• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Thấy tình hình như vậy, Nhạc Yên Nhi cảm thấy
trong chuyện này ắt có vấn đề, nhưng ngại thợ trang
điểm còn ở đây nên không tiện hỏi thăm, đành phải
dằn nghi ngờ trong lòng xuống, nói chuyện phiếm
với Diệp Thiên Hạ.
Nhạc Yên Nhi trang điểm xong rất nhanh, cô định
tới trường quay xem sao nên rời khỏi phòng luôn.
Đi chưa xa đã thấy Tô Phi đứng dựa vào tường, cúi
đầu suy nghĩ gì đó.
Mặc dù không thích người này, Nhạc Yên Nhi vẫn
lên tiếng:
- Sao lại đứng đây thế?
Tô Phi như chim sợ cành cong, cô ta giật mình
ngẩng đầu lên, thấy là Nhạc Yên Nhi mới thở phào
nhẹ nhõm.
- Chị Yên Nhi, là chị à? Chị trang điểm xong rồi hả?
Bây giờ là chị Thiên Hạ trang điểm phải không?
Nhạc Yên Nhi gật đầu:
- Phải.
Tô Phi cắn bờ môi dưới trông như cánh hoa của
mình:
- Vậy... Vậy lát nữa em vào.
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ nhìn cô ta:
- Hình như cô rất sợ chị Thiên Hạ, vì sao thế?
Tô Phi vội lắc đầu:
  • Không không, chị Yên Nhi hiểu lầm rồi.
  • Vậy vì sao không chờ trong phòng mà lại phải ra
ngoài đứng?
- Em...
Tô Phi há miệng nhưng không tìm được một lý do
thích hợp nào, do dự mãi cô ta mới nói:
  • Chị Thiên Hạ rất ghét em.
  • Vì sao?
Nhạc Yên Nhi không tin Diệp Thiên Hạ ghét người
khác mà không có lý do.
Tô Phi nhìn quanh một lượt rồi mới đi tới trước mặt
Nhạc Yên Nhi, nói thầm:
- Chị Yên Nhi, em nói với chị nhưng chị đừng nói
cho người khác biết nhé. Hôm trước quay xong, vào
lúc nghỉ giữa giờ có người nói em trông rất giống
chị Thiên Hạ, lúc ấy chị Thiên Hạ đã không vui rồi.
Về sau em có đi xin lỗi nhưng chị ấy còn mắng em
một trận.
Tô Phi giống Diệp Thiên Hạ?
Nhạc Yên Nhi vốn cảm thấy đây là lời nói hoang
đường, thế nhưng khi nhìn kỹ mặt Tô Phi, cô mới
giật mình phát hiện lúc Tô Phi trang điểm quả thực
có chút giống với Diệp Thiên Hạ.
Bình thường phong cách trang điểm của hai người
họ hoàn toàn khác nhau, khí chất cũng một trời một
vực, người khác sẽ chẳng ai nghĩ tới chuyện họ
giống nhau cả.
- Kể cả có hơi giống đi nữa, chị Thiên Hạ đâu cần
phải giận?
Tô Phi nhìn xuống, có vẻ rất buồn rầu:
- Có lẽ em có chỗ sai rồi, dù sao với địa vị là tiền bối
như chị Thiên hạ, chị ấy chẳng cần phải gây khó dễ
với em làm gì.
Lời này nói ra ý nghĩ của Nhạc Yên Nhi, thế nhưng
cô không tiện nói gì thêm.
- Có lẽ giữa hai người có hiểu lầm, nói chuyện là
giải quyết được thôi.
Tô Phi ngẩng phắt đầu, đôi mắt sáng lên nhìn Nhạc
Yên Nhi:
- Vậy chị Yên Nhi có đồng ý giúp em giải thích với
chị Thiên Hạ không? Em nói thì đảm bảo chị ấy
không nghe, chỉ có chị mới có thể giúp mối quan hệ
giữa bọn em thoải mái hơn thôi.
Yêu cầu này không quá đáng, Nhạc Yên Nhi gật
đầu:
- Được, nếu buổi tối có thời gian rảnh tôi sẽ nói với
chị ấy.
Tô Phi cười rạng rỡ:
- Cảm ơn chị Yên Nhi.
Phải công nhận rằng Tô Phi rất xinh đẹp, khó trách
Âu Duyên Tây lại thích cô ta.
Lúc này, đạo diễn gọi:
- Yên Nhi, qua đây tôi nói sơ về cảnh hôm nay nào.
Nhạc Yên Nhi nói với Tô Phi một câu rồi rời đi.
Khi Nhạc Yên Nhi quay người, vẻ rụt rè trên mặt Tô
Phi đã biến mất, chỉ còn lại nụ cười lạnh băng.
Diễn biến của White Lover đã được một nửa, cảnh
của nam nữ chính mỗi lúc một nhiều, còn cảnh của
diễn viên phụ thì lại giảm bớt.
Cảnh của Nhạc Yên Nhi hôm nay là nhân vật của cô
và An Vĩnh Hạo từ hôn, có một đoạn khóc làm điểm
nhấn.
Trước khi bắt đầu quay, Diệp Hiểu Như hỏi Nhạc
Yên Nhi có cần thuốc nhỏ mắt không, cô từ chối.
- Em còn đang sợ không có cơ hội khóc một trận
đây.
Nhạc Yên Nhi khẽ lẩm bẩm, Diệp Hiểu Như còn
chưa nghe rõ thì cô đã bước vào vị trí.
Nhạc Yên Nhi và Tống Từ Bạch đứng cạnh nhau,
trai xinh gái đẹp rất bắt mắt, đạo diễn Lộ có vẻ hài
lòng nói "Action"
Đạo diễn vừa dứt lời, không khí quanh Nhạc Yên
Nhi đã thay đổi, cô biến thành cô gái câm Ôn Tố Tố,
xinh đẹp dịu dàng hệt như một đóa hoa trà vừa nở
rộ.
Vẻ mặt An Vĩnh Hạo rất khó coi, hình như anh ta
không biết phải mở lời với Ôn Tố Tố thế nào.
Ôn Tố Tố mỉm cười, cô giơ những ngón tay nhỏ
nhắn lên: "Anh Vĩnh Hạo, chúng ta từ hôn thôi."
An Vĩnh Hạo giật mình, anh ta lộ vẻ không đành
lòng:
- Tố Tố, em...
Ôn Tố Tố dùng biểu tình dịu dàng nhất, tự tay xé
rách vết thương của mình: "Em biết anh không yêu
em, người anh yêu Thẩm An Nhã. Anh cứ theo đuổi
hạnh phúc của mình đi, em không mong anh đau
buồn khi ở bên em.”
Dù vẻ mặt cô rất bình thản nhưng khóe mắt đã đỏ
hoe.
- Anh… anh cũng không muốn em tổn thương, em là
cô gái tốt bụng nhất anh từng gặp, anh mong em có
thể hạnh phúc.
An Vĩnh Hạo biết Ôn Tố Tố đang kìm nén, anh ta
cũng rất đau lòng.
"Anh Vĩnh Hạo, anh nói xem, nếu đâm lao phải theo
lao thì đó có phải kết cục tốt nhất không?"
An Vĩnh Hạo không hiểu:
- Có ý gì?
"Nếu mười năm trước em không về lại nhà họ Ôn,
nếu An Nhã vẫn là tiểu thư nhà họ Ôn, anh sẽ có thể
tiếp tục ở bên cô ấy mà không cần gặp phải nhiều
hiểu lầm thế này. Nếu nói trong ba người chúng ta
nhất định có một người phải bất hạnh, vậy em thà
rằng người đó là em, em không mong bất kỳ ai trong
hai người phải khổ sở.”
Ôn Tố Tố nói xong, những giọt nước mắt trong đôi
mắt to cũng nhẹ nhàng rơi xuống, chảy dài trên
gương mặt cô.
- Không, Tố Tố, anh không mong bất hạnh của em
có thể đổi lấy hạnh phúc của bất cứ ai, nếu em ở lại
nhà họ Thẩm, em sẽ càng khổ mà thôi.
Cha của Thẩm An Nhã nát rượu lại thích dùng bạo
lực, những điều này Ôn Tố Tố đều biết cả.
"Em luôn cảm thấy những gì em có đều là trộm của
An Nhã, kể cả điều kiện của nhà họ Ôn hay sự bảo
bọc của cha mẹ, thậm chí là anh, vốn dĩ mọi thứ đều
thuộc về cô ấy."
Nước mắt Ôn Tố Tố lã chã rơi, An Vĩnh Hạo xót xa
ôm lấy cô.
Ôn Tố Tố chôn mặt trên vai An Vĩnh Hạo, cô khẽ
nhắm mắt, yên lặng dùng khẩu hình nói một câu:
"Em yêu anh".
An Vĩnh Hạo không nghe được lời này, cũng vĩnh
viễn không thể nghe được.
- Cắt!
Tiếng đạo diễn vang lên.
Nhạc Yên Nhi và Tống Từ Bạch buông nhau ra, họ
lịch sự gật đầu với nhau rồi đi về nơi nghỉ ngơi của
riêng mình.
- Thế nào?
Nhạc Yên Nhi lau mặt, cẩn thận để không làm hỏng
lớp hóa trang.
Chẳng ngờ Diệp Hiểu Như lại òa khóc:
- Ôn Tố Tố khổ quá mà, đáng thương quá, đã không
nói được rồi còn thảm vậy...
Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười, cô đẩy Diệp Hiểu
Như:
- Này này, tỉnh đi thôi.
Chẳng ngờ Diệp Hiểu Như còn nhập diễn hơn cả
mình.
Diệp Hiểu Như thút thít:
- Em đừng trách chị, nhìn đạo diễn mà xem, có hơn
gì chị đâu.
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ nhìn sang, thấy đạo diễn
đang ngồi trước màn hình, lặng lẽ lau nước mắt
 
Advertisement
  • Chương 165

Vừa bị đâm, Nhạc Yên Nhi đã nghĩ tay mình gãy mất, nhưng đang trong quá trình quay phim nên cô chỉ có thể cắn răng không kêu đau, nhắm mắt lại như đã hôn mê.

Đạo diễn Lộ kịp thời hô "Cắt", lúc này, mọi người mới chạy tới xem tình hình của Nhạc Yên Nhi.

Diệp Hiểu Như là người xông tới đầu tiên.

- Yên Nhi, em không sao chứ? Chị thấy em bị đâm trúng tay rồi! Mọi người xung quanh có kẻ xem trò vui, có kẻ giả vờ quan tâm, chỉ duy nhất Diệp Hiểu Như là lo lắng thực sự.

Nhạc Yên Nhi khi nãy cắn răng nhịn đau, giờ cô mới thở phào, đau đớn trên tay khiến sắc mặt cô trắng bệch.

- Em...

hình như bị thương đến xương rồi.

Đạo diễn Lộ thấy cô bị thương thì giật mình, vừa nghĩ tới phản ứng của Dạ thiếu khi biết chuyện này ông ta đã cảm thấy khó thở, vội vội vàng vàng gọi nhân viên hậu cần tới:

- Mau, mau, đưa đến bệnh viện đi! Nhạc Yên Nhi dù đau nhưng vẫn cố hỏi đạo diễn một câu:

- Đạo diễn Lộ, cảnh khi nãy có qua không? Khi nãy, Nhạc Yên Nhi luôn cắn răng nhịn đau là do sợ phá hỏng cảnh quay, nếu cảnh này không qua được, cô phải quay lại lần nữa thì có phải rất uổng công không.

Đạo diễn Lộ cảm khái, vốn cho rằng Nhạc Yên Nhi là một diễn viên nhỏ đi lên nhờ bám được đại gia, người như vậy sẽ chẳng ra sao, nhưng trong thời gian mấy tháng nay, ông nhận ra Nhạc Yên Nhi rất yêu quý nghề diễn, cũng rất tôn trọng nghề nghiệp.

Bây giờ cô bị thương mà còn quan tâm xem cảnh của mình có qua không, đạo diễn thực sự cảm động.

- Qua, diễn tốt lắm, về sau cô còn một cảnh trong bệnh viện là đóng máy được rồi, không ảnh hưởng tiến độ đâu, nhanh đi khám đi.

Nhân viên đoàn phim loạn cả lên, trái nâng phải đỡ Nhạc Yên Nhi để đưa cô tới bệnh viện.

Ở một góc khác, thấy Nhạc Yên Nhi bị thương, sắc mặt Tô Phi cũng thay đổi.

Vừa rồi cô ta mới thề thốt sẽ không xảy ra chuyện gì, chẳng ngờ mất mặt nhanh như vậy.

Thấy đám người vây quanh Nhạc Yên Nhi sắp đi xa, Tô Phi véo mạnh vào đùi mình, đau đến độ đỏ hoe mắt, lúc này mới chậm rãi xuống xe.

Tô Phi bước vội tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, cô ta tỏ vẻ vừa xấu hổ day dứt lại vừa lo lắng:

- Chị Yên Nhi, xin lỗi, em không cố ý, thật...

Vừa nói, nước mắt Tô Phi cũng vừa chảy dọc theo gương mặt.

Người bị thương là Nhạc Yên Nhi, cô còn không khóc mà Tô Phi đã rơi nước mắt trước, dáng vẻ yểu điệu người thấy là thương, dù có đang giận đến mấy cũng không nỡ nổi cáu với cô ta.

Diệp Hiểu Như giận nhưng không muốn gây thêm chuyện cho Nhạc Yên Nhi, chỉ đành nghiêm mặt nói:

- Cô Tô, xin cô nhường đường, tay của Yên Nhi còn cần băng bó.

Tô Phi này hay thật, nếu thật sự không muốn để Nhạc Yên Nhi bị thương thì sao chẳng cẩn thận hơn, bây giờ người đã bị thương rồi còn chặn đường không cho đi, đứng đó vờ vĩnh nhận sai.

Nước mắt Tô Phi rơi xuống không phí, vẫn có người trúng chiêu của cô ta.

Đạo diễn Lộ khi nãy đang rất bất mãn, cảm thấy Tô Phi cố tình gây chuyện, ông đã định lát nữa sẽ răn dạy cô ta, vậy mà giờ thấy người đẹp rơi lệ nhận sai, dáng vẻ rụt rè như thế lại thêm có Âu thiếu sau lưng, ông lập tức nuốt tất cả những ngôn từ quá khích xuống.

Đạo diễn Lộ đã mất kiên nhẫn nhưng ông chỉ xua tay:

- Cô đi nghỉ trước đi, cảnh này qua rồi, chuẩn bị cho cảnh sau.

Tô Phi vừa đi vừa ngoái đầu lại, nước mắt lã chã thật đáng thương.

Trợ lý của cô ta vội vàng chạy tới dìu, thấy sắc mặt Tô Phi, trợ lý dè dặt lên tiếng:

- Chị Tô, cô Nhạc không sao chứ? Đạo diễn sẽ không gây chuyện với chị chứ? Khi nãy nghe nói có người bị thương, những phóng viên kia đều điên cuồng chụp ảnh đấy.

- Cho dù thế nào đi nữa tôi cũng không cố ý mà.

Tô Phi âm thầm tính toán, chiêu giả vờ yếu đuối này dùng rất hiệu quả, lần trước ngả bài với Diệp Thiên Hạ mình cũng bất chợt nghĩ ra việc khóc lóc trong phòng nghỉ, vậy là mọi người đều tưởng cô ta ức hiếp mình, nhưng thật ra Diệp Thiên Hạ còn chẳng thèm nói mấy câu.

Lần này cũng vậy, cho dù mình gây ra một sai lầm nho nhỏ khiến Nhạc Yên Nhi bị thương, nhưng chỉ cần mình có vẻ đáng thương, đạo diễn Lộ đã không nỡ nặng lời, nếu bị phóng viên phỏng vấn thì chuẩn bị trước một ít thuốc nhỏ mắt là được.

Mọi người đều vô thức thương hại kẻ nhỏ yếu.

Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ đều quá ngu si, giả vờ yếu thế cũng không biết, chẳng phải là giúp mình ngư ông đắc lợi hay sao.

Ở một nơi khác, Nhạc Yên Nhi lập tức được đưa tới bệnh viện của khu nghỉ dưỡng.

Vì khu nghỉ dưỡng này là khu cao cấp nên bệnh viện dù nhỏ nhưng thiết bị đều đầy đủ, bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng cho Nhạc Yên Nhi xong thì cầm phim chụp cánh tay của cô lên, nói:

- Bị rạn xương một chút, dù không nghiêm trọng nhưng vẫn phải bó thạch cao mấy ngày.

Điều may mắn duy nhất của Nhạc Yên Nhi là các cảnh quay của nữ phụ thứ nhất đã sắp hết, còn lại đều là cảnh Ôn Tố Tố hấp hối trên giường bệnh, chỉ cần giấu cánh tay đi lúc quay là sẽ không gây ra ảnh hưởng gì nhiều.

- Tất cả là tại Tô Phi, rõ ràng không có trình độ còn đòi làm màu, chẳng phải là do hôm nay có phóng viên đấy à? Diệp Hiểu Như bất bình.

Nhạc Yên Nhi buồn cười:

- Em cứ tưởng ấn tượng của chị về cô ta rất tốt cơ, lúc trước chẳng nói là chị Thiên Hạ bắt nạt cô ta còn gì?

- Lúc trước là chị mù, bây giờ nghĩ lại thì chưa chắc đã có chuyện như thế, hôm nay cô ta có lỗi mà còn khóc thảm hơn cả em, sự thật về chuyện giữa hai người họ còn chưa biết chính xác là thế nào đâu.

Nhạc Yên Nhi khẽ cười, không nói thêm gì nữa.

Băng bó kỹ càng xong, Nhạc Yên Nhi nghỉ ngơi một lát rồi nói mình muốn về trường quay.

- Yên Nhi, chị nên nhanh chóng đưa em về nghỉ là hơn, đạo diễn vừa nói hai ngày nữa đều không có cảnh của em, em cứ tranh thủ nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt.

- Bị thương tay chứ có phải chân đâu, dù sao cũng phải về báo cáo tình hình với đạo diễn chứ.

Diệp Hiểu Như không thay đổi được quyết định của Nhạc Yên Nhi, chỉ đành dìu cô về trường quay.

Còn chưa vào tới nơi đã thấy một quang cảnh náo nhiệt.

Sau khi xảy ra sự cố ngoài ý muốn, truyền thông đều rất quan tâm chuyện đó nên đạo diễn liền đẩy thời gian lên sớm, bây giờ các diễn viên chính đều đang được phỏng vấn.

Diệp Hiểu Như sửng sốt, cô quay đầu hỏi Nhạc Yên Nhi:

- Yên Nhi, chúng ta qua đó nữa không? Bây giờ qua đó, chỉ sợ tất cả phóng viên sẽ nhào tới phỏng vấn Nhạc Yên Nhi, dù cô không bị thương nặng nhưng giờ cũng chẳng đủ sức ứng phó với họ.

Cô do dự rồi lắc đầu:

- Em qua một góc chờ chị, chị cứ bí mật báo cáo với đạo diễn rồi chúng ta về khách sạn trước.

Diệp Hiểu Như đồng ý, cô đi về phía đạo diễn.

Nhạc Yên Nhi sợ bị người khác trông thấy nên đi qua một con đường không có người.

Cô thấy khá mệt nên dựa vào tường chờ Diệp Hiểu Như.

Còn chưa đứng vững, tay cô đã bị túm rất mạnh, Nhạc Yên Nhi bị kéo vào căn phòng sau lưng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom