• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi nuốt nước miếng, cô cảm thấy mình y hệt như ‘bà Lưu vào nhà quan lớn’ vậy,
chẳng biết nên nhìn vào đâu, cô thực sự chưa bao giờ ở vào hoàn cảnh thế này nên không biết
phải làm thế nào mới không làm cho Dạ Đình Sâm mất mặt.
Nhưng hắn chỉ mỉm cười nhìn cô, có vẻ rất hài lòng với sự khiếp sợ này.
Dù sao đi nữa hắn cũng muốn đem đến cho cô mọi điều tốt nhất để bù đắp những mất mát
trong quá khứ.
Cũng may nhân viên cửa hàng đều vô cùng chuyên nghiệp, không chờ Nhạc Yên Nhi mở miệng,
họ đã chủ động lấy ra một bộ lễ phục, mỉm cười với cô:
- Phu nhân, đây là lễ phục mới được vận chuyển bằng đường không từ Italia về, thiết kế bởi nhà
thiết kế JK, may thủ công, cô có muốn thử không?
Nhạc Yên Nhi không thể dùng lời để miêu tả về chiếc váy này.
Nó là một chiếc váy hai dây, bên trên được đính vô số kim cương, đặt dưới ánh sáng đèn trông
càng lấp lánh đến chói mắt.
Trước đây, Nhạc Yên Nhi luôn cảm thấy phụ nữ yêu kim cương thật nông cạn, thế nhưng bây
giờ cô đã hiểu được loại nông cạn này.
Bởi vì kim cương quá đẹp!
Đẹp như giấc mộng mà mỗi cô gái đều mơ tới.
Làm sao Nhạc Yên Nhi có thể từ chối một chiếc váy thế này được?
Trong phòng thay đồ, cô phải tốn rất nhiều thời gian, cẩn thận từng ly từng tí mới có thể thay
xong chiếc váy này, bởi lẽ cô sợ làm rơi dù chỉ một viên kim cương.
Cho tới khi Nhạc Yên Nhi đi ra, Dạ Đình Sâm đang quay lưng lại phía cô gọi điện thoại.
Nhân viên chen chúc bước tới hệt như tinh tú vây quanh mặt trăng, họ thốt lên những lời ca
ngợi từ tận đáy lòng:
  • Phu nhân đẹp quá, chiếc váy này rất phù hợp với cô đó.
  • Đúng vậy, da phu nhân trắng quá, chỉ có làn da trắng như vậy mới có thể nổi bật khi mặc
chiếc váy này thôi.
- Chủ tịch thật tốt với phu nhân, còn tự đi chọn cùng cô nữa!
Nhạc Yên Nhi được họ ca ngợi tới mức ngượng ngùng, cô thật mong chờ Dạ Đình Sâm tới nhìn.
Hắn vừa tới, tất cả nhân viên đều lui sang hai bên, Nhạc Yên Nhi thẹn thùng nhìn hắn, chờ một
câu đánh giá.
Dạ Đình Sâm thấy cô mặc bộ lễ phục này cũng phải mở to hai mắt, sau đó, hắn nhận xét:
- Em mặc cái gì đấy? Xấu chết đi được, cởi ra!
Xấu?!
Nhạc Yên Nhi soi gương.
- Xấu đâu...
Cuối cùng là thẩm mỹ của cô có vấn đề hay thẩm mỹ của hắn có vấn đề?
Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, mặt nghiêm trọng:
- Cổ áo thấp thế kia, lại còn hai dây nữa, thế thì che được cái gì hả?
Dáng mình đẹp thế này chẳng phải để khoe à?
Dạ Đình Sâm lớn lên ở Anh quốc mà lại trở nên cổ hủ như thế từ lúc nào vậy?
Nhạc Yên Nhi chuyển ánh mắt xin trợ giúp về phía Trần Lạc, cậu ta vội lùi lại một bước rồi nhún
vai tỏ vẻ bản thân mình cũng khó bảo đảm, không rảnh quan tâm chuyện khác, xin thiếu phu
nhân tự bảo trọng.
- Đi thay đi.
Giọng Dạ Đình Sâm rất cương quyết.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi, thấy hắn quá cứng rắn, cô chỉ đành ngoan ngoãn bước vào phòng thay
đồ.
Dù sao cô cũng nghĩ rằng ở đây có rất nhiều lễ phục, cùng lắm thì đổi bộ khác thôi.
Nhân viên mau chóng lấy ra một bộ, Nhạc Yên Nhi thay xong, đi ra.
- Ngắn quá.
Đôi mày kiếm của Dạ Đình Sâm lại cau, lạnh lùng quát.
Váy ngắn như thế kia, còn không che nổi đầu gối nữa, ai thiết kế thế?
Một bộ khác.
- Không được lộ vai.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm lại khó coi hơn, giọng nói như vừa được vớt ra khỏi biển băng, rất cáu gắt
và giận dữ.
Áo hở vai trễ ngực làm gì, sợ người ta không biết xương quai xanh em đẹp à?
Lại một bộ khác.
- Cũng không được lộ lưng.
Sắc mặt hắn hoàn toàn tối sầm, giọng lại trầm xuống.
Cả một tấm lưng trắng như tuyết khiến người ta hoa cả mắt, hắn vừa nghĩ đến chuyện có tên
đàn ông khác nhìn thấy nó là chỉ hận không thể khoét mắt họ ra.
Nhạc Yên Nhi thay tầm mười bộ lễ phục nhưng Dạ Đình Sâm không ưng bất cứ một bộ nào, chỉ
hơi hở là hắn đã bắt cô đổi rồi.
Nhạc Yên Nhi sắp phát điên, sao trước giờ mình không biết Dạ Đình Sâm lắm chuyện thế cơ
chứ?
Làm ơn đi, đây là lễ phục đó, mục đích của nó là thể hiện được vẻ đẹp thân thể của nữ giới mà?
Cho tới khi đổi thêm một bộ nữa, Dạ Đình Sâm vẫn còn bất mãn, Nhạc Yên Nhi không nhịn
được nói với nhân viên:
  • Các cô lấy cho tôi tấm màn cửa trong tiệm ra đi, để tôi quấn luôn là được!
  • Chuyện này...
Nhân viên khó xử nhìn Dạ Đình Sâm.
- Trong tiệm của mấy người chỉ có mấy bộ quần áo xấu xí thế thôi à?
Dạ Đình Sâm cũng tức giận nói với quản lý.
Quản lý khó xử, đúng là cuống đến phát khóc.
Hai vợ chồng này cãi nhau, làm sao quản lý dám chen vào.
Vậy nên chỉ có thể thận trọng nói:
- Chủ tịch, trong tiệm đều là lễ phục số lượng giới hạn đến từ các nhãn hiệu lớn, đây là mốt của
năm nay ạ.
Mùa hè năm nay, các nhãn hiệu lớn chủ yếu đi theo hướng gợi cảm và mát mẻ, việc Dạ Đình
Sâm không cho lộ một tí da thịt nào quả là quá bảo thủ, lễ phục như thế biết tìm đâu ra.
Dạ Đình Sâm híp mắt, nói:
- Hôm trước Albert vừa mới tổ chức một buổi giới thiệu trang phục cho quý mới ở thành phố A
phải không?
Quản lý không biết hắn có ý gì, chỉ đành gật đầu:
  • Đúng vậy ạ.
  • Gọi ông ấy tới đây tự may cho cô ấy một bộ đi, không được lộ ngực lộ vai lộ lưng, nhất định
phải dài quá đầu gối, không được dùng vật liệu quá mỏng.
Quản lý bị mệnh lệnh này làm cho nghẹn họng, thử tưởng tượng một bộ đồ được thiết kế theo
ý của Dạ Đình Sâm mà xem, chẳng khác gì quấn một tấm rèm cửa cả.
Cô quản lý muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng vẫn không dám lên tiếng, vội vàng sai nhân viên đi
gọi điện.
Lời quản lý không dám nói thì Nhạc Yên Nhi dám, cô trợn mắt nhìn Dạ Đình Sâm:
- Anh điên à, kể cả anh có tiền đi nữa cũng không giày vò người khác thế được, thiết kế lễ phục
đâu có giống thiết kế những thứ khác, anh bảo người ta thiết kế là người ta phải làm à? Lại còn
Albert nữa, đó chẳng phải là nhà thiết kế hàng đầu của Valentino à? Làm sao có thể gọi đến là
đến được?
Rõ ràng là Dạ Đình Sâm hiểu lầm ý cô, hắn cau mày nhìn Nhạc Yên Nhi chằm chằm.
  • Em muốn mặc những bộ lễ phục hở hang kia thế cơ à?
  • Mấy chiếc váy đó rất đẹp, sao lại không muốn mặc?
  • Hở ngực lộ lưng là đẹp?
Nhạc Yên Nhi chán nản:
- Đây rõ ràng là thẩm mỹ của trai thẳng, chỉ thấy lộ da thịt chứ không thèm nhìn váy thiết kế
đẹp hay không à?
Mệt cho Nhạc Yên Nhi trước đây còn thấy Dạ Đình Sâm là gay, bây giờ cô hiểu rồi, hắn tuyệt
không phải gay, mà hoàn toàn là một tên "TRAI THẲNG"!
Ánh mắt sáng rực của Dạ Đình Sâm nhìn thẳng cô:
- Người khác lộ da thịt tôi không quan tâm. Nhưng tôi không chịu được việc người đàn ông
khác sẽ mơ ước tới thân thể em.
Một câu nói đã dập tắt hoàn toàn ngọn lửa vừa mới nhen lên của Nhạc Yên Nhi.
Cô cảm thấy mình đúng kém cỏi, chẳng hiểu sao chỉ một câu của Dạ Đình Sâm như thế mà
mình lại cảm thấy ấm lòng.
- Vậy... Vậy cứ theo yêu cầu của anh đi nữa, chiếc váy thiết kế ra cũng xấu, chẳng lẽ anh muốn
em khiến anh xấu hổ trong bữa tiệc à? Đây là lần đầu tiên em dùng thân phận bà Dạ để xuất
hiện trước giới thượng lưu đấy.
Nhạc Yên Nhi chu môi nói, ngữ khí đã mềm mỏng hơn nhiều, hệt như đang làm nũng với Dạ
Đình Sâm vậy.
 
Advertisement
  • Chương 263

Đôi mắt tràn ngập nguy hiểm của Dạ Đình Sâm nheo lại, hắn gằn từng chữ:
  • Em nói gì?
  • Tôi nói là ly hôn! Nghe chưa? Ly hôn!
Nhạc Yên Nhi dùng hết sức để hét lên, trong giây phút lạc giọng, nước mắt cô cũng tuôn dài.

Vừa dứt lời, nụ hôn nóng bỏng và bá đạo của Dạ Đình Sâm lập tức ập tới, hơi thở của cô trở nên hỗn loạn, đồng thời cũng bị bắt ép hòa vào với hương vị chỉ thuộc về hắn.

Cô sửng sốt một giây rồi lập tức phản ứng lại, cố sức giãy giụa.

Nhưng ngực hắn như tường đồng vách sắt, cô không tài nào thoát ra được.

Nhạc Yên Nhi vừa tức vừa cuống, cuối cùng, cô bất đắc dĩ cắn mạnh vào đầu lưỡi nóng hổi kia.

Ngay lập tức, mùi tanh đặc trưng của máu tràn ngập khoang miệng, Nhạc Yên Nhi cảm nhận được đầu lưỡi kia đã cuộn lại vì đau đớn, cô nghĩ rằng hắn sẽ lập tức thả ra, nhưng chẳng ngờ hắn chỉ dừng trong tích tắc rồi lại tiếp tục cuốn lấy cô.

Nụ hôn này như đã trút ra mọi tình cảm của Dạ Đình Sâm, nó mang theo xâm lược và chiếm hữu.

Cô không mở mắt vì chẳng dám nhìn, thế nhưng nước mắt vẫn cứ chảy dọc khuôn mặt, không thể kiềm chế.

Một lúc lâu sau, Dạ Đình Sâm mới buông lỏng cơ thể cô, thấy bờ môi sưng đỏ của cô, trong mắt hắn lộ vẻ thương tiếc.

Trên gò má Nhạc Yên Nhi còn nước mắt chưa khô, điều này khiến tâm tình của Dạ Đình Sâm rối bời, hắn nhìn thật kỹ khuôn mặt đã trắng bệch kia, lòng đau nhói.

Thấy cô khổ sở tim hắn cũng đau đến nghẹt thở.

- Về nhà với tôi.

Hiểu lầm của Nhạc Yên Nhi chưa giải quyết, hắn cũng chẳng có tâm trạng tiệc tùng gì nữa.

Cô mở mắt, quật cường nhìn hắn:

- Tôi không muốn về.

Trong lòng cô giờ là một mớ bòng bong, cô chưa chuẩn bị tinh thần để ở riêng với hắn.

Hành động của Dạ Đình Sâm dịu dàng hẳn, hắn bế bổng Nhạc Yên Nhi lên khiến cô giật mình.

Đang muốn giãy giụa, cô nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Tôi có vô số cách để đưa em về, em muốn thử không? À, phải rồi, hắn là ai? Là chủ tịch của LN, là người một tay che trời, làm mưa làm gió ở thành phố A này, làm sao hắn có thể để một diễn viên nhỏ bé như cô trong mắt được.

Mối quan hệ của hai người đã không bình đẳng ngay từ lúc bắt đầu.

Nhạc Yên Nhi cười châm chọc, chẳng biết là châm chọc Dạ Đình Sâm hay châm chọc bản thân ngây thơ và ngu xuẩn nữa.

Cô rơi vào trạng thái bình tĩnh như chết, cơn giận trong lòng không thể nào đè nén nổi, chỉ đành nhắm mắt, không nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ kia, cũng không cảm nhận hơi thở của hắn, cô hệt như một chú rùa đen bị thương, co ro vào chiếc mai của mình, thậm chí là đóng chặt mọi giác quan.

Dạ Đình Sâm đau lòng đến không chịu nổi, hắn mím chặt môi, bế cô lên xe.

Hai người im lặng suốt một đường, cho tới tận khi về tới biệt thự Hoàng Đình.

Dạ Đình Sâm bế Nhạc Yên Nhi về phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Nhạc Yên Nhi vẫn nhắm mắt giống như một sự phản đối không lời.

Hắn nhìn cô, cảm thấy bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên hắn không biết phải đối xử với một người thế nào, bởi lẽ người này quá quý giá, dường như hắn làm thế nào cũng không đúng.

Hắn mấp máy môi, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ của Nhạc Yên Nhi hồi lâu rồi mới lên tiếng:

- Lát nữa tôi sẽ quay lại, rồi chúng ta bình tĩnh nói chuyện một lát.

Ngay sau đó, Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này cô mới có dũng khí mở mắt.

Con ngươi luôn sáng trong bây giờ đã mất đi thần thái.

Nhạc Yên Nhi tẩy trang sạch sẽ, cởi bộ lễ phục lộng lẫy ra, cô tắm rửa rồi mặc quần áo của mình vào.

Cô nhìn mình trong gương, cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Lúc chiều, cô là bà Dạ ăn vận lộng lẫy, lòng tràn đầy hồi hộp vui sướng, thế nhưng đến tối, cô lại trở về là Nhạc Yên Nhi không nơi nương tựa.

Nhớ lại sinh hoạt xa xỉ trong thời gian này, đó là điều mà trước kia cô không bao giờ dám nghĩ tới, hệt như một giấc mộng vậy.

Cô như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, trải qua thế giới không thuộc về mình, bây giờ hẳn đã đến lúc trở về với thực tại rồi.

Nhạc Yên Nhi than nhẹ, lòng đã quyết.

Cô muốn ly hôn.

Cô không có can đảm để bình tĩnh nói chuyện với Dạ Đình Sâm, cũng không muốn biết quá khứ của hắn với những người phụ nữ khác, ký ức trong mấy tháng vừa qua thật đẹp, thế nhưng tất cả đều không thuộc về cô.

Nếu lòng Dạ Đình Sâm còn vương vấn hình bóng người phụ nữ khác, vậy thì tình yêu này cô không cần.

Đây là kiêu ngạo của Nhạc Yên Nhi.

Cô ra khỏi phòng ngủ, hy vọng rằng khi quyền chủ động nằm trong tay mình thì khi ra đi cũng còn có thể kiêu ngạo.

Cửa thư phòng khép hờ, Dạ Đình Sâm đang ở bên trong.

Cô muốn gõ cửa nhưng không ngờ lại nghe được tiếng hắn đang nói chuyện điện thoại truyền ra, thậm chí còn nhắc tới ‘Đỗ Hồng Tuyết’, Nhạc Yên Nhi cứng người, tay dừng giữa không trung, trông có vẻ vô cùng nực cười.

- Về sau cậu cứ theo sát cô Đỗ, không được rời một bước, đảm bảo an toàn cho cô ta.

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe được sự thật tàn nhẫn này, tim Nhạc Yên Nhi lại vỡ vụn thêm một lần nữa.

Đỗ Hồng Tuyết chỉ giống Mạnh Y Bạch vài phần chứ không phải là cô ấy vậy mà hắn đã quan tâm như thế, nếu thực sự Mạnh Y Bạch chưa chết thì lòng hắn nào còn chỗ cho Nhạc Yên Nhi cô đây? Dù cho người kia đã chết, nhưng cạnh tranh với một người chết, cô mãi mãi không thể thắng.

Cô hít sâu, liên tục tự nhủ với bản thân rằng mình hết hy vọng rồi.

Cuối cùng bình tâm lại cô mới chuẩn bị gõ cửa, chẳng ngờ lần này cửa đã mở ra từ bên trong, Dạ Đình Sâm đối mặt với cô.

Không khí trở nên đông cứng.

- Tôi không cố ý nghe lén anh, tôi có chuyện cần nói với anh.

Nhạc Yên Nhi nói trước.

Dạ Đình Sâm vẫn bình tĩnh, ánh mắt vẫn sâu đến đáng sợ khiến người ta nhìn không thấu cảm xúc bên trong.

Hắn khẽ nghiêng người, ra hiệu để cô đi vào.

Nhạc Yên Nhi vào thư phòng liền nghe hắn hỏi:

- Em muốn nói chuyện gì? Nhạc Yên Nhi hít sâu, quả quyết:

- Nói chuyện ly hôn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom