• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Đỗ Hồng Tuyết không nhịn được trong lòng nhảy nhót, lúc xuống xe cô đứng bật dậy, đầu đập
thật mạnh vào đỉnh xe.
- Đau quá…
Đỗ Hồng Tuyết kêu đau, không nhịn được che lấy chỗ vừa bị đụng, đau đến mức nước mắt lưng
tròng nhưng lại không dám sờ.
Dạ Đình Sâm vẫn đứng bên ngoài, nhìn những hành động này của cô, trong mắt đầy ý tứ sâu
xa.
- Cô vẫn giống như lúc trước.
Đỗ Hồng Tuyết nghe thấy lời này thì ngẩn ra, nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Dạ Đình Sâm tới đây lại không hề nói tiếp nữa, chỉ bảo:
- Đi thôi.
Hắn không biết cô ở đâu, vì thế Đỗ Hồng Tuyết đi phía trước, Dạ Đình Sâm đi theo sau, cùng cô
lên lầu.
Hành lang quả nhiên không có bóng đèn nào còn sáng cả, trên hàng lang tối om, giơ tay ra
không thấy năm ngón, vì thế tiếng bước chân mỗi khi giày chạm đất đều trở nên rất rõ ràng.
Tuy đường vẫn tối như mọi lần về nhà, nhưng vì biết đằng sau còn có một người nữa, nên trong
lòng cô có thêm rất nhiều cảm xúc khác biệt.
Đỗ Hồng Tuyết rất muốn tìm chủ đề nào đó để nói chuyện với Dạ Đình Sâm nhưng lai bị khí thế
mạnh mẽ của hắn trấn áp, há miệng ra nhưng không nói nổi một từ.
Đây là cách biệt giai cấp ư?
Bóng tối quẩn quanh giữa hai người, khoảng cách giữa cả hai không xa không gần, Đỗ Hồng
Tuyết có thể nghe thấy tiếng bước chân của Dạ Đình Sâm, nhưng lại hoàn toàn không cảm
nhận được hắn, theo lý mà nói hai người đứng thật sát thật sát nhau, nhưng cô ấy lại cảm thấy
càng ngày càng xa cách.
Đường có dài hơn cũng có lúc đi hết, sắp đến chỗ ở của Đỗ Hồng Tuyết rồi, rất nhanh thôi, cô
sẽ không còn lý do tiếp tục ở bên người đàn ông này nữa, thậm chí về sau có thể không còn cơ
hội gặp lại.
Trong lòng Đỗ Hồng Tuyết có ngàn vạn cảm xúc, trong lúc thất thần, chân cô vấp một cái, cả
người đổ về đằng sau.
- A…
Đỗ Hồng Tuyết bị dọa tới tái cả mặt, hét lên sợ hãi, tiếng thét vang vọng trong hàng lang.
Nhưng không có sự đau đớn trong dự liệu, cô cảm thấy có một cánh tay đỡ lấy vai cô, chặn lại
thế ngã.
Trong những lúc thế này đàn ông bình thường đều sẽ ôm lấy cô vào lòng, nhưng người đàn
ông này đúng thật là lịch thiệp từ trong xương.
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu, Đỗ Hồng Tuyết bàng hoàng đứng dậy, vội vàng xoay người lại
cảm ơn Dạ Đình Sâm:
  • Cảm ơn anh Dạ, thật ngại quá, dọa anh rồi.
  • Cẩn thận.
Trong bóng tối, Đỗ Hồng Tuyết không nhìn rõ vẻ mặt của Dạ Đình Sâm, chỉ có thể nghe thấy
giọng nói trầm thấp của hắn, tuy rằng lạnh lùng nhưng sự trầm khàn trong giọng nói ấy đủ để
khiến lòng cô bối rối.
Lại lên một tầng nữa, dù cho Đỗ Hồng Tuyết không muốn nhưng cũng tới rồi.
Cô che giấu sự uể oải trong lòng, mỉm cười ngọt ngào, nói với Dạ Đình Sâm:
- Anh Dạ, anh có muốn vào ngồi một lát không?
Cô không phải là một cô gái dễ dàng mời một người đàn ông mới gặp mặt lần đầu vào trong
nhà chơi như thế, nhưng khi đối diện với Dạ Đình Sâm, cô bỗng trở nên rất khác thường.
Cô muốn ở thêm với hắn một lúc nữa, cho dù chỉ vài phút thôi cũng được.
Nhưng hiển nhiên Dạ Đình Sâm không có ý định này, hắn từ chối thẳng:
- Không cần.
Đỗ Hồng Tuyết có hơi mất mát, đáp:
  • Vậy anh lái xe về cẩn thận nhé.
  • Ngày mai sẽ có người tới đưa cô đi xem nhà, Dior cũng sẽ cử người tới công ty của cô ký hợp
đồng, từ mai cô sẽ là đại sứ hình tượng cho nước hoa Dior.
Giọng điệu của Dạ Đình Sâm hờ hững, cứ như không biết mấy câu nói ngắn ngủi của bản thân
có giá trị thế nào vậy.
Đỗ Hồng Tuyết trợn mắt không dám tin, nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.
Dạ Đình Sâm không hề bận tâm đến câu trả lời của cô, nói xong những lời này hắn lập tức xoay
người rời đi.
Đỗ Hồng Tuyết nghe thấy tiếng bước chân của hắn thì mới giật mình, dùng giọng nói run run
gọi hắn lại:
- Anh Dạ… tại… tại sao… lại là tôi?
Trong bóng tối, giọng nói mềm mại của cô chứa đựng sự run rẩy và kinh ngạc rõ rệt, khiến
người ta tiếc thương.
Nhưng trên mặt Dạ Đình Sâm vẫn không có vẻ gì khác thường.
- Chẳng vì sao cả.
Nói xong, hắn đi thẳng xuống lầu.
Đỗ Hồng Tuyết đứng ngẩn ra trước cửa nhà hồi lâu mới nhéo thật mạnh má mình.
- Không phải mình đang nằm mơ chứ…
Dạ Đình Sâm quay lại xe, vẻ mặt âm trầm gọi cho Âu Duyên Tây, giao cho gã một số việc, Âu
Duyên Tây trước giờ vẫn cà lơ phất phơ nghe thấy lời của hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Tiếp đó, Dạ Đình Sâm lại gọi số của biệt thự Hoàng Đình, nhưng chỉ nghe thấy quản gia Thẩm
báo Nhạc Yên Nhi vẫn chưa về, sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi.
Nghĩ đến việc ban ngày hai người xảy ra tranh chấp, đến giờ Nhạc Yên Nhi vẫn còn chưa về, cô
đang giận dỗi với hắn sao?
Hắn vừa lái xe vừa gọi cho cô nhưng đều bị ngắt máy.
Bàn tay nắm lấy tay lái của hắn siết chặt lại, ánh mắt lạnh lùng.
Gan của cô nhóc này càng ngày càng lớn, dám mạnh miệng ở chỗ công cộng, còn tự ý bỏ chạy,
tối muộn đã không thèm về nhà mà lại còn cúp điện thoại của hắn!
Cơn phẫn nộ dâng lên, trong mắt phượng tràn ngập ánh sáng nguy hiểm, Dạ Đình Sâm gọi
thẳng cho Trần Lạc.
- Chủ tịch.
Cho dù không phải là thời gian làm việc nhưng Trần Lạc cũng không dám nghe điện thoại của
sếp chậm một giây nào.
  • Định vị điện thoại của Yên Nhi, tôi muốn biết vị trí hiện tại của cô ấy.
  • Vâng thưa chủ tịch.
Ba phút sau, vị trí định vị được gửi đến máy Dạ Đình Sâm.
Mà Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không biết những chuyện này.
Bệnh viện công lập thành phố A.
Nhạc Yên Nhi bấm ngắt máy, ném điện thoại lên giường bệnh như để trút giận, cô tức đến nỗi
quai hàm bạnh ra.
- Bây giờ mới nghĩ tới tôi, muộn rồi.
Đúng lúc này Trình Cổ mua đồ ăn vào, nghe thấy Nhạc Yên Nhi đang oán trách thì không nhịn
được cười:
- Vẫn còn đang tức à?
Thực sự không phải cậu ta tự nghĩ ra đâu, nhưng có lúc Nhạc Yên Nhi giống như một đứa trẻ
vậy.
Buổi chiều lúc cậu đưa cô vào viện, bác sĩ kê rượu thuốc, cậu cũng giúp cô xoa rồi nhưng rồi cô
lại giận dỗi không chịu về nhà, thà ở bệnh viện còn hơn, Trình Cổ nhanh chóng đi tìm bác sĩ xin
một túi chườm nước đá để ở lại bệnh viện với cô.
- Tức hả? Chị không thèm tức đâu, có gì để tức cơ chứ.
Nhạc Yên Nhi cứng miệng, sau đó lập tức bị chiếc túi trong tay cậu ta hấp dẫn:
- Wow, Trình cô nương, em đúng là chu đáo quá, sao em biết chị đang đói thế.
Trình Cổ bày từng món ăn mà mình mua ra, gãi đầu ngại ngùng.
- Em nhớ trước đây chị thích ăn mì hoành thánh và bánh chẻo của Tường Lâm Ký nhất, bây giờ
không biết chị có còn thích không, cứ mua đại một ít về thôi.
Thực ra Trình Cổ cũng biết, trước đây Nhạc Yên Nhi thích ăn những món này đều vì cô cũng
không có nhiều tiền nhưng tính cách lại rộng rãi, nhất định phải mời trợ lý như cậu ăn cơm, cô
biết nếu để mình cậu đi về chắc chắn cậu sẽ chỉ úp một bát mì là coi như giải quyết xong bữa
tối.
Nhưng bây giờ Nhạc Yên Nhi có thể tham gia diễn xuất trong bộ phim chế tác lớn như White
Lover rồi, không biết có còn để mắt đến những món ăn rẻ tiền này không.
Nhạc Yên Nhi không biết cậu ta nghĩ nhiều như thế, cô mở hộp thức ăn ra, ngửi thấy mùi thơm
của mì hoành thánh và bánh chẻo thì lập tức híp mắt đầy say mê.
- Vẫn là công thức nấu ăn quen thuộc, hương vị quen thuộc, đúng là lâu lắm rồi không được ăn
mấy món này, thật là hoài niệm. Trình cô nương, em cẩn thận quá, vẫn còn nhớ được mấy năm
trước chị thích ăn món gì.
 
Advertisement
  • Chương 223

Cô ta nói gì? Bao mình một đêm? Bạch Kính Thần dừng lại, anh dựa vào ghế, hứng thú nhìn cô gái trước mặt:

- Cô nói gì cơ? Cô gái kia chẳng biết đã uống bao nhiêu rượu, say đến nỗi nói chẳng ra lời, lớn giọng đáp:

- Anh đẹp lắm, tôi muốn bao...

bao anh...

Yên tâm, tôi có tiền...

Hôm nay tôi lên chức rồi...

Cô say đến ngất ngư, Bạch Kính Thần chẳng kiêng dè gì, bắt đầu đánh giá cô gái này.

Cô gái mặc một bộ đồ công sở khá già dặn, nhưng áo vest đã bị cởi bỏ, giờ chỉ còn một chiếc sơ mi trắng.

Anh đã từng nhìn thấy rất nhiều phụ nữ mặc đồng phục, thế nhưng họ đều như nhau, trông rất già dặn, ngay cả thư ký của anh cũng vậy.

Nhưng cô gái này mặc đồ công sở lại rất thú vị, áo sơ mi trắng hơi bó sát người, vải áo dán chặt lên bộ ngực cao và vòng eo nhỏ hơn cả một cánh tay, chiếc váy ngắn bao lấy bờ mông khiến đường cong của cô càng thêm rõ nét.

Hừ, mặc bộ quần áo thế này đến quán bar, chẳng biết là quá ngây thơ hay muốn gây sự chú ý nữa.

Cô gái thấy Bạch Kính Thần không nói gì thì cả gan nhích lại gần ôm cổ anh, nhìn anh cười khanh khách:

- Anh đừng sợ, tôi có tiền thật...

Anh rất đẹp, tôi thích anh...

Anh theo tôi đi nào...

Cô ta học lời thoại này ở đâu vậy? Bạch Kính Thần thầm oán giận nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn khuôn mặt cô, anh nhận ra cô mặc một bộ đồ công sở quê mùa nhưng mặt mày lại thanh tú, không trang điểm, nhìn hệt như một đóa sen mới nở, đôi mắt mông lung vì men say khiến người ta động lòng.

Anh bật cười, nghi ngờ là do mình đã quá lâu không động đến phụ nữ nên mới cảm thấy hứng thú với người lạ thế này.

Đang định đẩy cô ra thì anh chạm phải thẻ công tác mà cô đeo trước ngực.

Bạch Kính Thần nâng lên nhìn, bên trên viết đầy đủ thông tin của cô.

- Dư San San...

Phóng viên à? Bạch Kính Thần nói nhỏ, chợt cười:

- Đúng là một con cừu non không có đầu óc.

Vào quán bar mà treo thông tin cá nhân ngay trước ngực, nếu gặp phải người có ý đồ xấu, giấu thẻ phóng viên, dùng nó làm đồ uy hiếp thì cô gái này đúng là gặp phiền toái rồi.

Bạch Kính Thần chưa bao giờ là người biết thông cảm với người khác, thế nhưng chẳng biết hào hứng ở đâu ra, anh nhếch mép cười:

- Muốn bao tôi à? Đi, cậu đây chiều em một lần nào.

Cô gái quấn lấy anh chặt hơn, đôi môi anh đào nóng hổi đã ấn xuống da thịt trần trụi của anh, nỉ non:

- Đừng...

Tôi nóng quá...

Cho tôi...

Bạch Kính Thần cảm thấy một nơi nào đó trên người đã thức dậy.

Mắt anh tối lại, không chần chừ thêm nữa, anh ôm lấy cô gái trong lòng, đi thẳng tới khách sạn năm sao gần nhất.

Sau khi ra khỏi bar Bóng Đêm, Âu Duyên Tây lái xe thẳng tới một vùng ngoại thành vắng vẻ.

Vừa lái xe, gã vừa cau mày quan sát xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, đôi mày đầy vẻ lo âu.

Một lúc lâu sau, Âu Duyên Tây thấy một chiếc Cayenne đang dừng dưới đèn đường, gã thở phào, giảm tốc.

Diệp Thiên Hạ đứng bên đường, cô thấy có xe đi tới thì mừng lắm, vội vàng giơ tay vẫy:

- Ngại quá, làm phiền dừng xe được không? Âu Duyên Tây ung dung dừng lại.

Diệp Thiên Hạ rời khỏi đoàn phim, cô về một mình, đang đi thì xe trục trặc, cô vội gọi cho công ty cứu hộ, thế nhưng gọi xong thì điện thoại hết pin, cô đứng một mình giữa vùng ngoại ô hoang vắng, thực sự cảm thấy sợ hãi.

Vậy nên khi vừa thấy một chiếc xe đi tới, cô quả thực như thấy cứu tinh.

Diệp Thiên Hạ nở nụ cười hoàn mỹ như đang đối mặt với ống kính, cô đi tới phía ghế lái, nhẹ nhàng gõ cửa xe, ra hiệu muốn nói chuyện với chủ xe.

Âu Duyên Tây hạ cửa sổ xuống, Diệp Thiên Hạ lập tức thay đổi thái độ.

Thấy người trên xe, nụ cười của cô cứng lại:

- Sao lại là anh? Âu Duyên Tây nhướng mày:

- Thành phố A lớn thế này chẳng lẽ tôi lại không được tới đây? Diệp Thiên Hạ không muốn dây dưa với gã, cô xụ mặt, lùi về sau hai bước:

- Anh đi đi.

Gã nổi nóng, vì nhận được tin xe của Diệp Thiên Hạ hỏng, cô phải gọi cho công ty cứu hộ vậy nên mới vội vàng chạy tới đây trước khi bọn họ tới.

Chẳng ngờ người phụ nữ này lại quật cường như vậy, thấy là gã liền không chịu lên xe, không xin giúp đỡ nữa.

Có đôi khi gã chỉ hận mình không bóp chết được cô cho xong chuyện, vậy là hai người đều an ổn.

Nén giận, Âu Duyên Tây ra vẻ vô tình nhướng mày, gã nhìn xe của cô, hỏi:

- Hừ, làm sao, hỏng xe à? Diệp Thiên Hạ cắn răng, cô hận vì để Âu Duyên Tây gặp phải khi mình đang trong lúc chật vật thế này.

- Chẳng cần anh quan tâm.

Cô buông một câu như vậy rồi định về cạnh xe mình đứng chờ tiếp.

Mắt Âu Duyên Tây lạnh xuống, gã mở cửa xe, níu lấy tay Diệp Thiên hạ.

  • Lên xe.
  • Không lên!
Tính tình Âu Duyên Tây không tốt, bây giờ đang nén giận để nói chuyện với Diệp Thiên Hạ:

- Định đứng ở vùng hoang vu thế này cả đêm à? Lên xe cho ông! Nói xong, mặc kệ cô phản ứng thế nào, lập tức nhét cô vào xe, đóng cửa.

Sau đó, gã cũng lên xe, đạp chân ga, phóng về phía nội thành.

- Âu Duyên Tây! Anh muốn làm gì? Chuyện của tôi chẳng cần anh quan tâm! Diệp Thiên Hạ bị ép lên xe thì rất tức giận.

Âu Duyên Tây vừa lái xe vừa cười nhạo:
  • Cô nghĩ là ông đây muốn quản việc của cô lắm à, chẳng phải tự cô lao ra cản xe tôi đấy thôi?
  • Nếu biết là xe của anh thì tôi tuyệt đối sẽ không cản lại.
Lời này quá chói tai, Âu Duyên Tây phanh gấp, Diệp Thiên hạ chúi cả người về trước, suýt thì đập đầu vào kính xe.

- Âu Duyên Tây! Anh làm gì đấy? Diệp Thiên Hạ nổi giận đùng đùng, cô quát lên, càng lúc càng cảm thấy việc mình lên xe là một sai lầm.

- Diệp Thiên Hạ, cô nhất định phải chọc giận tôi à? Âu Duyên Tây nhìn cô, trong mắt là tức giận.

Gã phải làm sao với người phụ nữ này đây? Diệp Thiên Hạ thấy ánh mắt ấy của gã thì bỗng ngừng thở, cô nghiêng đầu sang một bên, không muốn đối mặt với gã nữa, tuy nhiên giọng nói lại dịu đi:

- Âu Duyên Tây, anh tha cho tôi đi, tôi chỉ là người thường thôi, không muốn dính líu đến anh nữa.

Âu Duyên Tây nổi giận, nói không lựa lời:

- Không muốn dính líu đến tôi? Sao năm ấy tôi bao cô thì cô không nói thế đi? Lúc tôi cho cô tài nguyên cô không nói thế đi? Tôi cho cô biết, tôi có thể đưa cô lên thì cũng có thể dìm cô xuống! Sắc mặt Diệp Thiên Hạ tái nhợt.

Phải, gã luôn có thể chà đạp tôn nghiêm của cô một cách dễ dàng như thế.

Trong mắt gã, cô vẫn luôn chỉ là một người đàn bà vô liêm sỉ, bán mình cầu tài mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom