• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Trong những ngày đi nghỉ này Lâm Đông Lục luôn cố gắng né tránh cái tên Nhạc Yên Nhi, lại
thêm Bạch Nhược Mai ngoan ngoãn ở bên cạnh làm anh cho rằng mình đã quên rồi, cảm giác
lúc trước chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhưng giờ đây, cho dù chỉ mới nhìn thấy gương mặt của Nhạc Yên Nhi thôi mà cảm xúc trong
lòng anh đã ùn ùn kéo tới.
Đôi mắt kia đã từng dịu dàng nhìn anh…
Đôi môi kia cũng đã từng cười rạng rỡ trước mặt anh…
Anh muốn nghĩ tiếp nhưng thoáng cái lại thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Rốt cuộc thì giữa anh và Nhạc Yên Nhi đã xảy ra chuyện gì!
Khi ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đầu anh đau như muốn vỡ tung, trên trán lấm tấm mồ hôi,
từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Lâm Đông Lục giơ tay ôm đầu, ngón tay lùa vào trong tóc. Không! Tất cả bọn họ đều lừa dối
anh hết! Nhất định anh đã quên mất chuyện gì đó!
Là chuyện gì! Rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ!
Lúc này, nhân viên sân bay mới chú ý tới người đàn ông cao lớn đang đứng ở đây, hai tay ôm
đầu, vẻ mặt đau đớn nên vội vã bước lại gần, ân cần hỏi:
- Quý khách, anh có sao không?
Lâm Đông Lục không đáp, thực ra, anh vốn không hề nghe thấy có người đang nói chuyện với
mình. Anh đang liều mạng tìm tòi hố đen trong đầu nhưng lại bị cơn đau dữ dội đẩy lùi, anh
vẫn không cam lòng nên tiếp tục thử thêm lần nữa.
Hết lần này đến lần khác, quả thực như thể đang so tài với chính bản thân vậy.
Mà đáp lại anh, chỉ có nỗi đau đớn càng lúc càng tê tâm liệt phế.
Cả người Lâm Đông Lục gần như không thể nào chịu được kích thích từ não bộ như thế, toàn
thân anh run rẩy, chân mềm nhũn khuỵu xuống, đỡ lấy thân thể đang lung lay sắp đổ của anh.
Nhân viên sân bây trông thấy mu bàn tay anh nổi lên gân xanh cũng bị dọa hết hồn bèn vội vã
lấy bộ đàm ra gọi:
- Ở cửa ra có hành khách phát bệnh, mau gọi xe cấp cứu đến đây ngay.
Lâm Đông Lục vẫn không chú ý đến những chuyện xảy ra xung quanh, có lúc anh cảm thấy hình
như đầu bớt đau một chút nhưng vừa nghĩ tới cái tên Nhạc Yên Nhi thì trái tim đau như dao cắt.
Cứ như có người khoét mất một tiếng thịt trong tim anh vậy, rốt cuộc không thể tìm lại, chỉ còn
nỗi đau đớn khó nhịn.
Đừng đi...
Trong đầu anh chỉ còn mỗi hai chữ này, anh muốn cầm lấy thứ gì đó nhưng lòng bàn tay lại
trống không.
Toàn thân Lâm Đông Lục đau đớn khiến cơ mặt cũng co giật theo.
- Anh ơi, anh không sao chứ? Xe cấp cứu sắp đến rồi, anh cố chịu một chút nữa thôi.
Tầm mắt Lâm Đông Lục dần mờ đi, trong trí nhớ vụn vặt kia chỉ xuất hiện một người.
Hình như người kia đang khóc, bờ vai bất lực run lên khiến anh đau lòng khôn kể.
Anh muốn bước tới gần an ủi, muốn ôm lấy cô nhưng lại không thể bước lên một bước.
Cô ấy là ai...
Có phải là... Nhạc Yên Nhi không...
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu anh, cuối cùng Lâm Đông Lục cũng không chịu được nổi
đau đớn này mà gào lên một tiếng:
- A--------
Sau đó anh hoàn toàn mất đi ý thức, ngất lịm đi, ngã xuống sàn sân bay lạnh như băng.
Trong bệnh viện tốt nhất của thành phố A.
Một người đàn ông vội vàng chạy vào phòng bệnh, bởi vì quá lo lắng nên người nọ cũng không
đóng cửa cẩn thận, cánh cửa đập vào vách tường “rầm” một tiếng.
Y tá đang điều chỉnh dây truyền dịch bên trong cũng bị giật mình, cô quay đầu lại, trừng mắt
nhìn người kia với vẻ bất mãn:
- Anh là ai hả, sao lại chạy lung tung vào phòng bệnh của người khác thế hả?
Người đàn ông này dù trên mặt đã tỏ rõ đang rất sốt ruột nhưng vẫn bình tĩnh nói với y tá:
- Có phải người nằm ở đây là Lâm Đông Lục không? Tôi là người nhà của anh ấy, bệnh viện gọi
tôi tới.
Người này chính là trợ lý của Lâm Đông Lục, Hank.
Y tá liếc qua:
- Bệnh viện gọi anh tới thì sao, bộ anh không nhìn thấy trên tường ghi gì hả? Cấm làm ồn! Anh
không chỉ làm ảnh hướng đến Lâm Đông Lục mà còn làm phiền những bệnh nhân khác ở đây
nữa đấy.
Hank tự biết sai nên xin lỗi không ngừng, chờ đến khi vẻ mặt y tá dịu xuống một chút rồi mới
hỏi:
- Xin hỏi tình trạng của Lâm Đông Lục sao rồi?
Khi nãy, anh ta có chuyện cần tìm Lâm Đông Lục, gọi điện thì người tiếp lại là bên bệnh viện, họ
đang lo không liên lạc được với người nhà bệnh nhân thì Hank gọi tới, liền bảo anh ta đến ngay,
nhưng bệnh tình của Lâm Đông Lục thế nào phía bệnh viện cũng chưa nói.
Vậy nên Hank cuống cuồng đến bệnh viện nhưng cũng chưa rõ tình trạng của Lâm Đông Lục ra
sao hết.
  • Bệnh nhân trước đó có tiền sử bệnh không?
  • Chuyện này...
Nói đến việc này không biết sao Hank lại có vẻ do dự
- Được rồi, anh không cần nói với tôi đâu, lát nữa nói với bác sĩ sau, tôi sẽ nói sơ qua tình trạng
bệnh nhân cho anh, còn anh muốn biết rõ hơn thì cứ đi hỏi bác sĩ. Bệnh nhân đột nhiên ngất xỉu
ở sân bây, theo như những gì nhân viên sân bay nói thì trước khi bệnh nhân ngất đã từng ôm
đầu tỏ vẻ rất đau đớn, nhưng chúng tôi kiểm tra kỹ càng lại không phát hiện có vấn đề gì cả.
Nghe y tá nói như thế, vẻ mặt Hank trong nháy mắt trở nên khó coi, dường như đang nghĩ tới
chuyện gì đó, ánh mắt anh ta hằn lên tia sáng kỳ lạ.
Sau đó, y tá chỉ văn phòng của bác sĩ rồi dặn anh ta lát nữa tự đi tìm bác sĩ xong ra khỏi phòng
bệnh.
Hank bước tới bên cạnh Lâm Đông Lục, phát hiện ra tuy Lâm Đông Lục đang nhắm mắt nhưng
đôi mày vẫn nhíu chặt lại, trông có vẻ đau đớn vô cùng.
Hank lo lắng Lâm Đông Lục thật sự sẽ có chuyện nên đưa tay lay lay Lâm Đông Lục.
- Đông Lục mau tỉnh lại, anh không sao chứ?
Bị ngoại lực tác động, đôi mày đang nhíu của Lâm Đông Lục giãn ra một chút, lông mi run lên,
dường như đang giãy giụa muốn mở mắt ra nhưng lại chìm sâu hơn vào cơn ác mộng.
Dù Lâm Đông Lục không mở mắt nhưng trên môi lại thốt ra một cái tên.
- Yên Nhi...
Sắc mắt Hank lập tức thay đổi!
Sao lại như thế được, sao anh ta lại nhắc đến cái tên này? Lẽ nào Lâm Đông Lục đã nhớ lại rồi?
Lâm Đông Lục vẫn thì thào:
- Yên Nhi... em đừng đi...
Trên mặt Hank lộ ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, nếu như Lâm Đông Lục đã nhớ lại thì
những gì họ cố gắng trong một năm này sẽ ra sao?
"Reng reng reng------"
Vừa hay tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hank.
Hank nhíu mày nhìn Lâm Đông Lục trên giường bệnh rồi xoay người, ra đến hành lang anh ta
mới lấy điện thoại ra xem.
Là Bạch Nhược Mai.
Sao cô ta lại gọi đến vào lúc này.
Hank hít sâu một hơi, sau khi chắc chắn bản thân đã bình tĩnh lại rồi mới nhấn phím nghe máy.
Vừa nhận cuộc gọi, Hank vẫn chưa kịp nói gì thì bên kia đã nói liên hồi:
- Hank, Đông Lục có liên lạc với anh không? Lúc chúng tôi ra khỏi sân bay, anh ấy bảo tôi lên xe
trước chờ anh ấy, xong mãi không thấy anh ấy đâu, mà điện thoại cũng tắt máy luôn rồi, tôi
không tài nào gọi được cho anh ấy! Làm sao bây giờ...
Hank nhớ vừa nãy y tá có nói di động của Lâm Đông Lục đã sắp hết pin, sau khi nhận được cuộc
gọi của Hank thì tự động tắt nguồn luôn, cho nên không thể thông báo tình trạng của Lâm
Đông Lục cho người thân khác của anh ta.
Xem ra Bạch Nhược Mai vẫn chưa biết gì hết.
Biết được chuyện này, rốt cuộc Hank cũng thở phào nhẹ nhõm. Ít ra thì tình huống vẫn không
xấu đến mức không thể giải quyết được.
Cho dù thế nào cũng không thể để Bạch Nhược Mai biết chuyện này được.
- Cô Bạch, gần đây công ty có vài vấn đề nên chủ tịch yêu cầu thiếu gia phải về họp gấp. Điện
thoại của cậu ấy lại hết pin nên mới không báo cho cô biết sớm được.
Tuy Bạch Nhược Mai không vui nhưng vì để giữ hình tượng hiền lành dịu dàng nên không thể
nổi giận được, cô ta đành nói:
  • Vậy phiền anh để ý chăm sóc anh ấy, khi nào anh ấy rảnh rỗi thì nói anh ấy gọi lại cho tôi.
  • Vâng, chắc chắn rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Hank xoay người nhìn cửa phòng bệnh một lát, trong mắt lóe lên vẻ tối
tăm khó lường.
 
Advertisement
  • Chương 101

Tâm trạng Hank rối bời, nói:1111

- Hẳn là cô có rất nhiều lời muốn nói với Lâm Đông Lục, dù bây giờ anh ấy hôn mê nhưng cũng là cơ hội tốt, có lời gì cô cứ nói ra, tôi có thể tránh đi một lát.

Nhạc Yên Nhi nhìn Lâm Đông Lục đang hôn mê trên giường, sắc mặt anh tái nhợt, tuy còn sốt cao nhưng bệnh tình cũng đã được khống chế.

- Không cần.

Nhạc yên Nhi khẽ lắc đầu.

Hank thấy biểu hiện khi nãy của Nhạc Yên Nhi thì tưởng rằng cô thấy Lâm Đông Lục hôn mê nên đã mềm lòng, chẳng ngờ cô lại đáp quả quyết như vậy, không chút do dự, Hank thật sự kinh ngạc.

  • Cô...
  • Không có gì muốn nói cả, tình hình của anh ấy ổn định rồi, tôi cũng nên đi thôi.
Hank yên lặng một lát, nói:

- Thứ trước đây cô đưa cho Lâm Đông Lục, tôi đều đã sửa sang lại, để cùng một chỗ, cô có muốn cầm đi không?

- Không, toàn những thứ vô nghĩa, anh vứt cả đi.

Nói đến những thứ đã từng tượng trưng cho tình cảm của mình, Nhạc Yên Nhi hoàn toàn bình thản, không hề có bất kỳ cảm xúc nào khác.

Hank thấy vậy thì không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài:

- Được, tôi biết rồi, nhưng có một thứ vẫn nên giao cho cô.

Dứt lời, Hank lấy ra một tấm thẻ đưa cho Nhạc Yên Nhi.

Nhạc Yên Nhi nhận lấy, nhìn qua số thẻ, lập tức đã hiểu.

Đây là chiếc thẻ trước đây Lâm Đông Lục làm cho cô.

Sau khi cô và gia đình trở nên căng thẳng, tiền đi học đại học của cô đều do Lâm Đông Lục định kỳ gửi tới.

Khi ấy, Lâm Đông Lục còn nói đùa rằng đợi tới lúc hai người kết hôn sẽ in hóa đơn của tấm thẻ này ra, coi như một bức thư tình.

Nhưng một năm trước, Nhạc Yên Nhi biết tin anh đính hôn với Bạch Nhược Mai nên đã vay mượn để trả lại toàn bộ số tiền năm năm này.

Chẳng ngờ tấm thẻ ấy lại ở trong tay Hank.

- Lâm Đông Lục có biết tấm thẻ này nằm trong tay anh không? Hank lắc đầu.

Nhạc Yên Nhi bật cười, trong tiếng cười có thông cảm và thương hại.

- Ngay từ đầu, các người đã luôn lừa anh ấy.

Hank chột dạ cúi đầu:
  • Chúng tôi chỉ muốn tốt cho anh ấy thôi.
  • Chẳng trách anh ấy không nhớ nổi tôi, những người bên cạnh đồng tâm hiệp lực lừa gạt thì
làm sao anh ấy nhớ ra nổi.

Chẳng trách Lâm Đông Lục nhìn mình như nhìn người xa lạ.

Chẳng trách dù làm thế nào đi nữa, Lâm Đông Lục cũng không chịu tin mình rằng giữa họ từng có năm năm tình cảm.

Chẳng trách một năm trước, mình cố hết sức cũng không thể khiến Lâm Đông Lục nhớ ra bất cứ điều gì.

Tình yêu của cô không chỉ kết thúc vào lúc Lâm Đông Lục mất trí nhớ mà còn bị chôn vùi trong tay những kẻ đồng lõa này.

Hank hiểu sự mỉa mai trong lời của Nhạc Yên Nhi nhưng không thể phản bác gì, chỉ đành nói:

- Mật mã không thay đổi, vẫn là sinh nhật cô, tấm thẻ này tôi nghĩ rằng cô có tư cách cầm hơn tôi.

Nhạc Yên Nhi không từ chối, cô cất thẻ vào túi.

- Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, giờ tôi nên đi rồi.

Hank không đành lòng, anh ta cố hỏi:
  • Cô thật sự không muốn nói gì với Lâm Đông Lục à?
  • Có.
  • Cô nói đi.
Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hank, nhấn mạnh từng chữ:

- Xin anh ấy đời này cũng đừng nhớ lại tôi vì mãi mãi tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh ấy.

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định.

Hank nghe vậy thì sững người.

Nhạc Yên Nhi mặc kệ phản ứng của anh ta, cô nói xong liền rời đi.

Chờ Hank hoàn hồn, bóng dáng mảnh khảnh kia đã biến mất sau ngã rẽ.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy lòng mình bây giờ thật sự uất ức, không có chỗ để trút ra, sau khi cô rời khỏi bệnh viện, thấy ngoài trời âm u thì tâm trạng càng tồi tệ.

Ngày đầu tiên được đón về nhà họ Cố thời tiết cũng là thế này.

Những đám mây đen nặng trịch như đang đè ép xuống đỉnh đầu, gió thổi như báo dông bão sắp tới, cô bước vào căn nhà kia, bước vào mười năm ngập tràn ác mộng.

Cô bị bà Cố hạ nhục, sau đó được người giúp việc dẫn lên gác xép, đêm đầu tiên ở "nhà mới" ấy, thứ ở bên cô chính là lạnh lẽo, sấm chớp, mưa to.

Từ đó về sau, cô bắt đầu ghét thứ thời tiết dầm dề này.

Khi nãy bị Hank ép tới đây, cô không lái xe, bây giờ chỉ đành vừa đi vừa vẫy xe.

Chẳng biết có phải là nhà dột còn gặp cơn mưa, người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng tê răng, Nhạc Yên Nhi mới đi được vài trăm mét, trời bắt đầu ào ào trút nước.

Cô bước trên đôi giày cao gót, dùng túi xách che tạm lên đỉnh đầu rồi vội vàng chạy vào một cửa hàng giá rẻ trú mưa, chờ cho cơn mưa ngớt bớt rồi đi tiếp.

Mưa mỗi lúc một to, không hề có dấu hiệu nhỏ đi, Nhạc Yên Nhi mua một hộp sữa chua trong cửa hàng, ngồi xuống bên một chiếc bàn ăn.

Lúc này, điện thoại cô reo vang.

Nhạc Yên Nhi lấy di động ra, là Dạ Đình Sâm gọi.

Chẳng biết có phải vì vừa gặp Lâm Đông Lục mà cô bỗng thấy chột dạ hay không.

Mặc dù cô không thẹn với lương tâm, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Dạ Đình Sâm là chồng hợp pháp của mình nhưng mình lại lén đi gặp bạn trai cũ sau lưng anh ta, cô cũng cảm thấy không tự nhiên.

- Alo.

Giọng Dạ Đình Sâm vẫn trầm như thường ngày.

- Alo, Dạ...

Dạ Đình Sâm.

Nghe giọng Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi bắt đầu lo lắng đến nỗi nói lắp.

Dạ Đình Sâm đã nhạy bén nhận ra cảm xúc của Nhạc Yên Nhi có vẻ bất thường, nhưng nghĩ lại, kể cả mình hỏi đang có chuyện gì xảy ra, có lẽ cô cũng không nói thật, vậy nên chỉ hỏi:
  • Giờ cô đang ở đâu?
  • Tôi đang ngồi trong một cửa hàng tiện lợi.
  • Sao bảo cô đến công ty?
  • Trời mưa, tôi không mang ô nên vào trú mưa thôi.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì cau mày, hắn đi tới bên cửa sổ sát đất, kéo tấm rèm nặng ra, lúc này mới thấy bên ngoài đang mưa rất to.

- Địa chỉ.

Dạ Đình Sâm lời ít ý nhiều.

Nhạc Yên Nhi đọc một cái tên.

- Chờ, tôi đến ngay.

Nói xong, hắn cúp máy.

Nhạc Yên Nhi sững người, Dạ Đình Sâm nói hắn sẽ tới ngay, ý là tự tới đón mình? Chủ tịch của Tập đoàn LN mỗi ngày trăm công ngàn việc, vào một buổi chiều đang làm việc lại đột ngột chạy đi đón mình, như thế này cũng coi như trốn việc nhỉ? Sau khi giật mình, lòng cô lại có chút chờ mong.

Hệt như ngày còn bé, mỗi lần đi lạc sẽ đứng tại chỗ chờ mẹ đón.

Đây là cảm giác an toàn.

Dạ Đình Sâm đến rất sớm, chiếc Bugatti Veyron cua một đường cong trước cửa hàng tiện lợi rồi dừng lại, thân xe chói mắt có vẻ không hề hợp với cửa hàng giá rẻ thế này.

Dạ Đình Sâm bước xuống.

Cánh cửa của cửa hàng mở ra, nhân viên ngẩng đầu lên, nói:

- Xin chào quý khách.

Lời còn chưa nói hết, thấy một người đàn ông quyến rũ như vậy, nhân viên liền quên câu sau mình phải nói gì.

Dạ Đình Sâm không hề liếc cô nhân viên một cái, hắn đi thẳng tới chỗ Nhạc Yên Nhi, cau mày nhìn cô từ trên xuống dưới một lần.

- Ướt không? Làm sao không gọi điện thoại cho tôi sớm? Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm áp, cô mỉm cười, lắc đầu:
  • Không sao, cũng không dính nhiều nước mưa lắm, vừa mưa là tôi đã vào đây tránh rồi.
  • Đói không?
Không còn sớm nữa, sắp đến giờ ăn tối rồi.

Nhạc Yên Nhi sờ bụng, khi nãy thì không thấy gì nhưng Dạ Đình Sâm vừa hỏi, cô cũng cảm thấy bắt đầu đói, liền gật đầu:
  • Cũng hơi đói rồi.
  • Trên lầu có nhà hàng Tây cũng khá, ăn rồi về nhà.
Chẳng hiểu vì sao mà khi nghe thấy hai chữ "về nhà", Nhạc Yên Nhi cảm thấy sống mũi cay cay, cô cười, một nụ cười như nắng:

- Được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom