Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Joanna nhếch môi, hiển nhiên trong lòng đã lung lay rồi.
Cơ hội ở riêng với nhau quá hiếm, nếu cô ta cứ lằng nhằng mãi sẽ không thể nào biết chuyện
lúc Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết gặp mặt.
Nhưng thái độ của Nhạc Yên Nhi lại làm cô ta khó hiểu, Joanna ngờ vực hỏi một câu:
- Nhạc Yên Nhi, rõ ràng cô biết tôi thích Đình Sâm, sao cô có thể yên tâm để chúng tôi ở riêng
với nhau? Đã vậy còn vội vàng muốn đi, không sợ tôi cướp mất anh ấy à?
Nhạc Yên Nhi nghe vậy chỉ cười nhạt:
- Thứ thuộc về tôi, cướp cũng chẳng được, thứ không thuộc về tôi, tôi giữ cũng chẳng nổi. Cô
nói năm cô mười tuổi thì quen với Dạ Đình Sâm, nếu như có thể cướp thì cô đã cướp từ lâu rồi.
Đây là lĩnh ngộ cô dùng một thân thương tích đầy mình đổi lấy.
Ví dụ như Lâm Đông Lục, ví dụ như cha cô.
Thứ không thuộc về mình, cho dù cố gắng giữ lấy, cũng sẽ không thể có kết quả tốt.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô mệt mỏi rồi, không phải cô không tranh giành, mà là do hiện
tại cô đã hiểu rõ, dù cho tranh giành đến đầu rơi máu chảy, có vài người vẫn cứ bỏ bạn mà đi.
Trong mắt Joanna thoáng qua một tia khác lạ, dường như đang suy tư gì đó.
Nhạc Yên Nhi không để tâm đến thái độ của cô ta, nói xong mấy lời này liền quay người đi, lần
này, Joanna không cản cô nữa.
Cô ta có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng Nhạc Yên Nhi.
Rõ ràng cô gầy gò yếu ớt, khi đi lại chân vẫn còn khập khiễng, ấy vậy mà bóng lưng ấy lại thẳng
tắp, tựa như một cây trúc xanh ở trong nghịch cảnh mà vẫn không ngừng vươn mình sinh
trưởng, không nhìn ra một điểm chật vật nào, chỉ có thể cảm thấy sự kiên định cùng quật cường
của cô.
Rõ ràng Nhạc Yên Nhi còn ít tuổi hơn cô ta, ấy vậy mà tựa như đã trải qua hết sự đời, đối với
chuyện gì cũng nhìn nhận rất thấu đáo, cặp mắt hạnh trong veo kia luôn khiến người khác có
cảm giác như cô ấy chỉ liếc qua đã thông suốt tường tận hết thảy mọi chuyện.
Trong lòng Joanna có cảm giác hoảng loạn, không biết tại sao đột nhiên thấy ở trước mặt Nhạc
Yên Nhi cô ta không hề có phần thắng, dù chỉ là nhỏ nhất.
Trước đây cô không hiểu vì cớ gì Dạ Đình Sâm lại chọn Nhạc Yên Nhi làm vợ, môn không đăng
hộ không đối, hoàn toàn không phải người cùng một đẳng cấp, ngoại hình cũng không tính là
khuynh quốc khuynh thành, thế mà lại khiến Dạ Đình Sâm vốn tiêu chuẩn cực cao nhìn trúng.
Vừa xong, hình như cô ta có đáp án.
Trên người Nhạc Yên Nhi, có một loại sức sống kỳ lạ, cô không khuất phục bất cứ kẻ nào, vĩnh
viễn kiên trì giá trị quan của bản thân, rõ ràng không tranh không đoạt, nhưng lại có ngạo khí
không chịu thua.
Nhạc Yên Nhi vịn nạng gỗ rời đi bằng thang máy, cửa thang máy ting một tiếng khép lại, bấy
giờ Joanna mới hoàn hồn.
Sắc mặt cô ta hơi khó coi, đứng nguyên tại chỗ một lúc, tức tối dậm chân rồi xoay người đi về
phía phòng họp.
Dạ Đình Sâm đang gặp chủ tịch hội đồng quản trị của Dior, cô ta không tiện đi vào quấy rầy,
đành đứng ngoài cửa chờ.
Chỉ là cô ta không cần đợi quá lâu, khoảng mười mấy phút sau, cửa phòng họp được đẩy ra.
Vẻ mặt Dạ Đình Sâm vẫn lạnh nhạt như cũ, từ trên mặt của hắn không nhìn ra vui buồn.
- Đình Sâm, sao rồi?
Nghe thấy tiếng của Joanna, mắt Dạ Đình Sâm mới liếc qua, khi nhìn thấy chỉ có mình cô ta
đứng ngoài cửa, mắt phượng sâu thẳm nheo lại.
- Cô ấy đâu?
Giọng Dạ Đình Sâm thấp xuống, mang cảm giác lạnh lẽo.
Việc đầu tiên khi Dạ Đình Sâm ra ngoài chính là tìm Nhạc Yên Nhi, ngay cả câu hỏi của cô ta
cũng không hề để ý.
Sắc mặt Joanna trắng bệch, cánh môi mấp máy một lát mới đáp:
- Cô ấy nhất định muốn đi, em không cản được.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm đột ngột chuyển lạnh, con ngươi trở nên sâu không thấy đáy, môi mỏng
mím chặt, toàn thân từ trên xuống tỏa ra hơi lạnh khiến người ta run sợ.
Joanna cách hắn gần nhất nên có thể cảm nhận luồng hơi lạnh chân thực kia rõ nhất, sống lưng
cô ta lạnh toát.
Cơn giận của Dạ Đình Sâm, cô ta căn bản không thể gánh vác.
Joanna vội vàng giải thích:
- Em quả thực có ngăn rồi, nhưng cô ấy cứ khăng khăng muốn đi. Bọn họ có tận hai người nên
em không chặn lại được. Thật xin lỗi, Đình Sâm, là em làm không tốt.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm quét qua, dường như có năng lực nhìn thấu nội tâm người khác, Joanna
cảm thấy bản thân mình thật sự bị nhìn ra rồi, nhưng cô ta không thể lùi bước được, không thể
để lộ ra manh mối, chỉ đành gắng gượng chống đỡ ánh mắt của Dạ Đình Sâm.
Joanna ước, thà rằng Dạ Đình Sâm cứ trách cứ đi, như thế cô ta sẽ nghĩ ra biện pháp ứng phó,
còn hơn là không nói câu nào như thế này.
Nhưng Dạ Đình Sâm không thuận theo mong muốn của cô ta, một từ hắn cũng không nói, lập
tức xoay người, đi về phía thang máy.
Joanna vội vàng theo sau, lúc này Dạ Đình Sâm tuyệt nhiên không hề để tâm tới Joanna đang đi
giày cao gót, hắn đi như bay làm cô ta suýt nữa không theo kịp.
- Đình Sâm, vừa nãy bên Dior có nói với em, bọn họ lấy danh nghĩa người phát ngôn phải kiểm
tra sức khỏe định kỳ để đưa Đỗ Hồng Tuyết đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, rất nhanh sẽ
có kết quả. Đỗ Hồng Tuyết đang đợi ở bệnh viện, giờ chúng ta nhanh đến xem rốt cuộc Đỗ
Hồng Tuyết có phải là Y Bạch hay không thôi.
- Cô có thể qua đó trước, tôi còn có việc.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói, bước chân vẫn không ngừng, trực tiếp vào trong thang máy.
Joanna không còn cách nào khác cũng theo vào, thấy Dạ Đình Sâm ấn nút xuống tầng 1, rõ
ràng là muốn đuổi theo Nhạc Yên Nhi.
Sắc mặt cô ta trở nên khó coi, nhìn Dạ Đình Sâm không dám tin:
- Đình Sâm, tại sao anh lại biến thành như vậy? Không phải anh rất quan tâm tung tích của Y
Bạch sao? Cho dù nhà họ Mạnh đã bỏ cuộc rồi, nhưng anh vẫn kiên trì tìm kiếm. Thế mà bây
giờ, có thể chân tướng chỉ cách chúng ta một bước nữa thôi, vậy mà anh lại không quan tâm
nữa ư?
Đôi môi Dạ Đình Sâm khẽ mím lại:
- Tôi phải tìm Yên Nhi trước.
Thang máy thoáng cái đã xuống đến tầng một, Dạ Đình Sâm sải chân, bước nhanh ra ngoài.
Joanna xông đến, túm chặt tay hắn, dùng hết sức lực, tránh việc bị hắn đẩy ra:
- Hiện giờ trong mắt anh có còn Y Bạch nữa hay không? Trong đầu anh giờ toàn là người phụ
nữ kia thôi hả! Nhạc Yên Nhi là một người trưởng thành tay chân đầy đủ thân thể khỏe mạnh,
không có anh chẳng lẽ cô ta sẽ chết chắc?! Có phải anh đã quên Y Bạch chết như thế nào rồi
phải không? Vì anh cô ấy đã phải chịu quá nhiều oan ức đó, anh không nhớ sao?!
Những lời này nói ra rất gay gắt.
Joanna quen biết Dạ Đình Sâm mười mấy năm, từ xưa đến nay chưa từng dùng giọng điệu này
để nói chuyện với hắn.
Lúc này, trái tim cô ta đang nhảy loạn xạ không ngừng, bắt đầu có một loại cảm giác nghĩ lại mà
sợ.
Nhưng những lời này, thành công ngăn lại bước chân của Dạ Đình Sâm.
Dáng vẻ bi thảm trước khi chết của Mạnh Y Bạch, từng chút từng chút xẹt qua đầu hắn.
Bất luận như thế nào, Mạnh Y Bạch cũng là vì hắn mà chết, đây là tội nghiệt hắn không thể nào
rửa sạch được.
Joanna nhìn thấy bóng lưng Dạ Đình Sâm có chút run rẩy, hiển nhiên hắn đã bị dao động rồi.
Trong lòng cô ta thầm vui vẻ, tiếp tục phá tan phòng tuyến tâm lý của Dạ Đình Sâm:
- Y Bạch sợ đau như vậy mà phải chịu đựng hành hạ dã man, cuối cùng còn bị quăng xuống
biển, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, giờ trong mộ cô ấy còn không có cả tro cốt! Những
điều này, anh còn nhớ không? Dạ Đình Sâm, Y Bạch phải chịu những điều đó là vì ai, anh còn
nhớ không? Làm người không thể không có lương tâm!
 
Advertisement
  • Chương 220

Thấy ai nấy đều nhìn mình chằm chằm, Nhạc Yên Nhi xấu hổ nhưng vẫn gật đầu với Bạch Kính Thần và Âu Duyên Tây:

- Chào mọi người, tôi là Nhạc Yên Nhi.

Đôi mắt hẹp dài sau kính mắt của Bạch Kính Thần sáng lên, anh mỉm cười, rút một chiếc hộp nhung tinh xảo trong túi áo khoác ra, đưa cho Nhạc Yên Nhi:

- Lần đầu gặp mặt, đây là món quà nhỏ mang về từ châu Âu, không đủ thành ý rồi.

Nhạc Yên Nhi bối rối không biết nên nhận hay từ chối thì Dạ Đình Sâm gật đầu, lúc này cô mới cầm hộp:
  • Cảm ơn Bạch thiếu.
  • Chị là chị dâu của em, em không nhận được xưng hô đó đâu, chị cứ gọi em là A Thần như anh
cả là được.

Cô gật đầu:

- A Thần.

Bạch Kính Thần nhìn cô, tán thưởng:

- Trăm nghe không bằng một thấy, vốn đang đoán xem anh cả thích người con gái ra sao, hôm nay gặp được đúng là mở rộng tầm mắt.

Nghe anh ta khen mình Nhạc Yên Nhi chỉ lễ phép cười, dù sao không quen, cô chỉ cần đóng vai bình hoa là được rồi.

Âu Duyên Tây lại xen vào:

- Cái tên A Thần này không suy nghĩ cẩn thận gì cả, hai chúng ta đi cùng nhau mà mày lại lén chuẩn bị quà, thế chẳng phải tao thành người không hiểu lễ nghĩa à? Đã thế thì tao cũng phải tặng một món quà cho chị dâu mới được.

Nói xong, Âu Duyên Tây cũng lấy một chiếc hộp ra, cười hì hì đưa cho Nhạc Yên Nhi.

Cô thấy nụ cười này của gã có vẻ xấu xa, chần chừ chưa nhận.

Âu Duyên Tây lại rất vội vàng, gần như là cố nhét hộp vào tay cô:

- Chị dâu, mở ra xem nào.

Âu Duyên Tây tinh nghịch nháy mắt.

Nhạc Yên Nhi vô thức mở hộp trước mặt bao người, một giây sau, cô hối hận.

Âu Duyên Tây đưa cho cô một hộp đầy bao cao su! Màu sắc khác nhau, nhãn hiệu khác nhau, nguyên một hộp đủ loại bao cao su siêu mỏng! Nhạc Yên Nhi không kịp phòng bị tính cách cợt nhả của Âu Duyên Tây, bị trêu đỏ bừng mặt.

Dạ Đình Sâm ngồi không yên, thấy Âu Duyên Tây đùa giỡn người con gái của mình như vậy, hắn vươn tay lấy hộp, đậy nắp rồi đưa cho quản gia Thẩm.

Quản gia Thẩm cũng sửng sốt rồi mới cầm lấy, ông kêu thầm trong lòng rằng tuổi mình đã cao mà sao còn phải giải quyết mấy thứ này.

Dạ Đình Sâm nhìn Âu Duyên Tây, sắc mặt hắn khó coi, ánh mắt lạnh lùng, gần như nghiến từng chữ:

- Có lòng lắm.

Âu Duyên Tây vẫn cười hì hì, không sợ chết gật đầu:

- Chứ sao nữa, em cũng thấy em có lòng, A Thần chỉ tặng mỗi cái vòng tay mua ở Pháp, em tặng đồ thực dụng hẳn hỏi, anh cả hào hứng với việc đó như vậy nên là anh em của anh, em phải dự trữ giúp anh trước.

Nhất là lúc ra ngoài ấy, tốt nhất là anh tiện tay nhét hai cái vào người, đỡ cho lúc ở ngoài...

haha, anh hiểu đấy.

Nhạc Yên Nhi thực sự không còn mặt mũi nào ngồi đây, mặt cô đỏ như nhỏ máu đến nơi.

Hình tượng của Âu Duyên Tây trong lòng cô lúc này chính là một đoàn tàu hỏa nhỏ gào thét chạy qua, chỉ để lại tiếng còi "Ô ô ô" Quá tục tĩu! Nhạc Yên Nhi đứng lên, cô xấu hổ không dám nhìn một ai ở đây:

- Mọi… mọi người tán gẫu nhé, tôi vào bếp xem bữa tối chuẩn bị tới đâu rồi.

Nói xong, cô đi như chạy ra ngoài phòng khách.

Nhạc Yên Nhi vừa đi, nụ cười xấu xa của Âu Duyên Tây cũng bớt phóng túng, gã khoanh hai tay sau đầu, nhàn tản dựa vào salon, thản nhiên nói:

- Dễ xấu hổ vậy, chẳng giống anh cả chút nào.

Bạch Kính Thần cảm thấy hứng thú:

- Chị dâu này không tệ đâu, khi biết chị dâu là diễn viên, em cứ tưởng cũng giống Tô Phi thôi, thế mà hoàn toàn ngược lại với tưởng tượng của em, rất thích hợp làm vợ.

Dạ Đình Sâm hiểu hai đứa này hôm nay có chuẩn bị mới tới, cố tình trêu đùa mình.

Hắn nheo mắt, khẽ liếc Bạch Kính Thần:

- Quan tâm đến vợ người khác làm gì, chi bằng tự tìm đi.

Tính cách của Bạch Kính Thần rất đặc biệt, anh không phong lưu như Âu Duyên Tây, cũng không cấm dục hoàn toàn như Dạ Đình Sâm, dường như anh không hề có nhu cầu đặc biệt gì về mặt tình cảm, thỉnh thoảng anh sẽ săn đêm để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, thế nhưng lại chưa bao giờ yêu đương.

Quả nhiên, nghe thấy Dạ Đình Sâm nói vậy, anh ta lập tức lắc đầu:

- Thôi, tha cho em đi, đàn bà phiền lắm, khóc sướt mướt lại còn dính như sam, cảm xúc bất thường, chỉ có dở hơi em mới trói nửa đời sau của mình với một người phụ nữ thôi.

Âu Duyên Tây nói:

- A Thần, nói thật đi, không phải mày thích đàn ông đấy chứ? Bảo sao mày nhìn tao lạ lắm, không phải có ý với tao chứ hả? Nói xong, gã làm bộ sợ hãi tránh xa Bạch Kính Thần.

Bạch Kính Thần hừ lạnh:

- Yên tâm, ông đây yêu đàn ông cũng vẫn ngứa mắt mày.

Chuyện vui bị phá đám, Dạ Đình Sâm vốn đã sôi máu, chẳng có lòng dạ nào nghe hai người kia khua môi múa mép, lạnh giọng hỏi:

- Hai đứa đến làm gì? Bạch Kính Thần trở nên nghiêm túc hẳn:

- Em vừa về nước, mới cất vali là sang đây luôn, có tin tình báo cho anh đây.

Anh ta sát lại gần, nói nhỏ:

- Anh đoán đúng rồi, anh luôn ở trong nước nên hành động của người kia bên Anh đã lớn mật hơn nhiều.

Bây giờ có mấy công ty đang trăm phương nghìn kế muốn mua cổ phần lẻ của tập đoàn LN, căn cứ theo điều tra của em, đứng sau chuyện này là cùng một công ty.

Em không tra được người quản lý của công ty đó là ai nhưng em dám khẳng định đó là công ty ma.

Nói xong, Bạch Kính Thần lấy một tập hồ sơ từ túi tài liệu ra, đưa cho Dạ Đình Sâm.

Hắn cẩn thận đọc một lượt rồi mỉm cười.

- Cuối cùng người đó đã không ngồi yên được rồi.

Âu Duyên Tây vắt chéo chân, cười cà lơ phất phơ:
  • Giấu đầu lòi đuôi, rốt cuộc lộ rồi đây.
  • Cậu tiếp tục theo dõi sát bên kia, đừng vội đánh rắn động cỏ.
Bạch Kính Thần gật đầu:

- Em biết rồi, người đó âm thầm chờ đợi nhiều năm như vậy chắc hẳn sẽ không ra tay vội vàng đâu, nếu chúng ta ra tay trước sẽ ép hắn hành động mất.

  • Cậu biết chừng mực, tôi tin tưởng cậu.
  • Nhưng em cũng còn chuyện khác nữa.
Bạch Kính Thần nói:

- Anh định xử lý Đỗ Hồng Tuyết thế nào? Dạ Đình Sâm nheo mắt:
  • Cậu điều tra được gì rồi?
  • Thời gian quá gấp, em chỉ tra được bối cảnh cơ bản.

    Cô ta là cô nhi, cha mẹ hiện nay là cha mẹ
nuôi, họ ở một tỉnh nhỏ phía nam, chỉ có mình cô ta ở thành phố A, quan hệ xã hội rất đơn giản.

Mười năm trước cô ta bị bệnh ảnh hưởng tới não nên mất trí nhớ, thế nhưng em sai người tới bệnh viện điều tra lại không tìm được bệnh án của cô ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom