• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Có lẽ là vào nửa đêm con người ta sẽ dễ dàng nói ra
những lời thật lòng, Diệp Thiên Hạ nói những lời
này rất chân thành, Nhạc Yên Nhi nghe mà xúc
động.
- Em cứ tưởng đến được địa vị của chị Thiên Hạ thì
sẽ thoải mái hơn nhiều rồi, chẳng ngờ cũng vẫn nhọc
nhằn như tất cả mọi người.
Diệp Thiên Hạ có vòng nguyệt quế quốc dân, là đối
tượng được quan tâm trọng điểm của công ty nhưng
thứ cô có được cũng chỉ là giá cát xê cao hơn và
nhiều cơ hội chọn phim hơn mà thôi, còn về thời
gian cá nhân thì cô không hề tự do, áp lực tinh thần
cũng chẳng kém những diễn viên nhỏ chút nào.
- Địa vị cái gì, toàn hư danh thôi, ngành giải trí thay
đổi nhanh chóng như vậy, bị đào thải từ bao giờ
cũng chẳng biết.
Nhạc Yên Nhi nhớ tới lúc sáng nay mình đã đồng ý
với Tô Phi là sẽ nói giúp cô ta trước mặt Diệp Thiên
Hạ, do dự một lát cô mới lên tiếng:
- Chị Thiên Hạ, dù việc này em không nên hỏi
nhưng chuyện giữa chị và Tô Phi...
Diệp Thiên Hạ bỗng lạnh nhạt hơn hẳn.
- Tô Phi bảo em nói chuyện với chị à?
Nhạc Yên Nhi thừa nhận:
  • Vâng.
  • Cô ta cũng chẳng ít chiêu trò đâu. Em biết không,
nếu hôm nay người hỏi chị không phải em, chị sẽ trở
mặt đấy.
Nhạc Yên Nhi sững người, chẳng ngờ Diệp Thiên
Hạ thẳng thắn như vậy, đã thế cô cũng nói thật.
- Thật ra em biết có lẽ Tô Phi đang chơi chiêu gì đó,
thế nhưng em vẫn muốn nghe ý kiến của chị, dù sao
em cũng tin chị hơn cô ta.
- Trước khi trả lời câu hỏi của em, chị muốn hỏi em
một chuyện.
- Chị nói đi.
Diệp Thiên Hạ nhìn cô:
- Quan hệ giữa em và Dạ Đình Sâm là gì?
Nhạc Yên Nhi bối rối:
- Em... với hắn...
Cô không muốn nói dối nhưng quan hệ giữa cô và
Dạ Đình Sâm thực sự rất phức tạp, đây không phải
chuyện nói rõ bằng năm ba câu được.
Bọn họ có đăng ký kết hôn nhưng không phải vợ
chồng thực sự, hôn nhân của họ là có thời hạn, mỗi
ngày đều là một đếm ngược.
Bọn họ là đối tác nhưng lại có quan hệ với nhau, khi
cô còn chưa kịp làm rõ tình hình thì hắn đã mất tích.
Đừng nói là người ngoài, đến bản thân Nhạc Yên
Nhi cũng không biết mối quan hệ này thực sự là gì.
Diệp Thiên Hạ nhìn vẻ mặt Nhạc Yên Nhi, cô gật
đầu, tựa hồ đã hiểu:
- Thật ra lần trước Dạ thiếu nóng lòng tìm em dù đã
muộn như vậy, chị cũng hiểu sơ được vấn đề rồi.
Diệp Thiên Hạ đã nói thế, Nhạc Yên Nhi cũng
không giải thích gì thêm, cô chỉ nói:
- Chị Thiên Hạ, mong chị có thể giữ bí mật giúp em,
dù sao chị cũng biết trong giới giải trí này chẳng có
gió mà sóng vẫn lên, nếu tin này lộ ra...
Diệp Thiên Hạ mỉm cười, dịu dàng lắc đầu:
- Chị nói vậy không phải để uy hiếp em, cũng chẳng
phải là cảnh cáo. Em có nghe qua một vài tin đồn
liên quan đến chị không?
Nhạc Yên Nhi không hiểu:
  • Ý chị là sao?
  • Là kiểu "Diệp Thiên Hạ nổi nhờ ngủ với đại gia,
bán mình đổi tài nguyên" ấy.
Nhạc Yên Nhi nhớ ra quả thực có những tin như
vậy.
Năm ấy, Diệp Thiên Hạ mười tám tuổi đã bắt đầu
hoạt động, bộ phim đầu tiên đã nổi danh toàn quốc,
năm năm sau thì có được vòng nguyệt quế của Quốc
Kịch Thịnh Điển, tốc độ nổi danh khiến người thấy
mà xuýt xoa.
Vậy là liền có tin đồn ác ý rằng Diệp Thiên Hạ câu
được đại gia, nhờ hầu ngủ mà nổi danh, thậm chí
còn nói cô là gái đầu bảng của hộp đêm nào đó trong
thành phố A, đủ loại suy đoán ác ý, ngôn từ nhục mạ
khó nghe.
Nhưng Diệp Thiên Hạ lại thực sự được tổ nghề phù
hộ, không chỉ có được một gương mặt ăn ảnh trời
sinh, khả năng diễn xuất cũng rất tự nhiên, càng đi
càng xa trên con đường diễn xuất, cho đến cuối cùng
còn dùng ánh sáng tài hoa để phủ lấp hết những bê
bối kia.
Giọng cô khàn khàn:
- Thật ra những tin đồn đó đều là thật.
Diệp Thiên Hạ ngẩng đầu, thấy Nhạc Yên Nhi giật
mình, cô nở nụ cười tinh ranh nhưng lại mang theo
vẻ cô đơn.
- Nhưng kể cả là bán thân, chị cũng chỉ bán cho một
người, năm vạn, hai năm.
Năm vạn bây giờ chỉ đủ mua một đôi giày chỉ xuất
hiện một lần duy nhất trên phim rồi không dùng nữa,
vậy mà khi ấy, nó đã đổi lại hai năm thanh xuân đẹp
nhất trong đời cô.
Nhạc Yên Nhi vốn không hiểu vì sao Diệp Thiên Hạ
bỗng nhắc đến chuyện này, bỗng dưng có một ý nghĩ
lóe lên, cô hỏi:
- Là Âu Duyên Tây?
Danny từng nói Tô Phi câu được Âu Duyên Tây nên
mới có thể nhận được nhân vật Tiêu Lam, nếu Diệp
Thiên Hạ từng có tình cảm với Âu Duyên Tây, vậy
mâu thuẫn giữa hai người này rất dễ hiểu.
Diệp Thiên Hạ gật đầu:
- Em thông minh lắm. Chị nói cho em biết những
điều này không phải có ý gì khác đâu, chỉ là chị thấy
em rất có thiên phú, so với chị còn có thể tiến xa trên
con đường này hơn, đừng để những việc này làm
mình hối hận về sau, khiến mình bị cản bước. Nếu
em chọn nhầm đường từ đầu, vậy những chuyện xảy
ra sau này em sẽ không còn tự quyết được nữa.
Khi Diệp Thiên Hạ nói những lời này, Nhạc Yên
Nhi thấy rõ ánh mắt đau xót của cô. Nhạc Yên Nhi
cảm thấy quan hệ của Diệp Thiên Hạ và Âu Duyên
Tây không chỉ đơn giản như vậy, có thể giữa họ đã
xảy ra chuyện gì đó.
Nhạc Yên Nhi muốn lên tiếng nhưng một tiếng gõ
cửa vang lên.
- Cô Nhạc, chị Thiên Hạ có ở đây không ạ? Tôi là
Tiểu Đào đây.
Trợ lý của Diệp Thiên Hạ đến đưa thẻ phòng.
Diệp Thiên Hạ đứng lên, mỉm cười:
- Đêm nay chị nói nhiều quá rồi, thôi chị về phòng
đây.
Nhạc Yên Nhi chân thành đáp:
- Chị Thiên Hạ, lời chị nói em đều hiểu, em sẽ
nghiêm túc suy nghĩ lại.
Cô đứng lên tiễn Diệp Thiên Hạ, trước khi mở cửa,
cô ấy nói khẽ:
- Yên Nhi, đừng sa ngã, đám công tử quý tộc này
đều chẳng có chân tình đâu.
Nói xong, Diệp Thiên Hạ mở cửa ra ngoài, Nhạc
Yên Nhi đứng trong phòng, vẻ mặt còn hoảng hốt.
Tiểu Đào giúp mở cửa rồi rời đi, Diệp Thiên Hạ về
phòng, cô bước ra ban công ngắm trời đêm vô hạn,
lại châm thêm một điếu thuốc.
Sương trắng lượn lờ, suy nghĩ của cô trở về năm
năm trước.
Khi ấy, Diệp Thiên Hạ mới mười tám tuổi, việc làm
ăn của cha cô thất bại, công ty phá sản, gia đình lụi
bại đến thảm hại, vì trốn nợ mà cha cô đã nhảy từ
tầng ba mươi xuống, mẹ sốc nặng đến độ bệnh
không dậy nổi, chỉ có mấy ngày thôi mà cuộc sống
của cô hoàn toàn thay đổi.
Khi ấy, vì không có tiền mua đất nên cha không
được hạ táng, bệnh viện năm lần bảy lượt thúc giục
nộp tiền chữa bệnh cho mẹ, nếu không họ sẽ dừng
chữa trị cho bà, thái độ của người thím mà cô ở nhờ
thì mỗi lúc một cay nghiệt hơn, vậy là Diệp Thiên
Hạ đã ra một quyết định.
Cô xé toang tờ thông báo trúng tuyển đại học, mang
theo tâm trạng được ăn cả ngã về không, đi tới hộp
đêm lớn nhất thành phố A.
Rõ ràng là đã sáu giờ tối nhưng cô vẫn đứng phía
bên kia đường, cô không có dũng cảm bước vào hộp
đêm, nhìn đám trai gái xúng xính lộng lẫy đi vào nơi
tiêu tiền xa hoa ấy, cô cắn răng bước vào cánh cửa
của Dạ Liêu Nhân.
Bảo vệ nghe thấy cô muốn tới đây xin việc thì nhìn
cô từ trên xuống dưới một lượt bằng ánh mắt mập
mờ, hắn cười:
- Được, anh dẫn em đi gặp quản lý nhé.
 
Advertisement
  • Chương 167

Lâm Đông Lục đang làm cái quái gì thế? Nhạc Yên Nhi bàng hoàng mở to hai mắt, cô lập tức giãy lên, đẩy anh ta ra.

Nhưng một bên tay cô bó thạch cao, tay còn lại cũng chẳng có sức, lực đẩy của cô chẳng có tác động gì tới Lâm Đông Lục, anh ta vẫn tiếp tục hành hạ đôi môi cô.

Cảm nhận được đôi môi mềm mại của Nhạc Yên Nhi, chẳng biết vì sao Lâm Đông Lục thấy an tâm, dường như đây mới là điều anh luôn tìm kiếm bấy lâu.

Anh nhắm mắt lại, tận hưởng.

Anh ta nghĩ mình là ai? Mắt Nhạc Yên Nhi ầng ậc nước, cảm giác xấu hổ và giận dữ trào lên trong lòng.

Cô cắn răng không cho Lâm Đông Lục tiến sâu hơn, đồng thời cũng giơ chân lên, giẫm thật mạnh gót giày xuống mu bàn chân anh.

Gót nhọn của đôi giày khiến anh nhíu mày, tấn công cũng ngừng lại, anh rời ra cách Nhạc Yên Nhi một khoảng, thở hồng hộc.

- Anh bị bệnh gì thế hả? Tự nhiên lại chạy đến đoàn phim nổi điên thế này? Lâm Đông Lục thở phì phò, ánh mắt vẫn dán chặt lên mặt Nhạc Yên Nhi nhưng không nói gì, dường như đang hồi tưởng lại nụ hôn khi nãy.

Ánh mắt quá mức trần trụi, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô làm Nhạc Yên Nhi khó chịu.

Không dè chừng ánh mắt Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi để anh thấy vẻ chán ghét của mình, sau đó cô vươn tay, lau môi mạnh hết sức.

- Anh thật sự khiến tôi buồn nôn.

Thế này là sao? Chạy đến đây, kéo mình vào phòng đạo cụ rồi cưỡng hôn.

Anh ta muốn mình phải ghê tởm anh ta mới chịu được à? Lâm Đông Lục như chẳng quan tâm, anh cười xấu xa, ác ý lên tiếng:

- Chẳng phải cô hỏi tôi muốn gì đấy sao, vậy tôi nói cho cô biết, tôi muốn cô, chỉ cần cô ly hôn với Dạ Đình Sâm, tôi sẽ lập tức trả vòng cổ lại cho cô! Nghe những lời điên cuồng này, Nhạc Yên Nhi trợn tròn mắt.

Đến cùng thì anh ta có biết mình đang làm gì không? Nếu là Nhạc Yên Nhi của một năm trước, nghe được lời này có lẽ cô sẽ hạnh phúc mà khóc.

Nhưng bây giờ cô đã kết hôn với Dạ Đình Sâm, anh đã đính hôn với Bạch Nhược Mai, vậy mà còn chạy tới nói rằng anh ta muốn cô? Môi Nhạc Yên Nhi run run:
  • Anh có biết mình đang nói gì không?
  • Tất nhiên là biết, nhưng cô đừng tưởng tôi yêu cô, tôi chỉ không tin cô nên phải tự chứng
minh giữa chúng ta có năm năm kia hay không mà thôi! Lâm Đông Lục tận lực bỏ quan cảm giác rung động vì sợ hãi trong nội tâm, anh cố gắng nói thật vô tình.

Nhạc Yên Nhi nghe lời ngang ngược này, không nhịn được mắng:
  • Đồ điên! Chuyện không có thì anh bảo tôi chứng minh thế nào?
  • Tôi mặc kệ, chính cô nói ra thì phải chịu trách nhiệm, cô cho rằng cô muốn trêu chọc tôi thì
trêu chọc, muốn ngừng là ngừng được à? Chỉ cần cô ly hôn với hắn là có thể cầm lại di vật của mẹ cô ngay, thế nào, trong lòng cô thì một thằng đàn ông sẽ quan trọng hơn người mẹ đã mất à? Phải nói rằng, trong một thoáng, Nhạc Yên Nhi đã dao động.

Hôn nhân giữa cô và Dạ Đình Sâm vốn chỉ là hợp tác theo nhu cầu mà thôi, ngay từ đầu đã định sẵn sẽ ly hôn.

Nếu Lâm Đông Lục sẽ lập tức trả lại dây chuyền sau khi cô ly hôn, vậy cô đã đơn giản hóa được chuyện này rồi.

Nhưng khi nghĩ tới chuyện ly hôn, cô bỗng cảm thấy đau đến tê tái.

Thấy vẻ đấu tranh trong mắt cô, Lâm Đông Lục đắc ý.

- Có tiền thì đã sao, dù là Dạ Đình Sâm cao quý cũng có thứ mà hắn không thể chiếm được.

Có nên đồng ý không? Nội tâm Nhạc Yên Nhi đang kịch liệt giằng xé.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào.

Nhạc Yên Nhi nghe thấy có người hỏi:

- Sao hôm nay cô Bạch Nhược Mai lại tới đoàn phim? Bạch Nhược Mai?! Nhạc Yên Nhi ngẩng phắt đầu, khó tin nhìn Lâm Đông Lục:

- Anh đi cùng Bạch Nhược Mai? Người này vô sỉ tới độ nào mới có thể cùng đi với hôn thê rồi yêu cầu người yêu cũ ly hôn? Nhưng khi Lâm Đông Lục nghe thấy câu nói cũng giật mình.

- Không, tôi đến một mình, hôm nay Nhược Mai đến công ty.

Tại sao Bạch Nhược Mai lại tới đây? Chẳng lẽ là theo dõi mình? Không thể nào, sáng nay mình đã thấy Nhược Mai đến công ty.

Việc mình tới đây cũng chỉ là quyết định bất ngờ, cô ấy không thể biết được.

Liệu có phải là nghe nhầm không? Có lẽ không phải tên của Nhược Mai.

Nhưng hy vọng ấy tan vỡ nhanh chóng, anh nghe rõ mồn một câu nói tiếp theo.

Giọng nói ấm áp dịu dàng, đó là giọng anh đã quen thuộc sớm chiều:

- Tôi và đạo diễn Lộ Hoài An từng hợp tác với nhau nên hôm nay qua thăm hỏi ông ấy thôi.

Lâm Đông Lục chột dạ, giọng này anh không thể nhầm, là Bạch Nhược Mai thật.

Anh chưa mất trí, anh biết dù mình có hoài nghi gì về quá khứ đi nữa nhưng chí ít Bạch Nhược Mai bây giờ là hôn thê của mình.

Nếu để Bạch Nhược Mai thấy mình tìm Nhạc Yên Nhi, chỉ sợ không hay.

Lâm Đông Lục bối rối.

Nhạc Yên Nhi cười lạnh.

Khi nãy còn quả quyết như vậy, thế mà vừa nghe giọng Bạch Nhược Mai đã lập tức cuống lên, cô thật sự coi thường người đàn ông này.

Nhạc Yên Nhi vươn tay định mở cửa.

Lâm Đông Lục túm lấy tay cô, sợ người ngoài nghe được, anh nói nhỏ:
  • Cô định làm gì?
  • Anh có tật giật mình nhưng tôi không thẹn với lương tâm, nếu anh thích chờ ở phòng đạo cụ
thì tùy anh, còn tôi phải đi rồi.

Nhạc Yên Nhi không muốn đứng cùng Lâm Đông Lục thêm một phút nào nữa.

Lâm Đông Lục thấy cô thực sự muốn ra ngoài, vội nắm lấy cổ tay cô.

- Cô không thẹn với lương tâm, còn phóng viên thì sao? Câu hỏi của Lâm Đông Lục đã thành công khiến Nhạc Yên Nhi ngừng giãy giụa.

Anh ta lại nói:

- Hai chúng ta cùng rời khỏi căn phòng này, lại chạm mặt Bạch Nhược Mai, cô sợ phóng viên thiếu đề tài cho ngày mai à? Thế thì được, văn hay chữ tốt là có thể áp đảo cả danh tiếng đoàn phim rồi.

Nghe giọng điệu mỉa mai của Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi càng giận mà không biết làm gì.

- Anh có tư cách gì chê cười tôi, chẳng lẽ không phải vì anh tự tiện tới đây nên mới gây ra phiền phức sao? Hôm nay cô bị thương, đang rất muốn nghỉ ngơi nhưng Lâm Đông Lục lại đột ngột xuất hiện, nói với cô một tràng những lời khó hiểu thì thôi đi, vậy mà còn gặp cả Bạch Nhược Mai tới thăm, thậm chí là lâm vào cục diện khó xử như bây giờ.

Sao lại có mùi ‘bắt gian tại giường’ thế này? Tiếng bước chân dần gần lại.

Sắc mặt Nhạc Yên Nhi thay đổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom