làm.” Trần Nguyên Khánh không hỏi han gì cả, mà nói với Kinh Mặc một cách chắc nịch.

Hắn ta không có lý do gì để tin tưởng Kinh Mặc, nhưng nhìn đôi mắt trong veo của Kinh Mặc khi cô bé nhìn mình, long lanh như thế, thật thà như thế, khiến cho hắn ta không có lý do gì để nghi ngờ cô bé nữa.

“Ta vừa mới từ Khắc Châu quay trở lại, ta nhớ thúc, vừa khéo thúc tiến cung nên ta mới đến đây tìm thúc.” Kinh Mặc tiếp tục giải thích, cô bé cũng rất rõ, Trần Nguyên Khánh cải trang để đi đến đây, chắc chắn vì không muốn bị người khác nhận ra.

Trần Nguyên Khánh không nói gì, chỉ gật đầu, mặc dù cảm thấy chuyện này quá mức trùng hợp, nhưng mà chỉ cần Kinh Mặc nói thì hắn ta sẽ tin tưởng ngay. Hắn ta tin tưởng cô bé vô điều kiện, chỉ vì hắn ta cảm thấy cô bé rất giống với Trần Vũ Nhu lúc nhỏ, đều ngoan ngoãn nghe lời, vốn không biết nói dối.

“Cháu nhớ thúc à?” Trần Nguyên Khánh hỏi lại, đôi mắt hắn ta ánh lên nụ cười, đột nhiên hắn ta nhớ đến lần đầu tiên trở về từ cuộc chinh chiến, lúc ấy Trần Vũ Nhu đã đến tuổi vị thành niên, cô bé ngẩng đầu nhìn mình, nói một cách chân thành: “Ca ca, muội nhớ huynh quá.”

Trần Nguyên Khánh nhớ rằng lúc ấy trái tim của mình như bị nhồi đầy mật ngọt vậy, giống như ngày hôm nay, một cô bé không có cùng huyết thống với mình nói một câu tương tự như thế, cũng khiến trái tim hắn ta chìm đắm trong mật ngọt.

“Ta còn mang đặc sản Khắc Châu về cho thúc nữa, bánh rán xoắn, chú ăn thử đi, ngon lắm.” Lúc nói chuyện, Kinh Mặc đưa gói bánh trong tay cho Trần Nguyên Khánh.

Trần Nguyên Khánh sững sờ, một hồi lâu sau mới sực tỉnh táo lại. Hắn ta chìa tay ra lấy bánh rán xoắn, nhìn Kinh Mặc chăm chú, dường như không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để diễn tả niềm vui trong lòng mình, hoặc cũng có thể nói là sự kích động.

Từ sau khi hắn bán mạng giết địch chốn sa trường, trở thành tướng lĩnh trăm trận trăm thắng, rất nhiều người đều muốn lấy lòng hắn, tặng cho những món quà phi phàm, đắt giá. Hoàng thượng cũng thường xuyên ban thưởng cho hắn, nhưng không một món quà nào sánh bằng bánh rán xoắn trong tay Kinh Mặc trong giây phút này.

“Sao lại là bánh rán xoắn.” Trần Nguyên Khánh vô duyên vô cớ hỏi.

Hắn ta không tin một đứa trẻ lại có lòng dạ thâm sâu đến mức biết tỏ tường thứ mình yêu thích, huống hồ chi đến cả phu nhân của hắn cũng không hề biết rằng món đồ ăn vặt mà hắn thích nhất, thực chất lại là bánh rán xoắn.

Đó là bí mật giữa hắn và Trần Vũ Nhu, bí mật đã tồn tại từ nhiều năm trước.

Cho dù Trần Vũ Nhu lại xuất hiện lần nữa, muội ấy cũng đã tặng mình rất nhiều quà, nhưng mà chưa từng tặng bánh rán xoắn.

Nhưng Kinh Mặc, lại...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom