• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Giám đốc Lưu không thiếu tiền, tối hôm đó liền
mời toàn bộ đoàn phim ăn cơm.

Trong nhà hàng năm sao của khu nghỉ dưỡng,
năm phòng riêng đã được bao trọn. Dàn diễn
viên chính cùng nhóm sản xuất ngồi ở gian
phòng lớn nhất.

Nhạc Yên Nhi không muốn để lớp trang điểm ở
trên mặt quá lâu nên vừa quay xong cô liền đi
tẩy trang và thay quần áo. Đợi tới lúc cô vào
phòng đã thấy mọi người đang trò chuyện rôm
rả, không khí vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Giám đốc Lưu ngồi chính giữa, lúc này ông ta
đang cười nói ha hả với đạo diễn Lộ:

- Công ty đang xem xét việc đầu tư thêm, vì thế
mới để tôi tới đây theo dõi tình hình quay phim.
Bộ phim này mà quay tốt thì chắc chắn sẽ nổi
tiếng, đầu tư thêm mấy chục triệu cũng chỉ là
chuyện nhỏ với công ty Hoàn Vũ mà thôi!

Bộ dáng giám đốc Lưu giống như đang nói
chuyện ở Hoàn Vũ ông ta có thể quyết định vậy.

Đạo diễn Lộ cũng chỉ cười xòa rồi nói:

- Phải phải, Giải trí Hoàn Vũ là cổ đông lớn nhất
của chúng tôi, thực lực đúng là không thể nghi
ngờ được.

- Nhưng là, đạo diễn Lộ cũng biết đi, trên tay
Hoàn Vũ chúng tôi thật sự có nhiều hạng mục
lắm. Quyết định đầu tư cái nào, bỏ cái nào cũng
không đơn giản đâu…

Giám đốc Lưu tình cờ ngước mắt lên liền thấy
Nhạc Yên Nhi, khuôn mặt béo núc căng đến đỏ
bừng, vội đến mức dựng ngay cả nửa cái thân
béo ịch dậy, nói:

- Cô Nhạc đến đây, đến đây nào. Cô Nhạc nhanh
ngồi cạnh tôi đi.

Ngồi bên cạnh giám đốc Lưu là An Tri Ý, bên còn
lại là đạo diễn Lộ, làm gì còn chỗ trống. Đương
nhiên không thể bảo đạo diễn Lộ nhường chỗ,
rõ ràng chỉ có thể là An Tri Ý bị đẩy ra.

An Tri Ý không ngờ giám đốc Lưu lại làm mình
mất mặt trước nhiều người thế này, sắc mặt cô
ta tái xanh nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn
không làm ầm lên, cắn răng nở một nụ cười:

- Cô Nhạc, cô ngồi vào chỗ của tôi đi!

Đôi mày Nhạc Yên Nhi khẽ cau lại, lia mắt nhìn
khắp phòng một lượt mới thấy vì cô đến muộn
nên không còn chỗ trống nào nữa rồi.

Người trong phòng này đều là người có tên tuổi,
ai cũng nhận ra ý đồ của giám đốc Lưu với Nhạc
Yên Nhi, chỉ là chuyện không liên quan đến
mình nên họ đều thờ ơ, không một ai đứng ra
nói đỡ cho cô hết.

Bầu không khí nhất thời trở nên cứng ngắc.

Lúc này, Diệp Thiên Hạ bỗng lên tiếng:

- Sao có thể chiếm chỗ của giám đốc Lưu được,
Yên Nhi đến ngồi cạnh chị nè. Phục vụ, mang
thêm ghế ra đây.

Giám đốc Lưu bị bẽ mặt nhưng quay đầu thấy
người nói chuyện là Diệp Thiên Hạ thì cũng
không tỏ thái độ gì thêm.

Diệp Thiên Hạ không giống những diễn viên nữ
bình thường, cô vừa vào nghề liền nổi tiếng, giờ
đã là nữ hoàng của mảng phim truyền hình
trong nước. Mới vài năm đã có vị trí như vậy,
không biết phía sau có hậu trường mạnh thế
nào nữa.

Nếu không cần thiết ông ta cũng không muốn
động vào người như Diệp Thiên Hạ.

Thế nên, thấy giám đốc Lưu không nói gì nhân
viên phục vụ liền mang thêm một chiếc ghế đặt
cạnh vị trí của nữ chính Diệp Thiên Hạ.

Nhạc Yên Nhi ngồi xuống liền cô khe khẽ nói với
Diệp Thiên Hạ:

- Cảm ơn chị!

Diệp Thiên Hạ gật nhẹ đầu đáp lại.

Giám đốc Lưu không dám động vào người có
chỗ dựa như Diệp Thiên Hạ nhưng ông ta cũng
không định buông tha cho Nhạc Yên Nhi, vì thế
có điểm mất hứng nói:

- Cô Nhạc đúng là không nể mặt tôi! Tôi chỉ là
thấy cô Nhạc có bề ngoài giống em mình nên
mới muốn ngồi gần để xem kỹ thôi mà.

Không ngờ giám đốc Lưu này da mặt lại dày đến
thế, đến những lời vớ vẩn thế này mà cũng nói
ra được.

Ông ta lớn lên không khác heo thế này sao có
thể có cô em gái đẹp như Nhạc Yên Nhi được
chứ?

Nhạc Yên Nhi cố nén ý muốn nhổ vào mặt ông
ta, mỉm cười nói:

- Giám đốc Lưu nặng lời rồi. Ông là ai cơ chứ,
bình thường tôi muốn gặp đều không có tư cách
nữa là. Quả thực là do tuổi của tôi nhỏ quá, sợ
nếu ngồi cạnh ông thì không thỏa đáng, sẽ khiến
người khác chê cười mất. Ngồi xa một chút cũng
không ảnh hưởng đến lòng kính trọng của tôi
với ông được… để tôi mời ông một ly rượu đi.

Nói xong cô giơ ly rượu vang trong tay hướng
về giám đốc Lưu có ý mời.

Giám đốc Lưu bị đôi mắt hạnh lấp lánh của Nhạc
Yên Nhi mê hoặc, khó chịu trong lòng cũng tan
hết, cười ha hả uống rượu.

Chuyện này xem như đã cho qua, mọi người vừa
đông đủ món ăn liền nhanh chóng được bê lên.

Nhạc Yên Nhi thấy giám đốc Lưu này có ý xấu
nên nghĩ ăn vài miếng rồi tìm cớ rời đi cho xong.
Vì vậy cô luôn cúi đầu, không nói năng gì.

Nhưng giám đốc Lưu vẫn không muốn buông
tha cô nên động một cái lại kêu gọi mọi người
cùng nâng chén, uống chung xong còn mời riêng
Nhạc Yên Nhi.

Dường như cả An Tri Ý cũng giúp giám đốc Lưu,
cô ta vừa nở nụ cười quái đản vừa mời rượu
Nhạc Yên Nhi.

Ở chỗ đông người như vậy Nhạc Yên Nhi đương
nhiên không tiện từ chối, vì vậy một ly tiếp một
ly, đến thức ăn cô cũng không ăn được mấy
miếng.

Tửu lượng của Nhạc Yên Nhi thật ra không tệ,
lần trước uống cùng Dạ Đình Sâm cô say do độ

cồn trong rượu quá cao, lần này chỉ là loại rượu
vang bình thường nên cô vẫn chịu được. Thế
nhưng uống khá nhiều rồi nên đầu cô cũng thấy
có chút choáng váng.

Lại uống thêm một ly rượu, nụ cười trên mặt
Nhạc Yên Nhi đã có điểm miễn cưỡng:

- Giám đốc Lưu, tôi say rồi, chắc không thể uống
tiếp với ông được. Mai tôi còn phải quay phim
nữa.

Giám đốc Lưu cố ý nghiêm mặt, nói:

- Sao thế? Cô Nhạc đây coi thường tôi phải
không? Không chịu ngồi cạnh tôi, tôi mời rượu
cũng không uống, đây là thái độ của đoàn phim
các người phải không? Nếu đã như vậy, chuyện
đầu tư lần này xem ra…

Đạo diễn Lộ thấy lời của giám đốc Lưu có vẻ
không ổn liền nhanh chóng quay sang bảo Nhạc
Yên Nhi:

- Yên Nhi, giám đốc Lưu đã coi trọng cô như vậy
thì cô cứ uống thêm mấy ly đi, cảnh quay của cô
có thể rời lại, mai cô được nghỉ một ngày.

Thậm chí đạo diễn Lộ cũng không giúp cô, Nhạc
Yên Nhi cắn chặt răng. Đành giơ ly rượu lên lần
nữa.

Đúng lúc này Diệp Thiên Hạ đột nhiên vươn tay
với đĩa rau, vừa hay đụng trúng cổ tay Nhạc Yên
Nhi, tay cô run lên, cả nửa ly rượu hắt hết vào
bộ đồ trắng cô đang mặc.

- Ai nha!

Diệp Thiên Hạ giật mình hô lên, lại lấy khăn lau
giúp Nhạc Yên Nhi, vừa lau vừa không ngừng
nói:

- Xin lỗi nha Yên Nhi, chị không cố ý đâu.

- Không sao, không sao đâu chị.

Nhạc Yên Nhi cúi đầu nhìn, rượu vang đã thấm
hết vào quần áo ncô đang mặc, trên nền vải
trắng hiện lên một vệt tím đỏ lớn, trông vô cùng
khó nhìn.

- Phải làm sao đây? Quần áo của em đã bẩn thế
này rồi, lau cũng không đi nữa…

Nhạc Yên Nhi cười xin lỗi với mọi người trên
bàn, rồi nói:

- Thật ngại quá, đồ của tôi bẩn như vậy đúng là
mất lịch sự, tôi xin phép về trước thay đồ vậy.

Trở lại khách sạn rồi quay lại ít nhất cũng mất
nửa tiếng, nếu cô “tranh thủ” tắm một cái thì sẽ
mất thời gian hơn nữa, đến khi đó bữa cơm này
cũng ăn xong từ lâu rồi.

Giám đốc Lưu vẫn muốn giữ cô lại nhưng bàn
tay đặt dưới bàn của An Tri Ý nhẹ nhàng đè lên
tay ông ta, ngăn ông ta mở miệng.

Cuối cùng giám đốc Lưu chỉ có thể khó chịu xua
tay:

- Đi đi, đi đi!

Nhạc Yên Nhi thở ra một hơi, cầm túi xách ra
ngoài xong liền gọi cho Diệp Hiểu Như, dặn cô
ấy cũng tranh thủ về luôn.

Nhớ lại hai lần Diệp Thiên Hạ giúp cô khi nãy,
Nhạc Yên Nhi vô cùng biết ơn cô ấy, trong lúc
đợi Diệp Hiểu Như cô gửi đi một tin nhắn:

“Chị Thiên Hạ, chuyện hôm nay cảm ơn chị
nhiều lắm!”.

Có lẽ vì trên bàn cơm không tiện xem điện thoại
nên đến tận lúc Nhạc Yên Nhi về đến khách sạn
mới nhận được tin trả lời của Diệp Thiên Hạ.

“Chỉ sợ tên họ Lưu này không dễ từ bỏ ý đồ như
vậy đâu! Em phải cẩn thận đó.” Nhạc Yên Nhi
đọc xong tin nhắn khóe môi hơi mím lại.

Giám đốc Lưu không phải chỗ dựa của An Tri Ý
ư, không biết cô ta định làm gì đây?
 
Advertisement
  • Chương 64

Cao ốc Empire State, trụ sở chính của Tập đoàn LN.

Phòng họp.

Bầu không khí nặng nề đáng sợ đang lan tràn trong phòng.

Dạ Đình Sâm ngồi trên vị trí chủ tọa, mặt không biểu tình, mắt phượng lạnh thấu xương, ánh mắt sắc bén nhanh chóng đảo qua báo cáo tài chính trong tay, mở miệng hỏi:

- Phòng tài chính? Trưởng phòng tài chính bị gọi tên, giống hệt như học sinh tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm gọi, giật mình một cái, vội vàng đứng lên, cung kính đáp:

- Có ạ.

- Kim ngạch cả ba khu đều có vấn đề, tổ thanh tra bị trừ hết lương tháng này.

Câu nói nhẹ nhàng của Dạ Đình Sâm đang giống như thảo luận về việc ngày hôm nay là một ngày đẹp trời vậy.

Trưởng phòng lệ chảy dài trong tim, kiểm tra lại kết quả của tổ thanh tra tới sáu lần rồi y mới dám nộp báo cáo, thế mà chủ tịch ngay lập tức đã nhìn ra vấn đề, chẳng lẽ mắt chủ tịch là hỏa nhãn kim tinh à? Nhưng ngoài miệng, y chỉ có thể đáp:

- Vâng.

Dạ Đình Sâm cầm một tập tài liệu khác, đọc nhanh như gió rồi bình thản nói:

- Phòng PR? Trường phòng PR bật dậy như củ cải bị nhổ trong chớp mắt:

- Có! Dạ Đình Sâm đập "bộp" tập tài liệu xuống bàn, mọi người trong phòng họp giật nảy, nơm nớp lo sợ.

- Phương án quá kém, làm lại.

Trong đầu trưởng phòng PR đầy ắp tiếng kêu rên: A a a! Có vấn đề ở đâu chủ tịch cũng không nói! Bảo mỗi làm lại là thế nào! Liệu mình có bị sa thải hay không đây?! Thế nhưng ngoài mặt, trưởng phòng PR vẫn giữ vẻ tinh anh, bình tĩnh tỉnh táo, nghiêm nghị đáp:

- Vâng.

Không khí trong phòng họp đúng là sắp giống với cảnh tử hình phạm nhân, các trưởng phòng bị gọi tên hệt như sắp phải ra pháp trường, mặt mày chờ mắng mà như sắp hy sinh.

Đứng ở cửa phòng họp, Trần Lạc đúng là không nỡ nhìn, cậu khẽ hỏi Nghiêm lão:

- Hôm nay sao chủ tịch lại nổi giận đùng đùng thế? Nghiêm lão đứng sừng sững như núi, miệng không mở mà vẫn có thể khẽ đáp:

- Thiếu phu nhân đến đoàn phim, bốn ngày không liên lạc với thiếu gia rồi.

Trần Lạc hiểu vấn đề trong nháy mắt.

Chủ tịch là người cao quý và kiêu ngạo, nếu không có việc thì chắc chắn sẽ không gọi điện thoại cho phu nhân, đoán chừng là trong lòng chủ tịch cuống chết rồi nhưng vẫn không muốn xuống nước.

Chuyện cứ liên quan tới phu nhân là chủ tịch sẽ không còn nhiều lý trí lắm, Trần Lạc từng thấy rồi.

Ngay cả mình và Nghiêm lão cũng không dám đi thử, chỉ có thể chúc phúc cho các vị quản lý hôm nay đến báo cáo thôi.

Phòng họp khẽ vang lên tiếng gõ cửa.

Không làm ảnh hưởng tới các quản lý cấp cao bên trong phòng họp, chỉ có Trần Lạc và Nghiêm lão nghe thấy, Trần Lạc liền rón rén ra mở cửa, bước ra ngoài, hỏi thăm xem có chuyện gì.

Một lát sau, Trần Lạc quay lại, thì thầm với Nghiêm lão:

- Cứu tinh đến rồi.

Nghiêm lão sững sỡ.

Trần Lạc đi tới bên cạnh Dạ Đình Sâm, thì thầm.

- Âu thiếu và Bạch thiếu gia đợi ngài ở phòng nghỉ.

Ngoài dự kiến của Trần Lạc, Dạ Đình Sâm còn chẳng thèm chớp mắt, thản nhiên nói:

- Cứ để họ chờ.

Trần Lạc ngẩn ra, chậm chạp đi tới gần Nghiêm lão, vẫn còn khá bàng hoàng.

Lần trước chỉ một cú điện thoại của phu nhân thôi, chủ tịch lập tức liền cho về sớm mà? Hôm nay là Âu thiếu và Bạch thiếu gia tới, chủ tịch lại mặc kệ? Hơn hai mươi năm giao tình, trong lòng chủ tịch cũng không bằng phu nhân à? Chó độc thân Trần Lạc cảm thấy tam quan của mình bị đả kích rất nghiêm trọng.

Nghiêm lão đứng một bên, biểu lộ rất cao thâm.

Họp xong đã là bốn mươi phút sau, các quản lý cấp cao lục tục rời đi, ai nấy đều mang vẻ mặt như đưa đám ra khỏi phòng họp.

Dạ Đình Sâm bây giờ mới đứng lên, ra khỏi phòng, hỏi Trần Lạc:

- Ở đâu? Trần Lạc đáp:

- Trong phòng nghỉ cho khách quý ạ.

Mở cửa phòng nghỉ cho khách quý ra, vừa nhìn đã thấy hai vị thiếu gia phong thái hơn người là Âu Duyên Tây và Bạch Kính Thần đang ngồi trên sofa, vẻ mặt cao thâm khó dò.

Chơi cờ caro.

Bạch Kính Thần đặt một viên cờ xuống, cười ha hả:

- Tây Tử, lại thua rồi kìa! Trên bàn cờ, năm viên cờ màu trắng đã tạo thành một hàng thẳng.

Âu Duyên Tây chửi khẽ, xua xua tay:

- Lại lại, mẹ nó, tao không tin là tao không thắng được mày.

- Tây Tử, mày thua tám ván rồi, mày nói xem nào, có phải mày có lắm đàn bà quá nên thân thể bị đào rỗng rồi không, não cũng rỗng luôn rồi.

Bạch Kính Thần giễu cợt Âu Duyên Tây, không hề nể tình.

Âu Duyên Tây nổi đóa:

- Đệt, mày đừng chạy, hôm nay chơi với tao ba mươi ván, ai dám cắt ngang nào.

Dạ Đình Sâm nhìn họ, thờ ơ nói:

- Sao, hai đứa chuẩn bị ngồi đây chơi tiếp à? Nghe thấy giọng Dạ Đình Sâm, hai người liền vội vàng đứng lên, gọi một tiếng "Anh cả".

Dạ Đình Sâm lạnh nhạt đáp lại rồi đi tới, ngồi xuống ghế sofa.

Âu Duyên Tây liếc đồng hồ, phàn nàn:

- Anh cả, anh đúng là chẳng nể tình, để bọn em chờ ở đây gần một tiếng rồi đó.

Dạ Đình Sâm vào chuyện chính luôn:

- Có chuyện gì, nói đi.

Hai vị thiếu gia này không có việc sẽ không lên điện tam bảo, hôm nay chạy đến trụ sở chính của LN, chắc chắn có việc.

Bạch Kính Thần cười:

- Cũng không phải việc gì lớn, trang trại rượu của Tây Tử có rượu ngon, bọn em đang bàn xem hay là tới đó nghỉ vài hôm.

Âu Duyên Tây thích uống rượu nên đã mua một trang trại lớn tại ngoại thành thành phố A, đặt tên là Âu Phi Bảo, bình thường họ cũng hay tới nghỉ ở đó.

Nhắc đến rượu, Dạ Đình Sâm lập tức nhớ tới bình Inglenook kia, đương nhiên cũng nhớ Nhạc Yên Nhi.

Thế là hắn lại nhớ tới chuyện Nhạc Yên Nhi đã bốn ngày không liên lạc với mình.

Lập tức sắc mặt hắn lại trở nên khó coi.

Âu Duyên Tây đương nhiên cũng nhớ tới chuyện một thời gian trước mình tặng Inglenook cho Dạ Đình Sâm, hỏi:

- Anh, Inglenook uống thế nào? Ra sao? Em nói với anh chứ, so với Giant Cow thì tửu lượng cao đến mấy cũng chỉ ba chén là gục.

Dạ Đình Sâm liếc Âu Duyên Tây, nói:

- Tạm được, lần sau lại mang thêm mấy chai qua.

- Anh của tôi ơi, rượu này quý ở chỗ số lượng nó ít, em khổ lắm mới tìm được một chai, vội vàng đưa anh luôn đấy.

Hay chúng ta sang trang trại mấy hôm, anh tự chọn rượu đi, anh thích rượu nào em sẽ sai người đưa tới biệt thự Hoàng Đình ngay.

Dạ Đình Sâm lắc đầu:

- Mấy đứa đi đi, anh còn có việc.

Vừa uống rượu đỏ là sẽ nhớ tới con nhóc vô lương tâm ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho mình kia.

Bạch Kính Thần nói:

- Đừng mà anh, ba người chúng ta thiếu ai cũng mất vui.

Âu Duyên Tây cũng khuyên:

- Công việc cũng phải nghỉ ngơi mấy hôm chứ, LN lắm quản lý cấp cao thế cơ mà, họ cứ làm tốt việc của mình là được rồi.

Nghiêm lão bỗng lên tiếng:

- Thiếu gia.

Dạ Đình Sâm biết Nghiêm lão không phải người tùy tiện chen vào cuộc nói chuyện của người khác, nghe thấy giọng Nghiêm lão, hắn ngước lên nhìn.

- Các vị thiếu gia, chi bằng các vị cân nhắc đến chuyện tới khu nghỉ dưỡng ở phía Bắc thành phố xem, đó cũng là sản nghiệp của LN, phong cảnh lại đẹp nữa.

Mắt Dạ Đình Sâm sáng lên.

Trần Lạc cứ nghĩ là Nghiêm lão nhớ nhầm, ngốc nghếch lên tiếng:

- Khu nghỉ dưỡng phía Bắc thành phố bị đoàn phim White Lover bao hết rồi mà? Nghiêm lão thở dài thườn thượt trong lòng, cái thằng nhóc ngốc này, dây thần kinh của nó thẳng tắp luôn à? Dây thần kinh dài mười mét không hề có chỗ rẽ, bây giờ Nghiêm lão hiểu vì sao Trần Lạc không thể chiếm được thứ tốt gì ở trước mặt thiếu gia rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom