• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Trên đường, Anjoye cũng tóm tắt lại sự việc: Dạ Đình Sâm giả vờ mất trí nhớ để bẫy Đỗ Hồng Tuyết, còn có chuyện ở nhà xưởng, người chịu nhát cắt tiếp theo vì cô chính là Dạ Đình Sâm.

Bây giờ hắn đang ở tổng bộ tại Anh quốc, được cao tầng bảo hộ.

Nhưng sống hay chết thì khó nói.

- Ông già Mike gọi cho em, ý bảo Dạ Đình Sâm chết rồi. Nếu chủ tịch LN qua đời đột ngột thì những người có quyền cao nhất trong hội đồng quản trị sẽ phong tỏa tin tức, bồi dưỡng người thừa kế tiếp theo, cho tới thời cơ phù hợp mới công bố người thừa kế đời trước đã chết. Bây giờ em cũng không biết anh ta còn sống hay đã chết, chị phải chuẩn bị tâm lý trước đi.

- Được.

Nhạc Yên Nhi biết chân tướng, cô có cảm giác như mình đã rơi vào hầm băng vô tận, rét lạnh toàn thân.

Ngay từ đầu, mọi thứ đều là giả.

Nhưng chuyện Dạ Đình Sâm sắp chết lại là thật.

Cô không khóc cũng không bối rối, cô bình tĩnh tới độ bản thân cũng thấy kỳ lạ.

Lòng cô trống rỗng, làm sao cũng không thể lấp đầy được, chỉ thấy gió không ngừng thổi qua.

Khi tới trụ sở chính của LN, Anjoye đi thẳng lên tầng cao nhất. Mấy hôm nay, các đổng sự liên tục mở hội nghị, vậy nên phòng họp chẳng còn chỗ trống.

Không biết họ đang nói những gì, bầu không khí rất nghiêm túc, ngay lúc ấy, Anjoye cùng Nhạc Yên Nhi xông vào.

Thanh âm bên trong im bặt.

- Ông già Mike, tôi muốn nghe một lời giải thích đây!

Anjoye híp mắt, giọng nói lạnh băng.

- Tất cả ra ngoài để tôi nói chuyện với cậu hai.

Mike bình tĩnh nói, giọng ông vô cùng uy nghiêm.

Người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi chỉ ngồi ở đó đã đủ lộ ra vẻ tôn quý khó ai bì kịp.

Mọi người đã đi cả, Nhạc Yên Nhi lúc này mới nhận ra phu nhân Minh Tú cũng đang ở đây.

Tâm trạng bà rất tệ nhưng khi thấy cô, bà vẫn khẽ gật đầu.

Nhạc Yên Nhi không biết phó chủ tịch đã biết chuyện Dạ Đình Sâm giờ đang sống chết không rõ là vì mình chưa, liệu biết rồi thì bà có trách cô không.

Có một người phụ nữ đi chậm nhất rồi dừng lại trước mặt Anjoye, nói với anh bằng tiếng Pháp:

- Đừng làm bừa, tôi chờ anh ở ngoài.

Nói xong, bà ta còn lườm Nhạc Yên Nhi, nếu cô đoán không lầm thì đây là phu nhân Rose, mẹ của Anjoye.

Phòng họp vắng vẻ hẳn, chỉ còn lại ba người.

Anjoye lập tức mở lời:

- Ông già, tôi muốn gặp ông đấy.

- Chủ tịch càng ngày càng không có quy củ. Đây là quy định do chính ông nội cậu đã quyết, chẳng lẽ cậu quên rồi?

- Ông tôi chết rồi, sao ông vẫn cổ hủ không chịu thay đổi thế? Hơn nữa quy định là vật chết, người mới là sống, tôi đang là chủ tịch đương nhiệm của LN, chẳng lẽ tôi không nên biết tình hình nội bộ à? Nếu hôm nay ông không đồng ý thì cùng lắm tôi chẳng làm cái chức chủ tịch này nữa!

Anjoye nói.

- Vớ vẩn!

Mike vỗ bàn, Nhạc Yên Nhi giật mình.

- Ông già, ông cứ thử xem tôi có đang đùa không.

Anjoye không hề nhượng bộ.

Không khí trong phòng như đóng băng, cuối cùng, Mike thỏa hiệp.

- Được, nếu vậy tôi sẽ đưa các người đi xem tình hình của cựu chủ tịch.

Đồng ý rồi!

Hai người lên xe của Mike, mất khoảng một giờ đi đường, họ dừng lại tại một thị trấn nhỏ.

Anjoye thấy khung cảnh quen thuộc thì nhíu mày:

- Trụ sở huấn luyện à?

Mike chỉ khẽ gật đầu.

- Trụ sở huấn luyện là sao?

Nhạc Yên Nhi hỏi.

Chẳng biết có phải sắp gặp được Dạ Đình Sâm không mà Nhạc Yên Nhi cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, cảm giác hồi hộp ấy thực sự khó nói thành lời.

- Đây là do người ông đã chết của em làm ra. Lúc đầu nó là trụ sở huấn luyện chuyên phục vụ cho việc huấn luyện vệ sĩ bảo vệ cho người nhà họ Dạ. Sau này, việc này trở thành chính quy, tất cả đều được huấn luyện theo kiểu của bộ đội đặc chủng, ngay cả các mức hình phạt cũng tăng lên, nếu có người vi phạm quy định của gia tộc, người đó ắt bị trừng phạt. Chỗ này em hay phải đến lắm, quen rồi, nhưng em không hề biết chỗ này có bệnh viện.

Nơi này không chỉ có bệnh viện, hơn nữa còn là bệnh viện quân y hạng nhất, có thể tự ứng phó với mọi tình huống, khả năng cấp cứu đã được công nhận.

Họ đi sâu vào căn cứ, trên đường, Nhạc Yên Nhi thấy rất nhiều người đang được huấn luyện, nam nữ có đủ, thậm chí là cả trẻ con mười mấy tuổi.

Tất cả bọn họ đều không có có biểu tình gì, ai nấy đều nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt liều lĩnh, tất cả đều cố gắng đạp lên người khác để tăng khả năng sống sót cho chính mình.

Giữa căn cứ là một tòa nhà lớn, ba người lên tới tầng bốn mươi rồi mới dừng lại.

Vừa vào tới nơi đã thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Mike chỉ vào phòng bệnh trong cùng, nói:

- Samuel ở đó.

Nhạc Yên Nhi biết Samuel là tên tiếng Anh của Dạ Đình Sâm, cô bắt đầu cảm thấy bất an.

Cô chầm chậm bước tới, run rẩy.

Từng bước tới gần cửa phòng bệnh, sau đó, cô đẩy cửa vào.

Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi lại có thể nhìn thấy Dạ Đình Sâm.

Hắn đang hôn mê trên giường, khuôn mặt trắng nhợt.

- Anh ấy... làm sao...

Cô che miệng, run run nói. Nhạc Yên Nhi cố nén nước mắt.

Bác sĩ nhìn Mike, sau khi nhận được sự cho phép của ông ta thì mới lên tiếng giải thích.

- Phần lưng bị thương, gãy xương sườn, tủy sống và phổi bị tổn thương, bệnh nhân chưa hoàn toàn thoát khỏi tình trạng xấu, lúc nào cũng phải đối mặt với khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên dưỡng khí không đủ, còn sống được hay không chỉ chờ vào số mệnh thôi.

Bác sĩ biết họ không có chuyên môn y khoa nên chỉ giải thích đơn giản.

- Vì sao dưỡng khí lại không đủ? Có thể dùng mặt nạ mà?

Anjoye nhíu mày hỏi.

- Việc này khá khó.

Bác sĩ bước tới, lật chăn lên để lộ lưng của hắn.

Trên người hắn có rất nhiều vết thương, dưới da tụ huyết, kết quả sau khi phẫu thuật là cả tấm lưng của hắn không còn bất cứ mảng da nào lành lặn, dấu vết dao mổ ở khắp mọi nơi.

Vết thương ở lưng được khâu lại nhưng có dấu hiệu nhiễm trùng, không phải vì bác sĩ không cố gắng mà là do phần diện tích thối rữa quá nhiều.

Bệnh nhân không thể nằm ngửa nên rất khó để dùng mặt nạ dưỡng khí vì tim phổi lúc này đều bị đè ở phía dưới.

Vậy nên chỉ cần điện tâm đồ thay đổi, lập tức sẽ có bác sĩ chụp mặt nạ dưỡng khí cho hắn, sau khi khôi phục sẽ bỏ ra, quá trình này được lặp đi lặp lại, tuy nhiên đến bây giờ chỉ có thể trông chờ vào ý chí sinh tồn của bệnh nhân mà thôi.

Điều đáng mừng duy nhất là đòn cuối cùng không đập thẳng vào xương sống, nếu không hắn có thể sẽ tàn tật suốt đời.

- Tình hình lúc này là vậy, vết thương của bệnh nhân đã chuyển biến xấu, có tỉnh lại được không cũng chưa thể nói chắc.

Mike đứng ngoài cửa, bình thản nói:

- Chúng tôi đã chuẩn bị hậu sự rồi, không cần lo lắng.

Anjoye hung dữ nói:

- Chuẩn bị hậu sự? Người còn chưa chết, sao phải chuẩn bị! Chắc chắn Dạ Đình Sâm sẽ sống!

- Cậu ta không sống nổi.

Đôi mắt già nua của Mike lộ vẻ đau thương:

- Kể cả có tỉnh lại đi nữa, cậu ta cũng không chịu nổi trừng phạt của gia tộc. Trong thời gian qua, cậu ta tùy hứng làm bậy quá nhiều, rất nhiều tin tức làm mất mặt nhà họ Dạ, vậy nên phải bị trừng phạt. Hội đồng quản trị cho cậu ta thời gian một tháng, nếu tỉnh lại còn có thể tĩnh dưỡng hơn hai mươi này, nhưng thế cũng không bù nổi sự trừng phạt của gia tộc.

Sự trừng phạt của gia tộc?

Nhạc Yên Nhi nhớ tới những người đang huấn luyện ngoài kia, đồng tử cô co rút lại.

Rốt cuộc thì nhà họ Dạ là thứ tồn tại thế nào mà lại có sự trừng phạt tàn nhẫn đến vậy?
 
Advertisement
  • Chương 609

Đã lâu không gặp, Bạch Kính Thần vẫn vậy, vẫn thích mặc đồ thoải mái, khí chất nhàn nhã, vừa nhìn đã biết là công tử đa tình.

Cô vươn tay, nói:

- Cảm ơn.

Bạch Kính Thần đặt ví vào tay cô, thản nhiên hỏi:

- không mời anh vào nhà ngồi một lát sao?

Nghe thế, sắc mặt cô thay đổi nhưng vẫn lên tiếng:

- Vào đi.

Đây không phải lần đầu Bạch Kính Thần tới nhà cô, khi tình cảm giữa họ tốt nhất, anh đã mặt dày mày dạn đòi ở cùng cô, vậy nên anh cũng ở lại đây rất lâu.

Hồi ấy ức thật đẹp.

- Anh ngồi đó, em đi rót nước.

- Không cần phiền toái như vậy.

- Dù gì cũng là khách mà.

Cô lấy ra chiếc cốc giấy dùng một lần duy nhất trong nhà để rót nước cho anh ta rồi nói:

- Anh về rồi? Nghe Yên Nhi nói anh luôn ở nước ngoài bàn công việc, bây giờ đã xong à?

- Ừ, hôm nay anh vừa về tới đây, không ngờ lúc đi cùng anh cả để tìm chị dâu thì gặp em.

Hai người đã từng vô cùng thân mật giờ đây lại xa cách như vậy.

Dư San San không nói được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, cô chỉ cảm thấy vô cùng chua xót, vô cùng đau đớn.

Bạch Kính Thần thấy vết thương trên tay cô, lại nhớ tới chuyện cô đi mua thuốc thì hỏi:

- Tay sao thế?

- Bị một đám sinh viên không có lý trí...

Cô lúng túng mím môi.

Dù biết sẽ gặp lại nhưng chẳng ngờ lại là trong tình cảnh này, cô chật vật thế này càng tôn lên sự tự phụ của anh ta.

Có lẽ nên như vậy, bọn họ vốn không phải người của cùng một thế giới.

Dư San San nản lòng.

- Anh giúp em bôi thuốc, ở trên tay mà, em tự bôi cũng bất tiện.

Bạch Kính Thần đột nhiên nói.

Dư San San ngỡ ngàng.

Cô biết mình nên từ chối, thẳng thừng như khi từ chối lời cầu hôn của anh ta, đó mới là phong độ của Dư nữ hiệp.

Nhưng cô không nỡ.

Im lặng một chút, cô đáp:

- Được.

Trong phòng bật điều hòa, cô cởi áo khoác ra, lúc này anh mới thấy không chỉ tay mà cổ cô cũng có vết thương, những vết cào rất sâu đã rớm máu.

Thấy vậy, ánh mắt anh trở nên hung dữ lên, hối hận vì mình đã không đến sớm, khiến cô bị thương nhiều như vậy.

Dư San San mặc một chiếc áo len màu tro bên trong, một chiếc quần skinny jeans màu xanh lam, bộ đồ tôn dáng của cô rất tốt. Nhà được trải thảm lông, vậy nên cô đã sớm cởi giày, đi chân trần tới lui.

Trên mặt cô là lớp trang điểm tỉ mỉ, nhìn cô xinh đẹp như một đóa hoa tươi đang dần nở rộ vậy.

Anh khẽ ngửi, xung quanh đều là mùi hương của cô thoang thoảng.

Bạch Kính Thần cúi xuống bôi thuốc cho Dư San San, từng chút từng chút một, cực kỳ cẩn thận.

Hai người áp sát, hơi thở nam nữ hòa quyện khiến cảm giác dụ hoặc nảy sinh.

Những nơi bị anh ta bôi thuốc như có lửa, nóng rực, ngứa ngáy, Dư San San phải cố gắng hết sức để khống chế bản thân khỏi run rẩy.

Nhưng thứ cảm giác khó hiểu ấy cứ dần lan ra từ tim cô.

- Anh hối hận.

Bạch Kính Thần đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí mập mờ.

- Hả?

Dư San San ngẩn ra, cô không kịp phản ứng anh ta đang nói gì.

- Anh hối hận, anh không nên cầu hôn với em.

Trong nháy mắt, vô số đau đớn bắt đầu lan ra từ trái tim Dư San San.

Cô muốn cười nhưng khóe môi lại không nhếch nổi.

Đau quá.

Anh ta hối hận, đại thiếu gia cảm thấy chơi chán nên hối hận?

Bạch Kính Thần không chờ Dư San San đáp lại, anh nói tiếp:

- Dư San San, nếu anh đồng ý quay lại mối quan hệ bạn tình với em thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?

Cô run rẩy ngẩng đầu, cô muốn tìm ra ý đùa giỡn trong mắt anh ta.

Nhưng không, ánh mắt anh ta rất nghiêm túc, chẳng hề có bất cứ ý trêu tức nào.

- Anh... anh nói gì cơ?

Hai tay anh đặt lên vai cô, đôi mắt nhìn cô chăm chú:

- Em muốn một mối quan hệ thế nào cũng được, bạn tình cũng được, yêu không công khai cũng được, kể cả yêu nhưng cả đời không kết hôn cũng được, anh đồng ý hết! San San, chúng ta có thể bắt đầu lại không?

Đây là Bạch Kính Thần mà mình quen biết sao?

Con người kiêu ngạo, độc đoán không ai bì nổi đó sao?

Tại sao anh ta lại nói vậy?

- Em...

Dư San San vừa mở miệng định trả lời thì anh đã vội vàng hôn cô. Nụ hôn cuồng nhiệt như lửa trong ngày đông.

- Đừng từ chối anh, San San, đừng từ chối anh... Xin em đấy...

Dư San San trợn tròn mắt, thiên chi kiêu tử như anh mà lại cầu xin cô?

Cô run rẩy, trái tim bình lặng đã lâu giờ đây đã bị những lời nói của anh làm cho nóng bỏng như thiêu đốt.

Đôi môi cô bị hắn cuồng nhiệt hôn lên, suy nghĩ cũng rối bời, chẳng còn lý trí để đẩy anh ra nữa. Cô nhắm mắt lại như được giải thoát, hé môi, mặc kệ anh muốn gì lấy đó.

Cảm thấy cô đã không còn chống cự nữa, Bạch Kính Thần càng hôn sâu hơn, dường như muốn cắn nuốt cô, muốn giấu cô vào lòng, muốn chiếm hữu cô.

Vừa hôn, anh vừa bắt đầu cởi bỏ lớp quần áo vướng víu.

Hai người chiến đấu kịch liệt từ phòng khách tới phòng ngủ, những nhớ nhung bao ngày xa cách đều được nhấn chìm trong khát vọng của thể xác.

Không biết họ đã triền miên bao lâu, cuối cùng, cả hai người đều ngủ thiếp đi.

Bạch Kính Thần tỉnh lại vào năm giờ chiều, ngày mùa đông trôi qua rất nhanh, bên ngoài là gió lạnh gào thét nhưng nơi này lại vô cùng ấm áp.

Theo bản năng, anh quay sang người bên cạnh nhưng giường đã trống rỗng không một bóng người.

Anh nhíu mày, nếu không vì bản thân còn ở nhà Dư San San, anh đã nghi ngờ khi nãy chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi.

Mặc quần áo xong ra khỏi phòng, anh nghe thấy tiếng động trong phòng bếp nên quyết định tới xem.

Người con gái xinh đẹp đã xóa đi lớp trang điểm tỉ mỉ, khuôn mặt cô giờ là vẻ đẹp tự nhiên.

Cô mặc một chiếc áo len rộng và dài tới đùi, đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra.

Cổ áo rất rộng, nó khiến bả vai gầy gò của cô lộ ra, đồng thời còn có một dòng xăm tiếng Anh.

Miss you.

Em nhớ ai?

Ngay khi anh rơi vào dòng suy tưởng, Dư San San đã nấu nướng xong, cô bưng khay xoay người, thấy anh đứng ngoài cửa.

Cô khẽ cười rồi nói:

- Ở nhà chẳng có gì ăn, chỉ có mì thôi, cậu Bạch ăn được chứ?

- Em ăn được thì sao anh lại không?

Anh cười rất thoải mái, tựa như vẫn còn trong thời gian ở lại nhà cô, tựa như hai người chưa bao giờ rời xa.

Cô bưng hai bát mì ra, mỗi người ngồi một bên bàn ăn.

- Trời lạnh mà được ăn mì tôm thơm thế này, đúng là sung sướng!

Cô vui vẻ nói, đôi mắt như tỏa sáng.

Bạch Kính Thần cũng vui lây, dù chỉ ăn mì tôm nhưng lại cảm thấy không có một món ăn nào trên đời ngon hơn thế nữa.

- Nghe nói em đi du lịch.

Anh lên tiếng đánh vỡ yên lặng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom