• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
- Em nói gì?
Lúc ở bữa tiệc, Nhạc Yên Nhi đã nói muốn ly hôn, thế nhưng Dạ Đình Sâm chỉ cho rằng cô tức
giận nhất thời, chờ về nhà bình tâm rồi sẽ nghĩ lại.
Chẳng ngờ về tới biệt thự Hoàng Đình, thái độ của cô vẫn vậy.
Nhạc Yên Nhi nén cay đắng trong lòng, né tránh ánh mắt hắn, giả như không có chuyện gì.
- Anh đã không muốn thẳng thắn với tôi, vậy tôi cũng chẳng ép anh làm gì, chỉ là tôi không
muốn bước bên anh nữa, vậy được chứ? Thật ra quan hệ giữa hai chúng ta cũng đơn giản, kể cả
ly hôn cũng sẽ không xảy ra tranh chấp tài sản, tôi chỉ cần chuyển đồ của mình đi là được. Trong
thời gian này, anh đã giúp đỡ tôi nhiều, nếu như anh cần thì tôi có thể trả tiền mặt cho anh,
nhưng có lẽ sẽ phải chờ tới khi tôi nhận được cát xê đã, nếu anh vẫn không yên tâm, chúng ta
cũng có thể bắt đầu thảo luận hợp đồng...
Đến đây, cô không nói tiếp được nữa bởi lẽ Dạ Đình Sâm đã nắm chặt cằm cô.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ ác liệt đáng sợ, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn Nhạc Yên Nhi làm cô
khẽ run, trái tim cũng thấy xót xa vô cùng.
- Em nhất định phải làm tôi tức chết à?
Nhạc Yên Nhi bị nhìn phát hoảng, nhịp tim vốn đã ổn định lại bắt đầu đập thình thịch.
Cô hít sâu, ổn định tâm trạng:
- Tôi không chọc tức anh, tôi nghiêm túc. Tôi cần một thứ tình cảm toàn tâm toàn ý, không
mang theo tạp chất, mà điều này hiển nhiên anh không cho tôi được, vậy thì đau dài chẳng
bằng đau ngắn.
- Em để ý tới chuyện mười năm trước ư? Nếu như tôi nói sự thật cho em thì em sẽ nguôi giận
phải không?
Suýt nữa thì Nhạc Yên Nhi đã thốt lên chữ "Phải", thế nhưng lời đã sắp bật ra lại bị cô nuốt
xuống.
Chuyện năm ấy trong miệng hắn chưa chắc là điều cô muốn nghe, cô không hề muốn biết họ
yêu nhau ra sao, để rồi cách biệt mười năm cũng nhớ mãi không quên thế này!
Hơn nữa chẳng lẽ chỉ vì chuyện năm đó thật sao? Vậy phải giải thích về Đỗ Hồng Tuyết thế nào?
Thậm chí còn có Joanna luôn chực chờ nữa.
Nhạc Yên Nhi bỗng thấy mệt mỏi quá, quả thực Dạ Đình Sâm rất ưu tú, vậy nên mới có nhiều cô
gái tự nguyện ở bên hắn, nhưng cô không còn muốn tiếp tục là một thành viên trong số bọn họ
nữa rồi.
Cô và hắn đã định không phải người của một thế giới.
Nhạc Yên Nhi khẽ lắc đầu:
- Dạ Đình Sâm, muộn rồi. Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại chọn Đỗ Hồng Tuyết, giờ thì tôi
không muốn biết nữa. Dù sao, chờ chúng ta ly hôn xong, những chuyện này sẽ chẳng còn liên
quan gì đến tôi cả.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm khó coi đến cực điểm, hắn lạnh giọng chất vấn:
- Em đuổi theo Lâm Đông Lục cả một năm, mãi cho tới khi anh ta kết hôn em mới bỏ cuộc, vì
sao thời gian em có thể kiên trì với tôi còn không nổi một đêm? Em cho anh ta vô số cơ hội giải
thích, vậy em cho tôi mấy lần? Tôi bảo chúng ta bình tĩnh nói chuyện nhưng em cứ đòi ly hôn là
sao? Nhạc Yên Nhi, em đối xử với tôi như vậy ư?
Câu cuối cùng, từng tiếng như được rít khỏi kẽ răng hắn, tất cả đều mang theo tức giận khó có
thể kìm nén.
Nghe được câu hỏi của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi cũng tự hỏi mình, đến cùng là tại sao.
Có lẽ bởi vì cô biết Lâm Đông Lục không cố ý quên mình, việc anh ta mất trí nhớ là có ẩn tình
khác; có lẽ vì cô đã bị thương bởi Lâm Đông Lục nên không còn dám cố gắng nữa; có lẽ vì tình
cảm cô dành cho Dạ Đình Sâm còn sâu sắc hơn với Lâm Đông Lục, vậy nên cô càng thêm nhát
gan.
Đáp án có rất nhiều, thế nhưng đã không quan trọng nữa rồi.
- Anh nghĩ thế nào cũng được, nhưng nhất định chúng ta phải ly hôn.
Nhạc Yên Nhi cố gắng để giọng nói mình trở nên bình thản.
- Nếu tôi không đồng ý thì sao?
Hắn nheo mắt đầy nguy hiểm, giọng nói lạnh thấu xương.
- Vậy tôi sẽ kiện ra tòa! Dù sao thời gian kết hôn của chúng ta cũng ngắn, lại chưa có con,
không có tranh chấp về tài sản, chỉ cần kiện chắc chắn sẽ được!
Hóa ra em nghĩ vậy ư?
Ngay cả làm thế nào để ly hôn em cũng đã tính toán cả rồi?
Khuôn mặt anh tuấn của Dạ Đình Sâm lúc này tràn đầy phẫn nộ, trán nổi đầy gân xanh, lý trí vốn
là thứ hắn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng suýt nữa bị phá tan bởi ánh mắt quật cường của cô. Hắn
bỗng buông lỏng tay Nhạc Yên Nhi ra, mau chóng quay sang nơi khác, bởi lẽ hắn sợ mình
không khống chế được cơn giận, khiến cô tổn thương.
Dạ Đình Sâm không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, hắn muốn ra ngoài, thế nhưng Nhạc Yên Nhi
vội vàng gọi hắn lại:
- Dạ Đình Sâm, anh đi đâu đấy, chúng ta còn phải nói chuyện ...
Hai chữ "ly hôn" còn chưa nói ra, lời đã bị hắn cắt đứt.
- Tôi chắc chắn không đồng ý, em đừng nghĩ nữa!
Hắn nghiêng đầu, liếc nhìn người phụ nữ vô tình kia rồi siết chặt nắm tay, lạnh giọng quát lên.
Bóng dáng của thân hình cao lớn dưới ánh đèn lộ vẻ cô đơn cùng cực, cuối cùng hắn ủ rũ bước
nhanh ra ngoài.
Dạ Đình Sâm vừa đi Nhạc Yên Nhi đã ngã ngồi xuống đất, bây giờ cô mới nhận ra sau lưng
mình là một khoảng ướt nhẹp mồ hôi.
Cả đêm hắn không về.
Nhạc Yên Nhi suy nghĩ ngổn ngang, trắng đêm không ngủ.
Hôm sau, dù cô có trang điểm ra sao cũng không thể che giấu được sắc mặt tiều tụy và quầng
thâm dưới mắt, vậy nên cô không trang điểm nữa mà đeo kính râm cùng khẩu trang tới công ty.
Vào văn phòng của Danny, cô mới tháo kính và khẩu trang xuống. Danny thấy cô thế thì giật
bắn người.
- Cô... gặp ma à? Nếu đoàn phim Hoàng Triều Vãn Ca mà thấy cô lúc này, chắc chắn sẽ không
muốn ký hợp đồng với cô đâu.
  • Hôm qua ngủ không ngon.
  • Bà cô của tôi ơi, cô là diễn viên, cô ăn cơm bằng khuôn mặt này đấy, cô cứ tự hành hạ bản
thân suốt thế nghĩa là không muốn sống trong cái giới này rồi phải không?
Nhạc Yên Nhi thở dài:
  • Chờ giải quyết xong chuyện này là ổn thôi.
  • Co chuyện gì thế?
Danny nghi hoặc.
Nhạc Yên Nhi nghĩ rằng Danny đã biết quan hệ của mình và Dạ Đình Sâm, có thể coi là người
hiểu rõ mọi chuyện, nói cho anh chắc cũng chẳng sao.
Cô liền nói:
  • Tôi với Dạ Đình Sâm chuẩn bị ly hôn.
  • Cái gì?!
Danny đứng phắt dậy, bàng hoàng thốt lên.
Nhạc Yên Nhi cũng bị phản ứng của anh ta làm cho giật mình:
- Sao anh phản ứng ghê thế?
Danny cũng nhận ra mình làm quá, anh ngồi xuống, hạ giọng:
- Cô điên à? Dạ thiếu tốt với cô như thế, cô rảnh quá nghĩ quẩn đấy à?
Nhạc Yên Nhi chẳng biết nói sao, chuyện hôn nhân của họ làm sao một chàng gay như Danny
hiểu được.
Cô không muốn giải thích lôi thôi, chỉ nói:
  • Dù sao việc đã đến nước này, tôi chỉ thông báo một tiếng cho anh biết vậy thôi.
  • Hừ, lúc kết hôn thì giấu giếm tôi ghê lắm, bây giờ lại muốn thông báo cho tôi biết cơ đấy.
Danny hung ác đáp trả. Nhưng thấy vẻ cô đơn và tổn thương của Nhạc Yên Nhi, anh vẫn mềm
giọng lại:
- Thôi thì thế đi, chuyện tình cảm của cô thì cô tự giải quyết, tôi không ép cô được, cũng may cô
nhìn xa, không lợi dụng tài nguyên từ Dạ Đình Sâm, kể cả hai người ly hôn thì sự nghiệp của cô
cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Nhạc Yên Nhi cười khổ, hẳn đây là chuyện tốt duy nhất rồi.
Danny thấy cô không muốn nói chuyện này thì đổi đề tài:
- Không nói chuyện đó nữa, nói việc chính trước đã. Tôi có tin tốt báo cho cô đây
 
Advertisement
  • Chương 275

Người bước vào là Dạ Đình Sâm.

Bất ngờ vì người tới là hắn, Nhạc Yên Nhi ngừng thở, những lời còn lại đều không thốt lên được, cô chỉ nói thầm:

- Dạ Đình Sâm...

Nghe thấy cô gọi tên mình, Dạ Đình Sâm cũng ngẩn người, rõ ràng hắn không hề nghĩ tới việc cô đã tỉnh lại.

Nhưng hắn chỉ ngẩn ra trong thoáng chốc rồi mau chóng bước tới bên giường, nhấn chiếc chuông trên đầu giường.

Hắn không kịp trách cứ vì sao Nghiêm lão thông báo với mình muộn như vậy mà vội túm lấy tay cô, nhìn khắp một lượt bằng ánh mắt cháy bỏng, ngay cả giọng nói luôn bình tĩnh lạnh lùng giờ cũng có vẻ run run.

- Còn thấy khó chịu không? Đau đầu không? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không? Đau bụng không? Chân có bị thương không?

Nhạc Yên Nhi bị hắn hỏi đến choáng váng, cô vốn vừa tỉnh, thể lực có hạn lại bị hắn giày vò như vậy thì choáng đến không biết đâu là nam đâu là bắc.

- Em... em không sao...

Lời chưa dứt, cô đã bị Dạ Đình Sâm bất ngờ ôm chầm lấy.

Vòng tay rộng lớn của hắn lập tức giam chặt cô vào lòng, hơi thở hắn vẫn bá đạo như trước, nó tràn ngập khắp nơi khiến hô hấp của Nhạc Yên Nhi trở nên rối loạn.

Dạ Đình Sâm chẳng nói gì, hắn cứ ôm chặt cô như thế, như sợ cô sẽ biến mất.

Nhạc Yên Nhi dựa trong ngực hắn, cô có thể nghe được nhịp tim đập loạn đầy bất an của Dạ Đình Sâm.

Dạ Đình Sâm đang sợ hãi ư?

Nhạc Yên Nhi hỏi:

  • Dạ Đình Sâm, anh sao rồi?
  • Đừng nói gì cả, để tôi ôm em đã.
Hắn nói rồi ôm cô càng chặt.

Dạ Đình Sâm như đứa bé tham lam hơi thở của cô, lần đầu tiên hắn cảm thấy ôm lấy cô có thể khiến người khác an tâm như vậy.

Mỗi một giây cô hôn mê, hắn đều cảm thấy như mình sắp phát điên.

Dù bác sĩ đã cam đoan nhiều lần rằng Nhạc Yên Nhi không xảy ra vấn đề nghiêm trọng gì, thế nhưng hắn vẫn bất an, thậm chí còn chẳng có tâm tình đến công ty.

Mấy hợp đồng tiền tỷ tạm gác lại, hắn cũng không quan tâm.

Nhạc Yên Nhi tỉnh là tốt, cô bình yên là tốt.

Chẳng mấy chốc, bác sĩ cũng tới, không ngờ sẽ thấy tình cảnh như vậy, xấu hổ đứng nguyên tại chỗ.

Dạ Đình Sâm nghe thấy tiếng bước chân mới từ từ buông Nhạc Yên Nhi ra.

Ánh mắt hắn lại trở về với vẻ lạnh lùng như cũ, hắn nhìn bác sĩ, khí thế không giảm:

- Còn không mau tới kiểm tra cho cô ấy.

Bác sĩ bị nhìn như vậy thì run lên, âm thầm kêu khổ mà chân thì mau bước về phía trước.

Căn cứ vào kết quả kiểm tra, Nhạc Yên Nhi không xảy ra vấn đề gì lớn, lúc trước cô chỉ bị sốc do cảm nắng, bây giờ đã khỏi, nhưng do tâm lý bị đả kích nặng nề nên cần tĩnh dưỡng vài hôm, lại thêm hôn mê một ngày một đêm nên cần truyền hai bình đường gluco.

Được Dạ Đình Sâm đồng ý, bác sĩ lập tức lấy kim tiêm và nước truyền ra rồi tự tay truyền cho Nhạc Yên Nhi.

Bác sĩ vừa xoa cồn i-ốt để chuẩn bị cắm kim truyền thì lại nghe thấy Dạ Đình Sâm nói:

- Nếu làm cô ấy đau thì tự gánh lấy hậu quả.

Bác sĩ khóc không ra nước mắt.

Làm gì có chuyện tiêm không đau?

Nhưng bác sĩ không dám phản bác, đây là chủ tịch LN, một tập đoàn đa ngành nghề, có cổ phần ở bệnh viện này, nếu hắn không hài lòng thì mình cũng khỏi phải ở lại thành phố A này nữa.

Bác sĩ vốn đã sợ, giờ nghe lời này của Dạ Đình Sâm lại càng thêm khốn khổ, tay cầm kim run rẩy không ngừng.

Dạ Đình Sâm thấy thế thì nhíu chặt mày.

Tay run thế kia còn cắm kim kiểu gì được?

- Này...

Dạ Đình Sâm đang muốn nổi cáu, Nhạc Yên Nhi liền cướp lời:

  • Bác sĩ, đừng nghe anh ấy nói bừa, tôi da dày thịt béo, không sợ đau đâu.
  • Tôi... tôi...
Sợ khí thế của Dạ Đình Sâm, bác sĩ ‘tôi’ tới nửa ngày vẫn nói không thành câu.

Nhạc Yên Nhi cười hiền:

- Không sao đâu, bác sĩ cứ làm đi.

Bác sĩ cắn môi, cắm kim vào mu bàn tay cô.

Không vào được mạch máu.

Dạ Đình Sâm nổi giận.

Cũng may Nhạc Yên Nhi nhanh chóng dùng bàn tay còn lại để kéo tay hắn.

Dạ Đình Sâm cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên tay, hắn cũng bình tĩnh lại.

Dù không nghe thấy giọng điệu răn dạy theo dự đoán, nhưng ánh mắt lạnh lùng phía sau cũng đủ khiến bác sĩ gai người.

Trên trán ông ta đã đổ mồ hôi, thế nhưng không dám giơ tay lên lau, dù đã cầm dao phẫu thuật tới hai mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy áp lực như vậy.

Nhưng kim truyền vẫn phải cắm, bác sĩ ổn định lại, đâm kim thêm lần nữa, cuối cùng cũng được.

Nhạc Yên Nhi thấy bác sĩ lộ vẻ hớn hở ra mặt, cô nghi ngờ nếu không có Dạ Đình Sâm ở đây, có lẽ bác sĩ sẽ còn nhảy lên hoan hô mất.

Xong đâu đó, bác sĩ dặn dò vài điều cần lưu ý rồi dẫn y tá đi.

Nghiêm lão rất hiểu ý, ông theo sau họ ra ngoài, thậm chí còn đóng cửa lại.

Ngay lập tức, trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí có vẻ đông cứng bởi lẽ trước khi Nhạc Yên Nhi hôn mê, họ đang rất căng thẳng, bây giờ chẳng ai biết mở lời ra sao.

Nhạc Yên Nhi chần chừ một lát rồi xoa bụng, ngượng ngùng nói:

- Dạ Đình Sâm, em... hơi đói rồi.

Nghe thế, hắn lập tức bước sang một bên, lấy chiếc hộp giữ ấm ra:

- Đây là cháo vừa nấu lúc sáng, vẫn nóng đấy, em nếm thử đi.

Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên:

  • Sao đã kịp chuẩn bị cái này thế?
  • Hôm qua cũng chuẩn bị, vì không biết khi nào em mới tỉnh, sợ em đói.
Trong nháy mắt, Nhạc Yên Nhi cảm thấy lòng mình ấm áp, cô nhớ tới những lời Nghiêm lão vừa nói thì muốn khóc lên.

Tay cô đang phải truyền nên Dạ Đình Sâm giúp cô lắp bàn trên giường, đặt hộp giữ ấm lên.

Lúc Dạ Đình Sâm làm những việc này, Nhạc Yên Nhi nhận thấy lòng bàn tay trái của hắn có băng gạc, phía ngoài còn có máu rỉ ra.

Cô giật mình, vội vàng túm lấy tay hắn nhưng không dám nắm mạnh, hỏi:

- Tay anh sao thế? Anh bị thương à?

Hôm đó, Anjoye dùng dao đâm nhưng bị hắn nắm được lưỡi, vậy nên mới có vết thương này.

Dạ Đình Sâm không muốn để cô lo lắng nên khẽ rút tay về:

  • Bất cẩn thôi, không sao đâu. Ở đây có cháo và đồ ăn sáng, nếu em muốn ăn cái khác thì tôi lại nấu cho em.
  • Tất cả đều là anh làm à?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc.

Lúc mình hôn mê, Dạ Đình Sâm cũng lo lắng vậy ư?

Nhạc Yên Nhi cảm động muốn chết rồi.

Hắn khẽ gật đầu:

- Sợ đồ mua bên ngoài không hợp khẩu vị em nên tôi tự nấu, em nếm xem thế nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom