• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Đêm khuya.

Trong một phòng của khách sạn nào đó.

An Tri Ý leo xuống khỏi tấm thân mập mạp của
giám đốc Lưu, ỷ vào trời tối mịt không ai có thể
thấy sắc mặt mình liền không buồn che giấu sự
ghê tởm trong lòng nữa, hung hăng trừng mắt
nhìn cái đống thịt béo nhẫy trên giường.

Giám đốc Lưu vẫn còn đang tận hưởng khoái
cảm xót lại, ông ta khẽ nhắm hai mắt hồi tưởng
lại dư vị sung sướng vừa rồi.

An Tri Ý sờ soạng tủ đầu giường, lấy ra bật lửa
và thuốc, châm lửa, hút một hơi xong mới thấy
đỡ ghê tởm hơn.

- Tri Ý, em thật sự quá tuyệt vời!

Ngón tay vừa thô kệch vừa ngắn ngủn của giám
đốc Lưu lại mơn man dọc bắp đùi An Tri Ý.

Trận mây mưa cùng giám đốc Lưu vừa rồi đã
bào mòn hết kiên nhẫn của An Tri Ý, lúc này cô
ta có điểm khó chịu, muốn đẩy cái tay kia ra.
Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt cô
ta liền thay đổi, dịu dàng hỏi:

- Giám đốc Lưu, ngài thấy Nhạc Yên Nhi thế
nào?

Tay giám đốc Lưu dừng lại, trong đầu hiện lên
gương mặt thanh lệ lại không vướng bụi trần
của Nhạc Yên Nhi, chép miệng hai cái.

- Rất đẹp, khí chất cũng tốt. Haizz, đáng tiếc.

Trên mặt An Tri Ý hiện lên nụ cười quỷ dị, cô ta
vui vẻ nói:

- Đáng tiếc gì chứ, để em giúp ngài lên giường
với cô ta.

Giám đốc Lưu trợn to mắt, vội vã hỏi lại:

- Tri Ý, em nói gì? Lời em nói là thật sao?

- Đương nhiên là thật rồi! Em và cô ta chung
một đoàn phim, còn nhiều cơ hội mà. Không
phải ngài bảo lần này chỉ ở đây ba ngày thôi sao,
nếu không có em giúp, ngài thấy cô ta có thể
ngoan ngoãn nghe lời không ?

Giám đốc Lưu mừng muốn chết, cả bản mặt hệt
như cái đầu heo nghiêng sang hôn An Tri Ý:

- Tri Ý ngoan, không uổng công thương em mà.

An Tri Ý cau mày, đẩy mặt ông ta ra, nói vẻ
không kiên nhẫn:

- Em còn chưa nói hết mà!

Lúc này giám đốc Lưu đang nghĩ đến chuyện sắc
dục, tâm trạng cũng tốt lắm thế nên không so đo
chuyện An Tri Ý đẩy mình ra, chỉ vội vã bảo:

- Em nói, em nói đi.

- Em có một điều kiện!

- Đồng ý, tôi đồng ý hết. Em muốn đóng phim
nào tôi đều giúp em.

Giám đốc Lưu nhanh miệng đáp.

- Em sẽ giúp ngài lên giường với cô ta, nhưng
em chỉ có một điều kiện duy nhất. Trong phòng
phải được gắn camera, đợi xong việc em sẽ che
mặt ngài đi sau đó đem đoạn băng đó đăng lên
mạng.

An Tri Ý nheo mắt lại, bên trong lướt qua tia độc
ác.

Nhạc Yên Nhi dựa vào cái gì mà dám lên mặt
như thế, lại nhiều lần đối đầu với cô ta. Cô ta
nhất định phải hủy hoại Nhạc Yên Nhi, làm cô
không thể sống nổi trong cái giới này nữa mới
thôi.

Giám đốc Lưu không ngờ An Tri Ý lại đưa ra yêu
cầu ác độc như vậy, trong nháy mắt đã không có
khí thế như vừa rồi, do dự nói:

- Không ổn đâu, làm thế là phạm pháp…

Trong lòng An Tri Ý cười lạnh, bé gái vị thành
niên cũng từng ngủ qua rồi, con heo mập này
chẳng lẽ còn làm ít chuyện phạm pháp sao?

An Tri Ý tỏ ra dịu dàng hơn, nhỏ giọng khuyên
nhủ:

- Giám đốc Lưu, ngài phải nghĩ cho kỹ, nữ diễn
viên trong sáng lại xinh đẹp như Nhạc Yên Nhi

không nhiều đâu. Chuyện này với ngài cũng
không ảnh hưởng gì. Chỉ là Nhạc Yên Nhi gây
chuyện với em trước nên em mới muốn cho cô
ta một bài học thôi.

Hai con mắt như hạt đậu xanh của giám đốc Lưu
chuyển một vòng, cuối cùng vẫn bị sắc dục che
mờ, cắn răng nói:

- Tôi đồng ý điều kiện của em!

Lúc này An Tri Ý mới nở nụ cười thõa mãn:

- Vậy mới đúng nha.

Giám đốc Lưu lại trèo lên người cô ta:

- Nói đến mức trong lòng tôi cũng ngứa ngáy
rồi. Nào, lại làm lần nữa đi.

Ngày hôm sau quay phim đều rất thuận lợi,
thậm chí còn kết thúc trước kế hoạch hai tiếng.

Nhạc Yên Nhi thay đồ mất một chút thời gian,
lúc ra ngoài đã thấy Diệp Thiên Hạ và Tống Từ
Bạch mới rồi còn quay phim cũng đã rời khỏi
đó.

Nhạc Yên Nhi cũng định qua chào đạo diễn rồi
về nghỉ, nhưng chưa đi đến chỗ đạo diễn Lộ đã
thấy ông đang nói chuyện với tên giám đốc Lưu
hôm qua.

Vốn có ấn tượng xấu với tên họ Lưu này nên
Nhạc Yên Nhi lập tức dừng bước, đang tính
tránh đi thì ông ta đã nhìn thấy cô trước.

Hai mắt giám đốc Lưu sáng rực lên, cả khuôn
mặt béo tròn tràn ngập hưng phấn, hướng Nhạc
Yên Nhi vẫy tay:

- Cô Nhạc, cô đến rồi.

Đạo diễn Lộ nghe tiếng liền quay đầu lại, vừa
hay đối diện với tầm mắt Nhạc Yên Nhi.

Hay rồi, giờ có trốn cũng không kịp nữa.

Trong lòng Nhạc Yên Nhi thở dài sườn sượt
nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thường, đi qua
chào hai người:

- Chào đạo diễn Lộ, chào giám đốc Lưu.

Đạo diễn Lộ nói:

- Yên Nhi, cô tới đúng lúc lắm, vừa rồi giám đốc
Lưu vẫn liên mồm khen cô. Ông ấy đánh giá
diễn xuất của cô rất cao đó.

Giám đốc Lưu này đến từ bao giờ thế? Lại còn
xem cô đóng phim nữa?

Nhạc Yên Nhi nở nụ cười lịch sự:

- Cảm ơn giám đốc Lưu đã đánh giá cao tôi.

Giám đốc Lưu giống như không hề nhìn ra Nhạc
Yên Nhi cố ý giữ khoảng cách, vẫn hăng hái nói:

- Ôi, diễn xuất của cô Nhạc đúng là khiến người
khác phải khâm phục. Chỗ tôi vừa hay có một
kịch bản mới, không biết cô Nhạc có muốn xem
thử không?

Nhạc Yên Nhi giật mình, không nghĩ ông ta sẽ
nói đến chuyện này:

- Kịch bản?

Con mắt như hạt đậu xanh của giám đốc Lưu
hiện lên một tia sáng. Tủm tỉm cười bảo:

- Đúng vậy. Có kịch bản tốt người đầu tiên tôi
nghĩ đến chính là cô Nhạc đấy. Không biết cô
Nhạc có cho tôi mặt mũi, bớt thời gian đến xem
thử một chút không.

Nhạc Yên Nhi cau mày, thấy không ổn lắm, cô
không hề muốn cùng tên dê già này xem kịch
bản gì hết.

Đạo diễn Lộ đứng bên cạnh cũng nói thêm vào:

- Vừa rồi giám đốc Lưu cũng có nói chuyện kịch
bản với tôi. Nghe có vẻ ổn lắm, cô Yên Nhi có thể
cùng giám đốc Lưu đi xem thử xem. Đây là cơ
hội không tồi đâu.

Đạo diễn Lộ cũng mở miệng rồi, Nhạc Yên Nhi
không thể từ chối được nữa, thế nhưng cô giành
nói trước, đưa ra đề nghị về địa điểm:

- Nếu vậy cũng không cần đi quá xa đâu, chúng
ta nói luôn ở phòng nghỉ của trường quay là
được rồi.

Trường quay lúc nào cũng có người qua lại,
chọn chỗ này thì dù chỉ có hai người nói chuyện

tên giám đốc Lưu này chắc cũng không dám làm
chuyện gì quá đáng.

Giám đốc Lưu nhận ra sự đề phòng cẩn thận của
Nhạc Yên Nhi, nhưng xem như không thấy, chỉ
híp mắt cười rồi giơ tay làm tư thế “mời” với cô.

- Mời cô Nhạc đi trước.

Nhạc Yên Nhi quay đầu nói với đạo diễn Lộ:

- Đạo diễn Lộ, tôi đi trước nhé.

Sau đó cô cùng giám đốc Lưu vào phòng nghỉ
của trường quay.

Giám đốc Lưu đi sau Nhạc Yên Nhi, đưa tay
đóng cửa phòng nghỉ nhưng không khóa lại,
thấy vậy Nhạc Yên Nhi có cảm giác yên tâm hơn
một chút.

Thấy Nhạc Yên Nhi nhìn chằm chằm mình đóng
cửa, giám đốc Lưu cười nói:

- Cô Nhạc sao lại đề phòng tôi như thế.

Nhạc Yên Nhi ngồi trên sofa vẫn tỏ ra bình thản,
mỉm cười nói:

- Giám đốc Lưu nói thế là sao? Sao tôi phải đề
phòng ông chứ.

Giám đốc Lưu nói cô đề phòng ông ta không
phải thừa nhận bản thân có ý xấu với cô rồi sao?

Giám đốc Lưu cũng không nói nhiều đến chuyện
này, vươn tay lấy bình nước chanh trên bàn rót
cho Nhạc Yên Nhi một cốc, xong mới nói:

- Nghe nói cô Nhạc quay phim vất vả lắm, lại hay
phải thức đêm đúng không?

- Đó là yêu cầu công việc, tôi không thấy có gì
vất vả hết.

Nhạc Yên Nhi đáp lại cẩn thận.

Giám đốc Lưu tựa như cho rằng Nhạc Yên Nhi
chỉ nói cứng thôi, ông ta làm như đã hiểu nói:

- Cô Nhạc không cần cậy mạnh trước mặt tôi
làm gì. Thật ra cô Nhạc còn trẻ lại xinh đẹp thế
này hoàn toàn không cần vất vả như thế. Cô có
thể lựa chọn một con đường dễ đi hơn, thoải
mái hơn…

Nhạc Yên Nhi cười lạnh trong lòng, tên giám đốc
Lưu này đến hai phút cũng không chịu nổi, hai
người vừa ngồi riêng một cái đã lộ ra ý đồ rồi.

- Giám đốc Lưu, không phải ông gọi tôi tới để
xem kịch bản sao?

Nhạc Yên Nhi cắt đứt lời ông ta đang nói.
 
Advertisement
  • Chương 65

Quả nhiên, ánh mắt sắc lẻm của Dạ Đình Sâm quét qua, Trần Lạc hiểu ra muộn màng mà ngậm miệng lại, trong lòng hối hận không thôi.

Nếu như cậu ta chết thì chính là chết vì ngu.

Chủ tịch muốn đi nghỉ phép sao? Rõ ràng là muốn đi gặp phu nhân mà! Âu Duyên Tây ung dung thu lại ý cười, lơ đãng hỏi:

- White Lover sao? Nghe có vẻ quen, là ai diễn thế? Trong lòng Bạch Kính Thần tuy biết rõ nhưng vẫn cố ý nói:

- Diệp Thiên Hạ, sao nào, có quen hả?

- Ngôi sao nhỏ hạng C thôi, ai quen biết cô ta chứ? Nói là vậy nhưng bàn tay đặt trên bàn của Âu Duyên Tây lại âm thầm nắm chặt lại.

- Đến khu nghỉ dưỡng đi.

Dạ Đình Sâm đột ngột nói.

Dạ Đình Sâm đã quyết định rồi thì Âu Duyên Tây cũng không muốn làm hắn mất mặt, giống như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hoảng hốt một lát, rất lâu sau mới gật đầu nói:

- Được, thế thì đến khu nghỉ dưỡng vậy.

Ngừng một chút rồi lại nói tiếp:

- Nhưng em phải mang Phi Phi đi cùng.

Bạch Kính Thần cau mày:

- Phi Phi? Mày nuôi chó từ lúc nào thế?

- Người phụ nữ của tao, lần trước mọi người cũng gặp qua rồi.

Âu Duyên Tây cũng không để ý tới việc Bạch Kính Thần làm mất mặt Phi Phi, những người như bọn họ, phụ nữ bên cạnh đến rồi lại đi, đã sớm không để trong mắt nữa rồi, so sánh đám phụ nữ này với chó, nói không chừng vẫn còn đề cao bọn họ.

Suy cho cùng thì một con chó còn có thể nuôi mười mấy năm, nhưng phụ nữ bên người gã đều không thể quá ba tháng.

Không, có lẽ là có một con.

Mạch suy nghĩ của Âu Duyên Tây như đụng phải thứ gì đó liền thu lại, khôi phục ý cười ngả ngớn như thường:

- Nếu đã quyết định rồi thì hôm nay phải đi luôn chứ sao.

Trong lúc quay phim xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ đã đứng vào vị trí, đạo diễn Lộ vừa hô “Action”

một tiếng, đột nhiên có người vội vã chạy vào lôi kéo cánh tay ông ta.

Ông ta tức giận trừng mắt nhìn:

- Có chuyện gì! Còn đang quay phim đấy, không nhìn thấy sao?! Chuyện lớn gì mà không đợi được đến khi quay xong cảnh này à? Một khi đã hô “Action”

tức là chính thức bắt đầu quay, không thể cắt đứt giữa chừng, đây là quy tắc khi quay phim.

Người nọ gấp đến nỗi đổ mồ hôi, nói:

- Thực sự là có chuyện lớn rồi.

Đạo diễn Lộ không có cách nào khác bèn hô “cắt”

một tiếng rồi cùng người nọ đi tới bên cạnh thì thầm với nhau.

Mọi người chỉ thấy sắc mặt ông ta càng lúc càng khó coi, còn đen gấp mười mấy lần so với lúc An Tri Ý “no good”

, nghe xong lời người đó nói liền hung hăng cầm quyển kịch bản vỗ lên đầu anh ta:

- Anh không nói sớm một chút, đây đã là lúc nào rồi! Người nọ ấm ức nghĩ, sao cái gì cũng là lỗi của anh ta thế này.

Đạo diễn Lộ cũng không có tâm trạng nói nhiều, ngay cả với đoàn phim cũng không nói một câu nào liền vội vã chạy ra ngoài.

Nhân viên làm việc đều lơ mơ không hiểu gì, Nhạc Yên Nhi cùng Diệp Thiên Hạ cũng không phản ứng lại, liếc mắt nhìn nhau không biết là nên diễn hay không.

Cũng may phó đạo diễn Đỗ Thành phản ứng nhanh, vội vàng cầm loa hô lên:

- Các tổ chú ý, tạm nghỉ hai mươi phút trước đã.

- Có chuyện gì thế nhỉ? Diệp Thiên Hạ hỏi.

Nhạc Yên Nhi lắc đầu:

- Chị không biết thì sao mà em biết được chứ.

Diệp Thiên Hạ nghĩ một lúc, nhìn Nhạc Yên Nhi rồi nói:

- Chúng ta đi hỏi đạo diễn Đỗ đi.

Đỗ Thành là một thanh niên yêu thích văn nghệ trung niên, tính tình tốt, không nói nhiều lắm nhưng nếu biết điều gì thì nhất định sẽ không nói dối.

Hai người cầm chai nước khoáng đi tới bên cạnh Đỗ Thành.

Diệp Thiên Hạ đưa chai nước cho Đỗ Thành, cười hỏi:

- Đạo diễn Đỗ, xảy ra chuyện gì thế? Đỗ Thành nhận lấy chai nước, cẩn thận dò xét xung quanh một vòng đến khi xác định không có ai đang nghe trộm mới hạ mắt xuống nói:

- Vừa rồi tôi cũng nghe người nọ nói chuyện với đạo diễn, không biết có nên nói với hai người không, các cô đừng có kể cho ai đấy nhé.

Diệp Thiên Hạ gật đầu:

- Bọn tôi đều không phải là người thích đi nói này nói nọ đâu, đạo diễn Đỗ cũng biết mà.

Điều này, Diệp Thiên Hạ là người thanh cao, trước sau như một, không thích soi mói điểm mạnh yếu của người khác, mà hồi trước danh tiếng của Nhạc Yên Nhi trong tổ kịch không tốt, tiếp xúc nhiều hơn mới phát hiện tính cách của cô ấy rất giống với Diệp Thiên Hạ, đều có phần kiêu ngạo không thèm để ý tới những thị phi kia.

Đỗ Thành hạ thấp giọng nói:

- Nghe nói Dạ thiếu gia muốn tới đây.

- Phụt.

Nhạc Yên Nhi vừa mở chai nước vừa uống được một ngụm, nghe thấy đạo diễn Đỗ nói xong liền không nhịn được mà phun hết ra ngoài.

Cũng may cô kịp quay ra chỗ khác mới không phun lên người ai.

Đỗ Thành bị Nhạc Yên Nhi doạ một trận:

- Yên Nhi, cô phản ứng quá đà như thế làm gì? Nhạc Yên Nhi lúng túng xua tay:

- Tôi… tôi cắn trúng lưỡi rồi, đạo diễn Đỗ, Dạ thiếu gia mà anh nói đến là Dạ thiếu gia nào thế? Trong lòng cô vẫn còn vương lại một tia ảo tưởng, có lẽ thành phố A vẫn còn những người mang họ Dạ khác, Dạ Đình Sâm phải quản lý một công ty lớn như vậy, chắc không có thời gian để chạy đến phim trường đâu nhỉ.

- Còn có thể là ai được chứ, ở thành phố A này, người có tư cách được gọi là Dạ thiếu gia cũng chỉ có mình chủ tịch của tập đoàn đế quốc LN, Dạ Đình Sâm mà thôi.

Toi rồi.

- Anh ấy…đến trường quay của chúng ta làm gì vậy?

- Không chỉ Dạ thiếu gia, còn có Âu thiếu gia cùng Bạch thiếu gia cũng cùng đến, hình như là đến khu nghỉ dưỡng, có thể sẽ ở lại vài ngày, hôm nay là đến rồi, đạo diễn ra ngoài chuẩn bị đón tiếp bọn họ.

Dù sao thì bộ phim này cũng là hạng mục lớn của công ty Hoàn Vũ, chắc Dạ thiếu gia cũng tiện đến kiểm tra một chút ấy mà.

Hôm nay đến?! Dạ Đình Sâm sao có thể muốn đi là đi chứ! Hắn ta đến mà lại không nói với cô một tiếng.

Nhạc Yên Nhi chỉ cần nghĩ tới Dạ Đình Sâm đầu liền đau không ngừng, không để ý tới Diệp Thiên Hạ đứng bên cạnh, lúc nghe thấy câu này trong mắt cũng loé lên một cảm xúc khó nói lên lời.

Đỗ Thành không ngờ lời của mình vừa nói ra, biểu cảm của hai người trước mặt đều không đúng cho lắm, nghi ngờ hỏi:

- Có vấn đề gì à? Nhạc Yên Nhi cùng Diệp Thiên Hạ trăm miệng một lời nói:

- Không có! Hai người trở về chỗ nghỉ ngơi, đều đang tự suy nghĩ về việc của mình, nhân viên phục vụ trên trường quay họ Lý đột nhiên hớt hải chạy vào tuyên bố với mọi người:

- Đạo diễn, Dạ thiếu gia sẽ đến khu nghỉ dưỡng sau một tiếng nữa, tất cả nhân viên nửa tiếng sau ra ngoài nghênh đón, không có phần diễn cũng phải ra, tất cả mọi người đều phải đến đó! Cả trường quay trong nháy mắt liền rộn cả lên.

- Dạ thiếu gia? Là Dạ Đình Sâm sao?

- Suỵt, tên của Dạ thiếu gia là để cậu có thể tuỳ tiện nói ra à?

- Vậy là tôi có thể được gặp Dạ thiếu gia rồi sao?! Nghe nói chưa có hãng truyền thông nào chụp được ảnh của Dạ thiếu gia cả.

- Không biết một quý tộc chính thống như Dạ thiếu gia là người thế nào.

Toàn thể nhân viên ra nghênh đón? Trong lòng Nhạc Yên Nhi âm thầm mắng một tiếng, đám tư bản chủ nghĩa phô trương này.

Trợ lý Đào của Diệp Thiên Hạ cả kinh kêu lên:

- Thiên Hạ, sao sắc mặt chị khó coi vậy? Nghe thấy câu nói của Tiểu Đào, Nhạc Yên Nhi liền sững sờ quay đầu lại nhìn Diệp Thiên Hạ, quả nhiên thấy sắc mặt của cô tái nhợt, cắn môi dưới như đang nhẫn nại điều gì đó.

Nhạc Yên Nhi bị doạ một phen, vội vàng đi tới đỡ lấy Diệp Thiên Hạ:

- Chị Thiên Hạ, chị không sao đấy chứ? Chị không khoẻ ở đâu à? Diệp Thiên Hạ cố gắng trấn định, cầm tay Nhạc Yên Nhi nói:

- Yên Nhi, chị không được khoẻ lắm nên muốn về nghỉ một lúc, em có thể giúp chị nói với đạo diễn một tiếng không? Nhạc Yên Nhi gật đầu:

- Thế chị về nghỉ đi, có cần em gọi điện cho bác sĩ không?

- Không cần đâu, chị nghỉ một lúc là được.

Tiểu Đào dìu Diệp Thiên Hạ lên xe riêng, trở về khách sạn, trong đầu Nhạc Yên Nhi chợt có một ý nghĩ xẹt qua.

Vừa nghe đến tên của Dạ Đình Sâm, tâm trạng của Diệp Thiên Hạ liền khó coi như vậy.

Lẽ nào lúc trước Dạ Đình Sâm có gì đó với Diệp Thiên Hạ sao?!v
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom