• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nghe thế, Dạ Đình Sâm liếc mắt sang, thế thôi đã khiến Minh Tinh Tinh sợ tới mức đám thịt mỡ trên người cũng run lên.

Dạ Vị Ương còn định nói gì đó nhưng Dạ Đình Sâm thấy mặt Nhạc Yên Nhi đã đỏ bừng cả rồi nên vội vàng ôm lấy eo cô, không hề để mắt đến ai khác, cứ thế dẫn cô ra chỗ sofa.

Thấy anh trai như thế Dạ Vị Ương nháy mắt với đám bạn rồi lên tiếng chọc ghẹo:

- Bên ngoài chủ tịch Dạ danh tiếng hung ác lắm cơ, thế mà không ngờ ở nhà lại thế này đây, đúng là không tưởng tượng nổi mà. Ôi, tôi đáng thương quá đi, tôi dù gì cũng là em gái người ta cơ mà! Nghĩ lại đúng là ghen tị thật đấy, đau lòng quá cơ!

Cô bé che ngực làm như tổn thương lắm, khuôn mặt cũng ưu sầu như thật.

Trong lúc đang vui vẻ này bỗng một giọng nói quyến rũ vang lên, mang theo ý trêu cợt.

- Xem này, không phải bữa tiệc này chỉ có người nhà sao? Thế mà em chẳng nhận được thiếp mời gì cả, bé cưng Yên Yên, bà chủ nhà như chị đúng là không làm tròn trách nhiệm rồi nhé!

Trước cửa xuất hiện một người đàn ông trông còn đẹp hơn phụ nữ vài phần, anh ta đang cười gian trá hệt như ác ma.

Bên cạnh còn có một cô bé, là Annie đã lâu không thấy.

Cô nhóc vừa thấy Nhạc Yên Nhi đã vui vẻ kêu lên:

- Chị ơi, em với anh trai đến dự tiệc sinh nhật này, hôm nay là sinh nhật của chị sao?

- Em nhầm rồi Annie ơi, em có thấy anh trai mặt như khúc gỗ bên cạnh chị ấy không? Đó là anh hai của anh, cũng là chồng chị ấy, hôm nay là sinh nhật anh ta đấy! Chúng ta mang quà sinh nhật qua đó nhé?

Anh ta dỗ dành cô bé, Annie thì gật đầu liên tục, sau đó cầm lấy chiếc hộp Anjoye đưa rồi đi về phía Nhạc Yên Nhi, không ngờ đi nửa đường lại bị Minh Tinh Tinh chặn lại.

Thằng nhóc đau lòng tiếp chiếc hộp trên tay Annie, nói vẻ lo lắng:

- Nặng lắm phải không, chuyện này phải để đàn ông làm chứ! Để tớ đưa hộ cho!

Dứt lời, không chờ cô bé đồng ý nó đã nhẩy tưng tưng đến cạnh Nhạc Yên Nhi.

Cô cầm chiếc hộp, ngạc nhiên nhìn Anjoye.

Lần này không phải cô quên mà thật sự không định đưa thiếp mời cho anh ta.

Vốn cô nghĩ mời phó chủ tịch chắc chắn không khí cũng sẽ căng thẳng, nếu lại thêm một kẻ chỉ thích chọc phá như Anjoye sẽ lại càng loạn nên mới không mời anh ta.

Nhưng giờ anh ta còn đưa cả quà thế này, có muốn đuổi người cũng không được.

Cô liếc Dạ Đình Sâm, thấy sắc mặt hắn không có gì thay đổi, thậm chí bình tĩnh đến mức khiến cô cũng hơi run.

Hắn không nói gì nên cô đành bảo:

- Không ngờ Nhị thiếu gia cũng đến, đã tới rồi thì vào ngồi đi.

- Hôm nay tới đông đủ thật đấy, Vị Ương cũng có mặt nữa, lâu lắm mới đông đủ cả ba anh em ta thế này nhỉ! Anh cả cũng lấy vợ rồi, chắc tôi cũng phải nghĩ chuyện lập gia đình sớm thôi, nếu không cứ nhìn mấy người khoe ân ái thế này sẽ không nhịn được mà muốn chia rẽ mất thôi!

Anh ta nhếch khóe miệng, cười đến mức khiến người khác thấy rùng mình vì âm u.

Nhạc Yên Nhi vừa nghe thế đã hiểu anh ta không hề từ bỏ ý định tranh giành với Dạ Đình Sâm, dù biết bản thân không có phần thắng cũng như thiêu thân lao đầu vào lửa, dũng cảm tiến lên.

Dạ Vị Ương đứng cạnh không nghe nổi nữa nên bảo:

- Anh nếu tới chúc mừng thì mọi người sẽ chào đón nhưng nếu định tới phá thì em khuyên anh hai nên về đi. Anh cả lâu lắm mới tổ chức sinh nhật, anh hai đừng làm anh ấy khó chịu.

- Em cũng bảo hiếm khi anh cả tổ chức sinh nhật còn gì, làm em trai thì đương nhiên anh phải có mặt rồi, yên tâm, hôm nay anh sẽ rất ngoan, cực kỳ ngoan cho em xem!

Anh ta kéo Annie ngồi xuống, đáy mắt che giấu ý cười, nụ cười kia rốt cuộc là thật lòng hay giả dối không ai có thể biết được.

Hôm nay anh ta có mặt không phải để phá hoại mà thật ra là đến xem kịch vui!

Anjoye đến cũng chỉ làm không khí chững lại một lát, rất nhanh mọi người đã bị mấy người bạn của Dạ Vị Ương làm cho thoải mái hơn, khóe miệng Dạ Đình Sâm cũng tràn ra ý cười khác hẳn ngày thường, nhìn chẳng còn giống như tảng băng di động nữa.

Hắn vốn không thích tụ tập ồn ào nên chỉ chơi một lát là lại về ngồi nghỉ trên ghế salon, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú dõi theo Nhạc Yên Nhi, không hề rời một giây nào.

Đột nhiên ghế salon lún xuống một chút, thì ra là Anjoye đã lại đây ngồi.

Nhìn mấy người đang vui vẻ nghịch trong phòng khách, ai cũng tràn ngập sức sống của tuổi trẻ, nhất là Nhạc Yên Nhi, trên mặt lúc nào cũng mang nụ cười hồn nhiên, như thể đứa trẻ không hiểu sự đời, dù đã trải qua muôn vàn nghịch cảnh nhưng vẫn cứ giữ được trái tim thuần khiết ban đầu.

Chẳng trách lại lọt vào mắt xanh của Dạ Đình Sâm, khiến hắn cả đời không muốn buông tay.

- Anh cả đúng là may mắn, những cô gái tốt cứ gặp hết người này đến người khác, nghĩ sao thì cũng chỉ có tôi là đáng thương, lúc nào cũng lủi thủi một mình, xem ra là số phận cô độc cả đời rồi.

Đối với những lời khiêu khích của Anjoye, nghe cũng như không, thậm chí Dạ Đình Sâm còn không buồn nhìn anh ta lấy một cái.

Anh ta cũng không giận, cầm ly rượu vang trên bàn rồi lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ tươi dính lên thành ly, giống như chỉ lát nữa thôi là sẽ tràn cả ra ngoài vậy.

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bình thản nhấm nháp.

- Sao thế, chưa nói chuyện kim ốc tàng kiều với Yên Nhi à?

Anh ta nở nụ cười, xán lạn tươi đẹp.

- Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu.

Dạ Đình Sâm lãnh đạm đáp lại, giọng nói thản nhiên không có bất cứ cảm xúc gì.

Anjoye gật đầu:

- Cũng đúng, đây là việc nhà của anh, đúng là không liên quan gì với tôi cả, nhưng tôi vẫn phải nhắc anh, nếu có ngày anh không cần Yên Nhi nữa thì cứ nói với tôi. Tôi không để ý mà tiếp nhận cô gái này đâu.

- Cậu không có cơ hội đó đâu.

Dạ Đình Sâm nói chắc như đinh đóng cột, ngữ khí vô cùng kiên định.

Anjoye cũng chỉ cười không để ý:

- Chưa tới cuối chưa nói chắc được đâu, chúng ta cứ chờ mà xem!

Nụ cười của anh ta từ từ trở lên sâu hơn.

Rất nhanh đã đến lúc cắt bánh ngọt và thổi nến mà người Nhạc Yên Nhi chờ mãi vẫn chưa thấy đâu. Cô nghi ngờ không biết phó chủ tịch có tới hay không, vì Baker cũng không báo lại nên cô cứ nghĩ… phó chủ tịch chắc chắn sẽ có mặt.

Cô còn định nhân cơ hội này để hai mẹ con họ nói chuyện đàng hoàng với nhau, nhưng xem ra không có khả năng rồi.

Nghiêm lão đã điều chỉnh để đèn trong phòng đồng loạt trở thành màu vàng ấm áp, như ánh sáng từ những ngọn nến đang không ngừng lay động.

Buổi tối là màn chính của bữa tiệc, ban ngày mọi người còn dám cười đùa trêu chọc nhau một chút nhưng tới tối thì ai cũng trở nên nghiêm túc hẳn.

Trước khi thắp nến cả đám đều tiến lên tặng quà, các loại carvat, ghim cài, nước hoa nhiều không kể xiết.

Vì Dạ Đình Sâm không thiếu thứ gì nên mọi người đều chỉ tặng ít quà nhỏ thường dùng.

Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi mở gói quà của Anjoye, là một bộ đồ trẻ em…

Cái này khiến cô cực kỳ bất ngờ.

Kinh ngạc nhìn anh ta, thế mới thấy anh ta cũng đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt cất chứa ý đồ sâu xa, khiến cô không hiểu được.

Nhưng cô thu hồi tầm nhìn rất nhanh, vì Dạ Đình Sâm đã chắn trước mặt cô.

Nến được thắp lên, Dạ Vị Ương giục Dạ Đình Sâm ước nguyện, nhưng không ngờ lúc này lại vang lên tiếng quản gia chào hỏi:

- Phu nhân đến rồi ạ…

***
 
Advertisement
  • Chương 443

- Là mẹ của Dạ Đình Sâm! Phu nhân Minh Tú!

Lâm Đông Lục rít từng chữ một qua kẽ răng, giọng nói chứa sự căm hận thấu xương.

- …

Hank nghe thế thì nhíu chặt mày lại.

- Việc… việc này có thể nói lên điều gì?

- Tại sao Dạ Đình Sâm lại vô duyên vô cớ lựa chọn Yên Nhi, chẳng lẽ anh vẫn không hiểu sao?

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gì cả, tối nay tất cả mọi thứ sẽ có đáp án!

Ánh mắt của anh trở lên sắc bén hơn, trong đó chứa đựng sự tàn nhẫn khủng bố.



Tám giờ tối, trong phòng ăn rộng lớn tại nhà hàng Forren chỉ có hai người.

Hai người đàn ông đối diện nhau ở một khoảng cách khá xa, trên chiếc bàn lớn trước mặt họ không có bất cứ một vật gì, trống rỗng một cách quái dị.

Cuối cùng Dạ Đình Sâm đánh vỡ sự im lặng trước:

- Anh tìm tôi có chuyện gì?

- Vì chuyện mười lăm năm trước, chuyện nhà anh và nhà tôi, chuyện giữa mẹ anh và cha tôi!

Lâm Đông Lục gằn từng chữ một.

Người đàn ông ngồi đối diện nghe thế thì không tự chủ được siết chặt tay lại, gân xanh trên tay nổi hết cả lên.

Nhưng vẻ mặt của hắn lại bình tĩnh tới mức đáng sợ, đối mắt phượng kia hơi ngước lên, nhìn Lâm Đông Lục bằng ánh mắt sắc bén, lạnh giọng hỏi:

- Lời này của anh là có ý gì?

- Tôi nghĩ anh còn rõ hơn tôi mới phải.

Đôi mắt của Lâm Đông Lục lạnh lùng, lóe lên ánh sáng như ngọn lửa nơi địa ngục.

Sau khi biết được chuyện này, anh đã hoàn toàn thay đổi, giờ anh còn đáng sợ hơn trước kia!

- Chẳng lẽ anh cưới Yên Nhi không phải vì muốn trả thù tôi sao?

Lâm Đông Lục phẫn nộ gào lên.

Tiếng hét của anh vang vọng trong phòng, khiến nó trở nên thê lương hung ác.

- Anh đang nói gì tôi không hiểu, nếu anh đến tìm tôi vì để nói những lời vớ vẩn này thì tôi không có thời gian lãng phí với anh đâu!

Dạ Đình Sâm hờ hững liếc nhìn anh ta, đôi mắt của hắn giống như một giếng cổ êm ả, không hề dao động.

Hắn đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi, không định tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này nữa.

Nhưng vừa đi tới cửa thì sau lưng lại vang lên giọng nói u buồn của Lâm Đông Lục.

- Mười lăm năm trước, cha anh qua đời, mẹ anh, cũng chính là phó chủ tịch Minh Tú một mình ngăn chặn mọi sóng gió, nắm chắc quyền lực trong tay mình. Người được lợi sau cùng là ai chắc tôi không cần nói nữa nhỉ, nếu không có cha tôi dốc túi giúp đỡ, anh tưởng rằng mình sẽ được như hôm nay sao? Năm đó tuy rằng công ty bất động sản Quảng Thịnh đặt tại thành phố A nhưng sản nghiệp trải dài cả nước, thực lực không thể coi thường, thế mà chỉ vì người tình năm xưa, cha tôi lại vứt bỏ mọi thứ chỉ để củng cố địa vị của anh ở LN.

Chính vì thế nên thực lực của công ty bất động sản Quảng Thịnh suy giảm, nhưng cha tôi không hề quan tâm, một mình đến Anh giúp mẹ anh, ông một đi không trở lại, cuối cùng chết nơi đất khách quê người, thứ được chuyển trở lại chỉ là một lọ tro cốt. Lúc đó mẹ kế của tôi nhân cơ hội cướp đi vị trí chủ tịch Quảng Thịnh, chiếm lấy tất cả cổ phần thừa kế của tôi. Anh có biết tại sao tôi kết hôn với Bạch Nhược Mai không? Chính là để lấy lại quyền lực, có như thế tôi mới được ở bên Yên Nhi, nếu không tôi hoàn toàn không thể làm chủ hôn nhân của mình được!

Lúc nói những lời này, trái tim của Lâm Đông Lục quặn đau, trước giờ chưa có lần nào đau đến khắc cốt ghi tâm thế này.

Hóa ra, anh và cô gái anh yêu không thể ở bên nhau đều do nhà họ Dạ…

Cha anh vì người phụ nữ năm xưa phản bội lại hôn ước mà tình nguyện vứt bỏ cả tính mạng, vứt bỏ bất động sản Quảng Thịnh, để lại cho anh nỗi đau không thể phai mờ.

Kẻ đầu sỏ của chuyện này chính là hai mẹ con nhà đó!

Trước đây anh hoàn toàn không biết cha mình giúp đỡ ai, bây giờ đột nhiên biết được chân tướng, anh mới hay người cô mà anh rất yêu quý hồi còn nhỏ thực ra lại là kẻ thù hủy hoại cha anh, hủy hoại anh.

Dạ Đình Sâm nghe thấy lời này thì nhíu chặt mày lại, lạnh giọng nói:

- Anh đã phục hồi trí nhớ rồi à, Yên Nhi có biết không?

- Sao hả, anh sợ Yên Nhi biết được chân tướng, thấy rõ bộ mặt thật của mình thì sẽ thay đổi quyết định phải không?

Lâm Đông Lục cười lạnh.

Dạ Đình Sâm bình thản xoay người lại, giọng nói rét lạnh như tuyết mùa đông vang lên:

- Tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!

- Dạ Đình Sâm, chắc anh cũng biết mẹ anh và cha tôi ở bên nhau ba năm đúng không? Ba năm đó, bà ta ở thành phố A nhưng không chăm sóc người vừa mất cha như anh, cũng không giúp anh xử lý mọi chuyện ở LN mà lại đi chăm sóc cho tôi!

Lâm Đông Lục cười trào phúng.

Dạ Đình Sâm nắm chặt tay lại, không nói lời nào, có điều ánh mắt hắn lúc này cực kỳ đáng sợ, giống như một cơn sóng đen kịt có năng lực hủy đi vạn vật.

Hắn mím chặt bờ môi mỏng, toàn thân tỏa ra khí thế kinh người.

Điều mà hắn kiêng kỵ nhất chính là chuyện năm đó.

- Anh câm miệng cho tôi!

Giọng nói lạnh lùng của Dạ Đình Sâm như vang lên từ địa ngục.

Năm đó hắn biết cha mình bất ngờ qua đời thì muốn lập tức trở về, nhưng không ngờ lại bị phu nhân Minh Tú ngăn cản, đợi lúc hắn về thì đã là chủ tịch nhiệm kỳ kế tiếp của LN rồi, đối mặt với phu nhân Rose như hổ rình mồi, đối mặt với hội đồng quản trị luôn muốn chèn ép, mẹ hắn lúc ấy lại không ở bên cạnh hắn mà lựa chọn rời đi cùng một người đàn ông khác.

Năm đó hắn trốn trong tủ quần áo nghe được cuộc nói chuyện của phó chủ tịch và Lâm Viễn Đường.

Bọn họ muốn cùng nhau bỏ đi…

Vừa nghĩ tới cảnh tượng này, Dạ Đình Sâm liền đau khổ nhắm chặt mắt, khi mở mắt ra lần nữa, trong đó đã chứa đầy ánh sáng lạnh khiếp người.

Lâm Đông Lục thấy dáng vẻ này của Dạ Đình Sâm thì không khỏi cười giễu:

- Vì anh biết được quan hệ giữa tôi và Yên Nhi nên mới quyết định cưới cô ấy đúng không? Cướp đi người tôi yêu nhất cuộc đời này, đây chính là sự trả thù của anh với tôi đúng không? Nhưng nhà họ Lâm chúng tôi không nợ anh, là Dạ Đình Sâm anh nợ tôi quá nhiều!

- Vậy thì sao?

Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói:

- Bây giờ Yên Nhi là của tôi, ai dám động vào cô ấy tôi tuyệt đối không buông tha!

Không khí…

Căng thẳng đến cực điểm!

Cảm giác quái dị bao trùm cả phòng ăn rộng lớn, hai người đàn ông lạnh lùng nhìn nhau, trong mắt họ đều ẩn chứa tàn nhẫn.

Nhạc Yên Nhi…

Là người phụ nữ họ yêu nhất cuộc đời này, cả hai đều không thể dễ dàng từ bỏ cô, nhưng Nhạc Yên Nhi chỉ có một, cũng chỉ có thể đến với một người.

Cuối cùng, Lâm Đông Lục nói:

- Lần này, tôi sẽ không tác thành cho anh nữa đâu, vì anh căn bản không xứng!

- Xứng hay không không phải do anh quyết định, bây giờ cô ấy là vợ của tôi, điều này không ai có thể thay đổi được!

- Thế sao? Nếu như cô ấy biết từ đầu mọi chuyện đã là âm mưu, là thủ đoạn anh dùng để báo thù nhà họ Lâm, anh cho rằng cô ấy sẽ còn yêu anh nữa ư? Ngay từ lúc bắt đầu cô ấy đã là một con cờ của anh rồi, không phải sao?

Lời này của anh ta giống như một cơn sấm sét đánh mạnh vào trong lòng Dạ Đình Sâm.

Hắn không phản bác lại được, vì lúc đầu quả thật hắn có suy nghĩ như thế.

Sau khi tra rõ thân phận của cô, đúng là hắn đã cân nhắc đến quan hệ giữa cô và Lâm Đông Lục, cũng vì vài nguyên nhân khác nên mới lựa chọn phương án kết hôn.

Đây là giao dịch sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng lợi và hại, hắn đường đường là chủ tịch của LN, sao có thể vì xảy ra quan hệ mà chấp nhận cưới một người phụ nữ cơ chứ?

Nhưng, đó chỉ là lúc bắt đầu, ý nghĩ này đã biến mất từ lâu, hắn không nỡ làm tổn thương cô thì sao có thể lợi dụng cô được chứ?

Hắn không thể tưởng tượng ra nếu như Nhạc Yên Nhi biết tất cả mọi chuyện thì sẽ ra sao, cô… có tha thứ cho hắn hay không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom