• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Khuôn mặt đang cứng ngắc của giám đốc Lưu lập
tức khôi phục như thường.

- Cô Nhạc, cô đừng vội, nếu cô thích đóng phim thì
tôi còn rất nhiều, rất nhiều kịch bản, có thể để cô
mặc sức mà chọn, mỗi một bộ phim do Hoàn Vũ đầu
tư, bất kể là phim truyền hình hay phim điện ảnh, chỉ
cần cô muốn, tôi cho cô hết! Nếu cô thích kịch bản
khác, tôi có thể bỏ tiền đầu tư cho cô, giúp cô thành
sao hạng nhất, để cô thành ảnh hậu, thành Diệp
Thiên Hạ thứ hai.

Rốt cuộc thì giám đốc Lưu cũng xé toang tấm mặt
nạ nhã nhặn trước đó, trắng trợn nhìn Nhạc Yên Nhi
chằm chằm, trong mắt là dục vọng cháy bỏng.

Cô gái trước mắt đẹp quá, ngũ quan tinh xảo lại có
vẻ ngạo mạn hiếm thấy trong giới giải trí, dường
như những thứ bẩn thỉu đều không thể lọt vào mắt
cô, khí chất chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa
bỡn kia thật sự khiến người ta mong muốn có cô
bằng được.

Chỉ nhìn Nhạc Yên Nhi thôi, giám đốc Lưu đã thấy
hô hấp dồn dập hơn.

Nhạc Yên Nhi không biết giám đốc Lưu đang nghĩ
gì, tuy nhiên cô có thể đoán ra tám, chín phần mười,
lập tức càng cảm thấy kinh tởm hơn.

Nhạc Yên Nhi cười khẽ:

- Có lẽ giám đốc Lưu đã hiểu lầm rồi, tôi chỉ là một
diễn viên muốn diễn tốt vai của mình thôi chứ không
có dã tâm lớn như vậy.

- Cô Nhạc, chúng ta là người đàng hoàng không nói
chuyện mờ ám, lần này cô có thể cướp được vai từ
tay An Tri Ý cũng tốn không ít sức phải không? So
với việc theo người khác thì thà rằng theo tôi, cô
nghĩ một chút xem, Hoàn Vũ là công ty giải trí lớn
nhất cả nước, tôi lại là giám đốc nghệ thuật của
Hoàn Vũ, còn ai có thể có nhiều tài nguyên hơn tôi
nữa?

Nghe thấy tên An Tri Ý, dù là đã nhẫn nhịn nãy giờ,
Nhạc Yên Nhi cũng lộ ra vẻ trào phúng.

- Nếu tôi đoán không sai thì An Tri Ý là người của
giám đốc Lưu nhỉ?

Giám đốc Lưu chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại đột ngột
nhắc tới An Tri ý, trong lúc không đề phòng liền
nghẹn lời:

- Cô ta...

Nhạc Yên Nhi hiểu rõ trong lòng, chẳng chờ đáp án
của giám đốc Lưu cô đã phối hợp nói tiếp:

- Giám đốc Lưu đường đường là giám đốc nghệ
thuật của Hoàn Vũ, vậy sao không giúp An Tri Ý
giữ được vai nữ phụ số một trong White Lover?

Câu hỏi này quá sắc bén, giám đốc lưu nghẹn họng,
nhưng gã vốn là người đã từng trải, lập tức có thể
khôi phục bình tĩnh, cười ha ha:

- Làm sao An Tri Ý có thể so sánh với cô Nhạc
được, cô ta chẳng qua chỉ là món đồ chơi thôi, sao
tôi có thể thật sự giúp cô ta. Nhưng tôi thực sự yêu
thích cô Nhạc, chỉ cần cô theo tôi, chắc chắn tôi sẽ
dùng hết khả năng để nâng đỡ cô, đừng nói đến

White Lover, kể cả những bộ phim được đầu tư hơn
thế, tôi cũng cho cô được!

Coi mình là đồ đần để lừa gạt đây mà.

Giám đốc Lưu đã có vợ con, ở bên ngôi sao nào
trong giới giải trí này mà không phải chỉ để chơi
đùa? Sợ rằng trước kia, khi thông đồng với An Tri
Ý, ông ta cũng lấy lý do này.

Nhạc Yên Nhi khẽ cười:

- Nếu cô An nghe thấy lời giám đốc Lưu, không biết
sẽ đau lòng đến mức nào đây.

Giám đốc Lưu nhìn mỹ nhân cong môi cười, chỉ cảm
thấy hồn phách cũng muốn bay mất, làm gì còn tâm
trí đâu mà để ý tới vẻ chế giễu của Nhạc Yên Nhi.

Gã cảm thấy Nhạc Yên Nhi không từ chối thẳng
thừng có nghĩa là cô đã động lòng, vội vàng nói tiếp:

- Cô Nhạc, tôi cũng đã điều tra qua chuyện trước kia
của cô, nghe nói khi học đại học, cô đã phải vay tiền
hỗ trợ, chắc hẳn gia cảnh không dư dả gì, người đẹp
như cô sao có thể chịu khổ thế được? Tôi biết vậy,
thực sự rất đau lòng, đây là chút tấm lòng...

Giám đốc Lưu móc ra một tấm thẻ tín dụng, đặt lên
bàn.

- Đây là thẻ phụ của tôi, mỗi tháng có thể tiêu mười
vạn, cô Nhạc cầm lấy mà tiêu vặt.

Giám đốc Lưu nói vậy, trên mặt cũng có vẻ đắc ý,
tựa hồ cảm thấy mình ra tay hào phóng như thế sẽ có
thể trói được Nhạc Yên Nhi ngay.

Nếu không phải duy trì phong độ, có lẽ ông ta đã
cười thành tiếng rồi.

Tên họ Lưu này đang đuổi ăn mày à?

Mặc dù là người mới nhưng Nhạc Yên Nhi nhận một
bộ phim cũng được thanh toán tới mấy chục vạn,
càng không phải nói đến chế tác lớn như White
Lover, dù chưa thanh toán cát xê nhưng nghe Danny
nói cũng phải lên tới mấy trăm vạn.

Một chiếc thẻ mười vạn của giám đốc Lưu mà cũng
đòi bao dưỡng mình?

Thật sự cho rằng mấy năm đại học mình nghèo nên
sẽ hèn sao?

Chẳng thèm lá mặt lá trái với giám đốc Lưu nữa,
Nhạc Yên Nhi thầm tính toán xem phải tránh khỏi
con quỷ háo sắc này thế nào.

Một ý tưởng chợt lóe lên, như nhớ ra gì đó, Nhạc
Yên Nhi nhoẻn miệng cười.

Từ khi bước vào phòng, Nhạc Yên Nhi vẫn luôn giữ
vẻ lạnh nhạt và nụ cười xa cách, chẳng ngờ bây giờ
nở một nụ cười từ đáy lòng, cô càng trở nên rực rỡ
chói mắt.

Giám đốc Lưu mừng thầm, cảm thấy có hy vọng.

Chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại cười, nói:

- Nhắc mới nhớ, tôi cũng có một tấm thẻ, chi bằng
giám đốc Lưu xem giúp tôi.

Sau đó, không chờ đáp lại, cô liền lấy một tấm thẻ
đen trong ví ra, đặt trước mặt ông ta.

Nụ cười đắc ý trên mặt giám đốc Lưu lập tức cứng
đờ khi thấy tấm thẻ đen kia.

Trên khuôn mặt bóng dầu là ngũ quan cứng ngắc,
chứng tỏ giám đốc Lưu đã sắp không chịu nổi.

Dù sao gã cũng là tay già đời, một kẻ đã lăn lộn
nhiều năm trên thương trường, chỉ liếc mắt là nhận
ra đây là tấm thẻ đen của ngân hàng Thụy Sĩ, chi
tiêu không hạn mức.

Loại thẻ này, đừng nói gã không có tư cách xin,
ngay cả ở thành phố A này đi nữa, tính ra cũng chỉ
không quá hai mươi người có được.

Hai tấm thẻ đặt song song trên bàn, thẻ đen sang
trọng mà không phô trương đã khiến tấm thẻ phụ kia
càng không đáng giá.

- Cái này...

Trong lòng giám đốc Lưu nặng trĩu, chẳng lẽ sau
lưng Nhạc Yên Nhi có người đặc biệt chống lưng
thật sao?

Nhạc Yên Nhi giả bộ ngây thơ, nhìn gã:

- Sao thế, giám đốc Lưu? Thẻ này có vấn đề gì
không?

Bắp thịt trên mặt giám đốc Lưu co rút, cười đến khó
coi:

- Không biết cô Nhạc có được tấm thẻ này từ đâu?
Đừng để bị người ta lừa dấy.

- Đây là thẻ được người nhà cho.

Nhạc Yên Nhi nghĩ thầm rằng Dạ Đình Sâm là
chồng trên danh nghĩa của mình, nói người nhà cũng
không sai nhỉ.

- Không ngờ gia cảnh cô Nhạc lại tốt như vậy.

Giám đốc Lưu nói.

Đây là chuyện cá nhân của cô, không cần nói rõ ra
làm gì.

Nhạc Yên Nhi cười nhạt, cất tấm thẻ đen đi, đứng
dậy nói với giám đốc Lưu:

- Cảm ơn giám đốc Lưu đã quan tâm, về sau có gì
cần hợp tác, cứ liên hệ trực tiếp với người đại diện
của tôi, tôi còn phải về đọc kịch bản, đi trước nhé.

Nói xong, cô rời đi.

Ly nước chanh giám đốc Lưu rót cho cô, từ đầu tới
cuối, Nhạc Yên Nhi không hề đụng tới.

Khi giám đốc Lưu về khách sạn, sắc mặt rất khó coi.

An Tri Ý thấy thế thì lòng hơi lo lắng, liền vội vàng
hỏi:

- Thế nào? Không thuận lợi à?

Vừa nãy đã bị người ta tát vào mặt, giám đốc Lưu
đang cảm thấy mất mặt vô cùng, tâm trạng khó chịu,
ông ta trợn mắt với An Tri Ý:

- Tin tức của cô có đúng không thế? Nhạc Yên Nhi
không có người chống lưng thật hả?

An Tri Ý không hiểu lắm nhưng vẫn lập tức trả lời:

- Chắc chắn không có, em hỏi người quen trong
phòng truyền thông của Tinh Huy rồi, việc đổi vai
lần này đến bản thân Nhạc Yên Nhi còn không biết
vì sao, đây không phải là hành động mờ ám gì cả.

- Vậy làm sao cô ta có thể có thẻ đen của ngân hàng
Thụy Sĩ?!

An Tri Ý nghe thế cũng giật mình, cô ta đảo mắt,
nhưng lại bình tĩnh nói:

- Có khi là mấy tấm thẻ giả thôi, em cũng có vài tấm
đây.

Giám đốc Lưu xua tay:

- Mặc kệ là thật hay giả, mất hết cả mặt mũi rồi, tôi
không chọc đến cô ta làm gì nữa.

An Tri Ý thầm mắng giám đốc Lưu vô dụng nhưng
trên mặt lại tươi cười quyến rũ:

- Giám đốc Lưu, đừng nóng mà, cô ta rượu mời
không thích lại thích uống rượu phạt, chúng ta cũng
chẳng cần nể mặt làm gì.

Giám đốc Lưu nhíu mày:

- Ý cô là gì?

An Tri Ý kề môi vào bên tai giám đốc Lưu, thì thầm
một hồi.

Khuôn mặt ông ta dần giãn ra, nở một nụ cười đầy
mỡ.
 
Advertisement
  • Chương 66

Nhạc Yên Nhi bị suy nghĩ trong đầu làm cho hoảng sợ nhưng rồi cũng không khỏi tự cười nhạo chính mình đã nghĩ nhiều quá rồi.

Cô do dự không biết có nên gọi điện cho Dạ Đình Sâm không.

Không gọi, quả thật là cô đang muốn hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao Dạ Đình Sâm lại đột nhiên đến khu nghỉ dưỡng.

Gọi, cô lại thấy bản thân không có tư cách hỏi, Dạ Đình Sâm đi đâu lẽ nào còn phải báo cáo cho cô sao? Cầm điện thoại trên tay, mở rồi lại tắt đi đến độ điện thoại cũng nóng cả rồi, cuối cùng vẫn là không gọi.

Những người ở trường quay lần này ngược lại đều đến rất đông đủ, ngoại trừ Diệp Thiên Hạ ra thì tất cả diễn viên khác đều đến cả rồi, những diễn viên chính ở trong phòng nghỉ hoặc ở vị trí nghỉ ngơi của mình, diễn viên quần chúng tụ tập tốp năm tốp ba chung một chỗ, thì thầm nói chuyện.

Nhạc Yên Nhi vẫn còn đang ngây người chợt nghe thấy chị Lưu tổ đạo cụ hô lên:

- Dạ thiếu gia sắp đến rồi, mọi người ra ngoài chuẩn bị một chút đi.

Nhạc Yên Nhi “soạt”

một cái liền đứng dậy.

Dạ Đình Sâm sắp đến rồi ư? Cô phải đứng trước mặt bao nhiêu người nghênh đón hắn ta sao? Theo tính tình Dạ Đình Sâm, nhất định sẽ không bằng lòng diễn kịch, lỡ như quan hệ của bọn họ lộ ra thì phải làm sao đây? Diệp Hiểu Như ở bên cạnh cũng bị động tác của Nhạc Yên Nhi doạ sợ, ngẩn người hỏi:
  • Yên Nhi, sao em lại kích động thế?
  • Em… em…
Nhạc Yên Nhi lắp bắp hai tiếng rồi đột nhiên nói tiếp:

- Bụng em không được thoải mái! Em vào nhà vệ sinh một lát, chị giúp em nói một tiếng với đạo diễn nhé.

Nói xong liền quay đầu, ngược dòng người đi về phía nhà vệ sinh.

Diệp Hiểu Như vẫn chưa phản ứng kịp, đứng tại chỗ kêu lên:

- Yên Nhi.

Nhạc Yên Nhi ngoái đầu lại, bảo:

- Chắc em sẽ đi rất rất lâu đấy, chị nhớ nói với đạo diễn nhé.

Sau đó mặc Diệp Hiểu Như có phản ứng như thế nào cô vẫn chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhanh tay khoá cửa, đậy nắp bồn cầu lại rồi ngồi xuống.

Xung quanh yên tĩnh trở lại Nhạc Yên Nhi mới nghe thấy tiếng tim đập đập thình thịch điên cuồng của mình.

Cô lùa tay vào trong tóc, kêu lên một tiếng.

Cô thật sự cảm thấy bản thân quá kém rồi! Nhưng cô không có dũng khí đối diện với Dạ Đình Sâm trước mặt nhiều người như thế.

Trường quay của White Lover chiếm dụng toàn bộ khu thương mại của khu nghỉ dưỡng, bên ngoài trường quay là quảng trường rộng nhất của khu này.

Giải trí Hoàn Vũ là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim, mà Hoàn Vũ lại là công ty con của LN nên việc lần này Dạ Đình Sâm đến thăm được đạo diễn Lộ cực kỳ coi trọng.

Tất cả mọi người trong tổ làm phim đều đứng dưới ánh mặt trời chói chang, vô cùng lo lắng chờ đợi Dạ Đình Sâm.

Ngoài dự kiến là không có ai tỏ vẻ bất mãn cả.

Tất cả đều hóng dài cổ muốn nhìn thấy người đàn ông mà đến cả thị trưởng cũng phải nhượng bộ ba phần trong truyền thuyết.

Không biết đã đợi bao lâu, một tiếng động cơ từ xa truyền lại.

Đến rồi! Đi đầu là chiếc xe màu xanh ngọc, lưu loát quẹo mấy vòng rồi dừng ở chính giữa quảng trường.

Có mấy cô gái mắt đã sáng lên rồi

- Aston Martin! Đạo diễn Lộ đang mừng, tưởng đây nhất định là xe của Dạ Đình Sâm rồi, chuẩn bị ra nghênh đón lại phát hiện ra vẫn chưa hết.

Theo sau chiếc xe là Ferrari màu đỏ rực.

Khung xe cực thấp, đường cong sắc nét, nước sơn sáng bóng dưới ánh mặt trời rực rỡ như chọc mù con mắt của mọi người.

Đây, đây lại là vị thần tài nào nữa vậy? Càng kích thích bọn họ đó là đằng sau vẫn còn một chiếc xe nữa.

Tốc độ chạy đỉnh cao trên thế giới, số lượng có hạn, cả thế giới chỉ có chín chiếc Lamborghini Veneno Roadster! Di chuyển một cách điêu nghệ rồi dừng bên cạnh chiếc Ferrari.

Đạo diễn Lộ cũng thấy thật hồ đồ, ba chiếc siêu xe, ông ta lại không biết chiếc nào là của Dạ thiếu gia, không biết nên ra mở cửa chiếc xe nào.

Khi đạo diễn Lộ còn đang do dự, cửa xe Aston Martin đã được mở ra rồi.

Một người đàn ông cao to nhã nhặn bước xuống, trông thấy trước mặt có nhiều người như vậy, dường như lộ ra một nụ cười giễu, nhẹ nâng mắt kính của mình.

  • Ôi trời ơi đẹp trai quá đi!
  • Đây là Dạ thiếu gia à? Trời ơi, thật mê người.
Những cô gái trẻ tuổi không kìm được mà thì thầm bàn tán.

Đồng thời, cửa xe Ferrari cũng được mở ra nhưng bước xuống trước lại là một người phụ nữ xinh đẹp, yểu điệu.

Âu Duyên Tây đi xuống từ bên cửa còn lại, biếng nhác quét mắt qua đám người, kéo Phi Phi vào lòng ngay trước mặt bọn họ.

  • Người này cũng đẹp trai! Lucifer đấy à! Vừa tà khí lại vừa mê người!
  • Cô đừng nghĩ xa xôi, không thấy người ta đem phụ nữ theo sao, cô không có hy vọng đâu!
Thấy hai chiếc xe này đều không phải là của Dạ Đình Sâm, đạo diễn Lộ cuối cùng tìm đúng hướng, cùng với nhà sản xuất phim bước nhanh về phía chiếc Lamborghini màu bạc.

Không đợi Đạo diễn Lộ đi đến, cửa xe đã chậm rãi mở ra, người bên trong bước xuống.

Bộ vest màu xám đậm được may thủ công tại Italy, thẳng tắp không một nếp nhăn, thân hình cao lớn, phong thái bắt mắt.

Tầm mắt hướng lên trên, là khuôn mặt hoàn mỹ như tượng điêu khắc Hy Lạp, có chiều sâu, mỗi chỗ đều tinh xảo đến độ không thể bắt bẻ được, đặc biệt là đôi mắt phượng màu đen trông hơi lơ đãng kia, dường như điều gì cũng không đáng để hắn chú ý đến, cả người càng lộ ra vẻ kiêu căng bất phàm.

Tất cả yên lặng một lát, sau đó lại điên cuồng kêu lên một cách cả kinh.

  • Ông trời ơi! Mau cứu con, con sắp ngất mất rồi, bị đôi mắt của anh ta nhìn qua một cái liền cảm thấy cả người đều không động đậy nổi!
  • Thật đẹp trai! Còn đẹp trai hơn rất nhiều so với tất cả những ngôi sao mà tôi từng gặp qua nữa! Đặc biệt là khí chất, cả tổng thể quả thực chính là trời sinh đã làm quý tộc!
  • Anh ấy thực sự không phải là nam diễn viên à? Tiếc quá đi thôi, nếu mà anh ấy gia nhập giới giải trí thì tôi sẽ xem tất cả những bộ phim mà anh ấy đóng! Chỉ cần là đồ vật có in ảnh của anh ấy thì tôi cũng sẽ mua hết!
…..

Đạo diễn Lộ nghe thấy những lời này, có phần lúng túng, chìa tay ra nghênh đón:

- Xin chào Dạ thiếu, tôi là Lộ Hoài An.

Dạ Đình Sâm đương nhiên cũng nghe thấy, cau mày vẻ như không vui cho lắm nhưng vẫn duy trì lễ nghi quý tộc, gật đầu nói:

- Tôi là Dạ Đình Sâm.

Một câu nói rất bình thường nhưng lại mang đến cảm giác cao quý vô cùng.

Một số diễn viên chưa từng thấy qua cảnh đời đã sắp phát điên đến nơi rồi, vốn dĩ đám diễn viên đứng đằng sau nhưng để nhìn cho rõ một chút liền ra sức kiễng chân lên.

- Đoàn phim của đạo diễn Lộ cũng náo nhiệt quá nhỉ.

Người nói lại là Âu Duyên Tây, anh ta ôm Phi Phi bước tới, nói nửa đùa nửa thật.

Đạo diễn Lộ cảm thấy trán mình sắp đổ mồ hôi lạnh đến nơi rồi.

Mặc dù ở trường quay ông ta vẫn luôn là người nghiêm khắc nhưng bây giờ nhiều người như vậy ông ta cũng quản không nổi.

Giờ ông ta mới kịp nhận ra bản thân đã đưa ra một quyết định sai lầm cỡ nào, vốn định để toàn bộ người trong đoàn phim ra đón tiếp Dạ thiếu, phô trương lớn một chút, không ngờ tình cảnh lại mất khống chế như vậy.

- Xin Âu thiếu thứ lỗi, thứ lỗi, đám diễn viên này chưa từng gặp những người có tiếng như Dạ thiếu, Âu thiếu và Bạch thiếu nên mới thất lễ.

Trong số ba người này, tuỳ ý một người chỉ cần dùng ngón út thôi cũng có thể bóp chết mình nên ông ta chỉ có thể ra sức nịnh nọt bọn họ.

Dạ Đình Sâm hờ hững mở miệng:

- Cho mấy diễn viên chính tới đây gặp tôi một chút đi, dù sao đây cũng là bộ phim mà Hoàn Vũ đã bỏ ra nhiều tiền đầu tư mà.

Lời vừa nói ra, Phi Phi liền cảm nhận được bàn tay đang đặt trên eo mình cứng lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom