• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi ở lại trụ sở huấn luyện, cô chăm sóc Dạ Đình Sâm, một tấc không rời. Ngoài ra, cô cũng tranh thủ khám sức khỏe, đứa bé phát triển rất tốt, đã bắt đầu có tứ chi.

Cô ở bên Dạ Đình Sâm mỗi ngày mà không thấy chán, cô sẽ lau người cho hắn rồi kể nhiều chuyện thú vị cho hắn nghe.

Kể một chút về tưởng tượng cuộc sống sau này, cô mong sẽ có hai đứa con, nuôi một con chó Golden và một con mèo tai cụp. Ngày ngày, cô sẽ đưa hai đứa trẻ ra ngoài phơi nắng, cô ôm mèo, Dạ Đình Sâm dắt chó.

Chẳng biết vì sao, cô luôn tin tưởng rằng hắn sẽ tỉnh, nhất định sẽ tỉnh lại.

Anjoye có tới thăm hai lần nhưng đều chỉ ở lại được một lúc, anh chỉ có thể vội vàng hỏi tình hình của Dạ Đình Sâm rồi đi ngay, thậm chí còn chẳng kịp chào hỏi cô.

Vậy nên Nhạc Yên Nhi không có cơ hội hỏi xem tình hình bên ngoài giờ ra sao.

Mà thế cũng tốt, bây giờ cô chỉ cần an tâm ở bên cạnh Dạ Đình Sâm là được.

Ngày lại qua ngày, cuối cùng, vào ngày thứ tám cô ở lại đây, Dạ Đình Sâm tỉnh.

Vết thương sau lưng hắn đã khá dần, dù còn nghiêm trọng nhưng bây giờ hắn đã có thể nằm ngửa được rồi.

Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, Dạ Đình Sâm biết mình đã về Anh. Ký ức của hắn dần dần ổn định và bắt đầu lo lắng cho Nhạc Yên Nhi.

Hắn vất vả đứng lên nhưng lại ngã khuỵu xuống.

Bác sĩ vừa vào cửa đã thấy vậy, ông nhíu mày, vội vàng cản hắn lại:

- Ngài làm gì thế? Không muốn sống nữa à? Đừng nhúc nhích để tôi kiểm tra đã.

- Tôi muốn tới thành phố A.

Dạ Đình Sâm nén đau, mày hắn nhíu chặt, trán lấm tấm mồ hôi.

Nhưng hắn không kêu đau một tiếng nào, ý chí quả thực kinh người.

Đây cũng là lý do vì sao hắn hôn mê lâu như vậy mà vẫn có thể sống sót.

- Ngài đến thành phố A làm gì?

Bác sĩ bất đắc dĩ nói, ông tiếp tục khám và thay thuốc cho hắn như thường lệ.

- Tìm người.

Hắn nói, lời ít ý nhiều rồi cản hành động của bác sĩ lại:

- Tôi còn chưa chết đâu, chuẩn bị xe, tôi muốn ra ngoài.

Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên cắt ngang lời hắn.

- Anh muốn tìm em à?

Nhạc Yên Nhi ra khỏi phòng vệ sinh, tay cô cầm một lọ hoa.

Ánh mặt trời chiếu qua khe cửa, dừng lại trên người cô, cô ôm một lọ bách hợp trước ngực. Dưới ánh nắng, Nhạc Yên Nhi trông giống như một giấc mộng.

- Yên Nhi?

Tiếng gọi này mang theo kinh ngạc và vô vạn cưng chiều.

Nhạc Yên Nhi bỗng cảm thấy hoảng hốt khi thấy hắn nhìn mình như vậy.

- Để bác sĩ khám cho anh trước đã, em ra ngoài một chút.

Cô bối rối đặt bình hoa xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen kia mà đi thẳng ra ngoài.

Cô đã vô số lần tưởng tượng tới cảnh Dạ Đình Sâm tỉnh lại và phản ứng của mình lúc đó sẽ thế nào. Là nước mắt rưng rưng hay là lao tới ôm chầm lấy hắn? Hoặc lớn giọng chất vấn hắn tại sao lại đối xử với mình như vậy.

Nhưng chẳng ngờ cảm giác của cô lúc này là bối rối và sợ hãi, không dám đối mặt với hắn.

Họ đã không còn là vợ chồng nữa, tính về mặt pháp luật, họ là hai cá thể hoàn toàn không có bất kỳ liên hệ nào.

Là hắn đã nhẫn tâm đẩy cô đi, dù cho nguyên nhân là gì đi nữa thì sự thực là hai người đã xa nhau rồi.

Cô bước một mình trên hành lang vắng, ngửi mùi thuốc khử trùng gay mũi, bỗng dưng cô rất muốn khóc.

Lúc trước, Nhạc Yên Nhi còn dõng dạc tuyên bố với Đỗ Hồng Tuyết rằng mình sẽ trả thù Dạ Đình Sâm, thế nhưng bây giờ dũng khí gặp mặt hắn, cô cũng không có.

Cô muốn chỉ chạy trốn.

Nhạc Yên Nhi đứng trước thang máy, khi cô đang định bước vào thì bỗng một giọng nam vang lên:

- Em đứng lại đó cho anh!

Cô cứng người, không dám quay đầu lại, cô cứ đứng đờ ra trước thang máy dù cửa thang đã mở.

- Anh nợ em một lời xin lỗi, không định nghe hết rồi hẵng đi sao? Em luôn dám yêu dám hận cơ mà, tại sao bây giờ lại sợ hãi?

Vì bệnh nặng vừa tỉnh lại, Dạ Đình Sâm còn rất yếu, sau khi nói xong một câu dài như vậy, hắn đã thở dốc, bước đi cũng khó khắn.

Hắn vịn tường, chậm rãi lần từng bước về phía Nhạc Yên Nhi.

Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi siết chặt tay.

Đúng, mình chẳng sai gì cả, không thể tự dưng nhận hết những thứ đó được, Dạ Đình Sâm thực sự nợ mình một lời giải thích hợp lý.

Mình chạy trốn cái gì? Mình chẳng làm sao gì cả, vì sao phải chột dạ? Vì sao phải sợ.

Mình nên đứng trước mặt anh ấy, chất vấn tên khốn nạn này, chửi mắng anh ấy một trận, tát anh ấy một cái rồi bỏ đi!

Nhạc Yên Nhi đấu tranh nội tâm gay gắt rồi đưa ra quyết định, cô hít thở sâu để bình tâm, ung dung quay lại.

Nhưng khí thế vừa mới lấy được đã lập tức biến mất khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật bước tới của Dạ Đình Sâm.

Hắn là bệnh nhân, bây giờ so đo với hắn làm gì?

Cô nhíu mày, vẻ mặt đau lòng, nhất là khi thấy hắn lảo đảo thế kia, cô chỉ sợ hắn sẽ ngã ngay lập tức.

Đang định đi tới thì cô nghe thấy hắn quát lên:

- Đứng im đừng nhúc nhích, để anh qua đó.

Đừng nhúc nhích.

Để anh đến gần em.

Như vậy anh mới có thể tin rằng em đang thực sự đứng trước mặt anh.

Nhạc Yên Nhi không nhúc nhích nữa, cô chỉ nhìn hắn, nhìn hắn bước từng bước gian nan.

Mỗi một bước của Dạ Đình Sâm như đang giẫm vào lòng Nhạc Yên Nhi, nước mắt cô đã rơm rớm.

Cuối cùng hắn cũng bước tới trước mặt cô.

Một giây sau, cô đã ở trong một vòng tay quen thuộc, tiếng nhịp tim và hơi thở khiến người ta an tâm kia, tất cả đều là thật.

Dạ Đình Sâm đã trở về!

- Khi nãy anh nói dối đấy.

- Gì cơ?

- Muốn giải thích chỉ là cái cớ thôi, muốn ôm em mới là thật. Yên Nhi, anh nhớ em, nhớ đến phát điên lên được.

Dạ Đình Sâm vẫn là Dạ Đình Sâm của khi xưa, mỗi khi nói lời nhung nhớ với cô, hắn luôn thẳng thắn như vậy.

Nhẫn nhịn bao lâu, cuối cùng hắn đã có thể chính miệng nói lời này với cô.

Nước mắt Nhạc Yên Nhi lã chã tuôn rơi, từng giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt áo bệnh nhân của hắn.

Cô muốn nổi giận, muốn mắng mỏ, muốn chất vấn hắn vì sao lại khiến mình phải trải qua những ngày đau khổ và ấm ức như vậy, thế nhưng cảm giác chua xót dâng đầy khiến cô không thể thốt lên dù chỉ một từ.

Dạ Đình Sâm cũng yên lặng ôm Nhạc Yên Nhi, dù thân thể hắn suy nhược nhưng hắn vẫn cố gắng vịn một tay vào tường, một tay thì ôm chặt cô, nhất định không để cô bị đè nặng.

- Xin lỗi, Yên Nhi, xin lỗi.

Hắn nỉ non bên tai như vậy khiến nước mắt Nhạc Yên Nhi rơi càng nhiều.
 
Advertisement
  • Chương 611

Dạ Đình Sâm không đưa Nhạc Yên Nhi về nhà mà đưa cô tới bệnh viện.

Cô và Dư San San không giống nhau, dù sao cô cũng đang có bầu, chỉ bị xô đẩy một chút cũng có thể tạo thành hậu quả đáng sợ, tất nhiên hắn không thể coi thường.

Kiểm tra toàn bộ xong xuôi, xác định Nhạc Yên Nhi và đứa bé đều không sao, hắn mới đưa cô về biệt thự Hoàng Đình.

Hôm nay vốn đang rất tức giận, nhưng Nhạc Yên Nhi cũng sợ hắn nổi nóng, cô cẩn thận từng chút một, chớp đôi mắt to nhìn hắn, điều này khiến hắn mềm lòng.

Hắn không nỡ mắng cô.

Cô đã mệt mỏi cả một ngày, Dạ Đình Sâm dỗ cô đi ngủ xong mới đứng lên, đi sang thư phòng.

Hắn nghe điện thoại của Trần Lạc.

- Chủ tịch, những người kia đã được đưa tới cục cảnh sát, người hành hung đã được bảo lãnh ra ngoài.

- Ai?

- Nhà họ Bạch.

Trần Lạc đáp.

Nhà họ Bạch vẫn chưa hết hy vọng à?

Ánh mắt hắn tối xuống rồi lên tiếng:

- Đã làm người của tôi bị thương thì phải chịu một cái giá cực đắt, làm cho bà Bạch gặp chút chuyện ngoài ý muốn là được rồi.

- Thuộc hạ đã hiểu.

Trần Lạc đáp.

Sau khi kết thúc đề tài này, mất một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Trần Lạc mới mở miệng hỏi thăm:

- Chủ tịch, tôi đã thu mua hơn mười công ty ở châu Âu, bây giờ tài chính đã bắt đầu lưu thông, tiến độ dần ổn định, lâu dần nhất định các vị quản lý sẽ phát hiện ra thôi.

- Tôi biết, tiếp tục đi.

- Nhưng sự trừng phạt của gia tộc...

Trần Lạc muốn nói thêm nhưng bị hắn cắt ngang:

- Tôi bảo cậu tiếp tục thì cậu tiếp tục, tôi không muốn nghe đáp án khác.

- Vâng.

Trần Lạc bất đắc dĩ gật đầu, lời đáp rất trầm trọng.

Sau khi cúp máy, cậu cảm thấy rất nặng nề.

Chủ tịch đang lấy hạt dẻ trong lò lửa, gia tộc Capet hùng mạnh hay gia tộc xã hội đen William đều là những thế lực đáng sợ, giao thiệp với họ chẳng khác nào đi trên dây, rất nguy hiểm.

Tiến là địa ngục, lùi cũng là địa ngục.

Nhưng chủ tịch vẫn làm, còn không hề do dự.

Vì cô Nhạc, chủ tịch thật sự liều mạng.

Mấy ngày tiếp theo đều trôi qua rất bình thản, vì đã xảy ra sự việc lúc trước, Dạ Đình Sâm không dám để Nhạc Yên Nhi ra ngoài một mình, dù cô đi đâu hắn cũng sẽ đi cùng.

Dù Nhạc Yên Nhi phàn nàn mình không có tự do nhưng thật ra cô vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

Cô cảm thấy cuộc sống thế này cũng có thể coi là thời gian tĩnh lặng.

Một tuần sau, cô nhận được một tấm thiệp mời.

Đây là buổi giao lưu của nhà thiết kế thời trang Albert, ông mong cô có mặt trong buổi giao lưu này với tư cách người mẫu.

Nhạc Yên Nhi mất một lúc để nhớ ra mình từng mặc thiết kế của Albert để tham gia tiệc trăm năm của Dior, lúc ấy nhà thiết kế này đã lấy ra tác phẩm tâm đắc nhất, việc này cũng giúp cô rất nhiều.

Nếu là lúc trước, chắc chắn cô sẽ đồng ý, dù gì Albert cũng là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, còn là bạn của Dạ Đình Sâm, có thể làm người mẫu của ông, cô cảm thấy rất vinh dự.

Thêm vào việc bị đóng băng, đã lâu rồi cô không có hoạt động nào, ở nhà mãi cũng chán.

Tuy nhiên, bụng cô lúc này đã lộ, dù nhìn kỹ mới thấy nhưng đã không còn là dáng dấp phù hợp để làm người mẫu.

Nếu vì cô mà ảnh hưởng tới thiết kế của Albert thì quả là được không bù nổi mất.

Cho nên cô cắn răng từ chối yêu cầu này.

Để tỏ lòng tôn trọng, cô cũng tự gọi cho Albert để nói rõ về tình hình của mình.

Albert vô cùng tiếc nuối nhưng vẫn mời hai vợ chồng tới buổi tiệc lần này.

Nhạc Yên Nhi đồng ý.

Vừa cúp máy, cô đã rất đắc ý nhìn sang Dạ Đình Sâm:

- Trước kia, em toàn lấy thân phận "phu nhân Dạ Đình Sâm" để theo anh tham gia hoạt động, lần này đến lượt anh lấy thân phận "chồng Nhạc Yên Nhi" đi với em, Albert mời em đấy nhé.

Hắn cưng chiều mỉm cười:

- Ừ, anh rất vinh hạnh.

Thật ra, mối giao tình giữa Albert và Dạ Đình Sâm đã có từ rất lâu, Albert đã sớm gọi cho hắn trước nhưng Dạ Đình Sâm mong trên thiếp sẽ ghi tên Nhạc Yên Nhi để cô được vui mà thôi.

Những việc này không cần để cô biết.

Nhưng ngẫm lại, Nhạc Yên Nhi cảm thấy rất lo lắng.

- Dạ Đình Sâm, anh có thấy em béo không? Mặt to không? Eo thô không? Có xấu không? Albert thấy em béo thế này liệu có hối hận không?

Dạ Đình Sâm chăm chú nhìn cô vợ cứ đang uốn éo trước gương.

- Không béo, vẫn đẹp lắm.

Sự thật cũng là như thế, sau khi có thai, cô luôn gặp phải khó khăn trắc trở, không có cơ hội béo lên. Chỉ thời gian gần đây, khi mọi chuyện kết thúc, cô mới có thể tĩnh dưỡng.

Dạ Đình Sâm còn đang lo cô không đủ béo.

Nhạc Yên Nhi liếc mắt, không tin:

- Dẻo miệng!

Hắn nhướng mày, đi tới kéo cô vào lòng, đôi môi mỏng bất ngờ hôn lên, nói:

- Không tin à? Để anh chứng minh cho em xem, em vẫn có sức hấp dẫn rất mạnh với anh đấy.

Vừa chạm vào cô, hắn đã cảm thấy nóng rực, đôi mắt phượng tối đi, hắn bế bổng cô lên, đi thẳng về phía giường.

Nhạc Yên Nhi bị hôn tới ý loạn tình mê, nhưng vì đứa bé trọng bụng, cô vẫn cố gắng tỉnh táo lại.

- Không được... Đứa bé...

- Không sao, bác sĩ nói là được.

Nhạc Yên Nhi còn định nói gì đó nhưng miệng lại bị hôn lần nữa.

Một tuần sau.

Một buổi giao lưu giữa các hãng thời trang.

Đây là lần đầu tiên nhà thiết kế nổi tiếng Albert tổ chức buổi giao lưu trong nước, trước đây địa điểm thường là ở Milan hoặc Paris.

Vì đây là một cơ hội hiếm có nên tấm vé mời lại càng khó kiếm, thiệp mời có hạn, rất nhiều người đều tìm quan hệ với hy vọng có thể tham gia.

Trong những người được mời lần này có Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi, hai người vừa mới lâm vào phong ba ly hôn, ngoài ra là Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai, cặp đôi với bê bối bạo lực gia đình chấn động giới thượng lưu. Hơn nữa, giữa họ còn có mối quan hệ khó nói thành lời, quả thực nghĩ thôi đã thấy đặc sắc.

Vậy nên các phóng viên cũng tranh đấu quyết liệt để có cơ hội tới đây đưa tin.

Nhưng dù gì đi nữa, danh tiếng của lần giao lưu này đã vượt xa những gì Albert mong muốn, tâm trạng ông cũng rất tốt.

Trước khi bắt đầu, Albert mời Nhạc Yên Nhi thử đồ, dù cô không thể làm người mẫu nhưng Albert vẫn mong cô có thể mặc thiết kế của mình để xem buổi biểu diễn.

Nhạc Yên Nhi kéo Dư San San cùng đi.

Tổng biên tập của Dư San San xét thấy cô có cách để trà trộn vào buổi giao lưu này, vậy nên lập tức thả người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom