• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi không bất ngờ với câu trả lời này, cô chỉ bình tĩnh nói:

- Tôi nghĩ ông hẳn sẽ hy vọng phó chủ tịch và Dạ Đình Sâm hòa hợp.

- Sao cô lại nghĩ vậy?

Beyer nghe thế thì cười càng tươi, tò mò hỏi.

- Mấy năm vừa qua, phó chủ tịch gặp rất nhiều nan đề trong việc kinh doanh, tất cả đều được ông giải quyết. Ông luôn tự mình xử lý những việc liên quan đến phó chủ tịch, lại còn xử lý một cách hoàn hảo, thế nhưng lại chưa bao giờ tham dự vào sinh hoạt của bà vì không muốn bà bị người khác nói xấu. Vậy nên ông Beyer thực sự tốt với phó chủ tịch.

Beyer nghe vậy thì giật mình, không ngờ cô nhóc này có thể hiểu được tới vậy, ông cười khẽ, thở dài:

- Cô Nhạc, cô rất thông minh, nếu cô đã nói vậy thì tôi chỉ có thể giúp cô thôi.

Nhạc Yên Nhi thấy Beyer đồng ý thì vui vẻ gật đầu, cô hỏi dò:

- Vậy... Vậy có thể hỏi thăm ông xem mười lăm năm trước giữa hai người họ đã có chuyện gì không? Nghiêm lão nói ông có biết.

Lời vừa dứt, không khí như đóng băng.

Đôi mắt đen của Beyer lộ vẻ phức tạp, cuối cùng, ông mím môi rồi nói:

- Chuyện đó thật ra cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết nhưng do e sợ phó chủ tịch nên không ai dám nói thôi. Nghiêm lão đúng là một tên cáo già, không muốn mình gặp rắc rối nên mới mượn lời tôi để nói đây mà.

- Năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Nhạc Yên Nhi thấy Beyer không quá nghiêm túc, có vẻ như đã định tiết lộ, tim cô đập thình thịch, rụt rè nhìn sang.

- Thật ra trước khi về làm dâu nhà họ Dạ, phó chủ tịch đã từng có hôn ước, đối tượng chính là một trong ba người đứng đầu ngành bất động sản của thành phố A - Lâm Viễn Đường. Mười lăm năm trước, cha của Dạ Đình Sâm qua đời do tai nạn xe cộ, phó chủ tịch chỉ đành một mình đứng ra gánh vác tập đoàn, Lâm Viễn Đường cũng bí mật hỗ trợ rất nhiều, vậy nên có nhiều lời đàm tiếu rằng bà ấy và Lâm Viễn Đường có quan hệ bất chính với nhau. Có lẽ khi ấy Dạ Đình Sâm vừa mất cha, lại nghe được nhiều lời đồn đại nhảm nên mới không chịu được.

- Vậy sao?

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì rất kinh ngạc.

Cô tin rằng Dạ Đình Sâm là một người thông minh, cho dù khi trước còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, có lẽ hắn thực sự hiểu lầm, thế nhưng thời gian trôi qua lâu vậy rồi, nếu chỉ là lời đồn, hẳn là hắn cũng đoán ra, liệu còn có thể bất hòa với phó chủ tịch như vậy sao?

Beyer cười:

- Chân tướng là thế, những thứ khác tôi cũng không biết nhiều, xem ra đáp án của tôi khiến cô thất vọng rồi.

Nhạc Yên Nhi lắc đầu:

- Xin lỗi, do tôi vội vàng quá.

- Cô cũng là vì người mình yêu, tôi hiểu được. Tôi sẽ chuyển lời của cô tới phó chủ tịch, hẳn là bà ấy sẽ không từ chối, cứ chờ tin tốt từ tôi nhé. Với lại bà ấy sắp có buổi họp rồi, tôi phải chuẩn bị tài liệu nên đi trước, sẽ không tiễn cô nhé.

Beyer đứng lên, nhã nhặn nói, ngay cả độ cong khóe miệng cũng cực kỳ lôi cuốn.

Nhạc Yên Nhi vội cảm ơn rồi quay người vẫy taxi, Beyer đứng ở cửa quán cafe nhìn chiếc xe đi xa.

Sau đó, ông quay vào, đi thang máy lên tầng.

Khi Beyer mở cửa vào phòng họp thì những người khác đều đã đi cả, chỉ còn một mình phu nhân Minh Tú đứng trước cửa sổ, yên lặng ngắm dòng người nhộn nhịp bên dưới.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, bà lên tiếng:

- Con bé đã đi rồi à?

- Ừ, cô bé mời bà tới tham gia tiệc sinh nhật của Dạ Đình Sâm, rất dụng tâm. Thiệp mời là do cô bé tự viết đây, chữ đẹp lắm.

- Nếu là con bé mời thì đi thôi.

Bà hờ hững nói, thế nhưng trong giọng nói lại ẩn giấu sự dịu dàng của người mẹ.

Beyer bất đắc dĩ nói:

- A Tú, đến bao giờ bà mới có thể dịu dàng với Dạ Đình Sâm một chút? Tôi cũng bắt đầu nghi ngờ bà là mẹ của cô bé kia chứ không phải là mẹ Dạ Đình Sâm đấy.

- Ông cũng biết tôi thà là mẹ của nó còn hơn mà, để trả lại hơn mười năm sai lầm của tôi.

Bà thở dài, quay lại rồi nói:

- Ông đến thành phố A lâu như vậy rồi, có điều tra được gì không?

Beyer vừa mới quay về từ thành phố A, ở đó xảy ra chuyện gì phu nhân Minh Tú cũng không hề biết.

- Tôi đã tìm được Trương Lan và Bạch Nhược Mai, còn biết được Lâm Đông Lục trước đó đã đến đây để chữa bệnh.

Ánh mắt Beyer trở nên khó đoán đến đáng sợ.

Thời gian dần trôi, chớp mắt đã tới sinh nhật Dạ Đình Sâm.

Dạ Vị Ương sang giúp từ sáng sớm nhưng tiếc là cô tiểu thư này mười ngón không dính nước mùa xuân, đâu thể giúp được gì. Cô cùng Minh Tinh Tinh quả đúng là hai đứa dở hơi, chơi quên trời đất.

Trần Lạc và Nghiêm lão cũng rất vui vẻ trang trí biệt thự, mỗi người một việc, không khí rất hòa thuận.

Còn Dạ Đình Sâm thì sao? Vừa sáng sớm, hắn đã bị Nhạc Yên Nhi kéo vào phòng tắm, cô ân cần nói sẽ giúp hắn, sau đó giơ hai tay ra trước mặt hắn, cười hì hì:

- Mời hoàng thượng dùng.

- Uống nhầm thuốc hả?

Dạ Đình Sâm nhướng mày nhưng trong mắt lại là ý cười không giấu được. Hắn lập tức bày ra kiểu bế của ‘người chồng thực lực’ để đặt cô lên bồn rửa mặt. Hai người mặt đối mặt, trong phòng tắm nho nhỏ ngập tràn bầu không khí hạnh phúc.

Dù mấy ngày nay bận rộn công việc nhưng Dạ Đình Sâm đã có bài học từ lần trước, bây giờ ngày nào hắn cũng dành thời gian cho vợ, lúc không phải tăng ca sẽ cùng cô xem phim, dạo phố, mua sắm.

Tưởng tượng được cảnh chủ tịch Dạ đi trên phố, một tay xách đủ loại túi, một tay thì nắm tay vợ bé nhỏ vì sợ cô đi đường không nhìn xe không?

Ông chồng hai mươi bốn chữ hiếu trông thế nào?

Dạ Đình Sâm là một bằng chứng vô cùng hoàn hảo.

Nhạc Yên Nhi nhìn khuôn mặt đẹp trai của chồng mình, không kìm được say mê một chút, đến khi nhìn xuống dưới, thấy nửa người dưới hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, những cơ bắp hoàn mỹ đều lộ ra.

Với vợ mình, Dạ Đình Sâm hoàn toàn không keo kiệt sử dụng mỹ nam kế, hầu như ngày nào hắn cùng dùng sắc đẹp để dụ dỗ, vậy mà Nhạc Yên Nhi vẫn cứ dính chiêu.

- Em tốt với anh mà anh không cảm động gì cả, có phải anh muốn ăn đòn không? M hả?

Nhạc Yên Nhi tức giận nhìn, nhưng dù mắt cô đảo một vòng nhưng cuối cùng vẫn dính chặt trên tám múi cơ bụng của hắn, mắt tỏa sáng.

- M là gì?

Dạ Đình Sâm không hiểu.

- Là bị em đánh còn gào lên đòi được đánh nữa, chồng, anh là người như thế thật hả?

Cô cười hì hì.

- Nếu là em đánh thì anh cam tâm tình nguyện, em muốn đánh thế nào thì đánh, nhưng đừng có đánh đến đau tay mình.

Giọng nói quyến rũ vang lên.

Tai Nhạc Yên Nhi sắp mang thai rồi.

Cô vươn tay đánh bụng hắn, cười:

- Anh đúng là đồ M mà!

Nhưng bàn tay này vươn ra đánh, sau đó không rút lại được nữa.

Dạ Đình Sâm nắm chặt tay cô, kéo xuống dưới, hài hước hỏi:

- Tặng quà gì cho sinh nhật anh thế?
 
Advertisement
  • Chương 441

Hắn lưu luyến mỗi một hơi thở trên cơ thể cô, cho dù hiện tại đang ôm cô thật chặt trong lòng, hắn vẫn cảm thấy lòng mình trống rỗng, dường như những cảnh tượng trước mắt mình chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước mà thôi, sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày cô bỏ đi giống hôm nay.

Cảm giác bất an này làm hắn sợ hãi.

- Nhạc Yên Nhi, anh yêu em, mãi mãi.

Cuối cùng, ngàn điều muốn nói hợp lại thành một câu.

Anh yêu em là lời tình tự bất biến giữa những người yêu nhau, sở dĩ nó khiến người ta cảm động là do người nói câu này là người bạn yêu sâu đậm, người đó đáp lại tình cảm của bạn mới là lời ngọt ngào hoàn mỹ nhất.

- Dạ Đình Sâm… em vẫn luôn biết trong lòng anh có Mạnh Y Bạch, em không muốn anh khó xử, em không muốn trở thành người bị anh vứt bỏ… nên em thà tự ra đi trước…

Nhạc Yên Nhi cũng không nhịn nổi cảm giác tủi thân bất an trong lòng, cô bật khóc trong lòng hắn như một đứa trẻ.

Nước mắt nóng hổi của cô lăn xuống làm ướt quần áo, làm cho lòng Dạ Đình Sâm đau đớn thắt lại.

- Dạ Đình Sâm… em sợ anh không cần em nữa…

Câu nói này… run rẩy ngắt quãng, giống như tâm trạng thấp thỏm bất an của cô lúc trước vậy.

Dạ Đình Sâm nghe thấy câu này của cô thì bao sự trách móc đều biến mất hết.

Hắn thương tiếc vuốt ve mái tóc của cô, than nhẹ một tiếng, giọng nói của hắn dịu đi, hơn nữa còn ẩn chứa yêu thương sâu đậm:

- Em đang nghĩ lung tung cái gì thế hả? Sao anh có thể không cần em chứ, có được em đã là may mắn lớn nhất của anh rồi!

- Nhưng còn Đỗ Hồng Tuyết thì làm thế nào?

Cô đột nhiên nhớ đến một người, cô ta chen giữa hai người họ, vừa nghĩ tới cô ta Nhạc Yên Nhi lại thấy lòng mình khó chịu.

- Hãy tin anh, anh sẽ xử lý chuyện này thật tốt.

Dạ Đình Sâm nói một cách kiên định:

- Lần này tin anh được không?

Nói xong, đầu lưỡi của hắn cuốn lấy vành tai cô, khẽ cắn mấy cái lên vành tai ấy như thể trừng phạt. Vốn Nhạc Yên Nhi đã khóc hết cả sức, giờ lại bị hắn trêu chọc như thế thì cơ thể mềm ra như nước, cả người cô tựa vào trong lòng hắn.

- Anh… anh đang làm gì thế?

Giọng nói của cô giờ không có tí sức lực nào.

- Trừng phạt.

Giọng nói tức tối của Dạ Đình Sâm truyền tới, sau đó chỉ trong chớp mắt hắn đã đè Nhạc Yên Nhi xuống giường:

- Em bị phạt đêm nay phải ngủ cùng anh, không được đi đâu cả!

- Vâng.

Lần này Nhạc Yên Nhi không hề từ chối mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cô liền nằm xuống bên cạnh hắn.

Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông đó ôm chặt lấy cô, cô rúc vào trong lòng hắn, mùi hương mát lạnh nhàn nhạt trên người hắn hòa lẫn mùi thuốc sát trùng xông vào mũi cô, không hiểu sao lại khiến cô thấy rất an tâm.

Cô ngủ một giấc vô cùng yên ổn.

Sáng ngày hôm sau ngủ dậy, Dạ Đình Sâm đã không còn nằm bên cạnh, cô nghi hoặc đánh răng rửa mặt rồi ra khỏi phòng thì bắt gặp Minh Tinh Tinh đang ngồi xổm cạnh cửa vẽ vòng tròn, cô bèn hỏi:

- Dạ Đình Sâm đâu?

- Hừ, mới sáng sớm đã xuống làm bữa sáng, đồ ăn thơm như thế mà đến ngửi cũng không cho. Hu hu… Tinh Tinh thât sự rất đáng thương, ngày nào cũng ăn không no, em đói đến gầy cả đi rồi nè!

Tinh Tinh chỉ vào cái bụng tròn vo của mình, khóc lóc sụt sịt.

Nhạc Yên Nhi nghiêm túc nhìn vào cái bụng tròn vo của cậu nhóc, nói với giọng bất đắc dĩ:

- Em không ăn cơm nhưng lén ăn bao nhiêu đồ ăn vặt rồi hả?

- Đồ ăn vặt có thể coi như cơm sao? Không thể nào! Nên đói thì vẫn đói! Chị xinh đẹp, chị cho em ăn thêm đi, nếu không Tinh Tinh sẽ đói chết mất!

- Không được.

Nhạc Yên Nhi còn chưa trả lời thì giọng nói lạnh lùng của Dạ Đình Sâm đã vang lên từ đằng sau, cô vội vàng quay đầu lại nhìn, không ngờ hắn đã nấu xong hai suất ăn sáng và đang bê chúng lên.

- Về phòng nghỉ đi, hôm qua thấy em cũng mệt nên anh xin nghỉ nửa ngày hộ em rồi, buổi tối bù cho em, sẽ không bị chậm trễ đâu.

Dạ Đình Sâm làm việc gì cũng tỉ mỉ, chu đáo mọi mặt, trước giờ chưa từng có sơ suất gì.

Cô gật đầu mỉm cười rồi xoay người đi vào trong.

- Á… của em đâu? Anh Sâm, phần của em đâu? Em tuyệt đối không quấy rầy hai người đâu, em sẽ bê về ăn một mình mà!

Minh Tinh Tinh sốt ruột gào ầm lên, vừa nhảy nhót vừa túm lấy ống quần của Dạ Đình Sâm lắc qua lắc lại.

- Bữa ăn dinh dưỡng của em đã được chuẩn bị xong rồi, đi xuống ăn đi.

- Á? Bữa ăn dinh dưỡng á? Em không ăn đâu! Dưa chuột, cà rốt, yến mạch có gì ngon đâu, em muốn ăn trứng rán, em muốn ăn thịt lợn muối xông khói, em muốn ăn bánh gato…

Đôi mắt tròn xoe của Minh Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào cái đĩa trên tay Dạ Đình Sâm, trong đó toàn là những món mà nó thích.

Đương nhiên, trước giờ nó không kén ăn đâu nhé!

Dạ Đình Sâm nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt lạnh lùng một lát rồi bảo:

- Nếu như em còn không đi xuống thì bữa ăn dinh dưỡng cũng chẳng có nữa đâu.

Câu nói này của hắn dọa cậu nhóc rụt ngay tay về, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đáng thương vô cùng.

- Hu hu, mọi người đều không thương em, toàn bắt nạt em, chỉ biết ngọt ngào với nhau thôi… Không phải nói khoe ngọt ngào phát thức ăn cho chó FA sao? Hai người phải phát cho em chứ!

Gương mặt của cậu nhóc tràn đầy vẻ tủi thân.

Nhưng Nhạc Yên Nhi trong phòng hoàn toàn không nghe được tiếng kêu rên của cậu nhóc, cô đau lòng nhận lấy thức ăn trên tay Dạ Đình Sâm, lo lắng hỏi:

- Anh vẫn chưa khỏe hẳn mà, sao sớm thế mà đã dậy rồi? Hơn nữa, đây không phải là việc mà một bệnh nhân nên làm anh có biết không hả?

Cô giơ tay ra sờ trán Dạ Đình Sâm, hôm qua hắn sốt cao tới bốn mươi độ, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là nhiệt độ hơi thấp mà thôi. Cô đang định lấy nhiệt kế ra để đo lại thì bị hắn ngăn cản:

- Nhưng anh muốn nấu cơm cho em ăn thì biết làm sao bây giờ?

Dạ Đình Sâm mỉm cười, gương mặt anh tuấn của hắn vô cùng quyến rũ.

Mặt Nhạc Yên Nhi bỗng bỏ bừng lên:

- Có thể nghiêm túc một chút không hả? Có phải anh bị sốt đến hồ đồ luôn không, sao tự nhiên biết ăn nói ngọt ngào nữa chứ?

- Anh sợ mình không tốt với em, em bỏ anh đi thì làm thế nào?

Dạ Đình Sâm không dịu dàng ôm cô vào lòng, cằm hắn tựa lên đầu cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên, đánh mạnh vào lòng cô.

Mặt cô càng đỏ hơn, cô nói bằng giọng hờn dỗi:

- Chuyện này đến đây là kết thúc, đừng nhỏ mọn nhắc đi nhắc lại nữa!

- Có phải em ghen nên mới muốn bỏ đi không?

Dạ Đình Sâm đột nhiên nghĩ ra gì đó bèn hỏi luôn.

- …

Nhạc Yên Nhi im lặng, mắt cô lóe lên, sau đó chối phắt:

- Không phải! Em mà ghen vì anh á, không có chuyện đó đâu! Em chỉ rút lui một cách rộng rãi mà thôi chứ không thèm ghen đâu.

- Đúng thế, em cũng rộng rãi thật đấy, đến cả chồng cũng có thể tùy tiện ném qua cho người khác được. Em lấy gan ở đâu ra mà dám vứt bỏ anh dễ dàng như thế hả?

Giọng nói của Dạ Đình Sâm trầm xuống, ẩn chứa sự tức giận.

- Em không vứt bỏ… em sợ hãi…

Cô giải thích.

Nhưng cô còn chưa nói xong đã bị nụ hôn của Dạ Đình Sâm cắt ngang rồi.

Sủng nịch, bao dung, quan tâm… cuối cùng còn có chút bi thương.

Qua hồi lâu, đôi môi của hai người mới tách ra.

Mắt phượng sâu thẳm của hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt nai xinh đẹp, giọng nói trầm khàn vang bên tai cô:

- Về sau cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được dễ dàng đẩy anh ra xa! Không được lén bỏ đi, cũng không được nói mấy lời vớ vẩn như ly hôn chia tay gì đó! Đây không phải là thương lượng mà là mệnh lệnh, em rõ chưa? Nếu như em dám phạm lỗi thì đừng trách anh không khách khí!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom