• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Thời gian mấy ngày trôi qua rất mau. Gần đây công việc ở công ty của Dạ Đình Sâm cực kì bận
rộn, Nhạc Yên Nhi thì đang kí hợp đồng với đoàn phim "Hoàng triều vãn ca", cho nên họ chỉ có
thể ăn bữa sáng cùng với nhau mà thôi.
Nhoáng cái đã tới thứ sáu, hôm sau chính là lễ kỉ niệm trăm năm thành lập của Dior.
Sáng sớm ngày thứ sáu thì Nhạc Yên Nhi nhận được điện thoại của Bạch Kính Thần, anh ta
mong cô có thể thuyết phục Dư San San đi dự tiệc rượu cùng mình.
Lúc cúp máy Nhạc Yên Nhi vẫn còn ngây ra, mới mấy ngày không gặp mà hai người kia đã phát
triển tới bước nào rồi?
Dư San San là chủ biên, thời gian rất thoải mái. Cô đánh tiếng với tổ là đi ra ngoài săn tin rồi
trốn việc chạy tới gặp Nhạc Yên Nhi luôn.
Không ngờ nơi gặp mặt mà Dư San San chọn lại là…
Quán rượu!
Quán rượu ban ngày không một mống người, Dư San San và Nhạc Yên Nhi là hai vị khách duy
nhất ở đây. Nhạc Yên Nhi đã mất tự nhiên rồi, thế mà Dư San San ngồi bên cạnh cứ thở dài
không dứt:
- Haiiiz…
Lại thêm một tiếng nữa.
Nhạc Yên Nhi thật lòng không chịu nổi nữa, bèn vươn tay áp lên má Dư San San rồi quay mặt
cô sang nhìn thẳng vào mình.
- Dư đại tiểu thư, Dư đại chủ biên, chúng ta đến đây hai mươi phút mà cậu không uống rượu
giải sầu cũng thở dài thườn thượt, cậu có nói cho tớ biết giữa cậu và Bạch Kính Thần có chuyện
gì không thì bảo?
Dư San San nhìn Nhạc Yên Nhi rồi há miệng thật to, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói nên lời.
Không phải cô không muốn nói, mà là cô thật sự không biết phải nói thế nào nữa!
Trong lòng cô, Bạch Kính Thần là loại người gì?
Là một thằng cha khốn nạn!
Hôm đó sau khi Bạch Kính Thần lôi Dư San San đi thì đã mang thẳng cô về chung cư của anh ta.
Thế rồi anh ta không đấu võ mồm với cô, cũng không đánh nhau với cô, mà lại cùng cô… đấu
rượu!
Mỗi lần anh ta thua thì đều chơi xấu, lôi cô lên giường rồi “dạy dỗ” một phen.
Lần so tiếp theo cô cố ý thả tay nhận thua, ai ngờ Bạch Kính Thần lại dám mặt dày đòi phần
thưởng, cô lại càng không trốn thoát được khỏi sự tấn công của anh ta.
Đây chính là “chịch phát xóa ân thù” trong truyền thuyết. Sau khi bị đè mấy lần thì Dư San San
đã quen với việc hễ khắc khẩu là ấy ấy ấy với Bạch Kính Thần rồi.
Thế nhưng hai người chưa hề xác định mối quan hệ của mình là gì.
Dư San San chưa từng yêu ai, bèn bịa ra câu chuyện của “Tiểu Hoa bạn tôi” để hỏi mấy đồng
nghiệp dày kinh nghiệm, đồng nghiệp bèn đáp ngay không cần nghĩ:
- Bạn chịch chứ còn quan hệ gì nữa.
Bạn chịch à?
Đến chính Dư San San còn không chấp nhận nổi mối quan hệ này nữa là, làm sao cô có thể cho
Nhạc Yên Nhi biết được cơ chứ?
Cho nên cô chỉ đành im lặng cầm cốc rượu trước mặt rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó thở dài
não ruột thêm một lần nữa.
Nhạc Yên Nhi sắp phát điên đến nơi rồi:
- Dù cậu không nói cho tớ biết hai người có chuyện gì thì ít nhất cũng phải nói vì sao lại không
đi tham gia tiệc rượu chứ? Đến nơi tập trung nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh
như vậy chẳng phải là cơ hội cho cậu móc nối mối quan hệ, thuận tiện cho việc lấy tin sau này
hay sao?
Nhạc Yên Nhi biết Dư San San rất yêu nghề, bèn dùng điểm này để dụ dỗ cô nàng.
Dư San San phẩy tay:
- Tớ chẳng có quan hệ gì với Bạch Kính Thần hết, bao nhiêu con gái danh giá hiền lành xếp
hàng chờ được làm bạn gái của anh ta kia kìa, tớ đi với anh ta làm sao được.
  • Nhưng mà Bạch Kính Thần muốn mời cậu đi thôi.
  • Phì, tên khốn đó muốn tớ đến làm trò hề thì có.
Dư San San vừa nhớ tới gương mặt của Bạch Kính Thần thì đã nghiến răng ken két.
Tuy Nhạc Yên Nhi không biết mối quan hệ cụ thể của hai người, thế nhưng cô lại hiểu Dư San
San. Thái độ của Dư San San như thế này chứng tỏ chắc chắn đã có vấn đề gì rồi.
Thế nhưng giữa bạn bè với nhau cũng có giới hạn, Nhạc Yên Nhi không tiện hỏi quá nhiều.
Có điều cô vẫn muốn cố gắng thử hoàn thành nhiệm vụ mà Bạch Kính Thần giao cho xem sao.
- Cậu không định đi thật à? Nguyên liệu nấu ăn của tiệc rượu lần này được nhập đường hàng
không từ Australia và Pháp về cả đấy, họ còn mời cả đầu bếp chính của Michelin đến nữa cơ.
Cậu không muốn nếm thử à?
- Đi vì ăn? Tớ là người như thế đấy hả?
Nhạc Yên Nhi rất muốn gật đầu, tiếc là cô không dám.
- Cậu đừng có lôi kéo tớ nữa, tớ không có hứng thú gì với mấy cái tiệc rượu ấy đâu, tớ và bọn
họ căn bản không phải cùng một loại người. Với cả, chị đây trời sinh rạng ngời xinh đẹp thế
này, chị mà đi thì chẳng phải sẽ làm lu mờ hết mấy cô nàng danh giá hay sao?
Dư San San cố ý tự luyến, thực ra cũng là để giúp Nhạc Yên Nhi thoải mái hơn một chút.
Nhạc Yên Nhi nói với vẻ tội nghiệp:
  • Cậu mà không đi, tớ ở đó chẳng quen biết ai cả, sợ lắm luôn. Cậu không đi giúp tớ sao?
  • Không biết ai cả á?
Dư San San giận dữ búng trán Nhạc Yên Nhi một cái:
- Coi ông xã cậu là người chêt à? Đây là lần đầu tiên bà Dạ xuất hiện trước mặt công chúng đấy,
cậu còn không mau trang điểm xinh đẹp rồi đến chiếu chói mù mắt chó hợp kim của họ đi!
- Trước đây chẳng phải cậu có ấn tượng không tốt về Dạ Đình Sâm à? Sao bây giờ tin tưởng
anh ấy thế?
Lúc ấy Nhạc Yên Nhi vừa mới nói chuyện kết hôn cùng Dạ Đình Sâm cho Dược Sư thì cô nàng
đã hoài nghi hắn hết mức.
- Tớ có ngu đâu. Dạ thiếu đối tốt với cậu, tớ thấy cả mà. Tuy rằng tớ chẳng có kinh nghiệm yêu
đương gì, thế nhưng tớ có thể nhìn ra anh ta đối xử với có lòng lắm luôn đó.
Trước kia quả thực Dư San San cảm thấy người có thân phận như Dạ Đình Sâm thì chẳng có
lòng thành gì đâu, hắn chỉ chơi đùa mà thôi. Cô sợ Nhạc Yên Nhi sẽ bị hắn làm tổn thương mất.
Thế nhưng không ngờ Dạ Đình Sâm lại là người đàn ông tốt trăm năm khó gặp. Nhìn thấy Nhạc
Yên Nhi sống hạnh phúc vui vẻ thì cô cũng vui lây.
Bỗng nhiên, không biết Dư San San nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng nghiêm túc hẳn lên. Cô nắm
lấy tay Nhạc Yên Nhi rồi nói:
- Nhưng mà Yên Nhi này, tớ cũng phải nhắc nhở cậu, hôn nhân là một mối quan hệ cực kì yếu
ớt, bất cứ chuyện vặt nào cũng có thể trở thành nguyên nhân khiến cho nó đổ vỡ. Trong mối
quan hệ này, cậu tuyệt đối không được khinh thường.
Nhạc Yên Nhi không ngờ Dư San San lại nói với cô chuyện này, vẻ mặt cô khẽ đổi.
Có lẽ người khác không biết, thế nhưng Nhạc Yên Nhi lại biết rất rõ, nhìn từ bề ngoài Dư San
San có vẻ là một người sáng sủa lạc quan, bốc đồng trong công việc, là một chị đại chân chính
của thế kỉ mới, thế nhưng nội tâm cô ấy lại yếu mềm hơn bất cứ ai.
Trước đây cha mẹ Dư San San mâu thuẫn với nhau, cãi cọ không ngớt, cuối cùng thì li hôn vào
năm cô mới tám tuổi. Cả hai người đều không muốn nuôi cô. Từ một kết tinh của tình yêu, cô
biến thành gánh nặng mà người ta căm ghét.
Dư San San mới lên tiểu học không lâu bị gửi nuôi ở nhà bà nội, từ đó đến nay đã mười mấy
năm ròng, mà cô chỉ gặp bố mẹ có mấy lần đếm hết trên đầu ngón tay thôi.
Người như cô ấy, làm sao có thể tin vào tình yêu cơ chứ?
- San San, cậu nhất định sẽ tìm được hạnh phúc mà!
Nhạc Yên Nhi xót xa canh mũi. Cô trịnh trọng nói với Dư San San như thế.
Thấy Nhạc Yên Nhi đỏ hồng cả mắt, Dư San San nói:
- Ây dà, tớ không tin vào mấy cái yêu đương vớ vẩn đâu, làm việc kiếm nhiều tiền vui hơn nhiều.
Cậu phải sống cho tốt đấy, vạn nhất sau này tơ sống neo đơn hết quãng đời còn lại thì còn phải
nhận con cậu làm con nuôi để nó dưỡng già cho đó.
- Ăn nói bậy bạ gì thế?
Nhạc Yên Nhi nổi giận.
Dư San San nhanh chóng cầu xin:
- Tớ nói đùa mà…
Đúng lúc này thì điện thoại của Nhạc Yên Nhi vang lên, là Dạ Đình Sâm gọi tới.
Nhạc Yên Nhi xem đồng hồ rồi giật mình nói vội với Dư San San:
- Tớ hẹn Dạ Đình Sâm bốn giờ đón tớ đi chọn lễ phục, có khi anh ấy sắp đến rồi, tớ đi trước đây,
tớ gọi Bạch Kính Thần đến đón cậu nhé.
- Ấy, cứ đi trước đi, tớ tự gọi cho anh ta là được!
Nhìn Nhạc Yên Nhi cuống quýt chạy khỏi quán rượu, Dư San San bật cười rồi uống một hơi cạn
sạch rượu trong cốc mình.
Chỉ có mình cô biết, cô sẽ không bao giờ gọi cuộc gọi ấy đâu.
 
Advertisement
  • Chương 261

- Là sao? Anjoye nhướng mày tỏ vẻ không hiểu.

- Vì sao muốn chia rẽ chúng tôi, cậu rõ ràng là cố ý bày trò! Anjoye giơ tay lên, Nhạc Yên Nhi theo động tác của anh ta xoay một vòng tròn.

- Chị biết anh hai em từng có một vị hôn thê không? Anh ta lơ đãng hỏi.

Nghe thấy câu hỏi này Nhạc Yên Nhi bỗng thấy giật mình, thiếu chút đã nhảy sai, may có Anjoye kéo lại.

- Biết thì sao? Nhạc Yên Nhi tự bình ổn lại cảm xúc, ra vẻ trấn định đáp.

Trước đây Joanna đã cùng cô nói đến người này, nhưng cô cảm thấy đó là chuyện đã qua không không muốn hỏi nhiều làm gì.

Chỉ là không ngờ hôm nay Anjoye cũng nhắc tới.

Trong lòng cô lại có dự cảm không hay.

Anjoye nhếch môi cười xấu xa:

- Vẻ ngoài của Đỗ Hồng Tuyết cùng vị hôn thê của anh hai giống hệt nhau đó.

Gì cơ?! Cô bàng hoàng nhìn anh ta, đầu óc đặc quánh lại mãi mới suy nghĩ được.

Thì ra là thế! Cô đúng là đồ ngốc mà! Joanna đã nói với cô Dạ Đình Sâm có một vị hôn thê, tuy không nói rõ ràng nhưng cô cũng đoán hai người họ không kết hôn không phải vì trục trặc tình cảm mà do người kia gặp chuyện gì đó.

Thế nhưng cô cũng không hỏi Dạ Đình Sâm, thậm chí như đà điểu chạy trốn, đem nghi vấn của mình đều chôn sâu trong lòng.

Tự lừa mình nếu không hỏi rõ thì những chuyện đó cũng không hề tồn tại.

Giờ là lúc cô không thể không đối mặt.

Tình cảm của Dạ Đình Sâm và vị hôn thê năm đó tột cùng sâu đậm đến đâu? Nếu… nếu như cô không xuất hiện có phải họ đã có kết cục khác không? Không phải cô suy nghĩ linh tinh mà bản thân là phụ nữ, đứng trước người đàn ông mình yêu cô không thể kiềm chế mà tự nói với mình, phải tin tưởng hắn, hắn yêu chiều mình như thế, tình cảm của hắn cũng không hề giả dối, nhưng là… sự bảo vệ của hắn dành cho Đỗ Hồng Tuyết cũng không hề giả! Hôm nay Dạ Đình Sâm đã khiến cô vô cùng thất vọng.

Trong lòng cô ngổn ngang trăm mối, vô số suy nghĩ xoay chuyển nhưng không thể nắm lấy.

Dù thế cô cũng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Anjoye, dù ánh mắt vì đau lòng và ấm ức đã đỏ hoe nhưng cô vẫn kiên cường nhìn thẳng vào mắt anh ta.

- Vì thế hôm nay cậu diễn một màn này, để tôi thấy mình và Đỗ Hồng Tuyết trong lòng hắn có vị trí gì, nhằm chia rẽ chúng tôi sao? Anh ta nhìn vào mắt cô, chợt thấy sửng sốt.

Đôi mắt to tròn như nai con lúc này đã đỏ hoe, lông mi cong dài cũng đã ẩm ướt, nước mắt lấp đầy khóe mắt nhưng kiên cường không chịu rơi.

Bộ dáng cô như vậy khiến lòng Anjoye cũng thấy khó chịu.

Anh ta bỏ qua ý nghĩ không đâu vào đâu trong lòng, nhẹ nhàng mỉm cười, rành rành một vẻ bất cần:

- Chị dâu nói quá rồi, sao em lại muốn chia rẽ anh chị chứ? Em chính là em trai ngoan của Dạ Đình Sâm đó nhé.

- Đó cũng là điều tôi muốn hỏi nhất, sao cậu cứ muốn chia rẽ chúng tôi? Rốt cuộc cậu muốn gì? Anjoye không nhìn vào mắt Nhạc Yên Nhi nữa, nhưng vẫn cảm thấy được ánh mắt nóng rực của cô gắt gao quấn lấy mình, hệt như một sợi dây nhỏ, càng quấn càng chặt.

Ở nơi cô không thấy mày Anjoye nhíu lại, dường như không biết làm sao với người phụ nữ này, nhưng anh ta lập tức lại mở lớn ánh mắt như hồ ly, bên trong tràn ngập ý cười sáng suốt.

- Chị dâu sao lại nghĩ em tệ như vậy? Thật ra chỉ là em không đành lòng thấy chị không biết gì thôi mà.

Chuyện năm đó thật sự rất thảm, Dạ Đình Sâm sẽ không chính miệng nói với chị, vậy thì em đành phải nói thay.

Chẳng lẽ chị không muốn biết sao? Nhạc Yên Nhi nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta so phụ nữ còn đẹp hơn, trên mặt lúc nào cũng phảng phất ý cười, giống như đeo mặt nạ, khiến người khác không thể hiểu trong lòng anh ta đang nghĩ gì.

Người đàn ông này vô cùng nguy hiểm, cô không hề muốn có quan hệ gì với anh ta hết.

Cô đáp một cách quả quyết:

- Không cần, nếu muốn biết gì tự tôi sẽ hỏi Dạ Đình Sâm! Cô vừa nói xong đã bị Anjoye chế giễu:

- Lúc anh ta tìm được Đỗ Hồng Tuyết đã không nói với chị, chẳng lẽ đến giờ chị còn hy vọng xa vời rằng anh ta sẽ cho chị hay mọi chuyện sao? Hy vọng xa vời… Từ này làm lòng cô run lên, chẳng lẽ mong đợi này là hy vọng xa vời thật sao? Cô dùng hết sức tự nhủ, Anjoye có ý đồ xấu, không thể nghe lời anh ta.

Thế nhưng trong lòng cô không kìm được mà mỗi lúc một nặng nề hơn.

- Ai cũng có quá khứ, Dạ Đình Sâm có, tôi cũng có.

Nhưng giờ chúng tôi đã kết hôn, tôi không muốn biết về quá khứ mà chỉ quan tâm đến tương lai của chúng tôi.

Những lời này chém đinh chặt sắt mà nói ra nhưng Anjoye hiểu, cô chỉ là đang mạnh miệng mà thôi.

Nhạc Yên Nhi hệt như bấc đèn sắp cháy cạn, chỉ cần anh ta kích động thêm chút nữa sẽ khiến cô tan vỡ.

Anjoye nhướng mày, nhìn cô vẻ thương hại như thể cô là người khốn khổ nhất thế gian vậy.

- Nhạc Yên Nhi, rốt cuộc chị ngốc thật hay giả thế, đàn ông có bạn gái cũ là chuyện thường nhưng Dạ Đình Sâm không giống, anh ta từ nhỏ đã có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng, cực kỳ ghét phụ nữ động chạm.

Chị có nghĩ vì sao trước khi anh ta 18 tuổi phải đính hôn vội vàng vậy không? Anjoye đột nhiên ghé sát vào cô, thấp giọng bảo:
  • Vì vị hôn thê của anh ta có thai đó!
  • Cậu đừng có nói bậy, tôi không tin!
Anh ta chưa nói hết câu đã bị cô lớn tiếng cắt ngang.

Đôi vai mỏng manh run lên khiến người nhìn mà đau lòng.

Dạ Đình Sâm rõ ràng đã nói với cô, đêm hôm đó ở cùng cô là lần đầu của hắn, chuyện này còn bị cô mang ra trêu hắn mãi.

Chuyện cũ vẫn còn rõ mồn một trong đầu cô, sao Anjoye có thể nói vị hôn thê của Dạ Đình Sâm mang thai… Không! Cô tuyệt đối không tin!

- Nhà họ Dạ là gia tộc thế nào chắc chị còn chưa rõ, ở nước Anh, ngoài hoàng gia thì cao quý nhất chính là nhà họ Dạ.

Gia tộc như thế sao có thể cùng nhà họ Mạnh bé nhỏ có hôn ước được, chị cho là bên trong không có khúc mắc gì sao? Nhạc Yên Nhi vẫn chỉ lắc đầu:

- Không, dù thế thì sao, Đỗ Hồng Tuyết cũng không phải vị hôn thê của hắn, cô ta chỉ là trông giống người kia thôi! Anjoye cười ha ha, hiểu rằng Nhạc Yên Nhi đã không chịu nổi nữa nên tiếp tục thêm dầu vào lửa.

- Đúng rồi, chỉ là nhìn giống nhau thôi mà Dạ Đình Sâm đã đối với cô ta tốt như vậy, chị nghĩ mà xem, nếu là Mạnh Y Bạch thật sự anh ta có phải sẽ yêu chiều đến tận trời không? Nhạc Yên Nhi bị hỏi đến nghẹn họng, miệng cô há ra, muốn phản bác lại Anjoye bằng ngôn từ đanh thép nhất nhưng đến khi trong miệng khô khốc vì gió lùa cô vẫn không biết nên nói thế nào.

Cô vốn tưởng Dạ Đình Sâm đối với mình đã là yêu đến xương tủy nhưng giờ Anjoye lại cho cô biết tất cả những yêu chiều đó trước kia từng thuộc về một người con gái khác.

Chỉ là một kẻ thế thân mà hắn đã quan tâm như vậy, mặc kệ an nguy của cô để bảo vệ cô ta, vậy với chính chủ hắn còn yêu đến mức nào nữa? Cô không dám nghĩ tiếp, sợ phải thấy kết quả làm bản thân mình không chịu nổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom