Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi bất mãn bĩu môi.
Cô đâu biết hiện giờ Dạ Đình Sâm đang bị hành hạ đến mức nào, chỉ biết bàn tay lạnh như
băng đá của hắn khiến cô rất khó chịu.
Hắn chỉ đành phải cố gắng tập trung vào khóa kéo, cẩn thận gỡ từng sợi tóc của cô ra.
Tóc của cô không khác gì loại tơ lụa tốt nhất, hắn không đành lòng làm đứt bất kỳ sợi nào.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy hắn rề rà quá thể, bèn thúc giục:
  • Chưa xong nữa à?
  • Xong rồi.
Trong lúc hắn nói, một tiếng roẹt đồng thời vang lên, cuối cùng khóa cũng được kéo lên hết.
Nhạc Yên Nhi thở phào, rốt cuộc cô cũng có thể quay người lại rồi.
Vừa xoay sang cô liền trông thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Dạ Đình Sâm.
Cô chưa từng thấy ai có đôi mắt giống hắn, vừa sâu như màn đêm lại vừa đen tuyền đến mức
khiến người ta cảm thấy hoảng hốt, hầu như không dám nhìn thẳng.
Nhưng lúc này trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa cảm xúc mà cô quen thuộc…
Nhạc Yên Nhi hết hồn, vôi vàng giơ tay lên định đẩy Dạ Đình Sâm ra để bỏ chạy.
Nhưng khi cô vừa đưa tay lên đã bị hắn nắm lấy.
- Nếu chỗ này không phải phòng làm việc của Albert thì tôi đã muốn em ngay tại đây rồi.
Dạ Đình Sâm híp mắt lại đầy nguy hiểm.
Trời ơi! Sao đang ở ngoài mà hắn cũng không đứng đắn thế này!
Nhạc Yên Nhi lập tức đỏ bừng mặt, cô không dám nhìn vào mắt hắn nữa mà đẩy nhẹ hắn rồi
chạy thẳng ra khỏi phòng thay đồ.
Tuy bị bỏ lại một mình nhưng Dạ Đình Sâm cũng không tức giận, chỉ khẽ nhếch môi cười.
Đến khi bước vào tầm mắt của mọi người, Nhạc Yên Nhi mới cảm thấy an tâm.
Không phải làm quá, nhưng chồng cô thực sự là người không thể đánh giá qua vẻ ngoài, nhìn
thì lạnh lùng cấm dục nhưng thực chất ở trên giường lại không biết thỏa mãn như mãnh thú.
Sau cái lần ở trên xe ấy, độ cảnh giác của cô với Dạ Đình Sâm đã nâng lên đến một trăm hai
mươi phần trăm.
Albert đợi bên ngoài, khi thấy Nhạc Yên Nhi bước ra, ánh mắt ông lập tức sáng bừng lên.
- Ôi! Bà Dạ, cô đẹp quá! Quả thực là kiệt tác của Thượng đế! Bộ lễ phục này đúng là được tạo ra
vì cô!
Nhạc Yên Nhi biết đàn ông Pháp rất khéo miệng, nhưng cô không ngờ một nhà thiết kế có
tiếng như ông mà khi khen người khác cũng thoải mái thế này, chỉ có thể ngượng ngùng mỉm
cười.
Albert kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng lên, ông đích thân dẫn Nhạc Yên Nhi tới trước
gương.
Cô nhìn mình trong gương, chiếc váy màu trắng ôm sát từ vai đến eo, làm tôn lên vòng eo và
bờ vai mảnh khảnh, khoe trọn đường cong tuyệt đẹp của cô. Những họa tiết trên váy đều được
thêu tay bằng một loại chỉ được chế tạo đặc biệt, lấp lánh dưới ánh đèn, mỗi một chi tiết đều
khiến người ta vừa kinh ngạc vừa yêu thích, tinh xảo đến mức ai thấy cũng phải ngợi khen.
Hơn nữa, chiếc váy này còn rất phù hợp với yêu cầu của Dạ Đình Sâm, kiểu dáng kín đáo, vừa
thanh nhã vừa cổ điển, cổ áo nho nhỏ hình chữ V để lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, đồng thời
làm cho cổ cô trông thon dài hơn hẳn.
- Còn thiếu một sợi dây chuyền.
Người vừa lên tiếng là Dạ Đình Sâm, hắn vừa ra khỏi phòng thay đồ đã đi thẳng đến chỗ cô.
Qua tấm gương, Nhạc Yên Nhi thấy hắn chậm rãi bước đến từ đằng sau, đôi mắt dán chặt vào
hình ảnh phản chiếu của mình. Cô nhỏ giọng hỏi:
  • Anh thấy bộ này thế nào?
  • Không tệ lắm, có điều chỗ cổ hơi đơn điệu.
Tuy chỉ là một lời nhận xét rất bình thường, nhưng đây chính là bộ váy duy nhất được hắn
thông qua.
Quản lý là kẻ sành sỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, vừa nghe thấy hắn nói vậy thì lập tức kêu
người xuống dưới mang hộp trang sức lên.
Nhân viên vội vàng bê vài hộp thật to lên lầu, trong đó chứa đủ loại trang sức quý giá với mọi
kiểu dáng.
Nhạc Yên Nhi bị những thứ này làm cho hoa mắt, cô nhìn Dạ Đình Sâm như xin giúp đỡ, hy
vọng hắn có thể chọn một sợi dây chuyền cho mình.
Hắn nhìn lướt qua một lượt, chọn một sợi bằng bạc, mặt dây ngọc bích có hình giọt nước được
bọc viền bạc xung quanh, kiểu dáng đơn giản mà tao nhã, rất hợp với bộ váy của cô.
Hắn đi đến sau lưng Nhạc Yên Nhi, tự tay đeo dây chuyền cho cô.
Được sợi dây chuyền này tô điểm thêm, bộ lễ phục vốn chỉ khoảng chín điểm lập tức trở nên
hoàn hảo.
Nhạc Yên Nhi ngước lên, nhìn hình ảnh xa lạ trong gương bỗng dưng lại thấy phiền muộn.
Sợi dây này khiến cô chợt nhớ đến di vật của mẹ vẫn nằm trong tay Lâm Đông Lục, không biết
bao giờ mới lấy lại được.
Cô thấy mình thật bất hiếu, mẹ chỉ để lại cho cô một món đồ duy nhất, vậy mà cô cũng không
giữ được.
Dạ Đình Sâm đứng gần đó nên nhạy cảm nhận ra vẻ mất mát trong mắt cô thế nhưng hắn chỉ
mím môi im lặng.
Hắn đã lấy lại được sợi dây chuyền ấy nhưng chưa định nói cho cô biết.
Cô vợ nhỏ này của hắn vẫn còn cất giấu rất nhiều bí mật mà hắn chưa giải được, hắn có cảm
giác sợi dây đó chính là cơ hội giúp mình hiểu rõ cô hơn.
- Đẹp quá, hai người đứng cùng nhau thật sự rất đẹp đôi, giống như được trời đất tạo nên vậy.
Adam với Eva cũng chỉ đến thế là cùng!
Albert cất tiếng phá tan sự yên tĩnh trong phòng.
Người phương Tây tin vào Kinh Thánh, được họ so sánh với Adam và Eva chính là khen ngợi lớn
nhất.
Nhạc Yên Nhi ngượng ngùng mỉm cười:
  • Cám ơn ngài Albert, bộ lễ phục này đẹp lắm, đây là bộ đẹp nhất mà tôi từng mặc đấy.
  • Bộ đồ này được một người xinh đẹp như cô mặc là vinh hạnh của tôi.
Albert trịnh trọng đáp lời.
Dạ Đình Sâm cầm tay cô rồi đưa lên môi hôn nhẹ một cái.
  • Không, nó sẽ không phải là bộ lễ phục đẹp nhất mà em mặc.
  • Sao ạ?
Cô nghi hoặc ngước nhìn hắn.
Dạ Đình Sâm lẳng lặng nhìn cô bằng đôi mắt sâu tựa biển, trong đó chất chứa không biết bao
nhiêu tình cảm nồng nàn.
- Bộ lễ phục đẹp nhất em sẽ mặc trong ngày cưới của chúng ta.
Ngày cưới…
Nhạc Yên Nhi tưởng tượng một chút rồi lập tức cự tuyệt theo bản năng:
- Nhưng mà…
Cô có rất nhiều lý do, chẳng hạn như tính chất công việc, hay sự nghiệp của cô đang trên đà
phát triển, hoặc là cô còn chưa chuẩn bị tâm lý…
Nhưng cô còn chưa mở lời, Dạ Đình Sâm dường như đã biết rõ toàn bộ những cái cớ ấy.
- Tôi không có ý thúc giục em, chúng ta sẽ không cưới ngay mà tôi sẽ cho em đủ thời gian để
chuẩn bị tâm lý. Khi ấy, tôi sẽ cho em một hôn lễ long trọng nhất.
Lòng cô lập tức ấm dào dạt.
Người đàn ông này quả thực đã yêu cô bằng cả tấm lòng, luôn để ý xem cô cần những gì và
cho cô những thứ tốt nhất.
Cô không nhịn được, vươn tay ra chủ động ôm hắn.
- Dạ Đình Sâm, em đang rất hạnh phúc…
Hắn nhẹ nhàng ôm cô, để cho cô tựa vào ngực mình.
- Tôi sẽ làm em hạnh phúc hơn nữa.
Nhạc Yên Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, cô tin hắn.
Nhưng ở nơi nào đó trong lòng cô dâng lên dự cảm bất an.
Sắp có chuyện gì xảy ra chăng?
 
Advertisement
  • Chương 265

Dù không hào hứng, Nhạc Yên Nhi vẫn lên tinh thần, hỏi:
  • Tin tốt gì thế?
  • Vai Vinh thân vương trong Hoàng Triều Vãn Ca đã xác định được diễn viên rồi.
Nhân vật Vinh thân vương không có quá nhiều cảnh quay, thế nhưng đây là vai diễn cặp với vai Tô Mộc của Nhạc Yên Nhi, vậy nên việc chọn diễn viên cho vai này cũng rất quan trọng với cô.

- Là ai thế? Danny tỏ vẻ rất vui:

- Chả biết cô chó ngáp phải ruồi thế nào chứ, chắc là tình trường thất bại, sự nghiệp thăng hoa thật, Giang Sở Thù nhận vai Vinh thân vương đấy! Nghe thấy tên này, Nhạc Yên Nhi ngẩn ra:

- Giang Sở Thù á? Tại sao anh ta lại nhận vai này? Tuy nói Hoàng Triều Vãn Ca là một dự án lớn nhưng dù sao đây cũng là bộ phim chủ yếu tập trung vào tuyến nhân vật nữ, cảnh diễn của nam không nhiều, ngay cả vai nam chính là hoàng đế cũng chỉ có thể coi là nhân vật phụ, Vinh thân vương là nam phụ thứ hai, cảnh diễn càng ít hơn.

Giang Sở Thù đang là tiểu thịt tươi hot nhất hiện nay, đừng nói vai Vinh thân vương, coi như mời anh ta đóng vai nam chính đi nữa cũng chưa chắc đã xứng tầm.

Nhạc Yên Nhi đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc mình chạm mặt anh ta ở sảnh chính Tinh Huy, nếu anh ta vì cô nên mới nhận vai này, vậy cô cần phải suy xét về mục đích đằng sau hành động này kỹ càng.

- Nghe nói khi vừa vào nghề Giang Sở Thù có một món nợ ân tình với Cốc Nguyên Minh, lần này cậu ta diễn Vinh thân vương cũng coi như để tạo thế giúp ông ấy thôi.

Cô cũng biết với độ hot của Giang Sở Thù thì chỉ cần mời cậu ta đóng vài tập là đủ cho phim bật lên rồi.

Ra là vì đạo diễn Cốc.

Nhạc Yên Nhi yên tâm hơn.

Danny lại tiếp tục:

- Cô chó ngáp phải ruồi thật ấy, ngay cả ông trời cũng giúp cô, chờ tin tức Giang Sở Thù diễn Vinh thân vương được công bố, bộ phim này sẽ nóng bỏng tay cho xem.

Nụ cười của Nhạc Yên Nhi mang theo vẻ chua chát:

- Anh nói rồi còn gì, tình trường thất bại, sự nghiệp thăng hoa.

Ra khỏi văn phòng Danny, xuống đại sảnh, cô bé lễ tân liền nói với Nhạc Yên Nhi:

- Chị Yên Nhi ơi, có người đang chờ chị kìa.

Tim cô đập thịch một cái, lập tức nghĩ rằng có phải Dạ Đình Sâm không.

- Đúng là làm người khác phải chờ lâu quá.

Một giọng nói trêu tức vang lên từ phía cửa.

Nghe thế, Nhạc Yên Nhi nhìn về cửa chính, cô thấy một người đàn ông mặc áo len ngắn màu xám đang nở một nụ cười trông rất trẻ con, ánh mắt trêu tức.

Nụ cười của anh ta còn đẹp hơn con gái, thế nhưng không hề có vẻ ẻo lả, nụ cười ấy trung hòa với khí chất dương cương của bản thân người này làm anh ta càng thêm quyến rũ, khiến người người nghiêng ngả.

Nhạc Yên Nhi nhíu chặt mày.

Là Anjoye Dạ, vì sao cậu ta ở đây? Cô bé lễ tân hỏi:

- Chị Yên Nhi, đây là ngôi sao nào mà em lại chưa từng gặp? Hay là...

bạn trai chị? Bề ngoài của Anjoye thức sự quá xuất sắc khiến cô bé lễ tân cho rằng anh ta cũng là người trong giới, thế nhưng thấy ánh mắt người này nhìn Nhạc Yên Nhi, cô bé lại bắt đầu suy đoán về quan hệ của hai người họ.

Dường như rất hài lòng với cách nghĩ của cô bé lễ tân, Anjoye Dạ cười càng quyến rũ, nhìn về phía cô, bảo:

- Người đẹp bé nhỏ này tinh mắt thật, anh là bạn trai của Yên Nhi đấy, cô ấy chưa bao giờ nhắc tới à? Cô bé lễ tân lắc đầu nguầy nguậy.

Việc che giấu chuyện riêng tư là quan trọng nhất với một diễn viên nữ, làm sao có thể nói tùy tiện được.

Chẳng ngờ bạn trai Nhạc Yên Nhi lại đẹp thế này, hơn nữa khí chất cũng không tầm thường.

Nhạc Yên Nhi nghe Anjoye nói thế thì nổi giận:

- Nói vớ vẩn gì đấy, đừng làm hỏng thanh danh của tôi.

Anjoye bước tới, dùng một tay ôm chặt eo thon của cô, Nhạc Yên Nhi muốn giãy ra nhưng chẳng ngờ anh ta đã sát lại, thầm thì:

- Đừng nhúc nhích, chị không muốn em làm ầm ĩ ở đây chứ hả? Chỉ bằng một câu này, Nhạc Yên Nhi lập tức ngừng giãy giụa.

Tính cách của Anjoye rất cực đoan, chay mặn không kén chọn, nếu chọc giận anh ta thì chẳng biết sẽ có chuyện gì nữa.

Nhạc Yên Nhi cắn răng, buông tay.

Anjoye thấy cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thì vui vẻ lắm, cứ thế ôm cô ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, cô lập tức đẩy anh ta ra, rời khỏi lồng ngực anh ta, đồng thời còn nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy địch ý:

- Cậu đến công ty tôi làm gì? Muốn gì? Anjoye bày ra vẻ tổn thương:

- Em đã bảo là em sẽ không làm chị tổn thương rồi mà, sao chị còn đề phòng em thế, em đau lòng đấy.

Nhạc Yên Nhi hiểu rõ tính anh ta, cô không để mình bị đánh lạc hướng.

- Cậu nói hươu nói vượn gì trước mặt đồng nghiệp tôi đấy hả? Tại sao lại tung tin vớ vẩn như thế?

- Bé cưng Yên Nhi à, cưng giận à? Thấy Nhạc Yên Nhi nổi giận đùng đùng, Anjoye càng cười tươi như hoa.

Bé cưng Yên Nhi? Sống tới từng này tuổi Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ bị ai gọi bằng cách sến sẩm thế này, cô nổi hết cả da gà.

Cô nhíu mày, khó chịu nhìn anh ta:

- Anjoye Dạ, xin cậu phân rõ thân phận của chúng ta, tôi là chị dâu của cậu, cậu hãy tôn trọng tôi.

- Chị dâu à, chị trách oan em rồi, nếu không tôn trọng chị thì em đã không tìm đến công ty chị mà lôi chị lên giường để bàn chuyện lý tưởng nhân sinh rồi ấy.

Ít ra bây giờ Nhạc Yên Nhi chưa ly hôn với Dạ Đình Sâm, tiếng gọi chị dâu này vẫn thuộc về cô.

Anjoye lúc nào cũng ăn nói lung tung nên Nhạc Yên Nhi chẳng thèm so đo, cô giận dữ hỏi:
  • Vậy rốt cuộc cậu tìm tôi làm gì?
  • Đến thành phố A lâu thế rồi mà chẳng có ai đưa em đi thăm thú, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ
thấy chị là thích hợp nhất.

Chị là chị dâu em còn gì, đưa em đi chơi cũng tính là bổn phận của chị ha.

Anjoye Dạ nhướn mày, ra vẻ đây là chuyện dĩ nhiên.

Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không muốn dính líu gì với người đàn ông tính cách quái dị này, cô muốn từ chối, thế nhưng Anjoye chẳng nghe cô nói mà kéo cô vào xe ngay lập tức.

Sức Nhạc Yên Nhi đâu thể bằng Anjoye, cô chỉ có thể tức giận lườm anh ta để trút giận.

Anjoye bị lườm đến khó chịu.

Chẳng biết vì sao, anh ta cảm thấy đôi mắt to của cô như có ma lực vậy, thấy cô đau khổ, anh ta cũng khó chịu theo, thấy cô rơi lệ, anh ta cũng sẽ đau lòng.

Bây giờ, trong mắt cô là giận dữ không hề che giấu, anh ta lại không kìm được muốn nhận lỗi.

- Chị không phải lo đâu, em chẳng có ý đồ gì khác cả, chỉ muốn mượn thời gian một ngày của chị để cùng đi dạo thôi mà.

Nhạc Yên Nhi cười lạnh:

- Cậu nghĩ tôi sẽ tin à? Người trước mắt này toàn nói không giữ lời, đã vậy còn chẳng có bất cứ giới hạn nào, cô đã được lĩnh giáo rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom