• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Dù không hào hứng, Nhạc Yên Nhi vẫn lên tinh thần, hỏi:
  • Tin tốt gì thế?
  • Vai Vinh thân vương trong Hoàng Triều Vãn Ca đã xác định được diễn viên rồi.
Nhân vật Vinh thân vương không có quá nhiều cảnh quay, thế nhưng đây là vai diễn cặp với vai
Tô Mộc của Nhạc Yên Nhi, vậy nên việc chọn diễn viên cho vai này cũng rất quan trọng với cô.
- Là ai thế?
Danny tỏ vẻ rất vui:
- Chả biết cô chó ngáp phải ruồi thế nào chứ, chắc là tình trường thất bại, sự nghiệp thăng hoa
thật, Giang Sở Thù nhận vai Vinh thân vương đấy!
Nghe thấy tên này, Nhạc Yên Nhi ngẩn ra:
- Giang Sở Thù á?
Tại sao anh ta lại nhận vai này?
Tuy nói Hoàng Triều Vãn Ca là một dự án lớn nhưng dù sao đây cũng là bộ phim chủ yếu tập
trung vào tuyến nhân vật nữ, cảnh diễn của nam không nhiều, ngay cả vai nam chính là hoàng
đế cũng chỉ có thể coi là nhân vật phụ, Vinh thân vương là nam phụ thứ hai, cảnh diễn càng ít
hơn.
Giang Sở Thù đang là tiểu thịt tươi hot nhất hiện nay, đừng nói vai Vinh thân vương, coi như
mời anh ta đóng vai nam chính đi nữa cũng chưa chắc đã xứng tầm.
Nhạc Yên Nhi đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc mình chạm mặt anh ta ở sảnh chính Tinh Huy,
nếu anh ta vì cô nên mới nhận vai này, vậy cô cần phải suy xét về mục đích đằng sau hành động
này kỹ càng.
- Nghe nói khi vừa vào nghề Giang Sở Thù có một món nợ ân tình với Cốc Nguyên Minh, lần
này cậu ta diễn Vinh thân vương cũng coi như để tạo thế giúp ông ấy thôi. Cô cũng biết với độ
hot của Giang Sở Thù thì chỉ cần mời cậu ta đóng vài tập là đủ cho phim bật lên rồi.
Ra là vì đạo diễn Cốc.
Nhạc Yên Nhi yên tâm hơn.
Danny lại tiếp tục:
- Cô chó ngáp phải ruồi thật ấy, ngay cả ông trời cũng giúp cô, chờ tin tức Giang Sở Thù diễn
Vinh thân vương được công bố, bộ phim này sẽ nóng bỏng tay cho xem.
Nụ cười của Nhạc Yên Nhi mang theo vẻ chua chát:
- Anh nói rồi còn gì, tình trường thất bại, sự nghiệp thăng hoa.
Ra khỏi văn phòng Danny, xuống đại sảnh, cô bé lễ tân liền nói với Nhạc Yên Nhi:
- Chị Yên Nhi ơi, có người đang chờ chị kìa.
Tim cô đập thịch một cái, lập tức nghĩ rằng có phải Dạ Đình Sâm không.
- Đúng là làm người khác phải chờ lâu quá.
Một giọng nói trêu tức vang lên từ phía cửa.
Nghe thế, Nhạc Yên Nhi nhìn về cửa chính, cô thấy một người đàn ông mặc áo len ngắn màu
xám đang nở một nụ cười trông rất trẻ con, ánh mắt trêu tức. Nụ cười của anh ta còn đẹp hơn
con gái, thế nhưng không hề có vẻ ẻo lả, nụ cười ấy trung hòa với khí chất dương cương của
bản thân người này làm anh ta càng thêm quyến rũ, khiến người người nghiêng ngả.
Nhạc Yên Nhi nhíu chặt mày.
Là Anjoye Dạ, vì sao cậu ta ở đây?
Cô bé lễ tân hỏi:
- Chị Yên Nhi, đây là ngôi sao nào mà em lại chưa từng gặp? Hay là... bạn trai chị?
Bề ngoài của Anjoye thức sự quá xuất sắc khiến cô bé lễ tân cho rằng anh ta cũng là người
trong giới, thế nhưng thấy ánh mắt người này nhìn Nhạc Yên Nhi, cô bé lại bắt đầu suy đoán về
quan hệ của hai người họ.
Dường như rất hài lòng với cách nghĩ của cô bé lễ tân, Anjoye Dạ cười càng quyến rũ, nhìn về
phía cô, bảo:
- Người đẹp bé nhỏ này tinh mắt thật, anh là bạn trai của Yên Nhi đấy, cô ấy chưa bao giờ nhắc
tới à?
Cô bé lễ tân lắc đầu nguầy nguậy.
Việc che giấu chuyện riêng tư là quan trọng nhất với một diễn viên nữ, làm sao có thể nói tùy
tiện được.
Chẳng ngờ bạn trai Nhạc Yên Nhi lại đẹp thế này, hơn nữa khí chất cũng không tầm thường.
Nhạc Yên Nhi nghe Anjoye nói thế thì nổi giận:
- Nói vớ vẩn gì đấy, đừng làm hỏng thanh danh của tôi.
Anjoye bước tới, dùng một tay ôm chặt eo thon của cô, Nhạc Yên Nhi muốn giãy ra nhưng
chẳng ngờ anh ta đã sát lại, thầm thì:
- Đừng nhúc nhích, chị không muốn em làm ầm ĩ ở đây chứ hả?
Chỉ bằng một câu này, Nhạc Yên Nhi lập tức ngừng giãy giụa.
Tính cách của Anjoye rất cực đoan, chay mặn không kén chọn, nếu chọc giận anh ta thì chẳng
biết sẽ có chuyện gì nữa.
Nhạc Yên Nhi cắn răng, buông tay.
Anjoye thấy cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thì vui vẻ lắm, cứ thế ôm cô ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, cô lập tức đẩy anh ta ra, rời khỏi lồng ngực anh ta, đồng thời còn nhìn anh ta
bằng ánh mắt đầy địch ý:
- Cậu đến công ty tôi làm gì? Muốn gì?
Anjoye bày ra vẻ tổn thương:
- Em đã bảo là em sẽ không làm chị tổn thương rồi mà, sao chị còn đề phòng em thế, em đau
lòng đấy.
Nhạc Yên Nhi hiểu rõ tính anh ta, cô không để mình bị đánh lạc hướng.
- Cậu nói hươu nói vượn gì trước mặt đồng nghiệp tôi đấy hả? Tại sao lại tung tin vớ vẩn như
thế?
- Bé cưng Yên Nhi à, cưng giận à?
Thấy Nhạc Yên Nhi nổi giận đùng đùng, Anjoye càng cười tươi như hoa.
Bé cưng Yên Nhi?
Sống tới từng này tuổi Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ bị ai gọi bằng cách sến sẩm thế này, cô nổi
hết cả da gà.
Cô nhíu mày, khó chịu nhìn anh ta:
- Anjoye Dạ, xin cậu phân rõ thân phận của chúng ta, tôi là chị dâu của cậu, cậu hãy tôn trọng
tôi.
- Chị dâu à, chị trách oan em rồi, nếu không tôn trọng chị thì em đã không tìm đến công ty chị
mà lôi chị lên giường để bàn chuyện lý tưởng nhân sinh rồi ấy.
Ít ra bây giờ Nhạc Yên Nhi chưa ly hôn với Dạ Đình Sâm, tiếng gọi chị dâu này vẫn thuộc về cô.
Anjoye lúc nào cũng ăn nói lung tung nên Nhạc Yên Nhi chẳng thèm so đo, cô giận dữ hỏi:
  • Vậy rốt cuộc cậu tìm tôi làm gì?
  • Đến thành phố A lâu thế rồi mà chẳng có ai đưa em đi thăm thú, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ
thấy chị là thích hợp nhất. Chị là chị dâu em còn gì, đưa em đi chơi cũng tính là bổn phận của
chị ha.
Anjoye Dạ nhướn mày, ra vẻ đây là chuyện dĩ nhiên.
Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không muốn dính líu gì với người đàn ông tính cách quái dị này, cô
muốn từ chối, thế nhưng Anjoye chẳng nghe cô nói mà kéo cô vào xe ngay lập tức.
Sức Nhạc Yên Nhi đâu thể bằng Anjoye, cô chỉ có thể tức giận lườm anh ta để trút giận.
Anjoye bị lườm đến khó chịu.
Chẳng biết vì sao, anh ta cảm thấy đôi mắt to của cô như có ma lực vậy, thấy cô đau khổ, anh ta
cũng khó chịu theo, thấy cô rơi lệ, anh ta cũng sẽ đau lòng. Bây giờ, trong mắt cô là giận dữ
không hề che giấu, anh ta lại không kìm được muốn nhận lỗi.
- Chị không phải lo đâu, em chẳng có ý đồ gì khác cả, chỉ muốn mượn thời gian một ngày của
chị để cùng đi dạo thôi mà.
Nhạc Yên Nhi cười lạnh:
- Cậu nghĩ tôi sẽ tin à?
Người trước mắt này toàn nói không giữ lời, đã vậy còn chẳng có bất cứ giới hạn nào, cô đã
được lĩnh giáo rồi.
 
Advertisement
  • Chương 276

Hắn mở hộp giữ ấm ra, trong đôi mắt luôn lạnh nhạt giờ lại có ánh sáng mong đợi.

Nhạc Yên Nhi cầm thìa xúc cháo, gạo trắng được nấu thành cháo mềm, vừa vào miệng đã tan, cảm giác ấm áp khiến người ta cảm thấy cả thể xác và tinh thần cũng ấm lên theo.

Đợi cô ăn xong, Dạ Đình Sâm lập tức chủ động dọn dẹp hộp giữ ấm và bàn.

Thấy hắn bận rộn trước mặt mình, Nhạc Yên Nhi cảm động lên tiếng:

- Anh có nhớ rõ hôm trước chúng ta nói gì không?

Dạ Đình Sâm nghe thế, tim đập thình thịch.

Nói chuyện gì à? Chuyện ly hôn!

Thật ra, hai ngày nay hắn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện đó, cho tới bây giờ Nhạc Yên Nhi đã tỉnh lại, hắn vẫn không biết mình nên mở lời thế nào, vậy nên cứ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại chủ động đề cập tới.

Dạ Đình Sâm biết rõ Nhạc Yên Nhi sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm khi ở lại bên cạnh hắn, việc cô rời khỏi hắn mới là lựa chọn tốt nhất, bản thân hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc đó.

Nhưng khi giờ phút này thực sự đến, nghĩ tới việc cuộc đời mình từ nay về sau sẽ không còn bóng dáng cô nữa, trái tim hắn lại quặn đau không thôi.

Đôi môi mỏng của Dạ Đình Sâm mím lại, hắn khôi phục vẻ lạnh nhạt bạc tình thường lệ, dường như chỉ có làm vậy mới có thể che giấu đi suy nghĩ chân thực trong lòng hắn.

  • Tôi nhớ, dù em quyết định thế nào, tôi cũng đồng ý.
  • Thật à? Nói gì anh cũng đồng ý?
Nhạc Yên Nhi cố ý hỏi.

Trước đó chẳng phải vẫn nói sẽ không đồng ý à? Mới qua mấy ngày mà đã thay đổi rồi ư?

Dạ Đình Sâm hít sâu, chậm rãi đáp:

- Phải, tôi tôn trọng mọi quyết định của em.

Thấy thái độ của hắn như vậy, bản thân Nhạc Yên Nhi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Dạ Đình Sâm thấy cô khó xử thì chủ động nói:

- Sau khi ly hôn, tôi sẽ cho em một khoản tiền, giúp em đầu tư một vài khoản, mỗi tháng em có thể rút lãi, cái đó coi như phí chu cấp của tôi, về sau em sẽ không phải lo lắng về chi phí sinh hoạt. Nhà trọ cũ thì đừng ở nữa, tôi còn vài căn hộ đang thi công trong thành phố A, đến khi đó cứ để Trần Lạc đưa em đi chọn một căn, em muốn ở cùng Dư San San cũng được, như thế an toàn hơn.

Nói đến đây, thanh âm dần nghèn nghẹn như rất khó tiếp tục:

- Tôi... sẽ không xuất hiện trong cuộc đời em nữa, em có thể trở về với cuộc sống bình an trước kia, nhưng nếu em gặp bất cứ phiền phức nào, cứ nói cho tôi biết.

Chẳng ai biết khi hắn nói những lời như đã suy xét cẩn thận trước sau, lại rõ ràng không vấp váp ấy, thực chất trái tim hắn đã đau tới mức nghẹn ngào, khó mà thở nồi.

Hắn tham lam ngắm nhìn khuôn mặt Nhạc Yên Nhi, dùng ánh mắt vuốt ve từng chút một, bởi vì hắn biết mình chẳng có bao nhiêu cơ hội để được quang minh chính đại ngắm cô nữa rồi.

Trước mắt chính là người con gái hắn dành trọn tình cảm cả đời, nhưng hắn nhất định phải buông tay.

Dạ Đình Sâm nói xong, phòng bệnh hoàn toàn rơi vào yên lặng.

Nhạc Yên Nhi cúi đầu, hắn không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cô.

Trong sự yên lặng này, trái tim Dạ Đình Sâm dần dần nguội lạnh.

Bởi vì cô không nói gì, vậy nên hắn càng bị đả kích mạnh mẽ sao?

Dạ Đình Sâm khôi phục bộ dáng ‘người sống chớ gần’ của mình, miễn cưỡng dằn đau đớn nội tâm xuống, thản nhiên nói:

- Tôi hiểu rõ ý em rồi, xin lỗi đã làm em khó xử.

Nói xong, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Chẳng ngờ chỉ một giây sau, bàn tay nhỏ bé mềm mại liền kéo hắn lại.

Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu, chẳng biết cô đã rơi lệ từ khi nào.

Khi nãy, Nhạc Yên Nhi luôn cúi đầu không lên tiếng bởi lẽ cô muốn kìm nén lại nước mắt của mình, thế nhưng cô thực sự không nhịn được.

Cho tới giờ phút này, cô mới thực sự hiểu được người đàn ông kia yêu mình đến nhường nào.

- Vì sao anh luôn thích quyết định thay người khác như thế? Em đã nói gì đâu mà anh lại định đi rồi?

Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mặt nhạt nhòa trông hệt như đóa bách hợp ướt sương mai khiến người nhìn đau lòng.

Dạ Đình Sâm sợ nhất là khi cô khóc, hắn vội vàng ngồi xuống, nhẹ nhàng dỗ dành:

- Đừng khóc, đừng khóc, em muốn nói gì, tôi đang nghe đây.

Hắn vươn bàn tay to lớn, nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt trên lông mi của Nhạc Yên Nhi, động tác hắn cẩn thận từng li từng tí, vô cùng dịu dàng như đang che chở bảo bối quý giá nhất thế gian.

Rõ ràng hắn là người lạnh lùng nhất, nhạt nhẽo nhất mà Nhạc Yên Nhi từng gặp, thế nhưng hắn lại luôn có lúc khiến người ta tan chảy thế này.

Một người đàn ông có một không hai như thế, cô ra đi sao đành?

Nhạc Yên Nhi hít sâu, cô nhìn thẳng vào mắt Dạ Đình Sâm, vô cùng nghiêm túc nói ra từng chữ:

- Dạ Đình Sâm, em không muốn ly hôn, em muốn chúng ta bên nhau, bên nhau lâu thật lâu!

Dạ Đình Sâm nhìn cô, con ngươi hắn co lại như đang không tin vào những gì mình nghe được.

Biểu cảm ngu ngơ thế này rất hiếm khi xuất hiện ở hắn.

Thế nhưng Dạ Đình Sâm vẫn cố nén cảm xúc muốn ôm chặt lấy Nhạc Yên Nhi, giọng hắn khàn khàn, run run nói:

- Em đã biết chuyện của Mạnh Y Bạch năm đó rồi, nếu em ở lại bên cạnh tôi...

Cô ngắt lời hắn:

- Em biết, Bạch Kính Thần và Nghiêm lão đã kể rõ cho em rồi, việc em ở bên cạnh anh là rất nguy hiểm, thậm chí tính mạng cũng không được bảo đảm.

Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày:

- Thế mà em còn...

Cô lại ngắt lời hắn lần nữa.

Thế nhưng lần này, cô dùng một nụ hôn.

Cô chủ động ôm lấy cổ Dạ Đình Sâm, dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình, bắt chước cách hắn vẫn hôn mình.

Nụ hôn của cô ngây ngô vụng về nhưng lại mang đến chấn động từ sâu thẳm tâm hồn cho Dạ Đình Sâm.

Dù sao đi nữa, đàn ông luôn là động vật có bản năng săn mồi, hắn mong chóng đảo ngược vị thế, chủ động cuốn lấy lưỡi Nhạc Yên Nhi.

Lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi cảm thấy một nụ hôn lại có thể khiến trái tim rung động đến nhường này.

Một lúc lâu sau, họ mới rời nhau ra.

Nhạc Yên Nhi bị hôn tới mức thở không ra hơi, gương mặt cũng đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, đôi mắt to giờ đã ngập nước, trông cô càng quyến rũ hơn.

Dạ Đình Sâm ngắm cô thật lâu, trong mắt hắn tràn ngập dịu dàng chết người.

- Em đã nghĩ kỹ chưa? Em có biết ở bên tôi thì em sẽ phải đối mặt với những chuyện gì không?

Nhạc Yên Nhi gật đầu kiên quyết:

  • Em đã nghĩ kỹ rồi, bất kể là nguy hiểm thế nào em cũng không sợ, em nguyện đối mặt. Còn bạn gái cũ của anh, bất kể là Mạnh Y Bạch hay Đỗ Hồng Tuyết, em cũng không để ý, em chỉ hy vọng sau này anh có thể thẳng thắn với em, lúc nào cũng phải nhớ rằng chúng ta là người một nhà.
  • Được.
Dạ Đình Sâm lập tức đồng ý.

Lần đầu tiên trong đời mình, hắn cảm thấy đôi mắt cay cay.

  • Về sau chuyện lớn trong nhà thì anh quyết, còn việc nhỏ là em, chuyện gì là chuyện lớn cũng do em quyết luôn, anh có ý kiến gì không?
  • Không.
  • Anh không thể gặp riêng Đỗ Hồng Tuyết, chuyện giữa anh và cô ta em sẽ tham gia từ đầu tới cuối để anh không trêu hoa ghẹo nguyệt được nữa, chỉ có thể thuộc về mình em, anh hiểu chưa?
  • Đã hiểu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom