• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Không.
Dạ Đình Sâm nói bằng giọng chắc chắn,
- Tôi tin Albert.
Đúng lúc này, một người đàn ông Pháp khoảng năm mươi sáu mươi tuổi rảo bước từ ngoài cửa
vào, giận dữ nói với nhân viên dẫn đường cho mình:
- Chắc chắn là mấy người đang lừa tôi, Dạ không thích phụ nữ thì sao lại có vợ cho được, mấy
người dám nói dối thì tôi không bỏ qua đâu...
Dạ Đình Sâm đứng dậy.
Nhạc Yên Nhi nhìn theo ánh mắt hắn, thoắt cái đã hiểu, người này chắc chắn là nhà thiết kế nổi
tiếng Albert.
Quả nhiên, khi ông ấy đến gần, Dạ Đình Sâm cất tiếng chào:
- Albert.
Trên gương mặt Albert hiện rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, ông nhiệt tình ôm Dạ Đình Sâm
một cái.
- Samuel, lâu lắm không gặp, tôi rất nhớ cậu đấy.
Samuel là tên tiếng Anh của Dạ Đình Sâm, người có thể gọi tên này thân phận đều không tầm
thường.
Chào hỏi xong, Albert lại tức giận nói với hắn:
- Samuel, phải sa thải người này mới được, dám tung tin đồn nhảm lừa tôi đến đây, lại còn bảo
là cậu đã kết hôn nữa! Ai chẳng biết cậu ghét phụ nữ chứ…
- Chủ tịch, ngài xem...
Quản lý quay sang cầu cứu.
Dạ Đình Sâm nắm tay Nhạc Yên Nhi, kéo cô lại gần rồi giới thiệu với Albert:
  • Albert, quên không giới thiệu với ông, đây là vợ tôi, Nhạc Yên Nhi.
  • Vợ?!
Albert trợn mắt nhìn hắn với vẻ không tin nổi. Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc không hề có ý
đùa cợt của hắn, ông kéo kính xuống, ghé mặt vào gần nhìn chăm chú, sau đó kinh ngạc thốt
lên,
- Chúa ơi...
Albert từng thiết kế trang phục cho Dạ Đình Sâm, ông còn nhớ rất rõ, khi ấy ngay cả nữ trợ lý
muốn lấy số đo của hắn đều không được.
Thế mà hắn lại lấy vợ ư?
Nhạc Yên Nhi lập tức nén sự bất mãn với Dạ Đình Sâm xuống rồi mỉm cười chào ông:
  • Chào ngài, tôi là Nhạc Yên Nhi.
  • Ôi trời ơi, đúng là cô gái kiều diễm như một đóa hồng vậy. Samuel, ánh mắt cậu tốt thật đấy.
Dạ Đình Sâm đáp không hề khách sáo:
  • Cám ơn, tôi cũng thấy vậy.
  • Cậu gọi tôi đến vì làm lễ phục cho cô ấy phải không?
  • Ừ, loại kín đáo một chút, ông làm được không?
  • Được, được chứ!
Albert hưng phấn đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên.
- Quá tuyệt, tôi đã cá với lão già Max xem trong hai bọn tôi ai sẽ có cơ hội thiết kế lễ phục kết
hôn cho cậu, xem ra tôi có cơ hội rồi đây. Khi nào cậu cần?
- Ngày mai.
Albert cau mày khó xử:
- Mai à? Gấp quá nhỉ, bây giờ mới làm sợ là không kịp… À phải, tôi có bảo bối này, chắc chắn
thích hợp với phu nhân của cậu!
Albert đánh giá Nhạc Yên Nhi một cách tỉ mỉ, càng nhìn lại càng thấy hài lòng. Ông hào hứng
nói bằng thứ tiếng Trung không mấy lưu loát, thậm chí vài chỗ còn phát âm sai nữa.
Phòng làm việc của Albert ở ngay phía trên, ông dẫn mọi người vào thang máy rồi lên lầu.
Khắp phòng toàn là tủ kính trưng bày những bộ trang phục vừa lộng lẫy vừa sặc sỡ.
Nhưng trong đó phần lớn là những tác phẩm đang trên ý tưởng chứ chưa hoàn thiện, chứng tỏ
khả năng thiết kế siêu phàm của ông.
Albert dẫn họ đi thẳng vào trong, cuối cùng dừng trước tủ kính bày một bộ lễ phục trắng tinh.
Đến gần quan sát Nhạc Yên Nhi mới thấy bộ này còn đẹp hơn tất cả những bộ cô đã thử qua.
Chất vải màu trắng thoạt nhìn rất bình thường, nhưng thật ra toàn bộ những họa tiết màu bạc
trên đó đều được thêu thủ công, khiến nó tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, gợi cảm giác tinh
khiết trang nhã như một đóa bách hợp giữa núi rừng, khiến người ta không nhịn được mà thở
nhẹ lại.
Cô lập tức thấy thích bộ váy này.
Albert từ chối sự giúp đỡ của quản lý, ông tự tay mở tủ kính ra, hưng phấn giao nó cho Nhạc
Yên Nhi rồi giục cô đi thay.
Cô vào trong phòng thử đồ, đến lúc này mới để ý đến chất liệu của nó, hình như đây không
phải chất vải bình thường, cũng không rõ là chất liệu gì mà trơn mịn không khác gì làn da non
mềm nhất.
Cô biết đây là bộ trang phục mà Albert yêu quý nên lúc thay thì cực kỳ thận trọng, chỉ sợ mình
làm hỏng nó.
Nhạc Yên Nhi vốn cao ráo như người mẫu, vì vậy bộ váy này rất hợp với cô.
Nhưng khi kéo khóa sau lưng, mái tóc dài của cô lại bất cẩn bị móc vào.
Cô loay hoay mãi không chỉnh được, sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi. Cuối cùng không còn
cách nào khác, cô đành phải ló đầu ra, xấu hổ gọi:
- Cô… Cô quản lý ơi, phiền cô lại đây một chút được không.
Quản lý còn chưa kịp phản ứng, Dạ Đình Sâm đã đứng dậy khỏi ghế sofa, chân dài lúc này phát
huy tác dụng, chỉ hai ba bước đã đến chỗ cô.
- Sao thế?
Dạ Đình Sâm hỏi.
Nhạc Yên Nhi còn chưa mặc đồ xong, cô rụt người lại theo bản năng:
  • Em… Tóc em bị mắc vào khóa kéo nên em định gọi quản lý đến gỡ giúp.
  • Việc vặt vãnh này mà cũng phải làm phiền người ta? Cứ để tôi.
Dạ Đình Sâm thản nhiên bảo.
- …
Đáng lý việc vặt vãnh này lại càng không nên làm phiền anh chứ?!
Nhạc Yên Nhi chẳng còn sức để mà giễu cợt lối suy nghĩ ngược đời của ông chồng mình nữa.
Nhưng cô còn chưa kịp từ chối, hắn đã bước vào, thậm chí còn đóng kín cửa phòng.
Nhạc Yên Nhi trợn mắt nhìn, cô không ngờ Dạ Đình Sâm sẽ tự tiện xông vào như thế.
Còn hắn thì rất bình tĩnh, không những phớt lờ ánh mắt của cô mà còn thản nhiên chọc ghẹo:
- Quay lưng lại đi, chẳng lẽ khóa kéo nằm trên mặt em à?
Cô hít sâu một hơi, quyết định không thèm so đo với kẻ có chỉ số EQ thấp này, ngoan ngoãn
làm theo lời hắn.
Nhạc Yên Nhi vừa xoay lưng lại, một tấm lưng trắng nõn nà khiến người ta hoa mắt lập tức hiện
ra.
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn hơi nheo lại, một ngọn lửa dần dần bùng lên.
Mặc dù quay lưng về phía hắn, nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng
rực ấy. Vừa nghĩ đến khóa bị kẹt làm lộ hơn một nửa lưng mình, cô đã cảm thấy xấu hổ chết
được, bèn lên tiếng thúc giục.
- Anh mau kéo lên giúp em đi.
Giọng điệu hờn dỗi của cô đánh thức Dạ Đình Sâm, hầu kết khẽ động đậy, hắn tiến đến gần cô
rồi đưa tay ra.
Tuy không nhìn thấy động tác của hắn, nhưng cô có thể cảm nhận được một bàn tay to lớn
chạm vào lưng mình. Khi ngón tay kia chạm vào phần da để trần của cô, một cảm giác mát lạnh
lập tức kéo đến khiến cô hơi run rẩy.
- Tay anh lạnh quá…
Cô khe khẽ phàn nàn, trên lưng càng lúc càng lạnh.
- Đứng yên.
Giọng hắn cứng rắn như một khối băng.
Trong mắt hắn hiện giờ chỉ có vòng eo nhỏ nhắn không đủ ôm và tấm lưng trắng muốt kia, hắn
biết rõ cảm xúc mà nó mang lại thế nào, độ dẻo dai của nó thế nào, nên lúc này mới khó lòng
kiềm chế đến thế.
 
Advertisement
  • Chương 264

- Em nói gì? Lúc ở bữa tiệc, Nhạc Yên Nhi đã nói muốn ly hôn, thế nhưng Dạ Đình Sâm chỉ cho rằng cô tức giận nhất thời, chờ về nhà bình tâm rồi sẽ nghĩ lại.

Chẳng ngờ về tới biệt thự Hoàng Đình, thái độ của cô vẫn vậy.

Nhạc Yên Nhi nén cay đắng trong lòng, né tránh ánh mắt hắn, giả như không có chuyện gì.

- Anh đã không muốn thẳng thắn với tôi, vậy tôi cũng chẳng ép anh làm gì, chỉ là tôi không muốn bước bên anh nữa, vậy được chứ? Thật ra quan hệ giữa hai chúng ta cũng đơn giản, kể cả ly hôn cũng sẽ không xảy ra tranh chấp tài sản, tôi chỉ cần chuyển đồ của mình đi là được.

Trong thời gian này, anh đã giúp đỡ tôi nhiều, nếu như anh cần thì tôi có thể trả tiền mặt cho anh, nhưng có lẽ sẽ phải chờ tới khi tôi nhận được cát xê đã, nếu anh vẫn không yên tâm, chúng ta cũng có thể bắt đầu thảo luận hợp đồng...

Đến đây, cô không nói tiếp được nữa bởi lẽ Dạ Đình Sâm đã nắm chặt cằm cô.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ ác liệt đáng sợ, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn Nhạc Yên Nhi làm cô khẽ run, trái tim cũng thấy xót xa vô cùng.

- Em nhất định phải làm tôi tức chết à? Nhạc Yên Nhi bị nhìn phát hoảng, nhịp tim vốn đã ổn định lại bắt đầu đập thình thịch.

Cô hít sâu, ổn định tâm trạng:

- Tôi không chọc tức anh, tôi nghiêm túc.

Tôi cần một thứ tình cảm toàn tâm toàn ý, không mang theo tạp chất, mà điều này hiển nhiên anh không cho tôi được, vậy thì đau dài chẳng bằng đau ngắn.

- Em để ý tới chuyện mười năm trước ư? Nếu như tôi nói sự thật cho em thì em sẽ nguôi giận phải không? Suýt nữa thì Nhạc Yên Nhi đã thốt lên chữ "Phải", thế nhưng lời đã sắp bật ra lại bị cô nuốt xuống.

Chuyện năm ấy trong miệng hắn chưa chắc là điều cô muốn nghe, cô không hề muốn biết họ yêu nhau ra sao, để rồi cách biệt mười năm cũng nhớ mãi không quên thế này! Hơn nữa chẳng lẽ chỉ vì chuyện năm đó thật sao? Vậy phải giải thích về Đỗ Hồng Tuyết thế nào? Thậm chí còn có Joanna luôn chực chờ nữa.

Nhạc Yên Nhi bỗng thấy mệt mỏi quá, quả thực Dạ Đình Sâm rất ưu tú, vậy nên mới có nhiều cô gái tự nguyện ở bên hắn, nhưng cô không còn muốn tiếp tục là một thành viên trong số bọn họ nữa rồi.

Cô và hắn đã định không phải người của một thế giới.

Nhạc Yên Nhi khẽ lắc đầu:

- Dạ Đình Sâm, muộn rồi.

Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại chọn Đỗ Hồng Tuyết, giờ thì tôi không muốn biết nữa.

Dù sao, chờ chúng ta ly hôn xong, những chuyện này sẽ chẳng còn liên quan gì đến tôi cả.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm khó coi đến cực điểm, hắn lạnh giọng chất vấn:

- Em đuổi theo Lâm Đông Lục cả một năm, mãi cho tới khi anh ta kết hôn em mới bỏ cuộc, vì sao thời gian em có thể kiên trì với tôi còn không nổi một đêm? Em cho anh ta vô số cơ hội giải thích, vậy em cho tôi mấy lần? Tôi bảo chúng ta bình tĩnh nói chuyện nhưng em cứ đòi ly hôn là sao? Nhạc Yên Nhi, em đối xử với tôi như vậy ư? Câu cuối cùng, từng tiếng như được rít khỏi kẽ răng hắn, tất cả đều mang theo tức giận khó có thể kìm nén.

Nghe được câu hỏi của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi cũng tự hỏi mình, đến cùng là tại sao.

Có lẽ bởi vì cô biết Lâm Đông Lục không cố ý quên mình, việc anh ta mất trí nhớ là có ẩn tình khác; có lẽ vì cô đã bị thương bởi Lâm Đông Lục nên không còn dám cố gắng nữa; có lẽ vì tình cảm cô dành cho Dạ Đình Sâm còn sâu sắc hơn với Lâm Đông Lục, vậy nên cô càng thêm nhát gan.

Đáp án có rất nhiều, thế nhưng đã không quan trọng nữa rồi.

- Anh nghĩ thế nào cũng được, nhưng nhất định chúng ta phải ly hôn.

Nhạc Yên Nhi cố gắng để giọng nói mình trở nên bình thản.

- Nếu tôi không đồng ý thì sao? Hắn nheo mắt đầy nguy hiểm, giọng nói lạnh thấu xương.

- Vậy tôi sẽ kiện ra tòa! Dù sao thời gian kết hôn của chúng ta cũng ngắn, lại chưa có con, không có tranh chấp về tài sản, chỉ cần kiện chắc chắn sẽ được! Hóa ra em nghĩ vậy ư? Ngay cả làm thế nào để ly hôn em cũng đã tính toán cả rồi? Khuôn mặt anh tuấn của Dạ Đình Sâm lúc này tràn đầy phẫn nộ, trán nổi đầy gân xanh, lý trí vốn là thứ hắn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng suýt nữa bị phá tan bởi ánh mắt quật cường của cô.

Hắn bỗng buông lỏng tay Nhạc Yên Nhi ra, mau chóng quay sang nơi khác, bởi lẽ hắn sợ mình không khống chế được cơn giận, khiến cô tổn thương.

Dạ Đình Sâm không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, hắn muốn ra ngoài, thế nhưng Nhạc Yên Nhi vội vàng gọi hắn lại:

- Dạ Đình Sâm, anh đi đâu đấy, chúng ta còn phải nói chuyện...

Hai chữ "ly hôn" còn chưa nói ra, lời đã bị hắn cắt đứt.

- Tôi chắc chắn không đồng ý, em đừng nghĩ nữa! Hắn nghiêng đầu, liếc nhìn người phụ nữ vô tình kia rồi siết chặt nắm tay, lạnh giọng quát lên.

Bóng dáng của thân hình cao lớn dưới ánh đèn lộ vẻ cô đơn cùng cực, cuối cùng hắn ủ rũ bước nhanh ra ngoài.

Dạ Đình Sâm vừa đi Nhạc Yên Nhi đã ngã ngồi xuống đất, bây giờ cô mới nhận ra sau lưng mình là một khoảng ướt nhẹp mồ hôi.

Cả đêm hắn không về.

Nhạc Yên Nhi suy nghĩ ngổn ngang, trắng đêm không ngủ.

Hôm sau, dù cô có trang điểm ra sao cũng không thể che giấu được sắc mặt tiều tụy và quầng thâm dưới mắt, vậy nên cô không trang điểm nữa mà đeo kính râm cùng khẩu trang tới công ty.

Vào văn phòng của Danny, cô mới tháo kính và khẩu trang xuống.

Danny thấy cô thế thì giật bắn người.

- Cô...

gặp ma à? Nếu đoàn phim Hoàng Triều Vãn Ca mà thấy cô lúc này, chắc chắn sẽ không muốn ký hợp đồng với cô đâu.

  • Hôm qua ngủ không ngon.
  • Bà cô của tôi ơi, cô là diễn viên, cô ăn cơm bằng khuôn mặt này đấy, cô cứ tự hành hạ bản
thân suốt thế nghĩa là không muốn sống trong cái giới này rồi phải không? Nhạc Yên Nhi thở dài:
  • Chờ giải quyết xong chuyện này là ổn thôi.
  • Co chuyện gì thế?
Danny nghi hoặc.

Nhạc Yên Nhi nghĩ rằng Danny đã biết quan hệ của mình và Dạ Đình Sâm, có thể coi là người hiểu rõ mọi chuyện, nói cho anh chắc cũng chẳng sao.

Cô liền nói:
  • Tôi với Dạ Đình Sâm chuẩn bị ly hôn.
  • Cái gì?!
Danny đứng phắt dậy, bàng hoàng thốt lên.

Nhạc Yên Nhi cũng bị phản ứng của anh ta làm cho giật mình:

- Sao anh phản ứng ghê thế? Danny cũng nhận ra mình làm quá, anh ngồi xuống, hạ giọng:

- Cô điên à? Dạ thiếu tốt với cô như thế, cô rảnh quá nghĩ quẩn đấy à? Nhạc Yên Nhi chẳng biết nói sao, chuyện hôn nhân của họ làm sao một chàng gay như Danny hiểu được.

Cô không muốn giải thích lôi thôi, chỉ nói:
  • Dù sao việc đã đến nước này, tôi chỉ thông báo một tiếng cho anh biết vậy thôi.
  • Hừ, lúc kết hôn thì giấu giếm tôi ghê lắm, bây giờ lại muốn thông báo cho tôi biết cơ đấy.
Danny hung ác đáp trả.

Nhưng thấy vẻ cô đơn và tổn thương của Nhạc Yên Nhi, anh vẫn mềm giọng lại:

- Thôi thì thế đi, chuyện tình cảm của cô thì cô tự giải quyết, tôi không ép cô được, cũng may cô nhìn xa, không lợi dụng tài nguyên từ Dạ Đình Sâm, kể cả hai người ly hôn thì sự nghiệp của cô cũng không bị ảnh hưởng nhiều.

Nhạc Yên Nhi cười khổ, hẳn đây là chuyện tốt duy nhất rồi.

Danny thấy cô không muốn nói chuyện này thì đổi đề tài:

- Không nói chuyện đó nữa, nói việc chính trước đã.

Tôi có tin tốt báo cho cô đây
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom