• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-373

CHƯƠNG 373: CA CA ĐẸP TRAI




CHƯƠNG 373: CA CA ĐẸP TRAI

Kinh Mặc không biết, mình làm ngưng tụ mây trên bầu trời núi Phi Long, lại mang tới niềm vui và hy vọng to lớn cho mấy người Ôn Yến, giờ cô bé đang ngồi khóc như mưa, trước giờ cô bé chưa từng trải qua cảm giác bất lực như thế này.

Cô bé muốn đi gọi Trọng Lâu, để đệ ấy tới giúp nhưng cô bé không chắc chắn đệ đệ có nghe thấy lời mình nói không, cô bé muốn nói cho đám mây nghe, nhưng bọn chúng…

“Tiểu cô nương, sao lại khóc?” Một người đàn ông mặc y phục màu trắng, tiên khí lượn lờ bỗng xuất hiện trên đám mây, ông ta ngồi cúi xuống nhìn Kinh Mặc hỏi.

Cô bé nhìn khuôn mặt đẹp đẽ như ngọc không chút tì vết, đôi mắt sâu như biển làm người khác không khỏi đắm chìm vào đó, nụ cười của ông ta như gió xuân, cô bé vừa thấy liền ngừng khóc, khẽ nói: “Thúc thúc đẹp trai, thúc giúp con với.”

“Thúc thúc đẹp trai?” Người đàn ông nhìn cô bé Kinh Mặc dáng vẻ nhỏ nhắn dễ thương, trong lòng rất yêu thích, nhưng không ngờ cô bé vừa lên tiếng đã kêu ông ta là thúc thúc đẹp trai, làm trái tim đang mềm nhũn của ông ta trở nên cứng như sắt ngay, ánh mắt nhìn Kinh Mặc cũng không còn dịu dàng như trước.

“Đẹp trai là anh tuấn phóng khoáng, thúc là người anh tuấn phóng khoáng nhất mà con từng gặp, còn đẹp trai hơn Phụ hoàng con nữa.” Kinh Mặc vừa nói vừa gật đầu, như khẳng định lời mình nói.

“Nhưng ta già rồi, cô bé cũng gọi ta là thúc thúc rồi.” Ông ta nghe Kinh Mặc nói thế, thì gương mặt vốn đang cứng nhắc bỗng trở nên dịu dàng hơn, hờ hững nói với Kinh Mặc, giọng nói còn mang theo vẻ tiếc nuối nồng đậm.

“Sao thúc lại già chứ, thúc còn trẻ như thế, nếu không phải thúc cao quá, cháu đang định gọi thúc là ca ca đẹp trai đó.” Kinh Mặc đang có việc cầu người, giờ lại nghe người ta để ý độ tuổi mình như thế liền vội vàng giải thích.

“Ta cũng không cao lắm, sau này cô bé cứ gọi ta là ca ca là được.” Người đàn ông nghe Kinh Mặc giải thích như thế thì cười không khép miệng lại được, nhìn Kinh Mặc vẻ cực kỳ hài lòng, không đợi cô bé nói tiếp, đã tự đặt cho mình một danh xưng.

“Vậy ca ca đẹp trai có thể giúp muội không?” Cô bé thấy nam tử vẻ mặt tươi cười thì biết người này đang có tâm trạng tốt, cuối cùng không nhịn được nữa hỏi ngay.

“Mẹ muội bị mắc kẹt trong ngọn lửa, muội muốn cho mẹ ít mưa, nếu không muội sẽ mất mẹ, muội…” Kinh Mặc chưa nói hết câu, nước mắt đã tuôn rơi, nhìn khuôn mặt nhỏ mới hồng hào khi nãy, giờ đã đong đầy nước mắt, người đàn ông được gọi là ca ca đẹp trai kia thở dài, khẽ nói: “Nếu là chuyện của mẹ muội thì không cần lo, mỗi người đều có một số mệnh.”

Kinh Mặc nghe nam tử nói thế thì từ khóc thút thít chuyển sang khóc òa lên, mặc dù cô bé còn nhỏ, nhưng cũng hiểu rõ hàm ý trong câu nói đó, mẹ thật sự sắp chết sao, đây là số mệnh của mẹ ư?

Kinh Mặc không muốn làm đứa bé không có mẹ, Kinh Mặc…

Nam tử áo trắng thấy Kinh Mặc khóc nức nở như thế, thì tim như bị ai đó bóp chặt, lúc định lên tiếng nói gì đó thì thấy cô bé đứng dậy, thân hình nhỏ bé lao vào ngọn lửa trên núi Phi Long.

Nam tử áo trắng nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Kinh Mặc, không khỏi thở dài, vươn tay chỉ về phía cô bé, một dải lụa màu vàng từ từ bao bọc cơ thể mềm mại của Kinh Mặc, rồi đưa cô bé tới trước mặt.

“Muội muốn làm gì? Muội có biết ở đó đang cháy không, muội đi vào đó chỉ có đường chết mà thôi.” Giọng nói của nam tử áo trắng nghe lạnh lùng, nhưng lúc nhìn Kinh Mặc, giữa hai lông mày vẫn không kìm được hiện lên vẻ dịu dàng.

“Nếu không cứu được mẹ, vậy muội sống làm gì nữa, muội muốn đi theo mẹ, cùng sống cùng chết với mẹ.” Kinh Mặc nói chắc như đinh đóng cột, nam tử áo trắng không còn dáng vẻ tùy tiện lúc trước nữa, hắn nhìn chằm chằm Kinh Mặc nghiêm túc hỏi: “Muội thật sự muốn cứu mẹ à?”

“Tất nhiên rồi.”

“Nếu muội cứu được mẹ rồi, sau này mẹ muội sẽ chịu rất nhiều đau khổ, muội có hối hận không?” Cuối cùng người đàn ông không nhịn được lên tiếng nhắc nhở Kinh Mặc, đương nhiên Kinh Mặc không biết từng câu nam tử nói đều là thiên cơ, giờ cô bé chỉ muốn cứu mẹ, nên nam tử vừa dứt lời, cô bé đã khẳng định chắc chắn với nam tử áo trắng rằng: “Muội sẽ không bao giờ hối hận khi cứu mẹ.”

Kinh Mặc nói xong thì nhìn nam tử áo trắng, khẽ hỏi một câu: “Ca ca đẹp trai, ca ca thật sự cứu được mẹ muội à?”

Nam tử áo trắng im lặng, trong tam giới không có chuyện gì hắn không làm được, chỉ xem hắn có muốn làm hay không thôi?

“Nếu ca ca cứu được mẹ muội, muội sẽ cảm tạ ca ca thật tốt, muội sẽ lấy thân báo đáp…” Kinh Mặc nghiêm túc hứa mình có thể cho nam tử áo trắng lợi ích, nhưng cô bé nhận ra mình thật sự không có cái gì làm thù lao, ngoài việc lấy thân báo đáp.

“Lấy thân báo đáp?” Nam tử áo trắng không dám tin vào tai mình, nhưng đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận, trái tim đã tĩnh lặng ngàn năm của hắn bỗng trở nên rung động khi nghe thấy câu nói này của Kinh Mặc.

Hắn nghĩ đến dáng vẻ quật cường của cô bé khi chinh phục đám mây, dẫn chúng đến núi Phi Long này, cũng nhớ lại khuôn mặt đẫm nước mắt của cô bé, còn cả thân hình nhỏ nhắn xông vào núi cùng sống cùng chết với mẹ nữa, đứa bé tưởng chừng như yếu đuối này thật sự đã mang đến cho hắn quá nhiều sự ngạc nhiên, quá nhiều chấn động, quá nhiều thứ…

Nếu cô bé thật sự có thể lấy thân báo đáp, đây đúng là một điều kiện không tệ.

Như vậy hắn sẽ kết thúc chuỗi ngày tháng sống tĩnh lặng như một cái giếng cổ, ngẫm nghĩ một lát hắn tự thấy đây đúng là một chuyện không tồi.

Kinh Mặc thấy vẻ mặt của nam tử áo trắng đã hòa nhã hơn liền trịnh trọng giải thích: “Không phải người ta thường nói ơn cứu mạng không gì có thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi sao?”

Nam tử áo trắng nhìn cô bé vẫn còn non nớt nói ra những lời như thế thì trong lòng giật thót, giờ hắn muốn bay tới hỏi người phụ nữ tên là Ôn Yến kia xem, rốt cuộc cô đã dạy con thế nào, tại sao một đứa bé nhỏ thế này lại nói ra được những lời như vậy, nghĩ tới việc Kinh Mặc cũng nói mấy câu đại loại như lấy thân báo đáp với người khác, tự đáy lòng hắn bỗng không vui.

“Mẹ muội đã là người của Phụ hoàng rồi, nên chỉ còn muội mới có thể lấy thân báo đáp.” Kinh Mặc nghiêm túc nói, nhưng không hề biết rằng câu nói hôm nay sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai, ảnh hưởng đến cuộc đời của cô bé.

“Ca ca yên tâm, muội sẽ không chê ca ca già đâu, muội…” Kinh Mặc thấy nam tử áo trắng không nói gì thì trong lòng rất lo lắng, cô bé sợ hắn sẽ từ chối, giờ hắn là ân nhân cứu mạng duy nhất của bé.

Nam tử áo trắng thấy Kinh Mặc lo lắng thì từ từ ngồi xuống, khẽ xoa đầu cô bé nói: “Muội phải nhớ kỹ những lời mình nói, chỉ được lấy thân báo đáp mình ta, nếu không ta sẽ… rất thảm thương.”

“Kinh Mặc là cô gái tốt, sẽ không gả hai chồng, hơn nữa, muội là công chúa, ngoài bản thân muội ra không ai có thể ép muội xuất giá.” Kinh Mặc giải thích, hàm ý của bé thể hiện rất rõ, cô bé chỉ hứa gả cho người đàn ông này, không ai có thể thay đổi quyết định này, mặc dù chính cô bé cũng không chắc lời giải thích của mình dành cho nam tử áo trắng có thuyết phục hay không.

“Giờ ca đã là người mà muội sắp gả cho nên ca phải cứu mẹ muội, không đúng, là cứu mẹ vợ của ca.” Kinh Mặc rất nghiêm túc ra lệnh cho nam tử áo trắng, giống như giờ bọn họ thật sự đã có hôn ước, hắn nghe cô bé nghiêm túc nói đến hai chữ mẹ vợ, thì đáy lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Hắn xoa đầu Kinh Mặc, rồi nói với đám mây bên cạnh: “Ngươi còn đứng đây làm bóng đèn nữa à? Mau đi cứu mẹ vợ của ta đi.”

Mấy đám mây đã sớm bị kinh ngạc bởi hành động chẳng quản đến nỗi khổ của nhân gian, chỉ lo trêu chọc cô nhóc của vị Thượng thần này, giờ thấy hắn mở miệng ra toàn là những lời ghét bỏ thì đâu dám ở lại đây nữa, đồng loạt hóa thành hạt mưa, lao nhanh về phía núi Phi Long.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom