• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Đôi mắt tràn ngập nguy hiểm của Dạ Đình Sâm nheo lại, hắn gằn từng chữ:
  • Em nói gì?
  • Tôi nói là ly hôn! Nghe chưa? Ly hôn!
Nhạc Yên Nhi dùng hết sức để hét lên, trong giây phút lạc giọng, nước mắt cô cũng tuôn dài.
Vừa dứt lời, nụ hôn nóng bỏng và bá đạo của Dạ Đình Sâm lập tức ập tới, hơi thở của cô trở
nên hỗn loạn, đồng thời cũng bị bắt ép hòa vào với hương vị chỉ thuộc về hắn.
Cô sửng sốt một giây rồi lập tức phản ứng lại, cố sức giãy giụa.
Nhưng ngực hắn như tường đồng vách sắt, cô không tài nào thoát ra được.
Nhạc Yên Nhi vừa tức vừa cuống, cuối cùng, cô bất đắc dĩ cắn mạnh vào đầu lưỡi nóng hổi kia.
Ngay lập tức, mùi tanh đặc trưng của máu tràn ngập khoang miệng, Nhạc Yên Nhi cảm nhận
được đầu lưỡi kia đã cuộn lại vì đau đớn, cô nghĩ rằng hắn sẽ lập tức thả ra, nhưng chẳng ngờ
hắn chỉ dừng trong tích tắc rồi lại tiếp tục cuốn lấy cô.
Nụ hôn này như đã trút ra mọi tình cảm của Dạ Đình Sâm, nó mang theo xâm lược và chiếm
hữu.
Cô không mở mắt vì chẳng dám nhìn, thế nhưng nước mắt vẫn cứ chảy dọc khuôn mặt, không
thể kiềm chế.
Một lúc lâu sau, Dạ Đình Sâm mới buông lỏng cơ thể cô, thấy bờ môi sưng đỏ của cô, trong mắt
hắn lộ vẻ thương tiếc.
Trên gò má Nhạc Yên Nhi còn nước mắt chưa khô, điều này khiến tâm tình của Dạ Đình Sâm rối
bời, hắn nhìn thật kỹ khuôn mặt đã trắng bệch kia, lòng đau nhói.
Thấy cô khổ sở tim hắn cũng đau đến nghẹt thở.
- Về nhà với tôi.
Hiểu lầm của Nhạc Yên Nhi chưa giải quyết, hắn cũng chẳng có tâm trạng tiệc tùng gì nữa.
Cô mở mắt, quật cường nhìn hắn:
- Tôi không muốn về.
Trong lòng cô giờ là một mớ bòng bong, cô chưa chuẩn bị tinh thần để ở riêng với hắn.
Hành động của Dạ Đình Sâm dịu dàng hẳn, hắn bế bổng Nhạc Yên Nhi lên khiến cô giật mình.
Đang muốn giãy giụa, cô nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Tôi có vô số cách để đưa em về, em muốn thử không?
À, phải rồi, hắn là ai? Là chủ tịch của LN, là người một tay che trời, làm mưa làm gió ở thành phố
A này, làm sao hắn có thể để một diễn viên nhỏ bé như cô trong mắt được.
Mối quan hệ của hai người đã không bình đẳng ngay từ lúc bắt đầu.
Nhạc Yên Nhi cười châm chọc, chẳng biết là châm chọc Dạ Đình Sâm hay châm chọc bản thân
ngây thơ và ngu xuẩn nữa.
Cô rơi vào trạng thái bình tĩnh như chết, cơn giận trong lòng không thể nào đè nén nổi, chỉ
đành nhắm mắt, không nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ kia, cũng không cảm nhận hơi thở của hắn,
cô hệt như một chú rùa đen bị thương, co ro vào chiếc mai của mình, thậm chí là đóng chặt mọi
giác quan.
Dạ Đình Sâm đau lòng đến không chịu nổi, hắn mím chặt môi, bế cô lên xe.
Hai người im lặng suốt một đường, cho tới tận khi về tới biệt thự Hoàng Đình.
Dạ Đình Sâm bế Nhạc Yên Nhi về phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Nhạc Yên Nhi vẫn nhắm mắt giống như một sự phản đối không lời.
Hắn nhìn cô, cảm thấy bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên hắn không biết phải đối xử với một người
thế nào, bởi lẽ người này quá quý giá, dường như hắn làm thế nào cũng không đúng.
Hắn mấp máy môi, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ của Nhạc Yên Nhi hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- Lát nữa tôi sẽ quay lại, rồi chúng ta bình tĩnh nói chuyện một lát.
Ngay sau đó, Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này cô mới có dũng khí mở mắt.
Con ngươi luôn sáng trong bây giờ đã mất đi thần thái.
Nhạc Yên Nhi tẩy trang sạch sẽ, cởi bộ lễ phục lộng lẫy ra, cô tắm rửa rồi mặc quần áo của mình
vào.
Cô nhìn mình trong gương, cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Lúc chiều, cô là bà Dạ ăn vận lộng lẫy, lòng tràn đầy hồi hộp vui sướng, thế nhưng đến tối, cô lại
trở về là Nhạc Yên Nhi không nơi nương tựa.
Nhớ lại sinh hoạt xa xỉ trong thời gian này, đó là điều mà trước kia cô không bao giờ dám nghĩ
tới, hệt như một giấc mộng vậy.
Cô như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, trải qua thế giới không thuộc về mình, bây giờ hẳn đã đến
lúc trở về với thực tại rồi.
Nhạc Yên Nhi than nhẹ, lòng đã quyết.
Cô muốn ly hôn.
Cô không có can đảm để bình tĩnh nói chuyện với Dạ Đình Sâm, cũng không muốn biết quá khứ
của hắn với những người phụ nữ khác, ký ức trong mấy tháng vừa qua thật đẹp, thế nhưng tất
cả đều không thuộc về cô.
Nếu lòng Dạ Đình Sâm còn vương vấn hình bóng người phụ nữ khác, vậy thì tình yêu này cô
không cần.
Đây là kiêu ngạo của Nhạc Yên Nhi.
Cô ra khỏi phòng ngủ, hy vọng rằng khi quyền chủ động nằm trong tay mình thì khi ra đi cũng
còn có thể kiêu ngạo.
Cửa thư phòng khép hờ, Dạ Đình Sâm đang ở bên trong.
Cô muốn gõ cửa nhưng không ngờ lại nghe được tiếng hắn đang nói chuyện điện thoại truyền
ra, thậm chí còn nhắc tới ‘Đỗ Hồng Tuyết’, Nhạc Yên Nhi cứng người, tay dừng giữa không
trung, trông có vẻ vô cùng nực cười.
- Về sau cậu cứ theo sát cô Đỗ, không được rời một bước, đảm bảo an toàn cho cô ta.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe được sự thật tàn nhẫn này, tim Nhạc Yên Nhi lại vỡ vụn
thêm một lần nữa.
Đỗ Hồng Tuyết chỉ giống Mạnh Y Bạch vài phần chứ không phải là cô ấy vậy mà hắn đã quan
tâm như thế, nếu thực sự Mạnh Y Bạch chưa chết thì lòng hắn nào còn chỗ cho Nhạc Yên Nhi
cô đây?
Dù cho người kia đã chết, nhưng cạnh tranh với một người chết, cô mãi mãi không thể thắng.
Cô hít sâu, liên tục tự nhủ với bản thân rằng mình hết hy vọng rồi.
Cuối cùng bình tâm lại cô mới chuẩn bị gõ cửa, chẳng ngờ lần này cửa đã mở ra từ bên trong,
Dạ Đình Sâm đối mặt với cô.
Không khí trở nên đông cứng.
- Tôi không cố ý nghe lén anh, tôi có chuyện cần nói với anh.
Nhạc Yên Nhi nói trước.
Dạ Đình Sâm vẫn bình tĩnh, ánh mắt vẫn sâu đến đáng sợ khiến người ta nhìn không thấu cảm
xúc bên trong.
Hắn khẽ nghiêng người, ra hiệu để cô đi vào.
Nhạc Yên Nhi vào thư phòng liền nghe hắn hỏi:
- Em muốn nói chuyện gì?
Nhạc Yên Nhi hít sâu, quả quyết:
- Nói chuyện ly hôn.
 
Advertisement
  • Chương 274

Nhạc Yên Nhi không biết mình hôn mê bao lâu, khi cô tỉnh lại thì mùi thuốc sát trùng đã tràn ngập khoang mũi.

Cô từ từ nhớ lại chuyện trước khi ngất đi, đó là cảnh Bạch Kính Thần và Dư San San đưa mình đến bệnh viện.

Lúc này, một giọng nói già nua vang lên:

- Thiếu phu nhân tỉnh rồi ạ?

Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Nghiêm lão đang đứng gần đó, trong phòng bệnh chỉ có cô và ông, không còn ai khác.

Cô cảm thấy hụt hẫng, Dạ Đình Sâm không ở đây.

Trong lúc cô ngẩn ra, Nghiêm lão đã rót một cốc nước giúp cô, thấy vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt Nhạc Yên Nhi, Nghiêm lão cười bảo:

- Thiếu gia ra ngoài thay thuốc, lát nữa sẽ về ngay, cô hôn mê quá hai mươi tư giờ rồi, thiếu gia lo lắm.

Nhạc Yên Nhi bắt được trọng tâm:

- Thay thuốc? Anh ấy bị thương à?

Nghiêm lão luôn cơ trí mà bây giờ lại lỡ miệng, thiếu gia dã dặn không thể để thiếu phu nhân biết chuyện ngài ấy bị thương, ai ngờ thiếu phu nhân lại nhạy cảm vậy.

- Thiếu gia không có việc gì đâu.

Nghiêm lão chầm chậm đáp rồi đi thẳng vào việc chính:

- Thiếu phu nhân biết chuyện của cô Mạnh cách đây mười năm rồi nhỉ?

Quả nhiên, Nhạc Yên Nhi bị đánh lạc hướng.

Vừa nhắc tới chuyện mười năm trước, sắc mặt cô liền trở nên khó coi, cực kỳ kinh hãi.

Cô chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dính líu đến những chuyện đen tối tanh mùi máu này.

Nhà họ Dạ... Họ là một gia tộc thế nào mà có thể khiến hai anh em chung một dòng máu lại trở mặt thành thù?

Nghiêm lão thấy biểm cảm của cô thì lập tức hiểu Nhạc Yên Nhi đang nghĩ gì, ông cũng thông cảm với cô, dù sao không phải ai cũng có thể chấp nhận được vực sâu phía sau một gia tộc huy hoàng.

Ông nói:

- Tôi có thể hiểu được tâm trạng của thiếu phu nhân, cũng biết trong lòng cô đang tồn tại rất nhiều nghi vấn, có một số việc thiếu gia không thể nói cho cô biết, vậy chi bằng để tôi thay ngài ấy nói ra đi.

Nhạc Yên Nhi đáp:

- Được, ông nói đi.

Nghiêm lão hắng giọng, từ từ kể:

- Mười năm trước, thiếu gia và cô Mạnh là bạn cấp ba, hai người đúng là từng tìm hiểu nhau nhưng chỉ giới hạn trong tình yêu học trò, ngay cả tay cũng chưa từng nắm, lại thêm cá tính lạnh nhạt của thiếu gia nên đa số những lúc hẹn hò, họ chỉ cùng đi xem nhạc kịch mà thôi.

Nhạc Yên Nhi gật đầu. Cô hiểu được điều đó, nó cũng như việc cô và Lâm Đông Lục yêu nhau từ thời học sinh vậy, dù có tình cảm nhưng luôn kiềm chế để không đi quá giới hạn.

- Vì lệ cũ của quý tộc Anh quốc là tảo hôn nên lúc đó gia tộc đã sắp xếp nhà thông gia cho thiếu gia, thiếu gia rất bất mãn, thậm chí còn bất chấp sự phản đối của gia tộc để đính hôn với cô Mạnh.

Điều này vượt qua dự kiến của Nhạc Yên Nhi, cô chẳng ngờ Dạ Đình Sâm luôn chín chắn lạnh lùng lại có lúc như vậy.

- Nhưng chẳng ngờ lúc đó Nhị thiếu cản trở, bắt cóc cô Mạnh.

Đến điểm mấu chốt, trái tim Nhạc Yên Nhi thắt lại.

- Lúc đầu không ai nghĩ việc đó lại do Nhị thiếu gia làm, phương hướng điều tra đều sai lầm, cho tới khi tra ra được cũng đã muộn, thiếu gia đuổi đến cũng chỉ thấy cô Mạnh đang hấp hối, không chỉ bị làm nhục mà còn bị tiêm một lượng thuốc phiện lớn đến mức ý thức cũng mơ hồ.

Như nhớ tới cảnh tượng tàn nhẫn kia, Nghiêm lão dừng một lát rồi lắc đầu:

  • Sau đó, ngay trước mặt thiếu gia, Nhị thiếu đẩy cô Mạnh xuống biển, chỗ đó là xoáy nước, chỉ cần rơi xuống sẽ bị nuốt chửng ngay, hoàn toàn không có cách nào cứu. Chờ tới khi nhân viên cứu hộ tới thì đã không thấy cô Mạnh đâu nữa.
  • Cô Mạnh vốn bị thương, lại bị đẩy vào xoáy nước như vậy, ai cũng biết là cô ấy hẳn sẽ chết, thế nhưng mười năm qua thiếu gia vẫn tìm kiếm cô Mạnh không ngừng, vậy thiếu phu nhân cho rằng tình cảm của thiếu gia với cô ấy là gì?
  • Anh ấy yêu cô Mạnh.
Nói xong, nước mắt cô lã chã rơi.

Càng biết rõ chuyện năm ấy, cô càng hiểu tầm quan trọng của Mạnh Y Bạch trong lòng Dạ Đình Sâm.

Mạnh Y Bạch chết thảm như vậy, chỉ sợ Dạ Đình Sâm sẽ mãi mãi không quên, một người sống như cô làm sao có thể tranh với người chết được?

Nghe câu trả lời của cô, Nghiêm lão chỉ cười nhạt.

- Tôi ở bên thiếu gia từ bé tới lớn, tự nhận là hiểu ngài ấy vô cùng. Tính cách thiếu gia lạnh lùng nhưng không phải bạc tình bạc nghĩa, nếu như ngài ấy thực sự không quên được cô Mạnh, chắc chắn sẽ không kết hôn với thiếu phu nhân. Cô là đặc biệt với thiếu gia, ngay từ đầu đã vậy, sự xuất hiện của cô cũng dần dần khiến ngài ấy thay đổi, chẳng lẽ thiếu phu nhân không nhận ra sao?

Nhạc Yên Nhi im lặng hồi lâu, hít sâu rồi mới đáp:

  • Nghiêm lão, thực ra tôi không để ý chuyện Dạ Đình Sâm có bạn gái cũ. Ai cũng có quá khứ, ngay cả tôi cũng vậy, tôi không thể trách anh ấy chỉ vì chuyện xảy ra trước khi mình xuất hiện. Điều tôi không chấp nhận được chính là dù tôi có hỏi thế nào, anh ấy cũng không chịu cho tôi biết sự thật. Trước kia cũng vậy, bất luận là chuyện gì, anh ấy cũng dối gạt tôi. Chúng tôi đã là vợ chồng, chẳng lẽ anh ấy không thể thẳng thắn với tôi à?
  • Thiếu phu nhân, bây giờ đã biết chuyện mười năm trước, cô có thấy thoải mái hơn không?
Nhạc Yên Nhi á khẩu.

Không, ngược lại, cô cảm thấy nặng nề đến ngạt thở, không có cách nào đối đãi với Dạ Đình Sâm như trước nữa.

Nghiêm lão hiểu, ông nói tiếp:

  • Đây cũng là lý do thiếu gia gạt cô, dù sao cũng không phải chuyện hay ho gì, chẳng những tàn nhẫn mà còn tổn thương tới tự tôn của thiếu gia. Ngài ấy làm thế là vì sợ cô rời khỏi, sợ cô biết chuyện sẽ tìm cách bỏ đi vì sợ hãi, đây có lẽ là cảm xúc hiếm có của ngài ấy. Thiếu gia trông có vẻ mạnh mẽ thế thôi, thật ra ngài ấy mềm lòng lắm.
  • Sau khi thấy cô bị thương, thiếu gia liền đánh mất lý trí, ngài ấy đánh Nhị thiếu bị thương nặng, suýt thì gây ra sai lầm lớn. Đó cũng là vì thiếu gia sợ cô sẽ tiếp tục bị tổn thương.
  • Anh ấy đi tìm Anjoye?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm lại nông nổi như vậy.

Nghiêm lão thở dài:

- Bây giờ thì thiếu phu nhân hiểu sức nặng của mình trong lòng thiếu gia rồi chứ? Tôi nói thật, bây giờ thiếu gia đã muốn ly hôn, muốn trả tự do cho cô, đó là vì sợ mang lại nguy hiểm cho cô. Lần này cô bị thương chính là đả kích trí mạng với ngài ấy.

Nhạc Yên Nhi tròn mắt, kinh ngạc nhìn Nghiêm lão.

Dạ Đình Sâm... muốn ly hôn?

Đây vốn là chuyện cô mong muốn, thế nhưng vào lúc này, trái tim cô như bị đào rỗng, chỉ còn lại cảm giác đau đớn khôn cùng.

Nghiêm lão hỏi:

  • Thiếu phu nhân, cô muốn ly hôn thật không?
  • Tôi...
Nhạc Yên Nhi vừa mở miệng thì cánh cửa phòng bệnh mở ra.

Một dáng người quen thuộc bước vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom