• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Về đến biệt thự, Nhạc Yên Nhi đi thẳng lên phòng mình, khóa trái cửa lại, mặc kệ Anjoye ở ngoài gõ cửa, cô yên lặng một mình ngồi xuống đất, lật xem điện thoại.

Cô và Dạ Đình Sâm có rất ít ảnh chụp chung, gần như là không có, tấm ảnh duy nhất của hai người là hôm đi tham dự buổi kỷ niệm một trăm năm thành lập của Dior, cô mặc lên người bộ lễ phục hoa lệ, vì để ghi nhớ thời khắc này, cô nhờ Trần Lạc chụp hộ một tấm.

Trong điện thoại của cô chỉ có một bức ảnh chụp chung của hai người, nghĩ lại cô cảm thấy không chân thực đến mức nực cười.

Kết hôn hơn nửa năm rồi mà cô còn không có lấy một bức ảnh của Dạ Đình Sâm!

Có lẽ, tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi.

Anjoye không ngừng gõ cửa, nhưng không có tác dụng gì, cuối cùng anh ta van nài với giọng điệu sụp đổ:

- Không phải chị muốn biết tình trạng hiện giờ của Dạ Đình Sâm sao? Em đưa chị đi được không?

Nhưng… người ở bên trong không hề đáp lại.

Anh ta lập tức cuống lên:

- Yên Nhi, chị đừng có mà làm chuyện dại dột đấy nhé!

- Không đâu, cậu về đi, tôi mệt rồi nên muốn nghỉ ngơi.

Giọng nói nhỏ yếu của Nhạc Yên Nhi vang lên, Anjoye cảm thấy tiếng nói ấy quá yếu đuối, dường như tất cả sự ngoan cường và kiên cường của cô đều bị đào đi sạch rồi.

Nhạc Yên Nhi bây giờ chỉ là một cái xác đã mất đi linh hồn.

Anjoye muốn tiếp tục gõ cửa… bàn tay đã nắm chặt thành quyền rồi nhưng anh ta không có dũng khí để hạ xuống.

Tất cả nỗi bi thương và vui vẻ của cô đều không phải do anh ta tạo ra, người duy nhất có thể ảnh hưởng cảm xúc của cô chỉ có mình Dạ Đình Sâm.

Anh ta đứng dậy đi xuống bếp nấu cái gì đó để ăn, cho dù hình thức không đẹp, nhưng anh ta thực sự đã nấu bằng tất cả tình cảm và nỗ lực của mình.

- Ít nhiều gì chị cũng ăn một chút đi, nhịn đói không tốt cho dạ dày dâu.

Nhưng bên trong vẫn không có lời đáp lại.

- Nếu như chị không muốn nhìn thấy em thì em sẽ đặt thức ăn ở ngoài cửa, lát nữa em sẽ quay lại thu dọn.

Anh ta đặt thức ăn xuống rồi quay người rời đi.

Đợi lúc anh ta quay lại, Nhạc Yên Nhi đã ăn hết thức ăn và đặt bát đũa ở ngoài cửa phòng rồi, thấy thế, anh ta vui hơn nhiều.

Nhạc Yên Nhi xoa xoa bụng mình, có lẽ là do mẹ con cùng chung tư tưởng nên cô có thể cảm nhận được sinh mệnh trong bụng mình đang cố gắng phát triển thật nhanh.

Dù không vì bản thân mình, cô cũng phải nghĩ cho con, cô có thể không ăn nhưng đứa trẻ thì không được.

Đây… là con của Dạ Đình Sâm.

Cô nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, cho quần áo để thay và giấy chứng nhận ly hôn vào túi sách, định sáng sớm ngày mai đi luôn.

Sáng sớm hôm sau, khi cả căn biệt thự vẫn còn chìm trong sự yên tĩnh, Nhạc Yên Nhi đeo túi xách rồi xuất phát không chút do dự.

Cô bắt xe taxi đến trạm tàu hỏa.

Nhưng taxi còn chưa chạy được hai mươi phút liền có một chiếc Maybach màu đen phóng vụt đến chặn đầu.

Tài xế taxi vốn tưởng rằng chiếc xe này chỉ vượt lên thôi nhưng không ngờ nó lại quay tay lái đâm ngang sang, ép taxi phải dừng lại.

Đây là Maybach đấy!

Lần này mà đâm thật thì hắn không có tiền đền đâu!

Tài xế bị dọa cho kinh hồn bạt vía, vội vàng đạp phanh.

Vì giẫm phanh quá gấp nên theo như lực quán tính, Nhạc Yên Nhi đổ người về phía trước.

- Mẹ nó! Là đứa nào thế, muốn chết à!

Tài xế mắng nhiếc, định xuống xe làm cho ra lẽ nhưng không ngờ cửa chiếc Maybach kia lại mở ra, một người bước nhanh về phía bên này, kéo cửa xe taxi ra, ném lại cho tài xế mấy tờ tiền mặt rồi nắm chặt lấy tay của Nhạc Yên Nhi, lôi cô xuống xe.

- Cậu… cậu làm gì thế?

Nhạc Yên Nhi liều mạng giãy giụa.

Anjoye sầm mặt xuống, cả người anh ta tỏa ra hơi thở của sự phẫn nộ, có vẻ như anh ta vô cùng tức giận với hành vi không từ mà biệt này của cô.

Nhạc Yên Nhi bị lôi xuống khỏi xe, thấy sắp tới xe của anh ta, cô không nhịn được mà nhíu mày lại, lạnh giọng nói:

- Rốt cuộc cậu muốn làm gì!

- Em làm gì á? Em đây phải hỏi chị mới đúng, chị muốn làm gì hả? Sao bỏ đi mà không nói lời nào, ai cho chị lá gan làm thế với em?

Anjoye thực sự rất tức giận, anh ta mắng cô một trận.

Hơi thở của Nhạc Yên Nhi nghẹn lại, vì trước giờ cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khi tức giận của Anjoye.

Cô mím môi, hai mắt lóng lánh:

- Tôi không muốn ở lại đây nữa, tôi muốn đi.

- Đi? Chị có thể nói cho em biết mà, chị muốn đi tới đâu em cũng có thể đưa chị đi.

- Không cần đâu… tôi đã làm phiền cậu lâu rồi, không thể gây thêm phiền phức cho cậu nữa, hơn nữa bây giờ cậu là chủ tịch của LN, sắp phải nhậm chức rồi, cậu cũng không còn thời gian xử lý chuyện của tôi nữa. Anjoye, tôi rất cảm kích vì cậu đã chăm sóc tôi trong thời gian qua.

- Nếu như… chị thật sự biết ơn em thì đừng đi!

Anjoye không thể khắc chế nổi tình cảm của mình nữa, anh ta kéo cơ thể gầy yếu của Nhạc Yên Nhi vào trong lòng mình rồi ôm lấy thật chặt.

- Vì chị em có thể từ chối chức vị chủ tịch của LN, em có thể rời đi cùng chị, em có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần một câu nói của chị thôi! Em không cần chị phải thích em ngay, chỉ cần cho em một cơ hội để thử là đủ rồi!

Anh ta không cần Nhạc Yên Nhi phải cho mình một câu trả lời chắc chắn, cho dù cô chỉ cho anh ta cơ hội để thử, cho dù kết quả cuối cùng vẫn là tan rã, anh ta cũng bằng lòng.

Anh ta đã nói rõ rằng như thế rồi, tin rằng Nhạc Yên Nhi không thể tiếp tục giả câm giả điếc được nữa.

Cô đột nhiên nằm trong một vòng ôm ấm áp hoàn toàn khác với Dạ Đình Sâm.

Nhịp tim khác nhau, độ ấm khác nhau, hơi thở cũng khác nhau!

Ở trong lòng Dạ Đình Sâm, lúc nào cô cũng tìm thấy cảm giác an toàn, cảm giác này không thể xuất hiện trong vòng tay những người khác.

Cô… trung thành với tình cảm của bản thân, không được lừa dối bản thân mình, càng không được lừa dối Anjoye.

- Xin lỗi… tôi không thể lừa cậu…

Cô đẩy anh ta ra định từ chối, nhưng anh ta ôm cô quá chặt, cô hoàn toàn không giãy ra được.

- Em bằng lòng để chị lừa dối em dỗ cho em vui, chẳng lẽ như thế cũng không được sao? Nói dối một câu khó đến thế ư!

Anh ta tức giận gào thét.

Cơ thể của Nhạc Yên Nhi nhỏ bé, nhẹ tênh, dường như ngay lập tức cô sẽ bay đi theo gió.

Nhạc Yên Nhi bị ôm chặt tới mức phát đau, nhưng cô không kêu lên mà nhẫn nhịn nói:

- Xin lỗi, rất khó.

Với Anjoye, câu nói này của cô giống như một chậu nước lạnh, dập tắt hết mọi hy vọng của anh ta.

Cô…

Cuối cùng vẫn từ chối anh ta.

Anh ta thấy lòng mình đột nhiên lạc lõng, cứng ngắc buông Nhạc Yên Nhi ra, anh ta không nói tiếng nào mà đã dắt cô lên xe.

- Anjoye, tôi đã nói rõ hết rồi…

- Em đưa chị đi tìm Dạ Đình Sâm!

Anjoye không dám nhìn vào mặt Nhạc Yên Nhi, vì anh ta sợ rằng mình sẽ để lộ cảm xúc yếu đuối mất.

Ở trước mặt người phụ nữ mà mình yêu, anh ta không muốn thua, cũng không muốn thua quá khó coi.

Trái tim của Nhạc Yên Nhi run lên mãnh liệt.

- Bây giờ rốt cuộc… Dạ Đình Sâm sao rồi?

Cô cất giọng đầy run rẩy.

- Đến Anh chị sẽ hiểu ngay.

Anjoye không trả lời thẳng mà chỉ trầm giọng nói.

Bọn họ đặt vé máy bay sang Anh chuyến sớm nhất, vì chênh lệch đến bảy tiếng đồng hồ nên lúc họ đặt chân lên nước Anh vẫn là buổi sáng.
 
Advertisement
  • Chương 608

- Mày có điên không? LN đã làm rõ sự việc rồi cơ mà? Toàn là bịa đặt! Mày cút ngay cho tao, bà đây không rảnh nói nhảm với mày!

Dư San San dìu Nhạc Yên Nhi ra ngoài, thế nhưng người vây quanh mỗi lúc một đông.

Mọi người chỉ tin những gì họ muốn tin.

Dù cho LN đã giải thích nhưng nhiều người vẫn thấy đây là hành vi thương nghiệp của nhà tư bản, còn chân tướng thì đã bị vùi lấp.

Bây giờ dù danh tiếng của vợ chồng nhà họ Dạ rất cao nhưng họ không thể bỏ qua được những lời đồn kia được.

Trong đó, phần đông là fan của Bạch Nhược Mai. Hình tượng của cô ta trong giới giải trí khá tốt, tượng đài ngọc nữ đã ăn sâu vào lòng người, trước kia khi cô ta kết hôn, nhiều fan hâm mộ đã thương tâm gần chết, thế nhưng Lâm Đông Lục là người mà idol của họ yêu, vậy nên họ chấp nhận.

Họ nghĩ thần tượng của mình kết hôn sẽ tạo nên "Cuộc sống hạnh phúc của hoàng tử và công chúa"

Sau này, Bạch Nhược Mai biến mất mấy tháng, sau đó, khi cô ta đột ngột trở lại cũng là lúc mang theo bê bối chấn động, các tin tức về việc Lâm Đông Lục bạo hành, ngược đãi bắt đầu nổi lên, khiến cho fan hâm mộ chấn động.

Họ đã sắp vỡ tim vì thần tượng rồi!

Dù Lâm Đông Lục đã đứng ra làm sáng tỏ nhiều lần nhưng họ chỉ tin thần tượng của mình, bây giờ Bạch Nhược Mai không có tin tức, họ đang sợ cô ta phải chịu khổ ở nơi nào đó.

Mà kẻ cầm đầu chính là con đàn bà này!

Người vây lại mỗi lúc một nhiều, tất cả đều là fan cuồng của Bạch Nhược Mai. Ai nấy đều nhìn chằm chằm Nhạc Yên Nhi, không cho cô rời đi.

Thấy tình cảnh hỗn loạn này, Nhạc Yên Nhi nhíu mày nói:

- Vậy mọi người muốn sao?

- Tôi muốn cô công khai xin lỗi, sau đó thừa nhận mình là gái điếm, phá hoại hạnh phúc nhà người khác!

Lâm Đông Lục đã thanh minh rằng giữa hai người không có quan hệ gì, thế nhưng người sáng suốt là sẽ nhận ra lời thanh minh đó cũng vì Nhạc Yên Nhi.

Nếu không vì cô ta, làm sao Bạch Nhược Mai phải chịu nhiều ấm ức như thế?

Vậy nên họ phải đòi lại công bằng cho Bạch Nhược Mai.

Dư San San nghe xong lời phách lối này thì nhíu chặt mày, cô đang định nổi giận nhưng lại bị một ánh mắt của Nhạc Yên Nhi ngăn lại.

- Nếu tôi không làm thế thì sao?

Cô bình tĩnh hỏi.

- Vậy đừng trách tao không khách khí! Bọn tao muốn đòi một lời giải thích cho thần tượng!

Cô gái kia hung tợn nói.

- Con đàn bà dâm đãng! Cút khỏi thành phố A!

- Đúng, cút khỏi thành phố A, đi chết đi!

Đám sinh viên hùng hổ xông lên, túm lấy tay Nhạc Yên Nhi, nói:

- Công khai xin lỗi, nói xin lỗi với nữ thần của tao!

- Mày phá hoại gia đình khác, phải trả công bằng cho bọn tao!

Nhiều người xông lên cùng một lúc nên Dư San San thân thủ tốt cũng không đỡ nổi.

Nhưng cô vẫn như gà mẹ bảo vệ gà con mà ôm chặt Nhạc Yên Nhi, trốn trong góc, mặc cho đám người mất trí xông tới, cào cấu đấm đá.

- Cưng đừng sợ, có chị gái bảo kê, chờ xong xuôi, bà đây sẽ từ từ đập chết đám fan cuồng này.

Dư San San vừa chịu đòn vừa nói.

Từ trước đến nay, cô không phải người tốt mà là kẻ có thù tất báo, cứ chờ xem!

Đúng lúc này, một người giơ tay lên, giận dữ nói:

- Con đàn bà không biết xấu hổ này, cút khỏi thành phố A đi!

Bàn tay kia giáng mạnh xuống.

Dư San San nhắm nghiềm mắt, dự định chịu một tát này.

Một người đàn ông bỗng xuất hiện, nắm chặt cổ tay cô gái kia rồi hất mạnh sang một bên.

Người kia lảo đảo lùi về sau, đồng thời cũng đẩy lùi một số người đang ùa lên.

Xung quanh trở nên rộng rãi.

Dạ Đình Sâm đứng trước mặt Nhạc Yên Nhi, mắt phượng của hắn nheo lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ, nói:

- Động vào người phụ nữ của tôi, các người không muốn sống nữa à?

Câu nói phẫn nộ này mang theo hơi thở tử vong.

Không ai dám hoài nghi đây chỉ là một lời nói suông.

Dạ Đình Sâm thực sự nổi giận.

Chết tiệt!

Lại có người làm tổn thương Nhạc Yên Nhi, hắn thực sự muốn giết người.

Đám fan điên cuồng đối mặt với ánh mắt lạnh buốt của Dạ Đình Sâm thì hết cả hồn.

Hắn quay lại, bế Nhạc Yên Nhi lên rồi nhìn Dư San San:

- Cảm ơn, cô sao rồi?

- Anh cứ đưa Yên Nhi tới bệnh viện trước đi, đứa bé quan trọng hơn, tôi không sao!

Cô lo lắng nói:

- Tôi sẽ tự lái xe về.

- Chú ý an toàn.

Hắn dặn dò rồi đi.

Hiện trường trở nên an tĩnh lại.

Những fan hâm mộ kia thấy hắn đi thì cũng định đi, thế nhưng họ bị cản lại.

- Các vị, một lát nữa luật sư của tôi sẽ bàn về việc tố tụng với các vị.

Lời vừa nói ra, ai nấy đều mặt xám như tro.

Dư San San hài lòng cười. Dạ Đình Sâm cưng chiều Yên Nhi đã trở về, bất kỳ kẻ nào dám làm tổn thương cô chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua. Thấy chị em tốt hạnh phúc, trái tim trống rỗng của cô cũng bớt khó chịu.

Dạ Đình Sâm đưa Nhạc Yên Nhi vào viện, sau khi kiểm tra toàn thân, kết quả là cô không có vấn đề gì.

Máu ứ ở đầu gối trông có vẻ đáng sợ mà thôi.

Khuôn mặt Dạ Đình Sâm luôn bình tĩnh, ánh mắt hắn u ám đến đáng sợ.

- Em không sao, chỉ dập đầu gối thôi, anh đừng giận.

Cô túm áo hắn, nói rất đáng thương vì sợ về sau hắn sẽ không cho mình ra ngoài.

- Chúng ta về nhà.

Dạ Đình Sâm chỉ nói bốn chữ rồi bế cô lên, để cô nép vào ngực mình.

Dù mặc quần áo dày như cô vẫn rất nhẹ.

Hắn không dám tưởng tượng sự tình sẽ ra sao nếu mình đến muộn một bước.

Hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương tới Nhạc Yên Nhi!

Cùng lúc đó, Dư San San lái xe về.

Cô không chú ý tới có một chiếc xe luôn im lặng theo đuôi phía sau.

Cô lái xe tới tiệm thuốc gần khu tập thể rồi mới về nhà. Vào đến nhà, cô tùy ý quẳng giày cao gót sang một bên rồi đổ nhào xuống giường.

Mệt quá.

Dù chẳng làm gì cả nhưng cũng thấy rất mệt, thân thể như bị đào rỗng vậy.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Cô bước tới trước cửa, nhìn qua mắt mèo. Chẳng ngờ lại là anh ta!

Bạch Kính Thần!

Sao anh ta lại ở đây?

Cô hoảng hốt. Tâm trạng Dư San San như một mặt hồ phẳng lặng bỗng bị ném đá vào, từng vòng gợn sóng lan ra, hỗn loạn.

Cô đã né tránh rất lâu, tin rằng anh ta thừa sức tìm được mình nhưng không tìm mà thôi, cô cứ nghĩ anh ta đã bỏ cuộc rồi.

- Mở cửa, em làm rơi ví.

Bạch Kính Thần đứng ngoài cửa, bình tĩnh nói.

Ví?

Cô tìm trong túi xách, quả đúng là thế, hẳn là ví của cô rơi khi trả tiền thuốc.

Anh ta đang đứng ngoài cửa, còn cầm ví của cô, nếu không mở cửa thì cũng chẳng ra sao.

Dư San San mở cửa, bốn mắt nhìn nhau, không khí thật kỳ lạ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom