• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Joanna không biết những hành động đó của mình là đúng hay sai, rõ ràng cô ta đã làm tất cả
theo lời dặn dò của người đó, nhưng sao lại cảm thấy càng ngày càng Dạ Đình Sâm càng xa
mình thế này?
Đây hoàn toàn không phải là điều mà cô ta muốn!
Cô ta tràn đầy tự tin mà đến, nhưng bây giờ lại mất đi khống chế với mọi thứ, sao có thể cam
tâm đây!
Joanna nhìn hai người giống như một đôi tình nhân từ từ đi xa, móng tay dài nhọn đâm thật
mạnh vào lòng bàn tay, dù chảy máu cô ta cũng hoàn toàn không bận tâm.
Dường như chỉ có thông qua cách này, cô ta mới có thể giảm bớt nỗi đau trong tim.
Đợi Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết lên xe, không còn nhìn thấy nữa, Joanna giật mạnh túi xách
ra như để trút giận, lấy điện thoại, nhanh chóng soạn một tin nhắn.
“Mục đích ông bảo tôi giúp anh ấy tìm ra Đỗ Hồng Tuyết rốt cuộc là gì? Ông thật sự đang giúp
tôi sao? Đến bao giờ tôi mới có được anh ấy?”
Ba câu hỏi liên tiếp được đặt ra, Joanna ấn thật mạnh lên núi gửi đi.
Sau khi tin nhắn được gửi, qua hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, như đá chìm xuống biển.
Joanna đã sắp sụp đổ rồi, không thể giữ vững sự bình tĩnh nữa, cô ta mở danh sách thường
xuyên liên lạc ra, tìm thấy ghi chú kỳ quái kia, gọi thẳng vào số đó.
Tuy rằng người đó đã từng cảnh cáo cô ta không được gọi trực tiếp nhưng bây giờ cô ta không
buồn bận tâm nữa.
Ngoài dự diệu của cô ta, điện thoại lại được kết nối, hơn nữa, có người nghe rồi.
Nếu như điện thoại vẫn ở trong tay người đó, vậy chắc chắn hắn ta đã đọc được tin nhắn nhưng
lại cố tình không trả lời!
Điều này khiến cho trong lòng Joanna dấy lên một ngọn lửa không tên, cộng thêm việc bị cảnh
tượng Đỗ Hồng Tuyết và Dạ Đình Sâm ở cạnh nhau vừa rồi kích thích, cô ta không thèm đợi đối
phương nói đã vội vàng lên tiếng.
- Tôi đã làm mọi thứ theo lời dặn dò của ông, nhưng không hề đạt đến hiệu quả mà ông đã
hứa, Dạ Đình Sâm càng ngày càng rời xa tôi, hoàn toàn không đặt tôi vào lòng. Hơn nữa, bây
giờ không chỉ có Nhạc Yên Nhi mà còn thêm một Đỗ Hồng Tuyết, chẳng lẽ muốn tôi cướp anh
ấy từ tay Nhạc Yên Nhi về rồi lại tận tay dâng cho Đỗ Hồng Tuyết sao?
- Đồ ngu!
Trong ống nghe truyền tới tiếng mắng chửi, giọng nói này giống như do máy biến âm tạo
thành vậy, the thé khó nghe, lộ ra vẻ lạnh lùng của cứng ngắc.
- Chẳng lẽ cứ xuất hiện một người phụ nữ là cô lại điên lên một lần sao? Cô nhìn rõ ràng cho
tôi, bây giờ uy hiếp lớn nhất của cô là ai?
Uy hiếp lớn nhất ư?
Joanna ngẩn ra, nghĩ đến một số hành động của Dạ Đình Sâm, cô ta gần như trả lời lại ngay mà
không cần suy nghĩ:
- Là Nhạc Yên Nhi, bây giờ trong lòng Dạ Đình Sâm toàn là cô ta!
Người kia cười lạnh:
- Ha ha, cô vẫn chưa ngu đến mức hết thuốc chữa, Nhạc Yên Nhi là vợ hợp pháp của Dạ Đình
Sâm, cũng là người hắn yêu nhất, mà Đỗ Hồng Tuyết chỉ là người bị nghi là Mạnh Y Bạch mà
thôi, cho dù cô ta thật sự là Mạnh Y Bạch, cô có chắc những chuyện cũ mười năm trước địch lại
được sức nặng của Nhạc Yên Nhi trong lòng hắn không?
- Tôi…
Joanna ngẩn ra một lúc, không cam lòng nói:
- Tại sao lại không thể, anh ấy yêu Nhạc Yên Nhi đến thế sao? Mạnh Y Bạch vì anh ấy mà chết,
tôi không tin anh ấy dễ dàng bỏ rơi cô ta như thế.
- Ngu ngốc! Cô tưởng rằng áy náy và tình yêu là một sao? Cho dù Dạ Đình Sâm có hái hết sao
trên trời xuống cho Mạnh Y Bạch cũng không phải là vì yêu cô ấy! Người mà hắn yêu mới là đối
thủ của cô, cô không lật đổ Nhạc Yên Nhi thì sao có được Dạ Đình Sâm?
Tuy rằng thái độ của người kia hung ác, nhưng những lời người đó nói như thức tỉnh Joanna,
khiến hai mắt cô ta sáng lên.
  • Đúng thế, sao tôi không nghĩ đến những điều này nhỉ…
  • Nếu như cô có thể dễ dàng nghĩ ra những điều này thì hợp tác với tôi còn có giá trị gì nữa.
Giọng điệu của người kia tràn đầy vẻ tự phụ.
Joanna hỏi:
  • Vậy rốt cuộc Đỗ Hồng Tuyết có phải là Mạnh Y Bạch không?
  • Điều này cô phải hỏi Dạ Đình Sâm rồi! Ha ha ha…
Câu hỏi này dường như khiến cho người ở bên kia điện thoại vui sướng, hắn ta cười như điên,
giọng the thé sau khi biến âm khiến màng nhĩ của Joanna phát đau, cô ta nhíu mày, vừa muốn
lên tiếng thì giọng nói kia lại im bặt.
Người đó cúp máy rồi.
Joanna nắm chặt điện thoại, dường như hiểu ra điều gì, lại dường như càng thêm mờ mịt.
Tại sao phải hỏi Dạ Đình Sâm, chẳng lẽ hắn biết đáp án sao?

Theo lời chỉ đường của Đỗ Hồng Tuyết, xe của Dạ Đình Sâm càng đi càng thấy xung quanh vắng
vẻ, thậm chí còn phải đi qua ngõ nhỏ chật hẹp chỉ vừa đủ cho một chiếc xe qua.
Đỗ Hồng Tuyết thấy chiếc xe chỉ còn cách vách tường thô ráp có mấy milimet thì sợ hãi nói:
- Anh Dạ, hay là anh đừng đưa tôi về nữa, đường xá ở đây không tốt, đừng làm hỏng xe anh.
Tuy rằng cô không nhận ra nhãn hiệu của chiếc xe này, nhưng chỉ cần nhìn nước sơn là biết, dù
cô có đi bán thân cũng không đền nổi.
Dạ Đình Sâm chỉ hờ hững hỏi:
- Trái hay phải?
Đỗ Hồng Tuyết ngẩn ra, trả lời theo bản năng:
- Rẽ trái.
Dạ Đình Sâm bẻ tay lái, Đỗ Hồng Tuyết tiếp tục chỉ đường, cả hai đều quên mất chuyện cô vừa
nhắc tới.
Qua hồi lâu, cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước một tòa nhà cũ nát, hoàn cảnh xung quanh âm
u tối tăm, đến cả đèn đường cũng không có, chiếc Rolls Royce của hắn và tòa nhà này tạo thành
đối lập rõ rệt, giống như không ở cùng một thế giới.
Dạ Đình Sâm cau mày:
- Cô sống ở đây ư?
Trong nhận thức của Dạ Đình Sâm, nơi này và chỗ ăn mày sống chả có gì khác nhau cả.
Đỗ Hồng Tuyết ngại ngùng gật đầu:
- Đúng thế.
Về đến nơi cô mới cảm thấy thời gian đi trên đường quá ngắn, mình vẫn chưa ở bên Dạ Đình
Sâm đủ.
Cô đặt tay lên cửa xe, chuẩn bị mở ra, nhưng khi ấn xuống nút mở thì trong chớp mắt có điểm
do dự, cô ngẩng đầu nhìn lên hành lang đen kịt, dường như hạ quyết tâm, rụt rè quay đầu lại.
- Ừm… anh Dạ, ngại quá, tôi có thể làm phiền anh một chút không? Đèn ở hành lang hỏng rồi,
tôi hơi sợ, anh có thể tiễn tôi lên lầu không?
Không thể không nói, Đỗ Hồng Tuyết đích thực là loại hình phụ nữ dễ khiến cho đàn ông yêu
chiều nhất.
Làn da trắng nõn, cơ thể thon gầy, đôi mắt đáng thương lúc nào cũng có ánh lệ, lúc nói chuyện
thì nhỏ nhẹ như là sợ đắc tội với người khác, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí khiến cho người ta
không nhịn được mà muốn thương yêu cho cô.
Đến cả Nhạc Yên Nhi cũng vì vẻ bề ngoài này mà chủ động ra mặt thay cô ấy.
Đỗ Hồng Tuyết ngước mắt lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô nhìn thấy một động đen sâu thăm thẳm, có ánh sáng thấu tỏ lòng người, cứ như có thể nhìn
thấu suy nghĩ trong lòng mình, khiến cho người ta đột nhiên hốt hoảng.
Nhưng cô lại không nhìn thấu hắn, ánh mắt của hắn rơi xuống trên người cô, dường như nhìn
xuyên qua cô để thấy một người khác.
Dạ Đình Sâm không trả lời cô mà xuống thẳng xe.
Lúc Đỗ Hồng Tuyết vẫn còn đang ngẩn người, hắn đã đích thân mở cửa xe cho cô.
Cô đột nhiên hiểu ra, Dạ Đình Sâm muốn đưa mình lên nhà!
 
Advertisement
  • Chương 222

Vừa nói, Bạch Kính Thần vừa định ôm vai Nhạc Yên Nhi để đi cùng cô vào phòng ăn.

Thế nhưng vừa nâng tay lên, còn chưa đụng vào Nhạc Yên Nhi, tay anh đã hụt vào khoảng không.

Bởi vì Nhạc Yên Nhi đã bị Dạ Đình Sâm kéo vào lòng, bản thân hắn thì đang lạnh mặt nhìn anh ta.

- Quản lý tay cậu cho tốt đi.

Bạch Kính Thần cười gượng, thu tay lại, tuy nhiên vẫn không thấy xấu hổ.

Nhạc Yên Nhi buồn cười:
  • Chị em gái thì có một người đấy, nhưng mà sợ cậu chướng mắt thôi.
  • Tốt tốt, hôm nào chị giới thiệu cho em với, giải quyết vấn đề cá nhân cho tên đàn ông độc
thân là em đây.

- Được thôi.

Nhạc Yên Nhi đồng ý ngay, trong lòng cô thì đang cười thầm.

Nếu giới thiệu Cố Tâm Nguyệt cho Bạch Kính Thần chẳng biết cô ta sẽ vui sướng đến đâu đây, nhưng với Bạch Kính Thần mà nói thì chắc thành kinh hãi chứ không phải kinh ngạc nữa.

Ba người và Nhạc Yên Nhi mau chóng ngồi vào bàn.

Bình thường chỉ có cô và Dạ Đình Sâm ăn cơm, hôm nay lại có nhiều người thế này, cũng là lần đầu tiên phòng ăn đông đúc như thế, mợ Trần rất vui, nấu hẳn một bàn đồ ăn lớn.

Nhưng với Nhạc Yên Nhi mà nói thì quá trình ăn cơm không thoải mái như vậy.

Nhạc Yên Nhi đã chứng minh ấn tượng của mình với Âu Duyên Tây không hề sai, cô chưa bao giờ gặp người nào đen tối như thế, gã có thể hỏi chuyện sinh hoạt vợ chồng của cô với Dạ Đình Sâm có hài hòa không trước mặt bao nhiêu người thế này.

Cô sợ đến ngẩn ra, gã vẫn tiếp tục nghiêm túc hỏi:

- Nếu trải nghiệm lần đầu không tốt có thể gây ra ám ảnh không thể xóa nhòa trong tâm lý phụ nữ đấy, chị dâu, lần đầu của chị với anh em thế nào? Nhạc Yên Nhi không biết trả lời ra sao, cô đỏ bừng mặt từ đầu đến cuối, Âu Duyên Tây càng hỏi, cô càng cúi thấp đầu, thực sự sắp chôn mặt vào bát đến nơi.

Nếu Dạ Đình Sâm không giúp cô giải vây, có lẽ cô nuốt không trôi bữa cơm này.

Cô ăn mà không biết mùi vị, vội vàng và cơm rồi trốn khỏi phòng ăn.

Âu Duyên Tây thấy bóng dáng chạy trối chết của cô thì cười ha ha:

- Anh, chị dâu mới này thú vị quá.

Đương nhiên là Âu Duyên Tây cố tình trêu Nhạc Yên Nhi rồi, gã rất tò mò về người con gái có thể khiến anh cả mình một lòng một dạ này.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm rất khó coi, mắt phượng nhướng lên, ánh sáng lạnh trong mắt hắn như có thể hóa thành thực thể:

- Còn nói nhảm nữa là tôi ném cậu ra ngoài đấy.

Âu Duyên Tây không sợ chết, tiếp tục cười đùa hớn hở:

- Anh cả, dù là em muốn trêu đùa chị ấy nhưng có câu hỏi nói không sai đâu, nếu lần đầu giữa hai người không ổn thì phụ nữ thực sự sẽ có ám ảnh tâm lý đấy.

Lần đầu của hai người thế nào hả? Biểu cảm của Dạ Đình Sâm không thay đổi, thế nhưng hắn cũng bắt đầu hồi tưởng lại chuyện khi trước.

Lần đầu tiên của hắn và Nhạc Yên Nhi.

Hình như không phải trải nghiệm tốt đẹp gì.

Hai người họ đều bị chuốc thuốc, ngay cả mình đã quan hệ với ai cũng không biết, hắn không biết tiết chế nên đã khiến Nhạc Yên Nhi bị thương khắp người, cuối cùng còn ngất xỉu.

Thậm chí ngay cả lần thứ hai cũng là do hắn bị căm phẫn làm mất lý trí, cưỡng ép Nhạc Yên Nhi khiến cô tức giận bỏ nhà đi.

Mãi cho tới gần đây cô ấy mới không chống cự nữa, thế nhưng cô cũng không quá thích chuyện đó.

Chẳng lẽ thực sự là ám ảnh tâm lý như Âu Duyên Tây nói? Dạ Đình Sâm âm thầm phân tích hành vi của mình, khi ngẩng lên, hắn thấy hai tên bạn xấu đang nhìn mình đầy ẩn ý.

Hắn khẽ ho để che giấu sự mất tự nhiên của bản thân rồi đặt đũa xuống, hờ hững noi:

- Xem ra hai người đều no rồi, tôi không tiễn.

Đây là lệnh đuổi khách trắng trợn! Bạch Kính Thần thở dài:

- Đàn ông đã kết hôn quả là một giống loài khác.

Nhớ cảnh tượng ba người bọn họ sảng khoái uống rượu với nhau năm xưa, hẳn nó đã một đi không trở lại rồi.

Bị nam nữ chủ nhân mặc kệ, hai người có ở lại cũng chán, vậy nên cùng nhau rời khỏi biệt thự Hoàng Đình.

Dạ Đình Sâm muốn làm gì thì làm đó, thế nhưng quản gia Thẩm lại luôn tuôn theo lễ nghi nghiêm ngặt, ông tự tiễn hai vị khách ra tận cổng.

Lên xe, hai người nhìn nhau.

  • Còn sớm lắm, cứ thế đi về à? Giờ giấc sinh hoạt như ông cụ thế này tao không quen đâu.
  • Vậy đi chơi đi?
Âu Duyên Tây quả quyết:

- Đi, đi uống rượu.

Tay lái bẻ ngoặt, hai người tới quán bar lớn nhất thành phố A, bar Bóng Đêm.

Bar Bóng Đêm là một quán bar có biểu diễn đêm khuya, tuy nhiên hai người đều không có hứng thú với hoạt động này, họ chọn ghế ở góc xa sân khấu, không gọi nữ nhân viên tới mà chỉ yên lặng uống rượu.

Bạch Kính Thần uống cạn vodka trong cốc:

- Không ngờ anh cả kết hôn xong lại thay đổi nhiều thế.

Dù sao Âu Duyên Tây từng gặp Nhạc Yên Nhi, còn Bạch Kính Thần mới gặp lần đầu, cũng là lần đầu thấy bộ dáng này của Dạ Đình Sâm, thực sự là một cú sốc lớn.

- Chẳng lẽ đàn ông kết hôn xong đều thế à? Thằng ranh kia, bao giờ kết hôn cũng phải cho tao xem náo nhiệt đấy.

Bạch Kính Thần cười xùy:

- Kết hôn? Cả đời cũng không có khả năng, tao không nghĩ quẩn như anh cả, tự nhảy vào trong lồng.

Nhìn anh ấy mà xem, bây giờ còn chẳng uống rượu cùng chúng ta được nữa.

Âu Duyên Tây châm thuốc, hút một hơi, nhả khói như đang thở dài:

- Có đôi khi tao rất hâm mộ mày, chơi vui vẻ, chẳng lo nghĩ gì.

Bạch Kính Thần nhướng mày:

- Lo nghĩ? Vẫn còn nhớ đến...

Bạch Kính Thần tự động im lặng khi chuẩn bị nói ra cái tên kia, đều là anh em cả, không cần phải đâm vào chỗ đau của Âu Duyên Tây nữa.

  • Có cái rắm, ông đây quên cô ta lâu rồi!
  • Tao đã nói là ai chưa? Kích động cái gì?
Bạch Kính Thần yên lặng, Âu Duyên Tây tự lật tẩy mình nên không nói gì nữa, chỉ uống một ngụm rượu.

Đúng lúc này, di động của gã vang lên.

Âu Duyên Tây vốn hờ hững nghe, thế nhưng mới nghe vài câu thì sắc mặt đã thay đổi:

- Chờ một lát, tôi qua ngay.

Cúp máy, còn chưa để Bạch Kính Thần kịp hỏi, Âu Duyên Tây đã nói:

- Tao có việc về trước, hôm nào mời mày uống rượu nhé người anh em.

Nói xong liền đi mất.

Bạch Kính Thần không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới kêu "Đệt" một tiếng:

- Cái đám này không đứa nào có nghĩa khí hết.

Bạch Kính Thần tự rót cho mình mấy chén nữa, men rượu dần ngấm, thấy tự rót tự uống chẳng có gì vui nên đứng dậy, chuẩn bị về.

Lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn liêu xiêu bước tới, nhìn thấy anh, người đã say tới đỏ bừng mặt kia liền cười hỏi:

- Dáng khá lắm, đẹp hơn mấy người kia nhiêu, tôi muốn bao anh một đêm.

Bao nhiêu tiền?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom