• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Là sao?
Anjoye nhướng mày tỏ vẻ không hiểu.
- Vì sao muốn chia rẽ chúng tôi, cậu rõ ràng là cố ý bày trò!
Anjoye giơ tay lên, Nhạc Yên Nhi theo động tác của anh ta xoay một vòng tròn.
- Chị biết anh hai em từng có một vị hôn thê không?
Anh ta lơ đãng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này Nhạc Yên Nhi bỗng thấy giật mình, thiếu chút đã nhảy sai, may có
Anjoye kéo lại.
- Biết thì sao?
Nhạc Yên Nhi tự bình ổn lại cảm xúc, ra vẻ trấn định đáp.
Trước đây Joanna đã cùng cô nói đến người này, nhưng cô cảm thấy đó là chuyện đã qua
không không muốn hỏi nhiều làm gì.
Chỉ là không ngờ hôm nay Anjoye cũng nhắc tới.
Trong lòng cô lại có dự cảm không hay.
Anjoye nhếch môi cười xấu xa:
- Vẻ ngoài của Đỗ Hồng Tuyết cùng vị hôn thê của anh hai giống hệt nhau đó.
Gì cơ?!
Cô bàng hoàng nhìn anh ta, đầu óc đặc quánh lại mãi mới suy nghĩ được.
Thì ra là thế! Cô đúng là đồ ngốc mà!
Joanna đã nói với cô Dạ Đình Sâm có một vị hôn thê, tuy không nói rõ ràng nhưng cô cũng
đoán hai người họ không kết hôn không phải vì trục trặc tình cảm mà do người kia gặp chuyện
gì đó.
Thế nhưng cô cũng không hỏi Dạ Đình Sâm, thậm chí như đà điểu chạy trốn, đem nghi vấn của
mình đều chôn sâu trong lòng. Tự lừa mình nếu không hỏi rõ thì những chuyện đó cũng không
hề tồn tại.
Giờ là lúc cô không thể không đối mặt.
Tình cảm của Dạ Đình Sâm và vị hôn thê năm đó tột cùng sâu đậm đến đâu? Nếu… nếu như cô
không xuất hiện có phải họ đã có kết cục khác không?
Không phải cô suy nghĩ linh tinh mà bản thân là phụ nữ, đứng trước người đàn ông mình yêu cô
không thể kiềm chế mà tự nói với mình, phải tin tưởng hắn, hắn yêu chiều mình như thế, tình
cảm của hắn cũng không hề giả dối, nhưng là… sự bảo vệ của hắn dành cho Đỗ Hồng Tuyết
cũng không hề giả!
Hôm nay Dạ Đình Sâm đã khiến cô vô cùng thất vọng.
Trong lòng cô ngổn ngang trăm mối, vô số suy nghĩ xoay chuyển nhưng không thể nắm lấy.
Dù thế cô cũng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Anjoye, dù ánh mắt vì đau lòng và ấm ức
đã đỏ hoe nhưng cô vẫn kiên cường nhìn thẳng vào mắt anh ta.
- Vì thế hôm nay cậu diễn một màn này, để tôi thấy mình và Đỗ Hồng Tuyết trong lòng hắn có
vị trí gì, nhằm chia rẽ chúng tôi sao?
Anh ta nhìn vào mắt cô, chợt thấy sửng sốt.
Đôi mắt to tròn như nai con lúc này đã đỏ hoe, lông mi cong dài cũng đã ẩm ướt, nước mắt lấp
đầy khóe mắt nhưng kiên cường không chịu rơi. Bộ dáng cô như vậy khiến lòng Anjoye cũng
thấy khó chịu.
Anh ta bỏ qua ý nghĩ không đâu vào đâu trong lòng, nhẹ nhàng mỉm cười, rành rành một vẻ bất
cần:
- Chị dâu nói quá rồi, sao em lại muốn chia rẽ anh chị chứ? Em chính là em trai ngoan của Dạ
Đình Sâm đó nhé.
- Đó cũng là điều tôi muốn hỏi nhất, sao cậu cứ muốn chia rẽ chúng tôi? Rốt cuộc cậu muốn gì?
Anjoye không nhìn vào mắt Nhạc Yên Nhi nữa, nhưng vẫn cảm thấy được ánh mắt nóng rực của
cô gắt gao quấn lấy mình, hệt như một sợi dây nhỏ, càng quấn càng chặt.
Ở nơi cô không thấy mày Anjoye nhíu lại, dường như không biết làm sao với người phụ nữ này,
nhưng anh ta lập tức lại mở lớn ánh mắt như hồ ly, bên trong tràn ngập ý cười sáng suốt.
- Chị dâu sao lại nghĩ em tệ như vậy? Thật ra chỉ là em không đành lòng thấy chị không biết gì
thôi mà. Chuyện năm đó thật sự rất thảm, Dạ Đình Sâm sẽ không chính miệng nói với chị, vậy
thì em đành phải nói thay. Chẳng lẽ chị không muốn biết sao?
Nhạc Yên Nhi nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta so phụ nữ còn đẹp hơn, trên mặt lúc nào
cũng phảng phất ý cười, giống như đeo mặt nạ, khiến người khác không thể hiểu trong lòng
anh ta đang nghĩ gì.
Người đàn ông này vô cùng nguy hiểm, cô không hề muốn có quan hệ gì với anh ta hết.
Cô đáp một cách quả quyết:
- Không cần, nếu muốn biết gì tự tôi sẽ hỏi Dạ Đình Sâm!
Cô vừa nói xong đã bị Anjoye chế giễu:
- Lúc anh ta tìm được Đỗ Hồng Tuyết đã không nói với chị, chẳng lẽ đến giờ chị còn hy vọng xa
vời rằng anh ta sẽ cho chị hay mọi chuyện sao?
Hy vọng xa vời…
Từ này làm lòng cô run lên, chẳng lẽ mong đợi này là hy vọng xa vời thật sao?
Cô dùng hết sức tự nhủ, Anjoye có ý đồ xấu, không thể nghe lời anh ta. Thế nhưng trong lòng
cô không kìm được mà mỗi lúc một nặng nề hơn.
- Ai cũng có quá khứ, Dạ Đình Sâm có, tôi cũng có. Nhưng giờ chúng tôi đã kết hôn, tôi không
muốn biết về quá khứ mà chỉ quan tâm đến tương lai của chúng tôi.
Những lời này chém đinh chặt sắt mà nói ra nhưng Anjoye hiểu, cô chỉ là đang mạnh miệng mà
thôi.
Nhạc Yên Nhi hệt như bấc đèn sắp cháy cạn, chỉ cần anh ta kích động thêm chút nữa sẽ khiến
cô tan vỡ.
Anjoye nhướng mày, nhìn cô vẻ thương hại như thể cô là người khốn khổ nhất thế gian vậy.
- Nhạc Yên Nhi, rốt cuộc chị ngốc thật hay giả thế, đàn ông có bạn gái cũ là chuyện thường
nhưng Dạ Đình Sâm không giống, anh ta từ nhỏ đã có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng, cực kỳ
ghét phụ nữ động chạm. Chị có nghĩ vì sao trước khi anh ta 18 tuổi phải đính hôn vội vàng vậy
không?
Anjoye đột nhiên ghé sát vào cô, thấp giọng bảo:
  • Vì vị hôn thê của anh ta có thai đó!
  • Cậu đừng có nói bậy, tôi không tin!
Anh ta chưa nói hết câu đã bị cô lớn tiếng cắt ngang.
Đôi vai mỏng manh run lên khiến người nhìn mà đau lòng.
Dạ Đình Sâm rõ ràng đã nói với cô, đêm hôm đó ở cùng cô là lần đầu của hắn, chuyện này còn
bị cô mang ra trêu hắn mãi.
Chuyện cũ vẫn còn rõ mồn một trong đầu cô, sao Anjoye có thể nói vị hôn thê của Dạ Đình Sâm
mang thai…
Không! Cô tuyệt đối không tin!
- Nhà họ Dạ là gia tộc thế nào chắc chị còn chưa rõ, ở nước Anh, ngoài hoàng gia thì cao quý
nhất chính là nhà họ Dạ. Gia tộc như thế sao có thể cùng nhà họ Mạnh bé nhỏ có hôn ước
được, chị cho là bên trong không có khúc mắc gì sao?
Nhạc Yên Nhi vẫn chỉ lắc đầu:
- Không, dù thế thì sao, Đỗ Hồng Tuyết cũng không phải vị hôn thê của hắn, cô ta chỉ là trông
giống người kia thôi!
Anjoye cười ha ha, hiểu rằng Nhạc Yên Nhi đã không chịu nổi nữa nên tiếp tục thêm dầu vào
lửa.
- Đúng rồi, chỉ là nhìn giống nhau thôi mà Dạ Đình Sâm đã đối với cô ta tốt như vậy, chị nghĩ
mà xem, nếu là Mạnh Y Bạch thật sự anh ta có phải sẽ yêu chiều đến tận trời không?
Nhạc Yên Nhi bị hỏi đến nghẹn họng, miệng cô há ra, muốn phản bác lại Anjoye bằng ngôn từ
đanh thép nhất nhưng đến khi trong miệng khô khốc vì gió lùa cô vẫn không biết nên nói thế
nào.
Cô vốn tưởng Dạ Đình Sâm đối với mình đã là yêu đến xương tủy nhưng giờ Anjoye lại cho cô
biết tất cả những yêu chiều đó trước kia từng thuộc về một người con gái khác.
Chỉ là một kẻ thế thân mà hắn đã quan tâm như vậy, mặc kệ an nguy của cô để bảo vệ cô ta,
vậy với chính chủ hắn còn yêu đến mức nào nữa?
Cô không dám nghĩ tiếp, sợ phải thấy kết quả làm bản thân mình không chịu nổi.
 
Advertisement
  • Chương 272

Thấy Anjoye không giãy giụa nữa nên Dạ Đình Sâm cho rằng đối thủ bị thương nặng mà thả lỏng cảnh giác.

Đúng lúc này Anjoye rút dao, không do dự đâm một nhát.

Phập ——

Lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, đến một thanh âm cũng không có nhưng máu ngay lập tức đổ xuống.

Con dao cắm sâu vào cánh tay trái của Dạ Đình Sâm nhưng hắn giống như không hề cảm nhận được, nắm đấm chỉ hơi khựng lại, một giây sau lại tiếp tục nện xuống.

Anjoye rút dao ra, nở một nụ cười khát máu, lần này ngắm trúng ngực Dạ Đình Sâm đâm tới!

Dạ Đình Sâm giơ tay nắm lấy dao, cản lại thế công của Anjoye.

Lưỡi dao sắc bén cắt đứt tay hắn, máu chảy ra lênh láng, từng giọt rơi trên mặt Anjoye.

Anh ta điên cuồng cười lên, trong ngày mưa gió thế này càng thêm đáng sợ.

- Dạ Đình Sâm! Anh có giỏi thì giết tôi đi! Ha ha ha ha ha —

Máu ngăn cản tầm nhìn của anh ta, không thấy rõ tình cảnh trước mắt nên anh ta chỉ có thể cuồng loạn kêu gào như vậy.

Ngay sau đó anh ta bị quăng lên lan can, lưỡi dao lúc nãy rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng leng keng.

Dạ Đình Sâm không hề để ý bàn tay đang không ngừng chảy máu, hung tợn nắm cổ áo Anjoye, giọng nói không hề có tình cảm, sát ý lạnh như băng giá hoàn toàn bộc lộ.

- Tao đã cảnh cáo mày, đừng có động vào cô ấy! Mày không muốn sống nữa phải không!

Mưa rửa trôi máu trên mặt Anjoye, anh ta cố gắng mở to mắt, lập tức thấy ánh mắt lạnh lùng của Dạ Đình Sâm đang ghim trên mặt mình.

Mặt bị Dạ Đình Sâm đánh đến sưng phù lên, mỗi một cử động đều đau khủng khiếp vậy mà anh ta vẫn còn cười được.

- Vậy anh giết tôi đi, anh biết rõ, giữa hai chúng ta không chết không ngừng, chỉ cần tôi còn sống một ngày sẽ không ngừng làm hại đến người anh quan tâm, đến tận khi — hủy hoại được anh mới thôi!

Ánh mắt Dạ Đình Sâm nheo lại đầy nguy hiểm, trong con ngươi đen cháy lên phẫn nộ kinh hoàng, dù bên ngoài đang mưa tầm tã cũng không thể dập tắt nổi.

- Anjoye Dạ, đây là cuộc chiến của những người đàn ông, nhưng mày lại luôn đem người phụ nữ của tao lôi kéo vào, mày đúng là điếc không sợ súng mà!

Lần này hắn thật sự có ý muốn giết người.

Đã nhiều năm qua hắn đều cho rằng thứ mình và Anjoye tranh giành là quyền lực, thậm chí chuyện của Mạnh Y Bạch năm đó hắn cũng chỉ thấy người này còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, chứ không nghĩ đến mức cực đoan.

Nhưng hiện giờ Anjoye đã đánh mất bản ngã trong những toan tính xấu xa của mình.

Chuyện của Mạnh Y Bạch là điều thất bại nhất trong đời hắn, một lần như thế là quá đủ rồi, hắn tuyệt đối không thể để Nhạc Yên Nhi cũng chịu nguy hiểm như vậy!

Nếu thế chi bằng để mọi thứ kết thúc tại đây đi.

Anjoye cười đến run cả người:

- Ha ha ha ha ha — Dạ Đình Sâm, không ngờ anh lại ngây thơ như thế, cuộc chiến của chúng ta từ khi hai ta sinh ra liền đã được quyết định! Nhạc Yên Nhi chấp nhận cưới anh, như thế anh còn cho rằng cô ấy thoát được ư? Anh nghĩ chỉ cần kết hôn là có thể bảo vệ cô ấy sao? Anh đừng mơ! Chỉ cần tôi còn sống một ngày sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đánh gục anh! Dù phải trả giá bằng tính mạnh mình tôi cũng không tiếc!

Trả giá bằng tính mạng…

Lời Anjoye như đang tuyên thệ, tiếng hét của anh ta quanh quẩn trong màn mưa, giữa những tiếng mưa rơi tí tách thậm chí có vẻ vô cùng bi tráng.

Dạ Đình Sâm giơ cánh tay đang chảy máu đầm đìa ra, không hề do dự, bóp chặt cổ Anjoye.

Anh ta biết Dạ Đình Sâm làm gì nhưng không hề sợ hãi, trái lại còn thấy mừng thầm, giờ phút này anh ta mong chờ đã lâu rồi.

Giết anh ta, kết thúc tất cả, để anh ta không cần giãy giụa trong đau khổ thêm nữa.

Anjoye còn chủ động nhắm mắt lại.

Nhưng vào lúc này…

Một bóng người lao nhanh tới, ôm lấy cánh tay Dạ Đình Sâm, kích động gào lên:

- Chủ tịch, ngài đừng kích động như thế! Nhị thiếu mà chết gia tộc sẽ không tha cho ngài đâu!

Thì ra là Trần Lạc.

- Cút!

Giọng Dạ Đình Sâm lạnh như đao băng, không liếc Trần Lạc một cái, tay bóp cổ Anjoye vẫn dùng hết sức.

Cả người Anjoye nằm trên lan can mà lúc nãy quản gia vừa ngã, tưởng chừng như cũng chuẩn bị rơi xuống giống ông ta.

Trong lúc hô hấp khó khăn, anh ta mơ hồ nghĩ, đây có phải báo ứng hay không nhỉ?

Trần Lạc cuống hết cả lên nhưng cũng không dám động tay động chân với Dạ Đình Sâm nữa, chỉ đứng một bên vò đầu bứt tóc, hoảng loạn nhìn Anjoye nếu không bị đẩy xuống dưới tầng thì cũng là bị chủ tịch nhà mình bóp chết.

Vừa hay Nghiêm lão lúc này mới tới, ông có tuổi nên đi không nhanh bằng Trần Lạc, đến nơi ông chỉ nghiêm túc thưa:

- Thiếu gia, anh em giết hại nhau là tối kỵ của gia tộc, nếu Nhị thiếu bị thương hoặc mất mạng ở đây ngài sẽ bị tước đoạt tất cả mọi quyền lợi, sau này còn ai bảo vệ được thiếu phu nhân nữa?

Chỉ một câu thành công ngăn cản Dạ Đình Sâm, tay hắn lập tức buông lỏng ra.

Anjoye vốn sắp tắt thở giờ bỗng được thả ra vội há to miệng hít vào từng ngụm lớn, thế nhưng anh ta không hề tỏ ra vui mừng, thậm chí còn sốt ruột gào lên:

- Dạ Đình Sâm! Anh là đồ hèn! Có giỏi thì ra tay đi, không cần biết tôi chết hay không nhưng tôi đảm bảo mấy lão già kia không ai có thể động vào anh…

Nhưng câu nói vừa rồi của Nghiêm lão đã động đến nơi sâu nhất trong lòng hắn, tay hắn hoàn toàn thả lỏng.

Trần Lạc đã thấy vết thương của Dạ Đình Sâm từ nãy, giờ đang vội vàng gọi cho bác sĩ tư nhân của hắn.

Anjoye thấy bọn họ chuẩn bị đi, còn chưa đứng vững đã vội hô lên:

- Dạ Đình Sâm! Anh có biết sự yếu đuối của mình sẽ mang đến hậu quả gì không? Tôi cho anh biết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua Nhạc Yên Nhi đâu!

Thế nhưng Dạ Đình Sâm dường như không hề nghe thấy, bình thản bỏ đi, không hề quay đầu.

Trên người Dạ Đình Sâm ướt nhẹp vì mưa, miệng vết thương rách toạc nhìn rất đáng sợ nhưng lưng hắn vẫn thẳng tắp, tỏa ra uy nghiêm khó có thể khinh nhờn.

Anjoye tức điên, nhặt lên con dao trên đất, hướng về phía Dạ Đình Sâm đâm một nhát.

Nhưng là anh ta còn chưa tới gần đã bị Trần Lạc đá trúng tay nắm dao.

Anjoye bị thương khắp người, đã không còn chút sức lực nào, Trần Lạc không tốn sức mấy đã khiến anh ta ngã lăn ra đất.

Thấy anh ta vẫn còn giãy giụa muốn bò lên Trần Lạc lập tức đem người ấn mạnh xuống sàn, chờ Dạ Đình Sâm và Nghiêm lão đi khuất mới thở phào một hơi.

Từ đầu đến cuối Dạ Đình Sâm đều không hề quay đầu lại một lần.

Nhìn Anjoye vẫn đang cố gắng bò lên, Trần Lạc không nhịn được, mở miệng hỏi:

- Nhị thiếu, gia tộc nghiêm khắc như vậy, bất kể ra sao, nếu chủ tịch làm hại đến cậu cũng sẽ phải trả giá rất lớn, đây là tính toán của cậu sao? Thế nên cậu mới không ngừng khiêu khích ngài ấy.

Anjoye dường như không nghe thấy Trần Lạc nói gì, vẫn không ngừng vặn vẹo, ý muốn thoát khỏi kiềm chế để lao lên, nhưng đều là phí công vô ích.

Trần Lạc nhìn cả người Anjoye đều là vết thương, cuối cùng vẫn thở dài bảo:

- Nhị thiếu, cậu tự giải quyết đi.

Nói xong cũng đứng dậy rời đi.

Bên ngoài biệt thự vang vọng tiếng nổ máy ô tô, điều này có nghĩa Dạ Đình Sâm đã đi thật rồi.

Mắt Anjoye trợn lên, trong mắt đều là tơ máu vằn vện và oán hận rực cháy.

Bàn tay bị bùn đất làm bẩn nắm chặt lại, móng tay bấm sâu vào da thịt nhưng anh ta dường như không có cảm giác đau nữa.

Dạ Đình Sâm, là anh ép tôi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom