• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Còn đòi quà của em nữa, em có phải người ngoài đâu!

Nhạc Yên Nhi cố ý bĩu môi như không vui.

Dạ Đình Sâm gật đầu:

- Đúng là em không cần tặng quà, chỉ cần giao luôn em cho anh là được.

Hắn bỗng kề sát lại khiến Nhạc Yên Nhi giật mình lùi về sau, da thịt cô cách mặt kính lạnh băng chỉ bằng một lớp áo ngủ tơ tằm mỏng khiến cô run lên.

Cô vừa định ngồi lại nhưng Dạ Đình Sâm bất ngờ ép xuống.

Buổi sáng hôm nay là một buổi sáng đẹp đẽ.

Sau một trận đại chiến, Nhạc Yên Nhi đã mềm cả người, cô tựa vào ngực Dạ Đình Sâm để lấy lại sức. Lúc này, giọng nói trầm khàn của hắn vang lên:

- Anh sắp ba mươi rồi, em không cảm thấy anh già chứ?

- Sao nào? Ông chú cảm thấy tự ti, thấy mình trâu già gặm cỏ non rồi hả?

Nhạc Yên Nhi cười hỏi.

Nghe vậy, hắn nghiêm nghị nhìn cô:

- Anh hỏi nghiêm túc đấy, em thấy sao?

Nhạc Yên Nhi nghiêng đầu đáp:

- Chuyện này em cũng mới suy nghĩ cách đây không lâu. Qua sinh nhật này là anh hai mươi tám, còn em thì hai mươi ba, anh lớn hơn em tận năm tuổi. Mặc dù năm tuổi có vẻ nhiều nhưng thật ra bây giờ anh mới tới độ tuổi chín chắn của đàn ông thôi, em may mắn gặp được anh khi em mới hai mươi ba, vậy là vừa đúng lúc.

Mấy từ "vừa đúng lúc" đã khiến trái tim Dạ Đình Sâm tan chảy, hắn khẽ hôn trán cô vợ bé nhỏ một cái rồi nói:

- Nhưng anh cảm thấy đã muộn rất lâu rồi. Anh nên gặp em sớm hơn, trước cả Lâm Đông Lục nữa.

Giọng hắn trầm ấm, hơi thở quanh quẩn bên tai khiến Nhạc Yên Nhi run lên.

Cô định nói chuyện nhưng hắn lại thì thầm vào tai cô trước:

- Sớm chiếm lấy trái tim em, sớm bảo vệ em trước đó thật nhiều năm, sớm nhìn thấy em lớn lên rồi chờ tới năm em hai mươi tuổi sẽ cưới em về nhà. Yên Nhi, chúng ta bỏ lỡ nhiều như vậy rồi, lần này đừng để lỡ nữa, được không?

Lời này khiến sống mũi Nhạc Yên Nhi cay cay, cô nhăn nhăn mũi để nén nước mắt xong giả vờ bực tức:

- Dạ Đình Sâm, em nên khen anh EQ cao hay chê anh EQ thấp? Vì sao anh luôn có thể nói được những lời ngon tiếng ngọt thế này mà hành vi cụ thể lại toàn ngu ngốc vậy hả?

- Anh nói lời ngon tiếng ngọt à? Anh nói toàn lời trong lòng, anh sẽ không nói ngọt để dỗ em vui vẻ đâu, anh chỉ biết là mình đã muốn nói những lời này với em từ lâu rồi, chia sẻ với em để em biết em quan trọng với anh đến nhường nào.

Hắn chỉ vào ngực, nơi trái tim mình đang đập.

Nhạc Yên Nhi đặt bàn tay nhỏ của mình lên, cảm nhận được sự nóng hổi của da thịt và nhịp tim đập, trong phút chốc, cô thấy lòng mình đầy ắp cảm xúc.

Trong lòng hắn, cô rất quan trọng, rất quan trọng.

- Rồi, em biết rồi. Trẫm sẽ không phụ lòng ái phi đâu!

Nhạc Yên Nhi nghiêm túc nói, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên nghiêm trang hơn.

Dạ Đình Sâm buồn cười, nói:

- Xong buổi sinh nhật tối nay, anh sẽ cho em biết một chuyện.

- Quan trọng lắm à?

Nhạc Yên Nhi thắc mắc.

- Ừ, rất quan trọng với anh, em chỉ cần nghe là được. Thôi nào, không sớm nữa đâu, chúng ta xuống nhà thôi kẻo họ sẽ biết chúng ta làm chuyện xấu mất.

Dạ Đình Sâm kéo Nhạc Yên Nhi lên, giúp cô thay quần áo rồi bế cô xuống giường.

Ánh mắt dịu dàng biến mất, thay vào đó là âm u.

Có một vài người và một vài việc hắn nên giải quyết dứt điểm rồi.

Vừa xuống tới nơi, chẳng ngờ một nhà đang đầy tiếng cười đùa bỗng trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người đều dồn ánh nhìn về phía Dạ Đình Sâm.

Hôm nay là sinh nhật hắn, ai dám sơ suất trước mặt hắn thì chẳng phải muốn chết hay sao?

Nhạc Yên Nhi chẳng ngờ họ lại e dè Dạ Đình Sâm tới vậy, cô trợn mắt nhìn hắn, tức giận nói:

- Anh xem đi, bị anh dọa kìa!

Dạ Đình Sâm cười khổ, sau đó nói:

- Mọi người cứ tự nhiên.

Câu nói này khiến cả căn phòng an tĩnh trở nên sôi trào, Dạ Vị Ương mở màn, cô bé kéo dây pháo mừng. Bất ngờ là bên trong pháo không phải giấy màu mà là cánh hoa hồng đủ màu sắc, trên bậc thang bây giờ toàn cánh hoa tung bay, Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm bước qua hệt như đang bước trên thảm đỏ lễ đường.

- Chị dâu, em nể chị đấy, thuyết phục được cả anh em làm sinh nhật, mười năm rồi anh ấy đều không tổ chức đâu!

Dạ Vị Ương tỏ ra bội phục.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì nhìn về phía Dạ Đình Sâm, cô nhận ra sắc mặt hắn vẫn bình thường, chỉ có bàn tay đang đỡ lấy người cô là khẽ run lên.

Hắn chưa bao giờ nói với Nhạc Yên Nhi rằng sinh nhật là việc hắn kiêng kị, thậm chí còn tự mình nếm cả chiếc bánh gato thất bại của cô nữa. Hắn cứ yên lặng dung túng cô như vậy.

Nếu sớm biết đây là cấm kị của hắn, cô nhất định sẽ hỏi ý kiến trước chứ không phải tự mình quyết định thế này.

- Chị dâu, ở đây không có người ngoài, vậy em hỏi một câu mong chị trả lời thật, được không?

Dạ Vị Ương rất phóng khoáng và nhiệt tình, cô vui vẻ hỏi để làm sôi động bầu không khí.

Thấy Nhạc Yên Nhi gật đầu, Dạ Vị Ương liền hỏi luôn:

- Vì sao chị lại yêu ông anh đầu gỗ của em thế?

Nhạc Yên Nhi cũng đoán được câu hỏi này, thế nhưng vẫn thấy rất xấu hổ. Cô thẹn thùng liếc về phía Dạ Đình Sâm, thấy hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực như rất mong chờ được nghe câu trả lời. Cô hít sâu, nói:

- Rung động là vì mỗi khi gặp nguy hiểm, anh ấy đều xuất hiện kịp thời. Yêu là vì khi anh ấy đột ngột biến mất, khiến tâm trạng chị trở nên bất ổn, sau đó lúc xuất hiện lại nói rằng rất nhớ chị, rất rất nhớ.

Nhạc Yên Nhi nghĩ tới những lần Dạ Đình Sâm cứu mình lúc khốn khó, trợ giúp cho mình.

Rung động là chuyện chỉ trong nháy mắt.

Còn yêu là chuyện của cả đời.

Từ giờ phút ấy, cô đã yêu sâu đậm, yêu kiên định, không thay đổi.

Đây là lần đầu tiên Dạ Đình Sâm biết được suy nghĩ của Nhạc Yên Nhi. Cô yêu hắn rất muộn, đồng ý mở cửa lòng rất muộn, thế nhưng hắn thấy mình đã rất may mắn rồi, hắn không cầu thêm gì nữa.

Ở bên Nhạc Yên Nhi, mỗi giây phút hạnh phúc hắn đều thấy đó là điều xa xỉ, đâu còn dám mơ tưởng quá nhiều.

Dạ Vị Ương hài lòng gật đầu, sau đó lại hỏi Dạ Đình Sâm:

- Anh thì sao? Sao anh lại yêu chị dâu?

- Yêu chị dâu em ngay từ lần đầu gặp mặt, lúc ấy đã ngay lập tức để cô ấy bước vào cuộc sống của mình.

Một đêm hoang đường khi ấy, hắn còn chưa kịp chuẩn bị đã trúng tiếng sét ái tình, sau đó không thể thoát ra, mà bản thân hắn cũng không muốn thoát khỏi nó.

Dạ Vị Ương nghe thế thì nổi da gà, vờ ói:

- Anh, anh là người không thích giải thích nhiều cơ mà? Sao nói với chị dâu thì miệng lưỡi trơn tru thế? Không ngờ anh lại là người như thế!

- Nói đơn giản chút thì là muộn tao thôi!

Minh Tinh Tinh đứng bên cạnh bơm đểu thêm một câu.

***
 
Advertisement
  • Chương 442

- Anh… anh không khách khí với em ư?

Nhạc Yên Nhi vô thức nuốt nước miếng, cô nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi.

Đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm dần dần sâu hơn, cơ thể to lớn đổ ập xuống, đè Nhạc Yên Nhi xuống ghế sofa, giam chặt cô trong vòng tay mình.

Hắn nói:

- Em nghĩ sao?

Hơi thở nóng rực phun lên mặt cô, khiến cho lòng cô hơi bối rối, bàn tay nhỏ bé không ngừng đẩy lồng ngực của hắn, cô hoảng hốt nói:

- Anh đừng phá nữa, mau dậy ăn sáng thôi!

- Anh muốn ăn em hơn, làm sao bây giờ?

Ánh mắt của Dạ Đình Sâm nóng rực, nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc.

Nhạc Yên Nhi nghẹn họng, không nói được gì…

Cuối cùng, cô cắn môi, giận dỗi đập nhẹ vào lồng ngực hắn rồi trợn mắt quát:

- Không đứng đắn!

Nhưng không ngờ cô vừa đánh xong thì sắc mặt của hắn lại tái nhợt đi, trên trán túa đầy mồ hôi, điều nay khiến Nhạc Yên Nhi vô cùng hoảng hốt.

Cô vội vàng rụt tay lại, khẩn trương hỏi:

- Anh sao rồi? Không sao chứ?

- Đau.

Hắn nhíu mày trả lời.

- Để em xem nào!

Cô vội vàng cởi áo của hắn ra kiểm tra, phát hiện ra chỗ bị mình đánh còn chẳng đỏ lên tí nào mới tức tối ngước mắt lên, muốn hỏi hắn tại sao lại lừa mình, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã sa vào bầu trời đêm thăm thẳm, mắt của hắn sáng lấp lánh như những vì sao, đối mắt đẹp đẽ của hắn ngay lập tức mê hoặc lòng người.

Tất cả mọi lời nói đều nghẹn lại, không thể thốt ra.

Hắn nắm lấy tay cô áp lên ngực mình rồi bảo:

- Nếu như tỏ ra yếu đuối có thể khiến em quan tâm thì anh nguyện vĩnh viễn làm kẻ yếu trước mặt em.

- Yên Nhi, em có yêu anh không?

Đột nhiên hắn hỏi.

Cô gật đầu thật mạnh, không hề do dự.

- Yêu.

Sao có thể không yêu chứ?

Người đàn ông này là chỗ dựa duy nhất của cô!

- Có câu nói này của em là đủ rồi, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không buông tay em.

Dạ Đình Sâm thẳng thắn tuyên bố, giống như một vị quân vương đang chiếu cáo thiên hạ vậy.

Nhạc Yên Nhi ôm hắn thật chặt, nghe những lời này trong lòng cô thấy vô cùng thoải mái.

Bữa sáng này với cô quá đỗi ngọt ngào, sau cô cũng chỉ thuận miệng hỏi xem hắn xử lý chuyện Đỗ Hồng Tuyết thế nào.

Dạ Đình Sâm bảo để cô ta tiếp tục ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng vài hôm, đợi sức khỏe hồi phục thì cho người đưa về thành phố A, Nhạc Yên Nhi nghe được đáp án này mới thấy yên tâm, người như Dạ Đình Sâm một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ thay đổi, nếu hắn đã chọn cô thì cô sẽ tin tưởng hắn hoàn toàn.

Hơn nữa, chỉ sợ can thiệp quá nhiều sẽ khiến cô đánh mất chính mình, cô chỉ cần tin tưởng vào ông chồng này là đủ.

Họ vừa ăn sáng xong không ngờ lại thấy Trần Lạc hớt hải chạy tới, đang định nói gì đó nhưng vừa thấy Nhạc Yên Nhi cậu ta đã ngậm chặt miệng.

Cô biết họ có chuyện cần nói nên chủ động tránh đi.

- Sao thế?

Dạ Đình Sâm hờ hững hỏi.

- Không đưa cô Đỗ về thành phố A được.

Vẻ mặt của Trần Lạc rất nghiêm túc, cậu ta nhíu chặt mày lại, nói.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì cau mày, ánh mắt thản nhiên bỗng chốc thay đổi, lạnh lùng nhìn Trần Lạc.

Cậu ta cười khổ, ngập ngừng chốc lát mới nói:

- Cô ta… đột nhiên bị tổng giám đốc Lâm của công ty bất động sản Quảng Thịnh đưa đi rồi.

- Lâm Đông Lục?

Dạ Đình Sâm lẩm bẩm cái tên này, ánh mắt cũng trở nên u ám:

- Anh ta có nói lý do không?

- Không, nhưng anh ta hẹn tám giờ tối nay gặp nhau ở nhà hàng Forren.

- Tôi biết rồi, chuyện này đừng nói với Yên Nhi, tất cả mọi việc tôi sẽ giải quyết.

- Vâng.

Trần Lạc vừa đi thì ánh mắt của Dạ Đình Sâm đã phủ ngập trong sương giá, xem ra có một số việc cuối cùng cũng không thể giấu được nữa.

Cùng lúc này, trong một căn phòng khác.

- Cô tưởng tôi sẽ tin những lời cô nói ư?

Lâm Đông Lục cúi đầu đọc tạp chí, không buồn ngước mắt lên nhìn người phụ nữ trước mặt này một cái.

Đỗ Hồng Tuyết không hề lúng túng mà chỉ cười hỏi:

- Nếu như tổng giám đốc Lâm không tin thì sao lại bảo Hank chuyển lời buối tối tám giờ gặp Dạ Đình Sâm chứ?

Lâm Đông Lục nghe thế mới ngước lên, đôi mắt màu hổ phách ánh lên sự tàn nhẫn:

- Cô nghe trộm tôi nói chuyện hả?

Khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, Đỗ Hồng Tuyết lại thấy hơi sợ.

Cô ta vẫn giả vờ bình tĩnh, cười trêu:

- Anh Lâm đừng quên hiện giờ chúng ta có quan hệ hợp tác, thái độ của anh thế này làm tôi sợ lắm đấy.

- Sợ ư?

Người đàn ông đó lặp lại một lần, anh bước xuống khỏi giường bệnh, đôi mắt tàn nhẫn của anh nhìn chằm chằm vào Đỗ Hồng Tuyết.

Tiến gần… từng bước!

Cô ta thấy anh đi tới thì nhíu chặt mày lại, lùi dần về sau cho đến khi cột sống dính vào tường mới ngạc nhiên phát hiện ra cả người mình chảy đầy mồ hôi lạnh.

- Anh… anh muốn làm gì?

Cô ta nói với giọng hoảng sợ vì từ trước đến nay chưa từng thấy Lâm Đông Lục thế này bao giờ.

Ngay sau đó, cổ cô ta bị Lâm Đông Lục bóp chặt, đẩy vào tường, cảm giác khó thở đột ngột ập tới khiến cho cô ta không ngừng giãy giụa.

- Anh… buông… buông tôi ra!

- Sở dĩ cô nói những chuyện này với tôi là vì cô muốn có được Dạ Đình Sâm và muốn làm tổn thương Yên Nhi, nhưng tôi thì không! Chúng ta vĩnh viễn không bao giờ hợp tác với nhau, nếu như cô dám làm hại đến Yên Nhi thì tôi sẽ cho cô chết không chỗ chôn!

Anh gằn từng chữ một, trong lời nói ẩn chứa hơi thở hung ác.

Người đàn ông này…hoàn toàn có thể giết người!

- Tôi… tôi biết rồi, anh mau buông tay ra…

Đỗ Hồng Tuyết nào dám chần chừ, vội vàng đồng ý, lúc này Lâm Đông Lục mới thả lỏng tay.

Cô ta chật vật trượt xuống theo tường, ra sức hít thở.

Qua hồi lâu, khi đã bình phục lại cô ta mới lên tiếng:

- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không làm hại Nhạc Yên Nhi đâu, tôi muốn được ở bên Dạ Đình Sâm, anh muốn ở bên Nhạc Yên Nhi, chúng ta không hề xung đột với nhau mà!

- Cút!

Lâm Đông Lục không nói mấy lời dư thừa mà chỉ lạnh giọng quát một tiếng.

Đỗ Hồng Tuyết vội vàng gật đầu rồi xoay người chạy biến mất.

Sau khi cô ta đi Hank mới bước vào, nhìn vẻ mặt âm trầm đáng sợ của Lâm Đông Lục bỗng trái tim anh ta run lên, vẻ mặt đáng sợ thế này đã rất lâu rồi không xuất hiện trên gương mặt ấy.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên em lại mang người phụ nữ đó về đây, lại còn muốn đi gặp Dạ Đình Sâm nữa chứ?

Ánh mắt của Lâm Đông Lục đột nhiên trở nên xa xăm, dường như nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt đó lại lạnh đi.

- Lúc nhỏ, ở căn nhà đó, mẹ không thích em, sau đó ba đưa em đi, để một cô chăm sóc em ba năm. Chuyện này anh còn nhớ không?

Hank nghe tới đây thì sắc mặt thay đổi, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.

Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu xác nhận quả là có chuyện như thế thật:

- Sao đột nhiên em lại nói tới chuyện này?

- Anh có biết, cô đó là ai không?

Lâm Đông Lục buồn bã nhìn anh ta.

Hank cố tỏ ra bình thản, trên mặt không có bất cứ sự khác thường nào, anh ta vờ bình tĩnh hỏi:

- Là ai?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom