• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Thấy phản ứng của đạo diễn Lộ, Diệp Hiểu Như đắc
ý:
- Em xem đi, có phải mỗi mình chị đâu.
Diệp Yên Nhi đỡ trán:
  • Cần phải làm quá lên thế không?
  • Không không, không làm quá đâu, khả năng diễn
xuất của em quá tuyệt vời, chị thấy rất nhiều nhân
viên cũng đang lén lau nước mắt đấy. Chờ phim
chiếu, chắc chắn em sẽ nổi tiếng.
Nhạc Yên Nhi cười, cô không để tâm tới lời của
Diệp Hiểu Như.
Trong ngành này, ai chẳng có chút tài nhỏ, nếu chỉ
vì chút thành tích mà kiêu ngạo thì càng chóng chết
mà thôi.
Những cảnh quay sau rất thuận lợi.
Vốn dĩ vì dạo gần đây Nhạc Yên Nhi xin nghỉ quá
nhiều, tiến độ công việc bị chậm lại nên một số nhân
viên đã bắt đầu kín đáo phê bình cô, nhưng cảnh của
cô hôm nay chỉ cần quay một lần là xong, thỉnh
thoảng có NG cũng chẳng phải tại cô, tiến độ đã
được đẩy nhanh hơn nhiều, tình thế trong đoàn phim
lại dần thay đổi.
  • Cô Nhạc diễn tốt quá.
  • Phải phải, tôi cảm động chết được.
  • Phái thực lực quả là khác hẳn, vừa khỏe lại đã lập
tức chạy hết tốc lực.
Quay tới chiều, Tô Phi ngại ngùng xin nghỉ với đạo
diễn Lộ.
- Đạo diễn, tôi có chút chuyện nên xin nghỉ sớm mấy
tiếng được không?
Khó khăn lắm Nhạc Yên Nhi mới trở lại, trạng thái
còn rất tốt, đạo diễn vốn muốn đuổi cho kịp tiến độ
nên không vui:
- Có việc gì mà không chờ quay xong rồi đi? Cô còn
mấy cảnh mãi chưa xong, kéo chậm tiến độ lắm đấy.
Tô Phi ngượng ngùng kề sát đạo diễn Lộ, nói nhỏ:
- Đạo diễn, hôm nay là sinh nhật một người "bạn"
của tôi, không đi không được.
Tô Phi nhấn mạnh chữ "bạn".
Đạo diễn cau mày, đang định hỏi bạn nào mà không
đợi được nhưng nghe được giọng điệu quái dị của
Tô Phi, ông lập tức nhớ tới cô ta có thể tham gia
đoàn phim là nhờ đầu tư của vị đại thiếu gia nào đó,
chẳng lẽ người sinh nhật hôm nay...
Đạo diễn nghi ngờ, cũng nói nhỏ:
- Âu thiếu à?
Tô Phi cười:
- Ông biết là được rồi.
Âu Duyên Tây cũng là một đại gia không thể đắc tội,
đạo diễn đành thả người.
Sắc mặt ông rất khó coi nhưng vẫn xua tay cho Tô
Phi đi, xong ông gọi nhân viên đoàn phim gần đó tới
để thương lượng về các cảnh quay tối nay.
Thấy Tô Phi rời đi, đạo diễn nói thầm:
- Một phim mà hai vị Phật, đừng có hành hạ phim
của tôi đấy.
Nói xong, ông thở dài bất lực.
Cũng may Nhạc Yên Nhi không xin nghỉ, buổi tối cô
tiếp tục quay bù các cảnh diễn thiếu trước đó, không
hề gây xáo trộn tiến độ của đoàn phim.
Tuy nhiên việc này đã gia tăng một khối lượng công
việc rất lớn cho cô, phải quay bù rất nhiều nên khi
kết thúc công việc đã là mười một giờ đêm.
Trời đã khuya, từ đoàn phim về khách sạn còn cách
khá xa, đạo diễn chỉ có thể sắp xếp xe của đoàn đưa
cô về khách sạn.
Nhạc Yên Nhi ngồi trên xe, ngẩn người nhìn điện
thoại.
Như bình thường, giờ này hẳn Dạ Đình Sâm đã xong
việc, sẽ gọi cho mình.
Nhưng điện thoại lúc này im lặng, một tin nhắn cũng
không có.
Cô nắm chặt tay để giấu đi sự đau đớn trong lòng.
Dạ Đình Sâm chết tiệt, hắn không nhớ tới mình mà
sao mình không thể mặc kệ hắn được?
- Yên Nhi, em nghĩ gì thế?
Thấy Nhạc Yên Nhi ngây người, sắc mặt còn khó
coi, Diệp Hiểu Như lên tiếng hỏi ngay.
Nhạc Yên Nhi rũ mi, giấu đi đôi mắt đã nhòe nước:
  • Không có gì, chuyện kịch bản thôi ạ.
  • Cô Nhạc đúng là yêu nghề thật, mệt cả ngày rồi
còn nghĩ về kịch bản, chẳng trách cô diễn hay như
vậy.
Lái xe là Tiểu Trương tổ hậu cần, nghe thấy đối
thoại giữa hai người cũng sáp vào khen Nhạc Yên
Nhi một câu.
Nhạc Yên Nhi lịch sự cười đáp.
Diễn một ngày, cô đã mệt đến độ không muốn nói
chuyện.
Về tới khách sạn cũng đã muộn, Nhạc Yên Nhi để
Diệp Hiểu Như đi nghỉ còn cô cũng bước vào thang
máy.
Vừa ra khỏi thang máy, còn chưa đi tới phòng 1003,
cô đã thấy trước cửa một phòng gần đó có bóng
người, người kia đứng tựa lưng vào tường, có đốm
sáng đỏ ẩn hiện, hình như đang hút thuốc.
- Ai thế?
Trải qua lần bị chuốc thuốc, Nhạc Yên Nhi rất nhạy
cảm với tình huống thế này, cô lập tức hô lên.
Nhưng trái tim cô cũng đập thình thịch, có phải Dạ
Đình Sâm không?
Người kia bước ra từ bóng tối.
- Chị Thiên Hạ.
Không phải người muốn gặp, Nhạc Yên Nhi thất
vọng nhưng đồng thời cũng nghi ngờ:
- Muộn thế này rồi sao chị còn đứng ngoài cửa?
Phòng của Diệp Thiên Hạ là 1006, ngay cạnh phòng
cô.
Diệp Thiên Hạ mỉm cười:
- Chị xuống mua bao thuốc nhưng về lại nhớ ra
không cầm thẻ phòng, đang chờ Tiểu Đào mang đến.
Hóa ra là thế, Nhạc Yên Nhi gật đầu, cô không ngờ
Diệp Thiên Hạ lại hút thuốc.
Dáng người Diệp Thiên Hạ khá nhỏ nhắn, chỉ cần
không trang điểm đậm là hệt như sinh viên, thế
nhưng cô đang hút thuốc, sắc mặt mệt mỏi, hình ảnh
này khiến người ta nhớ ra cô đúng là một người ở
trong giới giải trí lâu năm, trong mắt là sự trải đời
khó nhận ra.
Nhạc Yên Nhi quẹt thẻ phòng rồi nói:
- Tiểu Đào ở khách sạn khác, muốn tới cũng mất
một lúc, hay chị vào phòng em chờ đi.
Diệp Thiên Hạ do dự nhưng rồi cũng gật đầu, theo
Nhạc Yên Nhi vào phòng.
Diệp Thiên Hạ rất lịch sự, vừa vào phòng đã dập
thuốc ngay.
- Nếu chị muốn thì cứ hút thuốc cũng được.
Diệp Thiên Hạ lắc đầu:
- Thật ra chị không thích hút, chỉ là hôm nay không
vui nên mới hút một điếu thôi.
Cô đã bỏ thuốc hai, ba năm nay rồi, khi còn nhỏ cảm
thấy hút thuốc thật ngầu nên hút cho vui. Cho đến
khi yêu người kia, người đó hạ lệnh cấm, cô cũng
không hút nữa.
Nhưng hôm nay là một ngày quá đặc biệt, những
cảm xúc lắng đọng trong lòng cô lại dâng lên, chúng
khiến Diệp Thiên Hạ bức bối quá, vậy nên cô chỉ
đành nhờ khói thuốc để giải tỏa.
Cô hy vọng biết bao nhiêu khi mình hút thuốc người
kia sẽ lại xuất hiện, hung dữ cướp đi điếu thuốc trên
tay cô, giận dữ răn dạy cô. Vậy nhưng đó chỉ là
mong ước xa vời mà thôi, người ấy sẽ không bao giờ
xuất hiện trước mặt cô nữa.
Diệp Thiên Hạ nghĩ đến đây thì lắc đầu, cô ép mình
quên tất cả những chuyện phải quên đó đi. Cô mỉm
cười, nói với Nhạc Yên Nhi:
- Hôm nay quay muộn vậy à?
Nhạc Yên Nhi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, mệt
mỏi gật đầu:
- Vâng, quay cả một ngày, mệt đến choáng váng.
Diệp Thiên Hạ thấu hiểu gật đầu:
- Cái nghề này trông thì đẹp đẽ, tiền đến cũng nhanh,
thế nhưng vất vả chẳng mấy ai biết, học thuộc lời
kịch, suy nghĩ về nhân vật, quay lại hết lần này tới
lần khác, mùa đông thì mặc đồ hè, mùa hè lại mặc
đồ đông, toàn những chuyện rất hại tới tinh thần.
Vậy nên người trong giới giải trí luôn thích tìm đến
những thứ kích thích, cũng vì áp lực quá mà thôi.
 
Advertisement
  • Chương 166

Vì Nhạc Yên Nhi không bị thương nặng nên để cô có thể hoạt động thoải mái bác sĩ chỉ bó thạch cao mỏng.

Bây giờ đột ngột bị kéo mạnh như vậy, vết thương vừa nãy lần thứ hai bị động tới, Nhạc Yên Nhi không kịp nhìn xem là ai kéo mình, cô chỉ cảm thấy đau đến hoa mắt, cơ thể cũng gập xuống.

- Đau quá.

Người kia nghe thấy cô kêu đau thì vội vàng hỏi:

- Bị thương à? Có chuyện gì thế? Giọng nói quen quá.

Nhạc Yên Nhi vội ngẩng đầu.

Lâm Đông Lục!

- Sao anh lại ở đây? Nhạc Yên Nhi vừa hỏi vừa ôm lấy cánh tay bị thương, vô thức lùi về sau nửa bước.

Ký ức về những hành vi Lâm Đông Lục gây ra cho cô ở hội quán Baker vẫn còn như mới, trong lòng cô bây giờ, người này có thể tính là phần tử nguy hiểm.

Lâm Đông Lục đường đường là thiếu gia nhà giàu, vậy mà lại chạy đến đoàn phim, điều này khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy hết sức bất an.

Lâm Đông Lục thấy dáng vẻ đề phòng của Nhạc Yên Nhi, ánh mắt anh đau thương nhưng không thể nói gì, bởi lẽ lần trước chính anh đã suýt giết chết cô.

  • Tay cô sao thế? Sao lại bị thương?
  • Không có gì, vết thương nhỏ thôi.
Nhạc Yên Nhi không hề muốn nói chuyện riêng với anh, không cần biết vì sao Lâm Đông Lục lại tới đoàn phim, cô cũng không muốn ở riêng với anh ta.

Nhạc Yên Nhi quan sát xung quanh, giờ cô mới nhận ra Lâm Đông Lục kéo mình vào phòng chứa đồ, khắp nơi là đạo cụ phục vụ cho phim, không gian vô cùng chật chội.

Ngoại trừ chỗ hai người đang đứng, gần như không còn một khoảng trống nào khác.

Hoàn cảnh lúc này làm Nhạc Yên Nhi nhớ tới nhà kho ở hội quán Baker, cô cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Nhạc Yên Nhi lạnh lùng nhìn Lâm Đông Lục:

- Nếu không có chuyện gì thì tôi ra ngoài.

Lâm Đông Lục nhìn cô chằm chằm:

- Không cho đi.

Nghe giọng điệu ra lệnh của anh, Nhạc Yên Nhi thấy giận lắm:

- Anh có tư cách gì mà hạn chế tự do của tôi? Tôi không muốn đứng cùng một chỗ với anh mà còn không được đi à?

- Cô không muốn đứng cùng một chỗ với tôi, thế Biển Sao thì sao, cô cũng không cần? Nghe anh nhắc tới dây chuyền, Nhạc Yên Nhi dừng bước.

Lâm Đông Lục xót xa.

Bây giờ anh chỉ có thể dựa vào sợi dây chuyền kia để hàn gắn chút quan hệ ít tới đáng thương với cô.

Hôm nay, Lâm Đông Lục làm việc ở phía nam thành phố, anh chợt nhớ Nhạc Yên Nhi đang quay phim trong khu nghỉ dưỡng này, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh liền lái xe tới đây.

Anh nghĩ dù sao đoàn phim cũng sẽ có bảo vệ, chỉ cần mình bị cản lại, hành vi điên cuồng này bị ngăn trở, anh sẽ lập tức đi khỏi đó.

Nhưng không.

Dường như cả ông trời cũng giúp anh.

Anh đến đúng vào ngày họp báo, mấy chục chiếc xe của giới truyền thông đều tới đây, khu nghỉ dưỡng trở nên vô cùng ồn ào, khu vực quay phim vốn bị cách ly cũng đã mở cửa.

Lâm Đông Lục dễ dàng vào khu quay phim, thấy các diễn viên chính đang được phỏng vấn nhưng lại chẳng có bóng dáng Nhạc Yên Nhi.

Anh sợ bị phóng viên chụp được nên đứng nép trong một góc, vốn dĩ không định nói gì với Nhạc Yên Nhi mà chỉ muốn nhìn cô một lần thôi.

Sau đó, anh thấy cô một mình bước tới.

Những mong muốn của Lâm Đông Lục đột nhiên thức tỉnh, trong nháy mắt đó, đầu óc anh trống rỗng, anh liều lĩnh vươn tay kéo cô vào phòng đạo cụ.

Vậy nên mới có cục diện giằng co khó xử thế này.

Nhạc Yên Nhi thấy anh nhắc tới dây chuyền, cô tức giận trợn mắt:

- Ý anh là gì? Chẳng lẽ anh định trả lại Biển Sao cho tôi? Chỉ sợ anh không tốt bụng như thế thôi.

Nếu anh muốn lấy nó để uy hiếp tôi thì đừng mơ, giờ tôi không tin anh nữa đâu.

Lâm Đông Lục vốn muốn bình tĩnh nói chuyện với Nhạc Yên Nhi nhưng quan hệ giữa họ giờ đây đã không thể nào làm được điều đó, anh cũng tức giận, lạnh giọng nói:

- Cô cần gì phải giả vờ giả vịt thế, gần đây cô dùng thủ đoạn nào, chẳng lẽ cô tưởng tôi không biết? Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên:
  • Thủ đoạn gì?
  • Gần đây luôn có người theo dõi tôi, trong nhà tôi
cũng có dấu vết bị đột nhập, thế nhưng không mất gì cả.

Cô dám nói là cô không sai người đến tìm vòng cổ chứ? Nhạc Yên Nhi bận đến sứt đầu mẻ trán nào có thời gian suy nghĩ về chuyện với Lâm Đông Lục.

- Vốn chẳng phải là tôi, vì sao tôi lại không dám nói?

- Kể cả không phải cô thì cũng không thoát khỏi liên quan tới ông chồng tài giỏi kia của cô.

Nghe anh ta nhắc tới Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi không nói gì nữa.

Cô biết Dạ Đình Sâm hẳn đã xảy ra chuyện, hắn không rảnh bận tâm tới bên này, nhưng những chuyện này không cần để Lâm Đông Lục biết.

Dù cô có trách chuyện hắn giấu mình tất cả mọi thứ, nhưng trong lòng cô, chí ít cô và hắn mới là đồng bạn.

Thấy Nhạc Yên Nhi yên lặng, Lâm Đông Lục cho là mình đoán đúng, anh nổi giận tới gần:

- Nhạc Yên Nhi, cô đã muốn dây chuyền như vậy, chẳng bằng cứ tới tìm tôi, đừng làm những chiêu trò đó làm gì.

Tôi có thể nói cho cô biết, chỉ cần tôi không muốn trả nó cho cô thì ngay cả Dạ Đình Sâm cũng đừng hòng tìm thấy.

- Anh! Sao anh lại vô liêm sỉ như vậy? Đó vốn là đồ của tôi, vậy mà anh còn coi nó là con át chủ bài để đàm phán với tôi! Ánh mắt Lâm Đông Lục hung dữ, có cả thô bạo khó thấy.

- Là của cô thì sao, đã rơi vào tay tôi thì chỉ tôi mới có quyền quyết định.

Nhạc Yên Nhi bị hoảng sợ vì độ vô sỉ của Lâm Đông Lục, cô không thể nào tin được người này chính là thiếu niên dịu dàng năm xưa.

Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra mà lại khiến một người thay đổi hoàn toàn thế này? Nhạc Yên Nhi hít sâu, cố gắng để giọng nói mình bình tĩnh:

- Lâm Đông Lục, tôi không muốn mối quan hệ giữa chúng ta trở nên như nước với lửa như vậy, chiếc dây chuyền đó không có bất cứ ý nghĩa gì với anh, chi bằng anh bán cho tôi, giá cả anh cứ tùy ý quyết định, chỉ cần tôi trả được, kể cả vay mượn tôi cũng sẽ gom đủ cho anh, chỉ mong anh buông tha tôi.

Lâm Đông Lục nghe thế thì cười nhạt:

- Cô thấy tôi thiếu tiền à? Anh đường đường là người thừa kế của Bất động sản Quảng Thịnh, chưa đến mức phải để ý tới mấy triệu như vậy.

- Vậy cuối cùng anh muốn thế nào mới đồng ý trả nó cho tôi? Nhạc Yên Nhi đau đầu, cô không hiểu nổi hành vi của Lâm Đông Lục.

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy thâm ý:

- Bất cứ thứ gì cũng được? Nhạc Yên Nhi lạnh mặt:

- Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, không cần phải chơi chữ đâu, trong phạm vi tôi có thể chấp nhận được, tôi có thể trả được, vậy anh cứ ra điều kiện xem.

Trong mắt Lâm Đông Lục tràn ngập điên cuồng, anh tiến lên một bước, đẩy cô áp vào bức tường phía sau.

Nhạc Yên Nhi chưa kịp phản ứng thì anh đã nhào lên, nắm cằm cô, hôn xuống
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom