• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Vì sao các người lại có thể như thế được? Người chết mà các người có thể mặc kệ sao?

Nhạc Yên Nhi đứng chắn trước mặt Dạ Đình Sâm, dù cô biết hành động này của mình không có gì đáng kể, thế nhưng cô vẫn liều.

Dù cảm thấy đáng tiếc nhưng Mike vẫn nói:

- Cậu ta là người thừa kế của LN, thân là người nhà họ Dạ, làm bất kỳ điều gì cũng phải gánh chịu hậu quả.

- Để tôi.

Đúng lúc này, Anjoye bỗng quát lên.

- Cái gì?

Mike nhíu mày.

- Trừng phạt của anh ta cứ để tôi nhận, chỉ ba ngày thôi mà? Cậu đây chịu được!

Mắt Anjoye sáng rực.

Lần này, Mike không cố chấp nữa:

- Được, trong quy định đúng là có thể tìm người chịu phạt thay, nếu cậu đã tự nguyện thì giờ chỉ cần xem cậu ta có sống được hay không thôi. Nếu không sống nổi thì chẳng cần bàn nữa.

Nói xong, Mike đi ngay.

Nhạc Yên Nhi cảm kích nhìn Anjoye, đang định cảm ơn thì cô bị ngăn lại.

- Em không tình nguyện hiến dâng thế đâu, nếu sau này em phạm sai lầm thì anh ta phải chịu trả giá gấp đôi đấy.

Nhạc Yên Nhi biết lời nói của Anjoye lạnh lùng nhưng trái tim anh lại ấm áp.

- Anjoye, dù sao đi nữa thì tôi vẫn phải cảm ơn cậu, còn phải thay Dạ Đình Sâm cảm ơn cậu nữa.

- Không cần chị phải cảm ơn, những lời này chờ anh ta nói với em đi.

Anjoye lạnh nhạt nói rồi đi mất, anh muốn để hai người họ ở bên nhau.

Bác sĩ thấy vậy cũng lặng lẽ rời khỏi phòng.

Phòng bệnh rộng lớn chỉ còn hai người.

Nhạc Yên Nhi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nằm trên giường, điện tâm đồ của hắn nhẹ nhàng đến phát sợ, nếu không phải nó còn lên xuống một chút, cô cũng sẽ hoài nghi có phải mình đang nhìn một người chết không.

Thật ra cô có oán trách hắn, thế nhưng cho tới khi biết hắn đã cố gắng vì mình thế nào, trái tim cô vẫn cứ đau đớn.

Kể cả giận hờn cũng phải giận hờn vào lúc hắn khỏe mạnh, hắn đã thế này, cô giận sao nổi?

Cô ngồi bên giường, nắm lấy tay hắn. Lúc này, cô mới nhận ra bàn tay của hắn cũng bị thương, nó đang được quấn băng gạc, máu đã nhuốm đỏ gạc trắng, trông rất chói mắt.

Nước mắt lặng lẽ tuôn rồi rơi xuống bàn tay hắn.

Cô nói:

- Dạ Đình Sâm, em đến rồi.

Sau đó là im lặng.

Anjoye đứng ở cửa, khi thấy cảnh này qua khe cửa, anh cảm thấy đau lòng vô cùng.

Anh há miệng thở dốc, muốn qua đó giảm bớt cơn đau nhưng chẳng có ích gì.

Cuối cùng, anh quay người đi, đôi mắt đỏ ngầu.

Lên xe của Mike, anh nói:

- Mike, tôi không cần vị trí chủ tịch này. Tôi sẽ quang minh chính đại cướp nó từ tay anh ta chứ không phải đón nhận một cách bị động và nhục nhã thế này.

- Dù sao đi nữa thì mấy ngày này cậu cứ tạm thời quản lý công việc của tập đoàn đi.

- Được.

Anjoye trở về trang viên một mình, vừa vào cửa, Wilson đã đi tới, vẻ mặt lo lắng:

- Phu nhân tới.

- Biết rồi.

Anh lên gác, đẩy cửa ra, thấy được một phu nhân trung niên, tuy đã nhiều tuổi nhưng vẫn đẹp vô cùng.

Tất nhiên Anjoye biết mục đích của phu nhân Rose khi tới đây.

Vừa thấy Anjoye, phu nhân Rose lập tức ra đón, bà vui vẻ nói:

- Vất vả bao năm như vậy, bây giờ chúng ta cũng được đền đáp rồi! Chỉ cần Mike giao quyền hành vào tay con, dựa vào cổ phần của mẹ con ta nữa, vậy là đủ để ngăn được con khốn Minh Tú kia rồi. Đến lúc đó, chúng ta thanh trừ sạch sẽ người của Dạ Đình Sâm, nhổ tận gốc anh em nhà Minh Thị, sau đó LN sẽ là của chúng ta!

Nghe vậy, sắc mặt Anjoye trở nên khó coi, anh nói:

- Con bảo với lão Mike là con không làm rồi, con tạm thay thôi.

- Con nói gì?

Đang đắm chìm trong mộng đẹp lại nghe được lời như vậy, phu nhân Rose không cười nữa, khuôn mặt bà như phủ một tầng mây đen.

- Mẹ, bỏ cuộc đi, con không giúp mẹ tranh quyền đâu.

- Khốn nạn!

Phu nhân Rose tát Anjoye không cần suy nghĩ.

Nét mặt bà ta trở nên dữ tợn, nói:

- Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy mà con báo đáp mẹ như thế à? Thắng lợi ở trước mắt mà lại từ bỏ? Bây giờ đi tìm Mike ngay đi, nói là con đổi ý rồi!

- Con không đồng ý!

Anjoye gào to.

- Mẹ là người muốn vị trí này, con chưa bao giờ muốn, đây không phải cuộc sống của con, không phải!

- Con y như ông bố vô dụng của con vậy, vô dụng! Nhu nhược! Có quyền có thế không tốt à? Cuộc sống trên vạn người không tốt à? Tôi cho các người mọi thứ, vậy mà bây giờ các người đều phản bội lại tôi! Mẹ cho con biết, Anjoye, con không có tư cách cũng như khả năng để phản đối mẹ! Mẹ là mẹ con, mẹ có quyền ra lệnh cho con làm bất cứ điều gì.

Sắc mặt phu nhân Rose rất khó nhìn.

- Vậy là mẹ định bức tử con mình thật hả?

Anjoye cười lạnh, khẽ hỏi.

- Con...

Bà khiếp sợ nhìn anh, dù không muốn nhưng bà phải thừa nhận rằng đứa con trai được đào tạo như một dã thú từ nhỏ này đang tìm cách thoát khỏi tầm kiểm soát của mình. Hơn nữa, nó càng lúc càng mạnh mẽ, bà đã không khống chế nổi rồi.

Phu nhân Rose híp mắt:

- Mẹ biết con thích người phụ nữ của Dạ Đình Sâm. Bây giờ chắc chắn thằng ranh đó đã xảy ra chuyện, chỉ cần con là chủ tịch tập đoàn thì việc muốn một người phụ nữ còn khó nữa sao?

Bà vẫn hiểu rõ con mình, dù nhiều năm đã bỏ mặc nó nhưng nó làm gì, bà vẫn biết hết.

Trông nó thì giống mình, thế nhưng mặt tình cảm lại giống hệt cha nó.

Xử trí theo cảm tính, trông có vẻ ác độc nhưng thật ra lại mềm lòng hơn bất cứ ai.

Anjoye liên tục bị gia tộc trừng phạt, điều này không có nghĩa anh luôn thất bại, thậm chí anh có thể gây trở ngại cho Dạ Đình Sâm hơn thế, tuy nhiên anh lại chọn cách bại lộ bản thân, cam tâm tình nguyện chịu phạt.

Phu nhân Rose đã tốn nhiều năm để dạy Anjoye phải tàn nhẫn, thế nhưng Anjoye lại chỉ tàn nhẫn với chính mình.

Quyền lực, tiền tài có lẽ Anjoye chẳng thiết, thế nhưng tình yêu thì anh chẳng thế từ bỏ.

Anjoye phải thừa nhận rằng câu nói này đã khiến anh lung lay.

Ai cũng ích kỷ, vì sao anh phải hi sinh chính mình vì hạnh phúc của Dạ Đình Sâm?

Ý nghĩ này vừa nảy mầm, Anjoye đã nhíu mày, cảm thấy giật mình.

Tại sao mình lại nghĩ thế?

Anh lạnh giọng:

- Mẹ đừng nằm mơ nữa, con sẽ không giúp mẹ, mời mẹ về cho.

- Con trai ngốc ơi, cái gì con cũng nhường rồi, cuối cùng kẻ chẳng có gì sẽ chính là con!

Phu nhân Rose tức giận đến thở hổn hển.

- Wilson, đưa phu nhân về đi.

Giọng Anjoye có vẻ quyết đoán.

Phu nhân Rose nhìn chằm chằm vào con trai mình, ánh mắt bà rất đáng sợ nhưng rồi bà không nói thêm gì, lập tức rời đi.
 
Advertisement
  • Chương 610

- Ừ, đi rất nhiều nơi, ngắm rất nhiều cảnh đẹp, cũng có cực kỳ nhiều linh cảm nhưng dạo này thì em không có ý định đi nữa, muốn tập trung cho sự nghiệp. Anh thì sao, những ngày trôi qua ở nơi đất khách quê người thế nào?

- Làm việc, uống rượu, rượu trắng, vàng, đỏ đủ cả.

Anh đáp.

Vừa nhắc tới rượu, Dư San San lập tức trở nên hào hứng, cô cười hì hì, híp mắt nói:

- Em ra ngoài lâu vậy nhưng chẳng uống tí rượu nào, đám rượu cất ở nhà cô đơn sắp chết rồi! Muốn uống với em hai chén không?

Cô nói hai chén thì chắc chắn là hai chai.

- Được, lâu lắm rồi không uống rượu với em.

Bạch Kính Thần sảng khoái đáp.

Dư San San ăn vội miếng mì cuối cùng rồi lấy một chai rượu từ trong tủ rượu ra, đa số đều là Dạ Đình Sâm tặng vì hắn biết cô thích loại này.

- Chúng ta chơi trò chơi đi, mỗi người một chén, mỗi chén sẽ hỏi đối phương một vấn đề, đối phương phải trả lời thành thật, được không?

Bạch Kính Thần nói.

Dư San San sững người nhưng cô lập tức cười toe toét, đáp:

- Ai sợ ai?

Cô uống trước, chén rượu sâu bằng nửa ngón tay đã được rót đầy.

Dáng uống của Dư San San không hề thanh tú mà như một người đàn ông, cô ngửa đầu uống cạn rượu rồi nói:

- Người phụ nữ lần trước ngủ cùng là ai?

- Dư San San.

Anh quả quyết đáp, không hề do dự.

Cô sững người, chẳng ngờ câu hỏi đầu tiên đã lúng túng như vậy rồi.

Ngay khi cô đang do dự tìm cách cứu vãn tình hình thì Bạch Kính Thần đã tự rót rượu, uống cạn rồi hỏi:

- Vậy người đàn ông lần trước em ngủ cùng là ai?

- Bạch Kính Thần.

Cô bĩu môi, không cam lòng đáp.

Cứ thấy tính chất của lần uống rượu này đã thay đổi, có phải tên kia ủ mưu từ trước không?

Cô uống thêm một chén rồi hỏi:

- Vì sao anh lại quay về?

- Vì Dư San San.

Bạch Kính Thần uống rồi tiếp tục:

- Em ra ngoài đã lâu vậy rồi, có quên anh không?

- Không.

- Bạch Kính Thần, anh từng hận em không?

Dư San San uống thêm, mặt cô vẫn không đỏ, hơi thở bình ổn và hỏi ra câu mình muốn.

Lâu như vậy rồi, anh có hận em không?

Em dày xéo tấm lòng anh, dày xéo tự tôn của anh, đúng là một cô gái xấu xa.

- Có, nhưng anh hận mình hơn.

Anh uống thêm rồi cũng hỏi tiếp:

- Điều tiếp theo em muốn nói với anh là gì?

Nghe vậy, mắt Dư San San sáng lên, cô nghiêm túc đáp:

- Anh nên đi rồi.

- Vậy lần này của chúng ta được tính là gì?

Bạch Kính Thần đổi sắc mặt.

Bàn tay anh nắm chặt chén rượu, lòng bàn tay đã thấy đau.

Lần nào cũng vậy, cô gái này đều hời hợt bỏ qua quan hệ của họ, trên giường nóng bỏng biết bao thì xuống giường sẽ lạnh lẽo bấy nhiêu!

Sao lòng em ác thế?

- Giải sầu thôi mà, giả sầu cho em, cũng giải sầu cho anh, theo nhu cầu chung thôi.

Dư San San cắn răng, làm bộ thản nhiên đáp.

Cô cảm thấy mình lâu không uống rượu nên tửu lượng kém đi, mới mấy chén thôi mà đã buồn nôn rồi.

Ngoại trừ thân thể để cho anh, cô chẳng còn gì cả.

Cô không muốn chậm trễ anh, anh có thể tìm được cành vàng lá ngọc, môn đăng hộ đối, anh và cô không phải người cùng một thế giới.

Vừa rồi chỉ là ý loạn tình mê, kích tình qua đi vẫn phải xem xét thực tế.

Chẳng biết Dư San San đang chà đạp bản thân hay là chà đạp Bạch Kính Thần nữa, anh hít sâu mùi rượu và mùi hương của cô, bầu không khí này như đang quyến rũ anh, lay động tâm hồn anh.

Trái tim anh đã máu me đầm đìa.

Bạch Kính Thần hít sâu rồi mới nói:

- Được, em đã nói vậy thì anh cũng cho em biết suy nghĩ của anh. Cuộc sống sau này còn rất dài, trước khi chúng ta tìm được bạn đời phù hợp thì cứ ở bên nhau đi, không phải người yêu mà chỉ là trao đổi thể xác thôi, theo nhu cầu cả, em thấy sao?

Theo nhu cầu.

Quả là phù hợp với tình hình hiện tại của họ, không bàn tình cảm, chỉ bàn nhu cầu.

Dư San San mím môi cười, hỏi:

- Anh nói đùa hay thật?

- Hoàn toàn là sự thật.

- Vậy được, về sau anh có thể tùy ý tới nhà em, em sẽ đưa chìa khóa lúc trước cho anh. Khi em cần, anh phải có mặt, khi anh cần, em sẽ cũng xuât hiện, thế nào?

- Được.

Nghe được câu trả lời này, Dư San San vào phòng ngủ lấy chìa khóa dự phòng ra giao cho anh.

- Em không muốn uống rượu, anh cũng về được rồi, thứ lỗi em không tiễn xa được.

Cô chống hai tay lên bàn, cúi người để lộ cảnh sắc mê người dưới cổ áo.

Dư San San cười quyến rũ, dường như cô sẽ không bị tổn thương vì tình cảm mà chỉ có người khác tổn thương vì cô.

Anh cất chìa khóa đi rồi cười rất tươi:

- Xin lỗi, nhu cầu của anh ngày nào cũng có, vậy nên từ hôm nay trở đi, anh sẽ ở lại nhà em. Anh tình nguyện trả tiền thuê nhà.

- Gì cơ?

Dư San San ngẩn ra, nụ cười cứng ngắc, cô kinh ngạc nhìn tên đàn ông đang cười ngả ngớn trước mặt.

Còn chưa hiểu rõ ra sao, cô đã bị anh đẩy vào phòng ngủ:

- Thay quần áo, đi mua đồ dùng hàng ngày với anh nào.

- Này này này.

Dư San San còn đang định nói gì đó nhưng quần áo đã bị cởi ra.

Vậy là Dư San San bị cưỡng chế thay quần áo, ra ngoài, đi thẳng tới siêu thị rồi mua hai chiếc bàn chải giống nhau, hai chiếc khăn mặt giống nhau, hai đôi dép trong nhà giống nhau. Cuối cùng, họ xách theo hai túi đồ dùng to tướng trở lại nhà.

Bạch Kính Thần lần này như đã quyết tâm xâm lược, lần trước anh chỉ tới ở vài ngày, có mỗi bàn chải thôi, nhưng bây giờ anh quả thật như thiên thạch lao tới, nện cho nhà của cô nát bét.

Anh vứt tất cả bàn chải, khăn mặt, dép, áo ngủ cũ của cô đi rồi thay bằng đồ mới mua.

Vật dụng cá nhân trong nhà đều thêm một bộ, đều là của Bạch Kính Thần.

Cuối cùng cũng xong, anh nói:

- Xong rồi! Từ nay về sau em chính là bạn giường chuyên dụng của anh, chúc mừng!

Anh nắm tay Dư San San lắc lắc, mãi đến lúc này cô mới tỉnh táo hẳn.

Cô trợn trừng mắt:

- Em cũng chúc mừng anh trở thành trai bao miễn phí của em, hợp tác vui vẻ.

Hai người tính cách giống nhau, chẳng ai kém ai.

Người ta nói hai người muốn ở bên nhau thì phải tìm người có tính cách khác biết mới dài lâu, nhưng Dư San San thấy người có tính cách giống mình cũng không tệ.

Cô và Bạch Kính Thần đều thích uống rượu, đều yêu người khác phái, đều ưa nói thẳng.

Thế là đủ!

Thật ra có nhiều chuyện đã đoán được kết cục ngay từ lúc mở đầu, mọi giày vò chẳng qua chỉ là vì kéo dài thời gian tàn cuộc mà thôi.

Họ đều hiểu rõ tương lai của mình nhưng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, cố gắng hết mình để có thể thiêu đốt ra những đốm lửa sáng nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom