• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Trình Cổ xấu hổ gãi đầu:
- Bây giờ chị kiếm được tiền rồi, địa vị trong giới cũng khác, em không biết chị có còn thích
không nữa.
Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi, vốn không cảm thấy quá đói, nhưng vừa ngửi một cái thì lại thấy
đói tới mức ngực và lưng dính lại với nhau.
  • Chị thích chứ, đồ ăn thì đâu phân sang hèn, chỉ cần ngon là được rồi.
  • Vậy chị mau ăn đi, hôm nay đừng giảm béo, ăn no một chút.
Lúc trước khi Trình Cổ ở cạnh Nhạc Yên Nhi, Danny đều tận tâm dặn dò cô phải giảm cân, đến
bây giờ cậu vẫn còn chưa quên.
Nhạc Yên Nhi ăn một cái bánh chẻo, chun mũi bất mãn:
- Em xem bây giờ chị thế này rồi còn cần giảm cân sao?
Trình Cổ quan sát Nhạc Yên Nhi một chút, ngạc nhiên nói:
  • Hình như thật sự gầy đi rất nhiều rồi, bảo sao em thấy chị càng ngày càng đẹp.
  • Được đấy Trình cô nương, thật là biết nói chuyện.
Nhạc Yên Nhi cười híp mắt, dùng tay ra dấu ‘like’ cho cậu ta.
Nhưng Trình Cổ lại nghiêm mặt, nói:
- Em nói thật đấy, em thấy chị còn đẹp hơn ảnh hậu Tống Tường nhiều, chỉ là trước đây chị
không có cơ hội tốt nên mới bị lỡ dở, chỉ cần chị chăm chỉ, chắc chắn sẽ có ngày nổi tiếng cho
xem.
- Vậy mượn lời nói tốt lành của em nhé.
Lúc này bầu không khí rất tốt, Trình Cổ to gan hỏi một vấn đề mà cậu ta thắc mắc đã lâu:
- Chiều nay, lúc ở Dior ý, người đàn ông lôi lôi kéo kéo với chị là ai thế, hình như hai người có vẻ
quen lắm hả.
Không ngờ Trình Cổ sẽ đột nhiên nhắc tới người đó, động tác ăn mì của Nhạc Yên Nhi khựng
lại, tức giận nói:
- Chỉ là một người quen mà thôi, người đó lại còn không biết ăn nói đàng hoàng, đừng nhắc
nữa, bực mình.
Mì hoành thánh tươi ngon đến mức khiến cô suýt cắn cả vào đầu lưỡi, lập tức chuyển chủ đề:
- Trình cô nương em thật là chu đáo, cũng may em không thích phụ nữ, nếu không chị nhất
định sẽ liều mạng để được gả cho em!
Trình Cổ biết Nhạc Yên Nhi đang nói đùa, bình thường cậu ta bị các nhân viên nữ trong công ty
trêu chọc kiểu này quen rồi nên cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở cửa, sắc mặt cậu ta đột
nhiên biến đổi.
- Chị… sắc mặt người quen của chị có chút khó coi đấy…
Nhạc Yên Nhi quay lưng lại hướng cửa cho nên không nhìn thấy, nhưng Trình Cổ nhìn thấy rõ
ràng, mặt người đó xanh mét, đó là một người đàn ông đẹp trai có khí thế bức người, chính là
người đã xảy ra tranh chấp với Nhạc Yên Nhi hôm nay.
Nhạc Yên Nhi nghĩ rằng cậu ta đang nói tới chuyện lúc chiều nên vừa ăn vừa nói:
- Hắn ta chính là một người như thế đấy, não có vấn đề, mặc kệ đi. Lát nữa còn phải phiền em
đưa chị về, mình chị chắc không về được.
Trình Cổ liếc qua Dạ Đình Sâm một cái thì bị khí thế của hắn áp chế, cậu ta cảm thấy có điểm
không chịu nổi, hai chân bắt đầu run lên.
- E là… em không đưa chị về được rồi…
Giọng nói của Trình Cổ có chút run rẩy.
Nhạc Yên Nhi không biết tại sao đột nhiên Trình Cổ lại thay đổi như thế, cô nghi hoặc nhìn cậu
ta:
- Sao lại không đưa về được?
Ngón tay của Trình Cổ run run chỉ ra đằng sau Nhạc Yên Nhi.
Cô không hiểu, miệng ngậm một miếng bánh chẻo, quay đầu lại, khi nhìn thấy gương mặt Dạ
Đình Sâm, bị dọa tới mức há hốc mồm, bánh chẻo rơi ngay xuống giường bệnh.
Nhưng lúc này không để ý đến nó được nữa, Nhạc Yên Nhi hoảng hốt nhìn Dạ Đình Sâm:
- Anh… sao anh lại tới đây?
Thật đúng là ban ngày không thể nhắc người, ban đêm không được nhắc ma mà, sao lại linh thế
này cơ chứ!
Sao hắn lại biết cô ở đây nhỉ?
Hắn đứng sau lưng cô bao lâu rồi? Nghe được bao nhiêu rồi?
Thấy Dạ Đình Sâm hoàn toàn không để ý tới mình, Nhạc Yên Nhi sợ hãi nuốt một ngụm nước
miếng, hỏi Trình Cổ:
- Trình cô nương, anh ta đến bao lâu rồi?
Sắc mặt Trình Cổ còn khó coi hơn cả khóc:
- Từ lúc chị nói chị muốn gả cho em thì đã tới rồi…
Má ơi, cô còn nói những câu không sợ chết thế sao? Sao cô chẳng nhớ gì hết thế?
Trình Cổ có ngốc hơn nữa cũng biết tình huống này không ổn, hai người này chắc chắn có quan
hệ không hề đơn giản, nhìn sắc mặt của người đàn ông kia xem, tràn đầy sát khí, có phải cậu ta
đã làm hỏng việc gì ghê gớm lắm đúng không? Hắn sẽ không giết người diệt khẩu chứ?
Trình Cổ đứng bật dậy, nói nhanh như pháo liên thanh:
- Người bạn này của chị nhìn có vẻ rất quan tâm chị đấy, chắc là sẽ đưa chị về nhà thôi, không
cần em tiễn chị nữa đâu nhỉ. Sau khi chị chườm lạnh xong là có thể về rồi, chị tự chăm sóc mình
nhé, chúng ta gặp lại ở công ty sau, em đi trước đây, bye bye…
Nói xong, cậu ta dùng tốc độ như chạy nạn để rời khỏi hiện trường.
Nhạc Yên Nhi ngây ra, uổng cho cô còn khen ngợi lâu thế, hóa ra cậu ta lại tham sống sợ chết,
bỏ lại cô một mình thế này đây!
Chẳng lẽ cô không sợ Dạ Đình Sâm sao, cô cũng sợ lắm đó!
Nhưng điều gì phải đối mặt thì không thể trốn được, cho dù trong lòng lo sợ bất an thì vẫn phải
cứng cỏi đối diện với hiện tại.
Nhạc Yên Nhi không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của Dạ Đình Sâm, cô
trốn tránh ánh mắt của hắn, rụt đầu lại, nói:
  • Anh… có việc gì không?
  • Người quen tìm em, không được à?
Nghe thấy lời này, Nhạc Yên Nhi bị dọa tới suýt thì hộc máu.
Nếu như lúc nãy cô còn có chút chưa chắc chắn thì bây giờ đã hoàn toàn khẳng định.
Dạ Đình Sâm đã nghe thấy mấy lời lúc nãy của cô, hắn tức giận rồi, còn nghiền ngẫm từng chữ
một làm khó cô.
Cả người Nhạc Yên Nhi rụt về đằng sau:
- Được, nhưng anh đừng dùng ánh mắt này nhìn em, em gan nhỏ, sẽ thấy sợ đấy.
Nghe thấy câu nói này của Nhạc Yên Nhi, ánh mắt Dạ Đình Sâm càng lạnh hơn.
- Vậy em hy vọng tôi đối xử với em thế nào?
Nói xong, Dạ Đình Sâm nhếch khóe miệng lên một cách cứng ngắc, nở nụ cười hoàn toàn
không có độ ấm.
Nhạc Yên Nhi bị nụ cười làm hoảng đến mức da đầu tê dại:
  • Anh vẫn là đừng cười nữa thì hơn.
  • Vậy rốt cuộc làm thế nào em mới hài lòng?
Dạ Đình Sâm thu lại độ cong lạnh như băng vừa nãy, tiếp tục dùng gương mặt không có cảm
xúc gì để nhìn cô.
Bây giờ Nhạc Yên Nhi chỉ muốn chạy trốn, cô giơ tay lấy túi chườm ở mắt cá chân ra, không
thèm để ý đến thức ăn còn chưa hết, đạp trên giày cao gót của mình để xuống giường, nói:
- Nếu không có chuyện gì khác thì em đi đây, chắc là anh không cần em tiễn đâu, tự anh về
được nhỉ.
Nói xong, cô khập khiễng ra cửa.
Đáng tiếc chưa đi nổi hai bước thì cổ tay đã bị một bàn tay giơ từ đằng sau ra bóp chặt, cô còn
không kịp quay lại nói gì đã bị ôm ngang lên.
- A…
Trời đất đột nhiên quay cuồng, Nhạc Yên Nhi chỉ kịp hét lên một tiếng.
Dạ Đình Sâm mặc kệ, cứ thế ôm cô ra khỏi phòng bệnh.
Ngoài hành lang, bất luận là bác sĩ hay y tá đều bị cặp tình nhân cả dung mạo khí chất xuất
chúng này thu hút ánh nhìn.
Nhạc Yên Nhi bị nhìn đến mức ngượng ngùng, không nhịn được giãy giụa:
- Này! Dạ Đình Sâm, anh làm cái gì thế! Mau thả em xuống!
Lời nói của Dạ Đình Sâm như nghiến ra từ kẽ răng:
- Nếu như em hy vọng tôi không làm ra những chuyện càng khác thường hơn thì câm miệng
cho tôi.
Bây giờ trong lòng Dạ Đình Sâm tràn ngập lửa giận.
Bắt đầu từ chiều nay, cô nhóc này đã luôn đối đầu với hắn, giờ thì hay rồi, không chỉ nói xấu sau
lưng mà còn bảo muốn gả cho người đàn ông khác, trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa
không tên.
Sự bình tĩnh thường ngày hắn vẫn lấy làm tự hào giờ hoàn toàn sụp đổ, Dạ Đình Sâm cảm thấy
bản thân phải dùng khả năng tự khống chế to lớn mới ngăn được mình không bóp chết người
phụ nữ trong lòng này.
Nếu như cái miệng nhỏ nhắn đó của cô còn lải nhải nữa thì hắn thật sự không thể đảm bảo
mình sẽ làm ra chuyện g
 
Advertisement
  • Chương 224

Diệp Thiên Hạ bỗng cười:

- Âu Duyên Tây, trong mắt anh, tôi đê tiện đến thế nào hả? Trước đây cô còn ôm chút hi vọng xa với với gã, thực quá nực cười.

Âu Duyên Tây nghe giọng nói bình tĩnh của cô thì cảm thấy đau xót, tuy nhiên gã không chịu yếu thế, cười lạnh nói:
  • Một người đàn bà mua được bằng tiền, cô nói xem đê tiện đến đâu?
  • Dừng xe!
Diệp Thiên Hạ nói.

Âu Duyên Tây ngoảnh mặt làm ngơ.

Diệp Thiên Hạ không nhiều lời thêm, cô nhấn chốt rồi mở cửa xe.

Trong tích tắc cô mở cửa xe, Âu Duyên Tây đổi sắc, gã nhận ra cô muốn làm gì, định vươn tay kéo cô nhưng lại làm lỡ mất thời cơ tốt nhất, chỉ có thể trơ mắt nhìn quần áo của cô sượt qua tay mình, không thể kéo cô lại.

Cũng may Âu Duyên Tây lái xe không nhanh, Diệp Thiên Hạ lăn trên đất một vòng nhưng không bị thương.

Âu Duyên Tây thắng gấp, vội vã xuống xe, quát Diệp Thiên Hạ:

- Cô điên à?! Con mẹ nó, cô muốn chết à? Không ai biết giây phút nhìn thấy Diệp Thiên Hạ nhảy xuống xe tim gã như ngừng đập.

Diệp Thiên Hạ chậm rãi đứng lên, cô không có bất cứ cảm xúc nào mà chỉ nhìn chằm chằm gã, gằn từng chữ:

- Âu Duyên Tây, kể cả tôi có chết cũng không muốn bất kỳ liên hệ nào với anh nữa, xin đừng quấy rầy tôi! Nói xong, cô quay người đi, không hề nhìn lại.

Âu Duyên Tây đuổi theo hai bước nhưng rồi bước chân gã chậm dần, không đuổi theo nữa, gã đấm lên xe, khẽ nguyền rủa:

- Mẹ nó! Biệt thự Hoàng Đình.

Nhạc Yên Nhi vừa tắm xong, cô ngồi trên sofa trong phòng ngủ đọc kịch bản Danny vừa gửi.

Thoáng thấy Dạ Đình Sâm từ phòng tắm đi ra, cô không ngẩng đầu lên, nói:

- Anh ngủ trước đi, em đọc hết kịch bản này đã.

Dạ Đình Sâm không đồng ý, thản nhiên bảo:

- Tôi chờ em.

Nhạc Yên Nhi vốn chuyên tâm nhìn màn hình bỗng sững người, cô ngẩng đầu nhìn sang.

Dạ Đình Sâm đứng trước cửa phòng tắm, nửa người trên để trần, bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, mái tóc ướt nhẹp, từng giọt nước trượt theo sợi tóc rơi xuống, nhỏ trên cơ ngực tráng kiện của hắn, chúng trượt theo ngực hắn xuống dưới, lướt qua cơ bụng, rơi vào trong khăn tắm rồi mới biến mất.

Vì vừa tắm xong, khí thế lạnh nhạt hờ hững trên người hắn giảm đi nhiều, không khí xung quanh bây giờ cũng là ôn hòa lười biếng khiến người ta không thể rời mắt.

Hắn cầm một chiếc khăn trắng để lau tóc, đầu khẽ cúi, vì không thể thấy mặt hắn nên Nhạc Yên Nhi lại càng lộ liễu nhìn.

Lau xong, Dạ Đình Sâm tùy ý vuốt tóc, hầu kết biểu tượng của nam giới trượt lên xuống, những giọt nước trên tóc cũng bay múa theo từng hành động của hắn.

Nhạc Yên Nhi ngồi trên ghế gần đó bỗng cảm thấy máu trong người dồn hết lên mặt, khuôn mặt cô đỏ bừng.

Trước khi Dạ Đình Sâm quay đầu sang, Nhạc Yên Nhi đã vội vàng cúi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm máy tính, tuy nhiên cô cảm thấy rất mất tập trung, màn hình đầy chữ mà chẳng đọc nổi chữ nào.

Cô nghĩ mình điên rồi! Cô thèm nhỏ rãi cơ thể của Dạ Đình Sâm! Trước khi đầu óc Nhạc Yên Nhi biến thành một mớ bòng bong, Dạ Đình Sâm đã ngồi xuống cạnh cô, giọng nói trầm khẽ vang lên bên tai cô:

- Phải làm tới khuya à? Giọng hắn không khác lúc bình thường là mấy, thế nhưng Nhạc Yên Nhi đang có ý đồ đen tối nên cảm thấy tiếng hắn hôm nay khàn khàn rất dụ dỗ, nó khiến cô cảm thấy rung động.

- Em… em phải đọc hết kịch bản này.

Nhạc Yên Nhi thấy mình thật vô dụng, nói chuyện mà cũng vấp.

Dạ Đình Sâm sát lại, hắn ôm eo cô, khẽ nói bên tai cô:

- Mai rồi đọc, chúng ta nên làm nốt chuyện dở dang khi nãy đã.

Lúc nói, hơi thở nóng ấm của hắn phả vào tai cô, Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, rụt cổ lại.

Cô không ngu, chuyện dở dang khi nãy tất nhiên là chuyện bị Âu Duyên Tây và Bạch Kính Thần cắt ngang.

Cô nhìn đôi mắt nóng rực của hắn, toàn thân run rẩy, nhớ tới những ngày điên cuồng gần đây, cô thực sự muốn trốn.

Có lẽ Nhạc Yên Nhi run lên quá rõ ràng, Dạ Đình Sâm đã nhận ra.

Hắn chợt nhớ lời Âu Duyên Tây nói.

Nếu lần đầu giữa hai người không tốt, phụ nữ sẽ bị ám ảnh.

Trên giường cô luôn sợ hắn, chẳng lẽ vì lần đầu có ấn tượng không tốt nên khiến cô có ám ảnh tâm lý?

- Dọa em à? Dạ Đình Sâm tự trách, bàn tay lớn dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô:

- Xin lỗi, là tôi không tốt, đêm nay tôi không động vào em, nhưng chuyện kịch bản mà không vội quá thì em cất đi, mai rồi đọc, muộn rồi.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm áp, cô gật đầu:

- Vậy em đi đánh răng.

Nhạc Yên Nhi đánh răng, dưỡng da xong thì lên giường.

Ngay lập tức rơi vào lồng ngực của Dạ Đình Sâm, cô cứng người.

- Đừng sợ, tôi chỉ ôm em thôi, không làm gì cả.

Dạ Đình Sâm nhịn dục vọng xuống, tỉnh táo nói.

Nghe hắn nói vậy, Nhạc Yên Nhi lại cảm thấy xót chồng.

Thật ra cô không sợ, đó chỉ là thói quen của cơ thể thôi, hơi thở của hắn đột ngột tới gần sẽ khiến suy nghĩ của cô hỗn loạn.

Nhưng họ còn một đời để bên nhau, cô phải từ từ quen thuộc với hắn.

Nhạc Yên Nhi bình tâm lại, cô nở một nụ cười tinh nghịch:

- Thật sự sẽ không làm gì em hả? Nói rồi bàn tay nhỏ của cô bắt đầu xoa ngực hắn, sau đó bắt đầu dịch xuống dưới, di chuyển theo đường nét cơ bụng hắn.

Dạ Đình Sâm hít sâu, hắn túm lấy bàn tay đang nghịch ngợm kia, đôi mắt phượng nheo lại, bên trong là vẻ nguy hiểm:

- Em đang đùa với lửa đấy.

Nhạc Yên Nhi lại cười ngọt ngào, cô nhìn hắn, nói:

- Không, em đang chơi anh! Dạ Đình Sâm nghẹn họng, Nhạc Yên Nhi tranh thủ lúc hắn sững sờ ngẩng lên hôn hắn.

Nụ hôn của cô còn trúc trắc, không hề biết cách trêu chọc hắn, lưỡi không biết cách xâm nhập mà chỉ liếm lung tung, thế nhưng như thế đã đủ đốt lên dục vọng của Dạ Đình Sâm.

Hắn cố nhịn ham muốn đè cô xuống, đẩy nguồn gốc dụ hoặc đòi mạng này ra, thở hổn hển:

- Em có biết em đang làm gì không hả? Hắn dùng hết tự chủ bản thân mới không chế để mình không động vào cô, thế mà cô còn chủ động trêu chọc hắn.

- Em biết mà.

Nhạc Yên Nhi ngẩng mặt lên, ánh mắt nghiêm túc:
  • Anh là chồng em, em muốn ngủ với anh, có vấn đề gì không?
  • Em muốn?
Nhạc Đình Sâm nhíu chặt mày, giọng có vẻ kinh ngạc.

Bị hỏi thẳng như vậy, mặt Nhạc Yên Nhi đã đỏ bừng.

Nhưng đến nước này rồi cũng chẳng cần thẹn thùng nữa, Nhạc Yên Nhi cắn môi, đánh liều:

- Có vấn đề gì à? Phụ nữ chẳng lẽ không thể có nhu cầu sinh lý thông thường? Em là vợ hợp pháp của anh đấy, dùng anh là quyền của em! Giọng nói trẻ con lại nói ra lời quyến rũ như vậy, Dạ Đình Sâm chẳng biết nên tức hay nên cười.

Cô nhóc học cái này ở đâu vậy? Dùng hắn? Cô biết dùng ư? Còn có gan nói.

Nếu Nhạc Yên Nhi đã nói thì Dạ Đình Sâm cũng không phải kiềm chế làm gì nữa, hắn nhào lên hôn cô.

Một lúc lâu sau hai người mới tách ra, Dạ Đình Sâm nở một nụ cười xấu xa với Nhạc Yên Nhi đang ý loạn tình mê.

- Nào, lần này cho em cơ hội sử dụng tôi.

Nói xong, hắn đặt Nhạc Yên Nhi lên người mình
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom