Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi tựa như không hề bận tâm đến sự
hung ác của An Tri Ý, không nhanh không chậm
nói:

- Không cần phải đợi đến sau này đâu cô An. Vừa
nãy cô hỏi tôi sẽ nói cho đạo diễn Lộ hay không,vậy
thì tôi sẽ trả lời luôn cho cô, không đâu, tôi cũng
không phải học sinh tiểu học mà gặp chuyện gì cũng
nói với thầy giáo, tôi là người khá thích tự mình ra
tay.

Nói xong, Nhạc Yên Nhi lấy một chai nước khoáng
từ trong túi ra, vặn nắp, giơ lên trên đỉnh đầu An Tri
Ý rồi đổ thẳng xuống.

Ban đầu An Tri Ý mắt lạnh nhìn Nhạc Yên Nhi đầy
khinh thường, không tin Nhạc Yên Nhi dám làm gì
mình.

Không ngờ rằng Nhạc Yên Nhi lại sẽ dùng cách này
để trả đũa, An Tri Ý trợn to mắt không dám tin
tưởng mà nhìn cô, đợi đến khi An Tri Ý phản ứng lại
thì nước trong bình cũng đã chảy xuống hết rồi.

Dòng nước lạnh lẽo chảy dài trên mặt, chảy qua cả
tóc, xóa hết sạch lớp trang điểm của An Tri Ý.

Nhạc Yên Nhi chẳng hề trốn tránh mà nhìn thẳng An
Tri Ý, cười nói:

- Tôi sẽ không để cô An đây phải xuống hồ bơi đâu,
chỉ cho cô cảm nhận một phần mười mà thôi, cũng
coi như là chút báo đáp của tôi đối với sự vất vả tận
tâm của cô.

Cảnh quay sau là của An Tri Ý nên cô ta sắp phải
lên diễn ngay lập tức, thế mà Nhạc Yên Nhi lại phá
hỏng tạo hình của cô ta!

An Tri Ý không ngờ Nhạc Yên Nhi lại dám xung đột
chính diện với mình, tức giận đến phát điên, giơ tay
lên muốn tát Nhạc Yên Nhi.

Nhạc Yên Nhi đã sớm đoán trước được động tác của
An Tri Ý, trước khi tay của cô ta rơi xuống liền nắm
chặt lấy cổ tay của An Tri Ý.

- Cô An, cô đúng là không thay đổi một chút nào,
động một chút là muốn đánh người, thế nhưng từ
trước đến nay đều không làm được, từ điểm này mà
nói thì cô cũng có thể coi là trước sau như một ha.

An Tri Ý tựa như rít qua kẽ răng vài từ:

- Nhạc Yên Nhi, con khốn này.

Nhạc Yên Nhi cười nhẹ một tiếng:

- Lời này xin trả lại cho cô, có điều, tôi khuyên cô
đừng lãng phí thời gian ở đây với tôi nữa, vừa nãy
lúc tôi qua đây, cảnh quay của Diệp Thiên Hạ và
Tống Từ Bạch đã sắp xong rồi, cảnh tiếp theo là của
cô phải không? Làm lại tạo hình rồi trang điểm lại
cũng cần không ít thời gian đâu đó.

An Tri Ý vừa muốn vặn lại thì đột nhiên vang lên
tiếng gõ gửa.

Ngoài cửa là giọng nói của nhân viên hậu trường:

- Cô An, đến cảnh quay của cô rồi.

Sắc mặt An Tri Ý hết xanh lại trắng, tức giận đến
mức thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch lệt.

Cuối cùng cô ta vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, quyết
định tạm thời không tính toán chuyện này, hung

hăng gạt cánh tay Nhạc Yên Nhi đang nắm tay của
cô ta ra, thế nhưng Nhạc Yên Nhi sớm đoán trước
được nên đã buông ra trước một bước.

An Tri Ý hướng ngoài cửa hô to:

- Biết rồi. Lý Nhạc, mấy cô vào đây giúp tôi thay
quần áo!

Ba người trợ lý của An Tri Ý vốn đang đợi bên
ngoài, nghe thấy mệnh lệnh của cô ta thì vội vàng
mở cửa đi vào phòng nghỉ.

Nhạc Yên Nhi cũng không ham chiến, cửa vừa mở
liền đi ra ngoài.

Lúc cô đi đến cửa thì vẫn còn có thể nghe thấy trợ lý
của An Tri Ý nhìn cô ta mất hết lớp trang điểm liền
kinh ngạc hỏi:

- Chị An...đây là làm sao vậy....

Giọng nói An Tri Ý bén nhọn gào lên:

- Câm miệng! Thay quần áo! Sau đó gọi thợ trang
điểm đến...

Sau chuyện lần trước, Nhạc Yên Nhi luôn chờ An
Tri Ý trả thù, nhưng không ngờ hai ngày liền cô ta
dường như biến thành một người khác, trở nên yên
lặng hơn nhiều, quay xong liền đi luôn, cũng không
gây xích mích với cô nữa.

Loại thay đổi này Nhạc Yên Nhi đương nhiên là vui
vẻ tiếp nhận.

Hôm nay khi cảnh diễn đối đầu giữa Nhạc Yên Nhi
và An Tri Ý xong, tiếng đạo diễn Lộ hô “Cắt” vừa
vang lên thì có một người liền đến cổ vũ.

Nhạc Yên Nhi hơi nhíu mày, nghĩ thầm trong lòng
không biết là ai khoe khoang như vậy.

Quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên
bụng bia mập mạp, bộ dạng mới khoảng chừng
ngoài bốn mươi tuổi nhưng đầu đã hói, thịt trên mặt
dồn lại đến mức ngũ quan cũng biến dạng, giờ phút
này trề môi như đang cười.

Đạo diễn Lộ giới thiệu với mọi người:

- Đây là giám đốc nghệ thuật của Công ty giải trí
Hoàn Vũ, giám đốc Lưu, lần này đặc biệt đại diện
cho Hoàn Vũ đến xem tình hình quay phim của đoàn
chúng ta.

Công ty giải trí Hoàn Vũ đã đầu tư hai trăm triệu, là
cổ đông đầu tư độc lập lớn nhất của bộ phim White
Lover nên bên đó phái người đến đoàn phim là việc

vô cùng hợp lý, mà đánh giá của người này đối với
đánh giá tổng quan về đoàn phim của Hoàn Vũ cũng
cực kỳ quan trọng.

Nhạc Yên Nhi và An Tri Ý đi tới phía giám đốc Lưu
chào hỏi:

- Chào giám đốc Lưu.

Ánh mắt của An Tri Ý và giám đốc Lưu lướt qua
nhau, nụ cười của ông ta càng sâu hơn:

- Ai da, cô An Tri Ý quả thực diễn cực kỳ có thần.

Trong cái vòng này đạo diễn Lộ còn có cái gì là
chưa nhìn thấy đâu, ngay lập tức liền hiểu, giám đốc
Lưu là đặc biệt cố ý đến nâng đỡ cho An Tri Ý.

Tuy đạo diễn Lộ là một người làm nghệ thuật nhưng
lăn lộn nhiều năm trong vòng danh lợi, sớm đã
không còn cái cốt khí lúc trẻ nữa, đối với đại biểu

của công ty giải trí Hoàn Vũ cũng không khỏi có
chút ý muốn lấy lòng.

Đạo diễn Lộ thuận theo lời nói của giám đốc Lưu:

- An Tri Ý thật sự rất giỏi, là một diễn viên rất
chuyên nghiệp.

An Tri Ý cười đầy vẻ đắc ý, tiến lên bắt tay giám
đốc Lưu như không hề quen biết.

Thực ra trong lòng An Tri Ý cực kỳ chán ghét tên
béo chết tiệt này, nhưng vì muốn đối phó Nhạc Yên
Nhi nên không thể không nhịn xuống ghê tởm mà
cười tươi như hoa.

An Tri Ý nghiêng người, chỉ về phía Nhạc Yên Nhi
giới thiệu với giám đốc Lưu:

- Đây là cô Nhạc Yên Nhi - diễn viên nữ phụ - trong
bộ phim của chúng tôi, đừng thấy cô ấy là người
mới, thế nhưng diễn xuất của cô ấy rất giỏi đấy ạ.

Lúc An Tri Ý nói còn cố thình nhấn mạnh vào mấy
chữ “diễn viên nữ phụ”, chính là đang nhắc nhở
giám đốc Lưu, đây chính là người đã đoạt vai của cô
ta.

Giám đốc Lưu nghe hiểu được An Tri Ý đang dựa
dẫm vào mình, trong lòng không khỏi đắc ý, liền
xoay đầu nhìn Nhạc Yên Nhi.

Trong nháy mắt nhìn thấy Nhạc Yên Nhi, trong mắt
giám đốc Lưu xẹt qua sự kinh ngạc.

Nhạc Yên Nhi vừa mới quay xong, vẫn mang tạo
hình của Ôn Tố Tố, xinh đẹp thoát tục, lạnh nhạt
trong sáng, chiếc váy trắng cùng với lớp trang điểm

nhẹ lại càng làm lộ ra sự không tranh giành với đời,
quả thực là giống như một đóa hoa sơn trà bình
thường.

Trong giới giải trí, phụ nữ đẹp rất nhiều, với thân
phận của giám đốc Lưu cũng đã từng chơi đùa
không ít, bất kể là người mẫu hay ngôi sao, cho dù là
những cô nàng gợi cảm nóng bỏng hay người đẹp
trong sáng thì đều là tình nhân trên giường của ông
ta, thế nhưng từ giây phút nhìn thấy Nhạc Yên Nhi,
giám đốc Lưu vẫn luôn có cảm giác trước mắt chợt
sáng rực.

Nhạc Yên Nhi tựa như không nghe thấy lời nói của
An Tri Ý, trên mặt vẫn mang theo nụ cười đúng
mực, bắt tay với giám đốc Lưu:

- Chào giám đốc Lưu, tôi là Nhạc Yên Nhi.

Giám đốc Lưu vội vã nắm chặt lấy tay người đẹp,
chỉ cảm thấy cảm xúc mềm mại nhẵn nhụi trên tay
khiến cho ông ta yêu thích không muốn buông,
không nhịn nổi mà vuốt nhẹ hai cái.

Nhạc Yên Nhi không ngờ đến giám đốc Lưu này lại
là một tên háo sắc, ánh mắt lạnh xuống, âm thầm
dùng sức rút tay lại.

Giám đốc Lưu nhận thấy trong tay trống không, hơi
mất mát bĩu môi.

An Tri Ý ở bên cạnh, thờ ơ quan sát động tác của hai
người, trong mắt hiện lên sự căm tức khi bị xem nhẹ.

Chỉ có điều tròng mắt cô ta xoay chuyển, đột nhiên
như nghĩ đến cái gì mà khóe miệng hơi cong lên,
nhìn vào ánh mắt Nhạc Yên Nhi cũng truyền ra một
trận lạnh lẽo.
 
Advertisement
  • Chương 63

Khuôn mặt đang cứng ngắc của giám đốc Lưu lập tức khôi phục như thường.

- Cô Nhạc, cô đừng vội, nếu cô thích đóng phim thì tôi còn rất nhiều, rất nhiều kịch bản, có thể để cô mặc sức mà chọn, mỗi một bộ phim do Hoàn Vũ đầu tư, bất kể là phim truyền hình hay phim điện ảnh, chỉ cần cô muốn, tôi cho cô hết! Nếu cô thích kịch bản khác, tôi có thể bỏ tiền đầu tư cho cô, giúp cô thành sao hạng nhất, để cô thành ảnh hậu, thành Diệp Thiên Hạ thứ hai.

Rốt cuộc thì giám đốc Lưu cũng xé toang tấm mặt nạ nhã nhặn trước đó, trắng trợn nhìn Nhạc Yên Nhi chằm chằm, trong mắt là dục vọng cháy bỏng.

Cô gái trước mắt đẹp quá, ngũ quan tinh xảo lại có vẻ ngạo mạn hiếm thấy trong giới giải trí, dường như những thứ bẩn thỉu đều không thể lọt vào mắt cô, khí chất chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa bỡn kia thật sự khiến người ta mong muốn có cô bằng được.

Chỉ nhìn Nhạc Yên Nhi thôi, giám đốc Lưu đã thấy hô hấp dồn dập hơn.

Nhạc Yên Nhi không biết giám đốc Lưu đang nghĩ gì, tuy nhiên cô có thể đoán ra tám, chín phần mười, lập tức càng cảm thấy kinh tởm hơn.

Nhạc Yên Nhi cười khẽ:

- Có lẽ giám đốc Lưu đã hiểu lầm rồi, tôi chỉ là một diễn viên muốn diễn tốt vai của mình thôi chứ không có dã tâm lớn như vậy.

- Cô Nhạc, chúng ta là người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám, lần này cô có thể cướp được vai từ tay An Tri Ý cũng tốn không ít sức phải không? So với việc theo người khác thì thà rằng theo tôi, cô nghĩ một chút xem, Hoàn Vũ là công ty giải trí lớn nhất cả nước, tôi lại là giám đốc nghệ thuật của Hoàn Vũ, còn ai có thể có nhiều tài nguyên hơn tôi nữa? Nghe thấy tên An Tri Ý, dù là đã nhẫn nhịn nãy giờ, Nhạc Yên Nhi cũng lộ ra vẻ trào phúng.

- Nếu tôi đoán không sai thì An Tri Ý là người của giám đốc Lưu nhỉ? Giám đốc Lưu chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại đột ngột nhắc tới An Tri ý, trong lúc không đề phòng liền nghẹn lời:

- Cô ta...

Nhạc Yên Nhi hiểu rõ trong lòng, chẳng chờ đáp án của giám đốc Lưu cô đã phối hợp nói tiếp:

- Giám đốc Lưu đường đường là giám đốc nghệ thuật của Hoàn Vũ, vậy sao không giúp An Tri Ý giữ được vai nữ phụ số một trong White Lover? Câu hỏi này quá sắc bén, giám đốc lưu nghẹn họng, nhưng gã vốn là người đã từng trải, lập tức có thể khôi phục bình tĩnh, cười ha ha:

- Làm sao An Tri Ý có thể so sánh với cô Nhạc được, cô ta chẳng qua chỉ là món đồ chơi thôi, sao tôi có thể thật sự giúp cô ta.

Nhưng tôi thực sự yêu thích cô Nhạc, chỉ cần cô theo tôi, chắc chắn tôi sẽ dùng hết khả năng để nâng đỡ cô, đừng nói đến White Lover, kể cả những bộ phim được đầu tư hơn thế, tôi cũng cho cô được! Coi mình là đồ đần để lừa gạt đây mà.

Giám đốc Lưu đã có vợ con, ở bên ngôi sao nào trong giới giải trí này mà không phải chỉ để chơi đùa? Sợ rằng trước kia, khi thông đồng với An Tri Ý, ông ta cũng lấy lý do này.

Nhạc Yên Nhi khẽ cười:

- Nếu cô An nghe thấy lời giám đốc Lưu, không biết sẽ đau lòng đến mức nào đây.

Giám đốc Lưu nhìn mỹ nhân cong môi cười, chỉ cảm thấy hồn phách cũng muốn bay mất, làm gì còn tâm trí đâu mà để ý tới vẻ chế giễu của Nhạc Yên Nhi.

Gã cảm thấy Nhạc Yên Nhi không từ chối thẳng thừng có nghĩa là cô đã động lòng, vội vàng nói tiếp:

- Cô Nhạc, tôi cũng đã điều tra qua chuyện trước kia của cô, nghe nói khi học đại học, cô đã phải vay tiền hỗ trợ, chắc hẳn gia cảnh không dư dả gì, người đẹp như cô sao có thể chịu khổ thế được? Tôi biết vậy, thực sự rất đau lòng, đây là chút tấm lòng...

Giám đốc Lưu móc ra một tấm thẻ tín dụng, đặt lên bàn.

- Đây là thẻ phụ của tôi, mỗi tháng có thể tiêu mười vạn, cô Nhạc cầm lấy mà tiêu vặt.

Giám đốc Lưu nói vậy, trên mặt cũng có vẻ đắc ý, tựa hồ cảm thấy mình ra tay hào phóng như thế sẽ có thể trói được Nhạc Yên Nhi ngay.

Nếu không phải duy trì phong độ, có lẽ ông ta đã cười thành tiếng rồi.

Tên họ Lưu này đang đuổi ăn mày à? Mặc dù là người mới nhưng Nhạc Yên Nhi nhận một bộ phim cũng được thanh toán tới mấy chục vạn, càng không phải nói đến chế tác lớn như White Lover, dù chưa thanh toán cát xê nhưng nghe Danny nói cũng phải lên tới mấy trăm vạn.

Một chiếc thẻ mười vạn của giám đốc Lưu mà cũng đòi bao dưỡng mình? Thật sự cho rằng mấy năm đại học mình nghèo nên sẽ hèn sao? Chẳng thèm lá mặt lá trái với giám đốc Lưu nữa, Nhạc Yên Nhi thầm tính toán xem phải tránh khỏi con quỷ háo sắc này thế nào.

Một ý tưởng chợt lóe lên, như nhớ ra gì đó, Nhạc Yên Nhi nhoẻn miệng cười.

Từ khi bước vào phòng, Nhạc Yên Nhi vẫn luôn giữ vẻ lạnh nhạt và nụ cười xa cách, chẳng ngờ bây giờ nở một nụ cười từ đáy lòng, cô càng trở nên rực rỡ chói mắt.

Giám đốc Lưu mừng thầm, cảm thấy có hy vọng.

Chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại cười, nói:

- Nhắc mới nhớ, tôi cũng có một tấm thẻ, chi bằng giám đốc Lưu xem giúp tôi.

Sau đó, không chờ đáp lại, cô liền lấy một tấm thẻ đen trong ví ra, đặt trước mặt ông ta.

Nụ cười đắc ý trên mặt giám đốc Lưu lập tức cứng đờ khi thấy tấm thẻ đen kia.

Trên khuôn mặt bóng dầu là ngũ quan cứng ngắc, chứng tỏ giám đốc Lưu đã sắp không chịu nổi.

Dù sao gã cũng là tay già đời, một kẻ đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, chỉ liếc mắt là nhận ra đây là tấm thẻ đen của ngân hàng Thụy Sĩ, chi tiêu không hạn mức.

Loại thẻ này, đừng nói gã không có tư cách xin, ngay cả ở thành phố A này đi nữa, tính ra cũng chỉ không quá hai mươi người có được.

Hai tấm thẻ đặt song song trên bàn, thẻ đen sang trọng mà không phô trương đã khiến tấm thẻ phụ kia càng không đáng giá.

- Cái này...

Trong lòng giám đốc Lưu nặng trĩu, chẳng lẽ sau lưng Nhạc Yên Nhi có người đặc biệt chống lưng thật sao? Nhạc Yên Nhi giả bộ ngây thơ, nhìn gã:

- Sao thế, giám đốc Lưu? Thẻ này có vấn đề gì không? Bắp thịt trên mặt giám đốc Lưu co rút, cười đến khó coi:

- Không biết cô Nhạc có được tấm thẻ này từ đâu? Đừng để bị người ta lừa dấy.

- Đây là thẻ được người nhà cho.

Nhạc Yên Nhi nghĩ thầm rằng Dạ Đình Sâm là chồng trên danh nghĩa của mình, nói người nhà cũng không sai nhỉ.

- Không ngờ gia cảnh cô Nhạc lại tốt như vậy.

Giám đốc Lưu nói.

Đây là chuyện cá nhân của cô, không cần nói rõ ra làm gì.

Nhạc Yên Nhi cười nhạt, cất tấm thẻ đen đi, đứng dậy nói với giám đốc Lưu:

- Cảm ơn giám đốc Lưu đã quan tâm, về sau có gì cần hợp tác, cứ liên hệ trực tiếp với người đại diện của tôi, tôi còn phải về đọc kịch bản, đi trước nhé.

Nói xong, cô rời đi.

Ly nước chanh giám đốc Lưu rót cho cô, từ đầu tới cuối, Nhạc Yên Nhi không hề đụng tới.

Khi giám đốc Lưu về khách sạn, sắc mặt rất khó coi.

An Tri Ý thấy thế thì lòng hơi lo lắng, liền vội vàng hỏi:

- Thế nào? Không thuận lợi à? Vừa nãy đã bị người ta tát vào mặt, giám đốc Lưu đang cảm thấy mất mặt vô cùng, tâm trạng khó chịu, ông ta trợn mắt với An Tri Ý:

- Tin tức của cô có đúng không thế? Nhạc Yên Nhi không có người chống lưng thật hả? An Tri Ý không hiểu lắm nhưng vẫn lập tức trả lời:

- Chắc chắn không có, em hỏi người quen trong phòng truyền thông của Tinh Huy rồi, việc đổi vai lần này đến bản thân Nhạc Yên Nhi còn không biết vì sao, đây không phải là hành động mờ ám gì cả.

- Vậy làm sao cô ta có thể có thẻ đen của ngân hàng Thụy Sĩ?! An Tri Ý nghe thế cũng giật mình, cô ta đảo mắt, nhưng lại bình tĩnh nói:

- Có khi là mấy tấm thẻ giả thôi, em cũng có vài tấm đây.

Giám đốc Lưu xua tay:

- Mặc kệ là thật hay giả, mất hết cả mặt mũi rồi, tôi không chọc đến cô ta làm gì nữa.

An Tri Ý thầm mắng giám đốc Lưu vô dụng nhưng trên mặt lại tươi cười quyến rũ:

- Giám đốc Lưu, đừng nóng mà, cô ta rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt, chúng ta cũng chẳng cần nể mặt làm gì.

Giám đốc Lưu nhíu mày:

- Ý cô là gì? An Tri Ý kề môi vào bên tai giám đốc Lưu, thì thầm một hồi.

Khuôn mặt ông ta dần giãn ra, nở một nụ cười đầy mỡ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom