• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về trước cửa, người phụ nữ hơn năm mươi tuổi kia vẫn đẹp như vậy, bà mặc một bộ vest nữ không hề giống như đang tới tham gia tiệc. Nhạc Yên Nhi chợt nghĩ mình chưa bao giờ thấy phó chủ tịch mặc gì ngoài âu phục cả.

Vẻ ngoài già dặn và sắc sảo kia dường như đã trở thành lớp ngụy trang không thể tháo bỏ của bà.

Phu nhân Minh Tú liếc nhìn đám người, thật khó thấy được vẻ náo nhiệt trong căn biệt thư u ám này, bà cố ý thư giãn cơ mặt nhưng chẳng biết có phải vì đã luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc trong thời gian quá dài không mà nụ cười này có vẻ rất mất tự nhiên.

Bà đã quen là một người quyết đoán, bây giờ đột nhiên chuyển thành một trưởng bối hiền hòa thế này, quả thực là không kịp trở tay.

- Xin lỗi, tôi tới trễ.

Bà vừa cười vừa nói.

- Sao bà lại đến đây?

Con ngươi Dạ Đình Sâm co rút, giọng nói rõ ràng không có thiện ý của hắn hoàn toàn đang nhắm vào vị khách này.

Anjoye đến mà hắn còn chẳng nói lời nào, chẳng ngờ phu nhân Minh Tú vừa xuất hiện, Dạ Đình Sâm lại có vẻ nổi giận.

Phu nhân Minh Tú nghe vậy thì sững người, không cười nữa, bà biết mình có lấy lòng cũng đã muộn.

Vậy thì cứ dùng thái độ như bình thường đi.

- Hôm nay sinh nhật cậu nên tôi tới xem sao.

Lời này rất khách khí, giống như chỉ nói cho phải phép vậy.

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhướng mày, hắn nở một nụ cười lạnh buốt đến cực điểm, gằn từng chữ:

- Vậy bây giờ bà xem xong rồi chứ?

- Xong rồi, hôm nay đi vội quá vì vừa họp xong, thế nên không chuẩn bị quà. Chúc mọi người chơi vui vẻ, tôi không quấy rầy nữa.

Phu nhân Minh Tú rất thoải mái, trên mặt hoàn toàn không có vẻ khó xử, bà lập tức quay người rời đi.

Nhạc Yên Nhi há miệng định gọi bà lại nhưng cô nhận ra người đàn ông bên cạnh đang siết chặt lấy tay cô.

Lòng bàn tay hắn đã ướt mồ hôi, từng giọt từng giọt một khiến tay cô cũng trở nên dinh dính.

Lưng người bên cạnh cô đã thẳng tắp, căng cứng và lạnh lẽo, khí thế cực kỳ lạnh lùng đáng sợ. Bất cứ ai cũng có thể nhận ra tâm trạng hắn lúc này, hắn hoàn toàn không ngụy trang mà thẳng thắn bày tỏ sự bất mãn của mình với phó chủ tịch.

Ai nấy đều câm như hến, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Nhạc Yên Nhi ôm chặt cánh tay hắn, khẽ nỉ non:

- Chồng ơi.

- Không tiễn.

Vậy mà Dạ Đình Sâm chỉ nói ra hai chữ này.

Phu nhân Minh Tú nhìn mọi người rồi quả quyết rời đi, bà vô cùng thong dong cứ như chưa từng gặp phải cảnh khó xử đến thế.

Dù chỉ đến trong vài phút ngắn ngủi, vậy mà phu nhân Minh Tú như đã mang đi toàn bộ vui vẻ và hưng phấn trong biệt thự.

Căn nhà yên tĩnh mãi cho tới khi Anjoye lên tiếng trêu tức:

- Tự nhiên tôi nhớ ra là mình cũng có việc, vậy không quấy rầy nữa, dù sao tôi không ở đây thì mọi người ăn càng thoải mái. Yên Nhi cưng ơi, chúc cưng chơi vui vẻ nhé.

Câu cuối cùng rõ ràng là bỏ đá xuống giếng, không khí đã đông cứng thành thế này mà anh ta còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Anjoye cười nhìn Dạ Đình Sâm rồi dắt Annie đi ngay sau phu nhân Minh Tú.

Vẫn là những người từ lúc ban đầu, thế nhưng chẳng còn ai muốn chơi tiếp cả.

Nến trên bánh gato đã sắp cháy hết, sáp màu đỏ tươi lăn xuống phần bơ bánh hệt như hồng mai trong tuyết trắng, đẹp đến nao lòng.

Dạ Đình Sâm không hề có ý định cầu nguyện, chiếc bánh này xem ra đừng ai nghĩ tới chuyện ăn, ngay cả bữa tối sau đó cũng thế.

- Mọi người đừng đứng đó nữa, cắt bánh gato đi đã nào!

Nhạc Yên Nhi cố gắng cười để phá vỡ cục diện bế tắc này, thế nhưng chỉ một giây sau, Dạ Đình Sâm đã lên tiếng:

- Mọi người về cả đi, không tiễn.

Dứt lời, hắn nắm tay Nhạc Yêu Nhi lên tầng, không ai dám ngăn cản.

Mọi người nhìn nhau, ai cũng thấy vẻ sợ hãi trong mắt người đối diện.

Dạ Đình Sâm tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

Thế nhưng chỉ có một người vui vẻ.

Minh Tinh Tinh nhìn chằm chằm chiếc bánh gato xinh đẹp, tâm trí nó đã sớm gắn liền chặt vào đó rồi, vốn cho là mình tối đa cũng chỉ được ăn ba miếng nhưng bây giờ cậu nhóc nhận ra cả cái bánh to đùng là của mình hết. Nó mừng như điên, tranh thủ lúc mọi người không để ý vội vọt tới phía cái bánh, vui vẻ ăn.

Trẻ con vô tư hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi phiền não của người lớn.

Nhạc Yên Nhi bị kéo vào phòng ngủ, vừa đóng cửa lại, cô lập tức nhận sai:

- Xin lỗi, em tự ý mời phó chủ tịch tới, em biết giữa hai người có khoảng cách nhưng vẫn...

Cô chưa nói hết câu thì Dạ Đình Sâm đã đột ngột quay lại, hắn đặt tay lên vai cô, dồn cô về phía cánh cửa.

Xương bả vai mảnh mai của Nhạc Yên Nhi chạm vào cửa, rất đau nhưng cô còn chưa kịp kêu thì miệng đã bị Dạ Đình Sâm điên cuồng chiếm hữu, ngay cả lời nói trong họng cũng hoàn toàn bị cuốn đi.

Nụ hôn này cực kỳ bá đạo và điên cuồng.

Nhạc Yên Nhi không kịp đáp lại, chỉ một lát sau, môi cô trở nên đau đớn vì bị mút quá mạnh.

Dạ Đình Sâm đang sợ.

Toàn thân hắn run rẩy.

Nhạc Yên Nhi đau thắt tim, cô không ngờ sự xuất hiện của phó chủ tịch sẽ khiến hắn khó chịu thế này. Cô thầm xin lỗi nhưng không có cơ hội mở miệng.

Nụ hôn này rất dài, cho tới khi miệng cô tê đi vì đau, Dạ Đình Sâm mới buông môi Nhạc Yên Nhi ra. Tuy nhiên hắn vẫn ôm chặt lấy cô, gác cằm lên vai cô, chôn thật sâu mặt mình giữa hõm vai cô, tham lam ngửi mùi thơm trên tóc cô.

Nhạc Yên Nhi ôm chặt lấy hắn, cánh tay cô không đủ dài để ôm trọn lấy tấm lưng của Dạ Đình Sâm, vậy nên cô chỉ có thể vỗ về nhè nhẹ.

- Dạ Đình Sâm, anh không sao chứ?

Cô lo lắng hỏi, giọng rất dè dặt.

- Cho anh ôm một lúc, anh mệt mỏi quá.

Câu nói này của Dạ Đình Sâm khiến Nhạc Yên Nhi ngừng thở.

Mạnh mẽ như hắn mà cũng mệt mỏi ư?

Trước kia, dù bận rộn tăng ca, khuôn mặt mỏi mệt nhưng hắn luôn nói mình không sao cả.

Vậy mà lần này lại khác, hắn thừa nhận.

Mũi cô cay xè, nước mắt cũng rơi xuống, cánh tay càng thêm siết chặt:

- Anh mệt mỏi thì còn có em, em luôn ở bên anh.

- Yên Nhi, hứa với anh, đừng phản bội anh, xin em...

Giọng nói buồn buồn vang lên, dù hắn nói khẽ nhưng những lời này lại như tiếng sấm bên tai Nhạc Yên Nhi.

Tối nay, Dạ Đình Sâm cực kỳ yếu đuối.

Cô chưa bao giờ thấy hắn thế này, thậm chí cũng không biết phải an ủi hắn thế nào nữa.

Rất lâu sau, Nhạc Yên Nhi mới nghe được câu tiếp theo:

- Yên Nhi, em biết cảm giác khi bị người mình yêu sâu đậm phản bội là thế nào không?
 
Advertisement
  • Chương 444

Nắm tay của Dạ Đình Sâm siết chặt lại, ánh mắt hung ác nhìn thẳng vào mặt Lâm Đông Lục, hắn cất giọng lạnh lùng:

- Thù oán giữa anh và tôi chúng ta tự giải quyết, nếu như anh dám làm tổn thương cô ấy tôi sẽ giết anh!

Lâm Đông Lục đáp lại ngay:

- Tôi nhất định sẽ cướp Yên Nhi về!

- Đừng có mơ!

Dạ Đình Sâm quát lên rồi quay đầu bỏ đi luôn.

Muốn khiến Nhạc Yên Nhi rời bỏ hắn, trừ khi hắn chết! Bằng không không ai có thể chia rẽ bọn họ!

Bóng đêm… trở nên âm u và ẩm thấp hơn, ngập tràn hơi thở quái dị, sóng ngầm mãnh liệt.

Trong biệt thự, Nhạc Yên Nhi đang ngồi trên sofa vừa đọc sách vừa đợi Dạ Đình Sâm về, dù quản gia đã khuyên mấy lần nhưng cô vẫn không muốn đi ngủ trước.

Dạ Đình Sâm chưa trở về, cô thấy lòng mình trống rỗng, không thể ngủ yên được.

Nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười giờ.

Lâu lắm rồi Dạ Đình Sâm không tăng ca muộn thế này, hơn nữa còn không nói câu nào với cô, đúng vào lúc cô đang lo lắng thì chuông cửa vang lên, Nhạc Yên Nhi vội nhảy xuống đất.

Cô nghi hoặc vì Dạ Đình Sâm ra ngoài không mang chìa khóa, không ngờ vừa mở cửa, người mà cô nhìn thấy lại là Âu Duyên Tây đang đỡ Dạ Đình Sâm cả người toàn mùi rượu.

Hắn… uống rượu ư?

- Có chuyện gì vậy?

- Đừng nói vội, tên này nặng chết mất, vào nhà trước đã!

Âu Duyên Tây bất đắc dĩ nói.

Gã đang định dìu Dạ Đình Sâm vào trong thì hắn đột nhiên mở bừng mắt ra, nhìn Nhạc Yên Nhi trước mặt, không nói lời nào giãy khỏi tay của Âu Duyên Tây rồi đi thẳng tới chỗ cô.

Sau đó hắn ôm cô thật chặt rồi lẩm bẩm:

- Yên Nhi, đừng rời xa anh.

Giọng hắn vô cùng yếu ớt.

Nhạc Yên Nhi cũng không biết rốt cuộc hắn đang say hay vẫn tỉnh, vì hắn không hề đè lên người cô, cánh tay hắn chỉ nhẹ nhàng vòng qua eo cô, hơi thở nóng hổi phun lên cổ khiến cô giật mình rụt cổ lại.

- Anh ấy sao thế?

Nhạc Yên Nhi nghĩ đó chỉ là lời nói lúc say nên không đáp lại mà nghi hoặc nhìn Âu Duyên Tây:

- Sao tự nhiên lại uống nhiều rượu thế này?

Dạ Đình Sâm rất nghiêm khắc với bản thân, cô quen hắn lâu như thế nhưng chưa từng thấy hắn say bao giờ.

- Em cũng không biết, anh ấy đột nhiên chạy tới nhà em, không nói câu nào đã khui hết chỗ rượu em cất giữ mười mấy năm. Còn bảo muốn uống rượu với em nhưng em vừa quay người đi lấy cái ly thì anh ấy đã cầm bình rượu lên tu hết nửa rồi. Hai người không cãi nhau đấy chứ?

- Không.

Nhạc Yên Nhi ngơ ngác, sau đó dìu Dạ Đình Sâm đến sofa, cô đang định đi rót một ly trà cho khách, nhưng không ngờ lại bị hắn giữ lại:

- Đừng rời xa tôi, đừng…

Âu Duyên Tây thấy cảnh này thì hiểu ngay bản thân là kẻ dư thừa.

Gã cười nói:

- Không sao, không cần phải tiếp em đâu, em về luôn đây, mà một mình chị chăm sóc anh ấy được chứ?

- Được, vậy tôi không tiễn anh nữa, đi đường cẩn thận nhé.

Cô đứng dậy chào Âu Duyên Tây, khi còn chưa kịp hồi thần thì đột nhiên trên tay có một lực lớn truyền tới, cô không hề phòng bị, cả người ngã lên ghế, rơi vào trong lòng Dạ Đình Sâm.

- Anh…

Cô vừa muốn hỏi hắn có bị làm sao không, cô có nặng không, có đè hắn không thì không ngờ lại đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.

Chúng vẫn đẹp mê hồn như thế, đôi mắt ấy giống như biển sao mênh mông, nhưng giờ đây lại xuất hiện vẻ mù mịt trước giờ chưa từng thấy, cứ như hắn đã mất đi thứ gì đó rất quý giá vậy.

Cô ngơ ngác nhìn hắn.

- Dạ Đình Sâm?

Cô khẽ gọi, cảm thấy hôm nay hắn có hơi kỳ lạ.

Hắn rất ít khi đi quan hệ xã giao, cho dù có đi cũng ít uống rượu chứ đừng nói đến chuyện uống say.

Có phải đã gặp chuyện gì rồi không?

Nghĩ tới đây, trái tim cô lập tức thấy bất an.

Mà Dạ Đình Sâm nghe gọi thì nhìn cô chăm chú, sao hắn cứ có cảm giác mình nhìn cô gái này nhiều như thế nào cũng không đủ thế nhỉ.

- Em vẫn chưa đáp lại anh.

Hắn nói một cách nghiêm túc, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, đôi môi đỏ hơi hé, phả ra hương rượu cay nồng, giọng nói của hắn cũng trở nên quyến rũ, làm người không uống rượu như cô cũng cảm thấy như thể đang say.

- Đáp… đáp gì cơ?

Cô nghi hoặc hỏi lại.

- Đừng rời xa anh.

Hắn cố chấp lặp lại, dùng sức nắm chặt tay cô, cứ như là giây tiếp theo cô sẽ biến mất vậy.

- Em vẫn chưa đáp lại anh.

Nhạc Yên Nhi bị câu nói này của hắn chọc cười, cô đấm nhẹ vào ngực Dạ Đình Sâm, bất đắc dĩ nói:

- Chẳng phải sáng nay anh đã hỏi rồi à? Sao giờ lại còn hỏi nữa! Em sẽ không rời xa anh đâu!

- Sau này thì sao?

Hắn đột nhiên truy hỏi, có vẻ như rất sốt ruột, giọng cũng cao lên nhiều, cô bỗng run lên, tuy không hiểu làm sao nhưng vẫn trả lời thành thật.

- Sau này ư? Sau này em cũng không rời xa anh, anh là chồng của em, sao em lại rời xa anh được chứ! Mà tối nay anh sao thế, sao lại uống nhiều rượu như vậy, có phải là…

Cô còn chưa nói hết thì hắn đã cúi mạnh xuống.

Hôn…

Nụ hôn này không có bất điềm báo nào, mang theo hơi thở nóng rực, xẹt qua môi của cô, mang theo ham muốn chiếm hữu, xông vào trong rồi tham lam đòi hỏi.

Nụ hôn này đến quá nhanh, cô không kịp phản ứng, mũi cô tràn ngập mùi hương mát lạnh trên người hắn xen lẫn cả mùi rượu.

Ngửi mùi hương này làm cô có cảm giác mình đang say, đầu óc cũng choáng váng theo.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, Nhạc Yên Nhi tưởng như mình không thở nổi nữa, đến khi được thả ra cô liền vội vàng hít thở thật sâu.

Vì khó thở mà khuôn mặt cô đỏ bừng lên, cô hổn hển nói:

- Dạ…

Cô vừa mới nói được một tiếng thì đã bị bế bổng lên.

Cảm giác không trọng lực đột nhiên ập đến dọa cô hết hồn, vội vàng ôm lấy cổ Dạ Đình Sâm.

Ánh mắt nóng rực của hắn nhìn xuống cô, đôi mắt đen cuộn trào dục vọng mãnh liệt, nhấn chìm cô trong đó.

Không biết là do hắn uống rượu hay do dục vọng trào lên mà làn da của hắn trở nên nóng hổi, bàn tay lạnh lẽo của cô chỉ mới quàng lên cổ hắn một lúc mà đã có cảm giác độ nóng trên cơ thể hắn đang lan sang người mình, khiến cả người cô mềm nhũn ra.

- Rốt cuộc anh bị sao thế?

Nhạc Yên Nhi lo lắng hỏi, cô thấy hôm nay Dạ Đình Sâm rất lạ, khác hẳn bình thường, nhưng cô không biết nguyên nhân là gì.

Điều này khiến lòng cô rất bất an.

- Anh muốn em.

Dạ Đình Sâm chỉ đáp lại bằng một câu, bộc lộ trực tiếp suy nghĩ của mình, đôi mắt phượng đen sẫm nóng bỏng nhìn thẳng vào cô.

Thực ra thì, hắn đang sợ, đang thấp thỏm.

Đường đường là chủ tịch LN quyền thế cao sang, nhưng hắn hoàn toàn không nắm chắc chuyện này, hắn sợ Nhạc Yên Nhi sẽ bỏ đi, nỗi sợ hãi này chỉ có cô mới có thể xoa dịu.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì mặt đỏ bừng, trái tim cô rung lên, cuối cùng không nói gì nữa, để mặc Dạ Đình Sâm bế mình về phòng.

Một đêm điên cuồng triền miên như mưa rền gió dữ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom