• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Diệp Thiên Hạ xinh đẹp, lại được cha mẹ nâng niu
chiều chuộng như công chúa, khí chất của cô rất tốt,
quản lý vừa nhìn đã biết mình nhặt được bảo bối
nhưng vẫn cố ý huênh hoang, hắn ta ngồi trên salon,
chân vắt chéo:
  • Sao lại muốn vào nghề?
  • Thiếu tiền.
Diệp Thiên Hạ cúi đầu không nhìn quản lý, dường
như làm vậy sẽ có thể lừa mình dối người rằng
chuyện này không bẩn thỉu như vậy.
Ngồi cạnh quản lý có một người khách, là một người
đàn ông trung niên tai to mặt lớn, vừa thấy thiếu nữ
ngây thơ như Diệp Thiên Hạ, lão ta đã bắt đầu đỏ
mắt, kích động xoa tay:
- Em gái à, thiếu tiền thì nói cho anh, em đừng bán
thân ở Dạ Liêu Nhân, theo anh đi, muốn bao nhiêu
tiền anh cho bấy nhiêu, được không?
Thấy một người đàn ông lớn tuổi hơn cha mình mà
tự xưng "anh", dạ dày trống rỗng từ đêm qua của
Diệp Thiên Hạ co rút, cô cắn môi im lặng.
Quản lý đang tính toán bồi dưỡng cô bé này thành
cây rụng tiền của Dạ Liêu Nhân, làm sao có thể
khiến người khác cướp cô đi được, gã nói luôn:
- Tổng giám đốc Ngô, anh làm thế không ổn đâu
nhé, nếu thích cô bé này thì về sau tới nhiều để quan
tâm cô ấy còn không được à? Chưa gì đã đoạt người
của bên tôi, thế làm sao chúng tôi còn làm ăn được.
Tổng giám đốc Ngô đảo mắt, như nghĩ tới điều gì,
lão híp híp mắt, nói:
- Không bao cũng được thôi, nhưng em gái này mới
mười tám nhỉ, chắc còn trinh chứ? Vậy tôi mua đêm
đầu, được chưa?
Diệp Thiên Hạ là tiểu thư nhà giàu được người
người săn đón, bây giờ nghe thấy mình bị họ thảo
luận mua bán như một món hàng, cô cảm thấy cực
kỳ khó chịu, chắc hẳn mình đã quyết định sai lầm
rồi.
- Tôi… tôi không làm nữa...
Diệp Thiên Hạ nói rồi bước lùi về sau.
Sắc mặt quản lý thay đổi:
- Con mẹ mày, mày đùa tao à, lúc làm lúc không,
mày nghĩ mày là cái thá gì hả?!
Đa số các hộp đêm đều có xã hội đen đứng sau, gã
quản lý này trước kia cũng là người trong giới, gã
nghiêm mặt, cứng rắn đến độ hung thần ác sát, với
những cô gái vừa mới ra đời như Diệp Thiên Hạ quả
thực rất đáng sợ.
Tổng giám đốc Ngô thấy Diệp Thiên Hạ hoảng sợ
thì thương hương tiếc ngọc nói:
- Ôi chao, đừng có hung dữ với người đẹp thế chứ.
Thế này đi, anh bỏ hai vạn bao đêm đầu của em,
được chứ? Em ra ngoài hỏi thăm xem, ngay cả công
chúa nổi nhất ở đây cũng chỉ bán đêm đầu với giá
tám ngàn thôi, em bỏ lỡ cơ hội này thì đừng hối hận.
Hai vạn, nhiều không? Không.
Nhưng có thể mua đất chôn cha, có thể thanh toán
tiền nợ thuốc men của bệnh viện.
Cô gái trẻ Diệp Thiên Hạ lần đầu cảm nhận được
sức mạnh của đồng tiền.
Cô không che giấu được cảm xúc, mọi giãy giụa và
lung lay đều lộ ra mặt, tổng giám đốc Ngô cười
thầm, biết chuyện đã sắp thành, lão vươn tay ôm lấy
cô.
- Em gái đừng sợ, anh sẽ yêu em thật cẩn thận nhé.
Diệp Thiên Hạ muốn tránh nhưng nghĩ tới hai vạn
nhân dân tệ lóng lánh ánh vàng, cảm thấy chân mình
như đeo chì, không động đậy nổi.
Cô tuyệt vọng, thôi cũng được, dù sao cũng phải sa
lầy rồi.
Lúc này, cánh cửa bỗng bị đá văng, tổng giám đốc
Ngô giật nảy mình, bàn tay cũng rụt vội về.
- Thằng ranh Lưu Tam đâu, thấy bảo mày nói xấu
sau lưng ông...
Dù cho bao năm đã trôi qua, Diệp Thiên Hạ còn nhớ
y nguyên lần đầu mình thấy Âu Duyên Tây, dáng vẻ
ấy như thần tiên giáng trần.
Quý công tử trẻ tuổi mặc bộ quần áo vừa nhìn đã
thấy đắt tiền, có lẽ là do uống say nên khuôn mặt
anh tuấn có thêm vài phần mông lung, cặp mày kiếm
nhíu lại, đôi mắt phượng quét quanh đám người
trong phòng một lượt mới nhận ra mình đã vào nhầm
nơi.
Quản lý ngay lập tức nhận ra đây là thái tử của Đá
quý Eculid, gã nuốt vội câu chửi xuống, cười nói:
- Hóa ra là Âu thiếu, có phải là đi nhầm phòng
không? Có cần tôi gọi người dẫn đường cho cậu
không?
Âu Duyên Tây xua tay:
- Không có việc gì, tự tôi tìm, mấy người cứ tiếp tục
đi.
Đang định rời đi thì Âu Duyên Tây nhìn thoáng qua
một góc trong phòng, nơi đó có một cô gái trông có
vẻ rất nhỏ tuổi, khuôn mặt trắng nõn chỉ to bằng cỡ
bàn tay như đang phát sáng trong căn phòng mờ tối,
ngũ quan của cô rất đẹp, khí chất thanh thuần, hiển
nhiên không phải người của Dạ Liêu Nhân.
Ma xui quỷ khiến, Âu Duyên Tây bước tới, y ôm
tay, nghiêng người tựa vào cửa, hỏi:
- Quản lý Trương, đây là người của các anh à?
Âu Duyên Tây và vài tên con nhà giàu vẫn thường
tới Dạ Liêu Nhân chơi, quản lý biết phong cách của
gã, gã vốn không thích những cô gái ở đây vì sợ bẩn.
Quản lý cứ ngỡ gã không có nhiều hứng thú lắm với
Diệp Thiên Hạ nên gật đầu:
- Vừa đến hôm nay, tổng giám đốc Ngô đang tính
mua, chờ huấn luyện mấy tháng, dạy dỗ cho thật tốt
rồi sẽ để em gái này mời rượu Âu thiếu nhé.
Âu Duyên Tây nhìn qua, quả nhiên thấy tổng giám
đốc Ngô đang mặt đỏ phừng phừng.
Gã khẽ cười, một nụ cười xấu xa, đôi mắt hoa đào
nhuốm men say cũng nheo lại:
- Này, cô muốn ở đây hay theo tôi?
Diệp Thiên Hạ bị gọi thì run lên, hoảng hốt nhìn gã.
Người đàn ông đẹp đến khó tin này muốn mình đi
theo ư?
Diệp Thiên Hạ chưa kịp phản ứng thì quản lý đã
nhảy lên.
- Âu thiếu, Âu thiếu, thật sự không phải là không nể
mặt cậu đâu, nhưng tổng giám đốc Ngô và tôi đã bàn
bạc xong rồi, ông ấy chi hai vạn ra mua đêm đầu của
cô gái này, cậu xen ngang vậy không hay đâu.
- Hai vạn à?
Âu Duyên Tây bật cười:
  • Tôi trả năm vạn, được chưa?
  • Âu thiếu, đây không phải chuyện tiền, chủ yếu đây
là cô gái tôi vừa chọn để bồi dưỡng, cậu không thể
mua đứt cô ấy được.
Âu Duyên Tây đã đem con nhóc này đi thì làm gì có
khả năng để cô ta quay lại làm ở Dạ Liêu Nhân?
Như thế chẳng phải nói Âu Duyên Tây không quản
nổi người phụ nữ của mình, làm mất mặt Eculid hay
sao?
- Hợp đồng đâu?
Âu Duyên Tây một lời trúng tâm.
Quản lý sửng sốt:
  • Vẫn... vẫn chưa ký.
  • Chưa ký hợp đồng thì ông giả vờ cái gì với tôi?
Âu Duyên Tây chả thèm quan tâm đến quản lý, quay
sang hỏi Diệp Thiên Hạ:
- Này, cô đồng ý theo tôi hay ở lại đây?
Đây là một câu hỏi không cần lựa chọn.
Diệp Thiên Hạ dịch chân, mấy bước đầu còn đi rất
chậm nhưng mỗi lúc một nhanh rồi gần như là chạy
về phía Âu Duyên Tây. Gã giang tay, cô liền nhào
vào lòng gã.
Âu Duyên Tây cảm thấy một luồng hương thơm phả
vào mặt, cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể mềm
mại kia, gã thấy mấy chai rượu mình vừa uống mỗi
lúc một nồng hơn.
Vốn còn muốn nói gì đó nhưng thấy cô gái trong
lòng đang run rẩy, tuy là khẽ run nhưng không thể
bỏ qua, điều này khiến gã cảm nhận được sự sợ hãi
của cô.
Âu Duyên Tây thấy tim mình thắt lại, không còn tâm
trạng để trêu đùa nữa.
- Tôi đưa người đi, quản lý Trương cứ tiếp tục công
việc nhé.
Ngang ngược như vậy nhưng chẳng ai dám ngăn
cản.
 
Advertisement
  • Chương 168

Lâm Đông Lục phản ứng cực nhanh, trước khi tiếng bước chân đến gần đã nhanh tay khóa trái cửa.

Người kia tới gần, xoay nắm cửa nhưng thấy không mở được thì có vẻ nghi hoặc:

- Xin hỏi đây là phòng gì? Sao lại khóa thế này? Tiểu Trương phụ trách dẫn đường cho phóng viên vội bước tới, giải thích:

- Đây là phòng đạo cụ của đoàn phim, dùng để chứa những dụng cụ quay phim thông thường, để phòng ngừa khả năng mất đồ nên sẽ được khóa lại.

Chìa khóa thì bên hậu cần giữ, hay là tôi đi lấy nhé? Tim Nhạc Yên Nhi sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Phóng viên định mở cửa khi nãy liền xua tay:

- Không cần phiền vậy đâu, tôi chỉ định xem qua thôi, khi nãy thấy trong này có tiếng động, cứ tưởng có người ở trong.

- Chắc là nghe lầm, tôi không nghe thấy gì mà.

Phóng viên sờ đầu:

- Chắc là nhầm rồi.

Cách đó không xa, Bạch Nhược Mai bị vây trong đám người, hoàn toàn không chú ý tới bên này.

Sau khi trả lời vài câu hỏi, cô ta mỉm cười:

- Các vị phóng viên, hôm nay là họp báo của White Lover, mọi người nên lấy các diễn viên chính ở đây làm chủ chứ, tôi chỉ tới thăm thôi, mọi người cứ nhất định phỏng vấn tôi thì không hay đâu.

Chi bằng chúng ta cùng đi chào hỏi đạo diễn Lộ đi.

Bạch Nhược Mai có thể như cá gặp nước trong giới giải trí này cũng có lý do cả, chí ít trên phương diện đối nhân xử thế, cô ta cao tay hơn Nhạc Yên Nhi nhiều.

Cũng như bây giờ, rõ ràng là bị phóng viên hỏi đến mức khó chịu nhưng cô ta không hề biểu hiện ra ngoài, thậm chí còn ra vẻ suy nghĩ thay cho họ, để việc viết bài của họ được thuận lợi.

Các phóng viên hôm nay tới đây để phỏng vấn đoàn phim White Lover, nghe cô ta nói vậy thì còn ai có ý khác nữa, thậm chí đều thấy Bạch Nhược Mai rất dễ gần, vậy nên tất cả đều đi cùng cô ta tới chỗ đạo diễn.

Đạo diễn Lộ thấy Bạch Nhược Mai thì có vẻ rất ngạc nhiên, đồng thời ông cũng vui mừng ôm nhẹ cô ta.

Đèn flash chớp nháy không ngừng, hình lớn chất lượng HD đủ mọi góc độ đều có.

Bạch Nhược Mai nở một nụ cười đắc ý khó thấy, cô ta biết trên trang đầu của báo giải trí sáng mai hẳn 80% sẽ là tấm ảnh này.

Âm thanh bên ngoài xa dần, Nhạc Yên Nhi vẫn không dám làm liều.

Một lúc lâu sau, cô mới hé cửa, cẩn thận nhìn ra ngoài.

Chắc chắn bên ngoài đã không còn ai, lúc này cô mới xoay người nhìn Lâm Đông Lục.

- Bạch Nhược Mai vừa xuất hiện, hẳn anh cũng đã nhớ rõ thân phận của mình, tôi mong anh đừng dây dưa với tôi nữa, buông tha tôi cũng chính là buông tha cho bản thân anh đấy.

Nói xong, mặc kệ phản ứng của anh ta, cô đẩy bước ra.

Lâm Đông Lục nâng tay lên nhưng không giữ cô lại, cánh tay giữa không trung chán nản rũ xuống.

Ánh mắt anh tối lại, sau khi Nhạc Yên Nhi đi rồi anh mới bước khỏi phòng đạo cụ.

Trong góc tối, máy ảnh nhắm ngay vào cửa phòng đạo cụ, tiếng đèn flash vang lên liên tục.

Tách tách tách tách.

Chờ hai người đều đi, một khuôn mặt lộ ra sau chiếc máy ảnh.

- Ôi, đã bảo mà, làm sao nghe nhầm được.

Không khí buổi phỏng vấn các diễn viên chính khá tốt, đạo diễn Lộ có tiếng nói nên phóng viên rất nể mặt ông, những câu hỏi được đặt ra phần lớn đều xoay quanh nội dung phim.

Với việc Nhạc Yên Nhi vắng mặt đạo diễn cũng giải thích đồng thời vô cùng tán thưởng tinh thần chuyên nghiệp và lòng yêu nghề của cô.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, các phóng viên sẽ được mời tới khách sạn trong khu nghỉ dưỡng để ăn cơm, đạo diễn cũng cười nói với Bạch Nhược Mai:

- Nhược Mai, cùng ăn tối đi.

Bạch Nhược Mai cười, trong nụ cười có vẻ tiếc nuối:

- Tôi cũng muốn ở lại lắm, nhưng còn có việc phải làm mất rồi, lần này chủ yếu là tới thăm đạo diễn, không ngờ lại trùng hợp gặp buổi họp báo, không làm phiền ông chứ?

- Sao thế được, cô vừa đến là đã tăng biết bao chú ý cho buổi họp báo lần này rồi, tôi cảm ơn cô còn không kịp đấy.

Lần này cô có việc thì thôi, lần sau nhất định tôi sẽ mời cô ăn cơm, cũng tiện để thảo luận kịch bản cho bộ phim tiếp theo luôn.

- Được, nhất định rồi.

Hai người tạm biệt, đạo diễn Lộ rời đi cùng đám phóng viên.

Đạo diễn vừa đi, nụ cười trên môi Bạch Nhược Mai lập tức biến mất, cô ta rảo bước tới phòng trang điểm, nhìn thấy có một trợ lý đang đứng trước cửa, liền hỏi:

- Tô Phi ở trong à? Trợ lý vội gật đầu:

- Vâng, chị Tô đang chờ cô Bạch ạ.

Tô Phi thấy Bạch Nhược Mai thì lập tức đứng dậy:

- Chị Nhược Mai.

Sau đó, cô ta quay sang nói với trợ lý đang đứng bên cạnh:
  • Cô ra ngoài đi, tôi nói chuyện với cô Bạch một lát, đừng để người khác vào.
  • Vâng, chị Tô.
Bạch Nhược Mai chờ đến khi trợ lý ra ngoài mới nhìn Tô Phi:

- Chẳng phải tôi bảo cô phải vui vẻ hòa thuận với Nhạc Yên Nhi cơ mà? Sao lại đâm nó như thế? Tô Phi không ngờ Bạch Nhược Mai vừa tới đã hỏi chuyện này, cô ta ấp úng:
  • Em...

    em không cố ý.
  • Lời này cô nói với người khác là được rồi, nói với tôi vô dụng thôi, cô có dám nói với tôi là lúc
đó cô thật sự không hề cố ý không? Bạch Nhược Mai đã chơi những chiêu trò này ngay khi vừa vào nghề rồi, cô ta quá hiểu trong lòng Tô Phi nghĩ gì.

Tô Phi thấy Bạch Nhược Mai không tin mình, đành cắn răng:

- Chị Nhược Mai, em thừa nhận có lẽ tiềm thức em lúc ấy thực sự có cố ý, em chỉ không cam lòng mà thôi.

Rượu em mời, Dạ thiếu không hề uống, vậy mà cưng chiều cô ta lên tận trời, đều là ngủ với đại gia mà thôi, chẳng ai cao quý hơn ai, cô ta dựa vào cái gì mà coi thường em?

- Dựa vào cái gì à? Dựa vào chuyện cô không đấu nổi với cô ta đấy.

Cô cho rằng lần này cô gây được bao nhiêu thương tổn với cô ta? Chẳng thể nhổ cổ tận gốc thì mấy trò đùa trẻ con này sẽ chỉ khiến cô ta càng thêm phòng bị cô thôi, về sau có muốn ra tay cũng khó.

Với lại cảnh quay của cô ta sắp xong hết rồi, bây giờ lại bị thương, vậy thì thời gian ở lại đoàn phim sẽ càng ít, mà cô thì sao, không chỉ có đạo diễn không vừa lòng với cô, ngày mai tin tức đưa lên, chỉ sợ ngay cả fan cũng chửi mắng cô.

Tô Phi lúc trước chỉ lo xả giận, hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế, bấy giờ mới cuống lên:

- Chị Nhược Mai, em phải làm gì đây? Bạch Nhược Mai cười lạnh, bất cứ phương diện nào Tô Phi cũng không sánh nổi với Nhạc yên Nhi, vậy mà còn muốn chèn ép cô ta.

Ưu thế duy nhất của Tô Phi là tuổi trẻ, nhưng nó cũng là yếu điểm của cô ta.

Vì còn trẻ nên ngu ngốc.

Chính vì điểm này Bạch Nhược Mai mới chọn cô ta để hợp tác.

- Dựa theo kịch bản thì Nhạc Yên Nhi còn hai cảnh, nếu thuận lợi quay xong trong một ngày, vậy tính cả những cảnh quay bổ sung, tối đa cũng chỉ mất ba ngày.

- Chị Nhược Mai, không còn thời gian đâu! Tô Phi nôn nóng ngắt lời Bạch Nhược Mai.

Cô ta không giận, ngược lại còn cười.

- Không phải vội, cô ta bị thương, dù sao cũng phải nghỉ ngơi hai ngày.

Trong những ngày này cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ chỉ thị của tôi, lần ra tay tiếp theo nhất định phải thành công diệt trừ cô ta.

Lòng Tô Phi rối như tơ vò, không nghĩ được gì cả, nhưng vừa nghe thấy những lời rất quyết liệt của Bạch Nhược Mai, lập tức cô ta thấy kiên định hơn hẳn.

- Vâng, chị Nhược Mai, em nghe lời chị.

Ánh mắt Bạch Nhược Mai lạnh lẽo, u ám như của một con rắn đang không ngừng phun nọc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom