Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Hôm sau, mới sáng sớm Nhạc Yên Nhi đã bị Danny gọi lên công ty.
Từ trên xuống dưới công ty đối với sự thay đổi của dư luận lần này đều vô cùng bàng hoàng,
thế nhưng mọi người đều không biết rốt cuộc là ai đã ra tay giải quyết rắc rối lần này.
Danny nghi ngờ hỏi Nhạc Yên Nhi, tuy cô chột dạ nhưng cũng đành giả ngu mà thôi.
- Danny, anh quá xem trọng tôi rồi đó, anh còn không rõ tôi như nào à? Làm sao tôi đủ khả
năng để có thể thay đổi toàn bộ tiếng nói trên mạng được.
Chuyện này đương nhiên Danny biết rất rõ, nếu như Nhạc Yên Nhi có chống lưng thì cũng sẽ
không đến mức lãng phí nhiều cơ hội, lăn lộn trong giới lâu như thế cũng không thể có vị trí gì
thế này.
- Cô thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra sao?
Nhạc Yên Nhi vội vàng lắc đầu:
- Tôi không biết thật đấy, tôi còn tưởng là anh tìm người viết bài nữa cơ.
Quả thật Danny có tìm người giúp, cũng chuẩn bị vài phương án dự phòng, nhưng cùng lắm chỉ
có thể giảm bớt tiếng xấu đoạt vai của Nhạc Yên Nhi chứ không thể nào đạt đến trình độ có thể
xoay chuyển dư luận, kéo An Tri Ý xuống như thế.
Hơn nữa, Danny căn bản còn chưa kịp ra tay thì mấy bài post trước đó đều bị xóa sạch sẽ luôn
rồi.
Chuyện này thật sự rất kỳ quái.
Nhạc Yên Nhi dò hỏi:
- Danny, liệu có phải An Tri Ý đắc tội với ai cho nên có người muốn chỉnh cô ta, chẳng qua tiện
đường lợi dụng chuyện lần này thôi không?
Nhạc Yên Nhi không muốn Danny nghi ngờ mình nên đành phải nói dối như vậy.
Danny nghe thấy thế thì chống cằm suy tư:
- Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Năng lực, hiệu suất làm việc cỡ này, tuyệt đối không phải là đoàn đội bình thường nữa, ngay cả
phòng xử lý truyền thông của công ty Tinh Huy cũng không thể đạt tới trình độ này.
Chắc là An Tri Ý đã đắc tội với nhân vật lớn nào mà người ta không tiện ra tay đành mượn gió
đông của Nhạc Yên Nhi, âm thầm chỉnh chết cô ta.
Với sức tưởng tượng của Danny thì Nhạc Yên Nhi không thể nào có quan hệ với nhân vật lớn ở
thành phố A được, cho nên anh ta tin cô không biết gì hết.
Chỉ có thể nghĩ rằng mọi chuyện là do Nhạc Yên Nhi may mắn mà thôi.
- Lần này xem như cô gặp may đấy, lần sau không chắc sẽ được vậy nữa đâu. Từ giờ về sau cô
nên thành thật cho tôi, nghe rõ rồi chứ!
- Vâng vâng vâng.
Nhạc Yên Nhi biết Danny đã bỏ qua chuyện này nên vội vàng đáp lại.
Danny lại sắp xếp vài công việc sắp tới cho Nhạc Yên Nhi, ba tiếng sau mới thả cô đi.
Nhạc Yên Nhi bị Danny nói đến đau cả đầu, cô thầm nghĩ nhanh chóng ra khỏi công ty rồi tìm
nơi uống một cốc trà.
Thế nhưng, cô lại không ngờ khi vừa bước ra khỏi công ty Tinh Huy thì một chiếc BMW đã dừng
lại trước mặt cô.
Nhạc Yên Nhi vốn không để ý, quay người tính đi vòng qua.
Thế nhưng cửa xe bất ngờ mở ra, người bước xuống là Hank với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Hank là trợ lý lâu năm của Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi đương nhiên cũng biết anh ta.
- Cô Nhạc, lần này Đông Lục gặp chút chuyện, không biết có thể nhờ cô giúp không?
Nhạc Yên Nhi chỉ lạnh lùng nhìn Hank:
- Anh ta là người thừa kế của bất động sản Quảng Thịnh, là người có quyền có thế, một diễn
viên bé nhỏ như tôi sao có việc gì giúp anh ta được. Anh tìm nhầm người rồi.
Hank định lên tiếng nhưng không hiểu vì sao lại thấy lời nói vừa nãy của Nhạc Yên Nhi có điểm
rất quen.
Nghĩ một hồi mới chợt nhớ ra, đây không phải vào một năm trước, khi Lâm Đông Lục mất trí
nhớ Nhạc Yên Nhi có tìm mình, anh ta đã nói đúng những lời như thế với cô hay sao?
[Anh ấy là người thừa kế của bất động sản Quảng Thịnh, còn cô chỉ là một diễn viên nhỏ không
tiếng tăm gì. Nếu hai người ở cùng một chỗ thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ấy đến
mức nào? Cô chỉ nghĩ đến tình cảm của mình là quá ích kỷ rồi đấy.] Lời nói khi đó hiện lên rõ
mồn một trong đầu anh ta.
Hank nhớ lúc ấy bản thân đã lạnh lùng với Nhạc Yên Nhi đến mức nào. Giờ thì vị trí của cả hai
đã đổi cho nhau, anh ta muốn Nhạc Yên Nhi giúp đỡ, nhưng những lời đã chuẩn bị tốt từ trước
lại bị nghẹn ở cổ họng, không thốt ra được.
Nhạc Yên Nhi nhìn thấy vẻ mặt của Hank thì biết anh ta nhớ tới chuyện cũ, đôi mắt hạnh bình
thản, không còn tỏ ra vương vấn nữa.
- Anh về đi, chuyện của Lâm Đông Lục không liên quan đến tôi, đừng tìm tôi làm gì.
Cô nói xong, liền muốn vòng qua Hank rời khỏi đây.
Hank thấy Nhạc Yên Nhi muốn rời đi nên nóng vội giữ chặt tay cô, nói nhanh:
- Cô Nhạc, cô không biết rồi, hôm qua Đông Lục ngất xỉu ở sân bay, sau đó vẫn sốt cao không
giảm. Nếu cứ tiếp tục như thế, đầu anh ấy sẽ nóng đến hỏng mất thôi.
Nhạc Yên Nhi nghe anh ta nói thế có cảm giác đúng là buồn cười, nhưng trong lòng lại vẫn xót
xa đến mức không cười nổi:
- Hank này, anh cũng đang không tỉnh táo lắm nhỉ? Lâm Đông Lục bệnh thì tìm bác sỹ khám
cho anh ta, cần người chăm sóc thì đi tìm vị hôn thê Bạch Nhược Mai của anh ta. Giờ anh đến
cản đường tôi làm gì, tôi có tư cách gì để đi gặp anh ta? Anh ta bị bệnh thì liên quan gì tới tôi?
Một năm trước cô khóc đến sưng mắt, cầu xin Hank cho cô gặp Lâm Đông Lục, Hank đã đối xử
với cô thế nào?
Lúc không cần thì vứt bỏ như rác rưởi, lúc cần đến lại mời mọc nhiệt tình, trong mắt đám người
có tiền Nhạc Yên Nhi cô là kẻ vô liêm sỉ đến vậy sao?
Nhạc Yên Nhi nói xong liên vung tay hất cánh tay Hank ra.
Hank không ngờ Nhạc Yên Nhi lại tuyệt tình đến vậy, trong mắt cô giờ đây anh ta chỉ thấy vẻ
lạnh lùng.
Sao lại như thế này? Lẽ nào Nhạc Yên Nhi không còn yêu Lâm Đông Lục ư?
Không thể nào!
Nếu tình cảm năm năm có thể dễ dàng buông bỏ như thế thì một năm trước Nhạc Yên Nhi
cũng sẽ không đến mức vứt bỏ tự trọng để quỳ xuống cầu xin mình.
Hank thấy Nhạc Yên Nhi kiên quyết bỏ đi liền tức giận gào lên:
- Lâm Đông Lục sắp chết rồi!
Nhạc Yên Nhi vừa bước được hai bước liền khựng lại, nhưng cũng không hề xoay người.
Hank lo đến mức toát mồ hôi, thấy Nhạc Yên Nhi dừng bước thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta vội vàng nói tiếp:
- Tôi không lừa cô đâu, chiều qua lúc bị đưa vào viện anh ấy vẫn còn bình thường nhưng đến
đêm thì bắt đầu phát sốt, hình như còn gặp ác mộng, cứ nói mê liên tục. Bất kể là ai tới gần anh
ấy đều giãy giụa như phát điên vậy, lại không chấp nhận điều trị. Tôi không dám để người nhà
Đông Lục biết chuyện nên không báo cho ai hết.
Nhạc Yên Nhi nghe những lời của Hank xong bàn tay đặt bên hông vô thức nắm chặt lại, run
lên.
Anh ấy... bệnh nặng đến vậy sao?
Cô hít sâu một hơi, như thể muốn phun ra toàn bộ ấm ức trong lòng, thản nhiên nói:
- Thế cũng không liên quan đến tôi. Chẳng lẽ anh không biết tôi đã kết hôn rồi sao? Bạn trai cũ
dù bệnh nặng cũng không đến lượt tôi phải đi thăm chứ nhỉ!
Hank không thể tưởng tượng được Nhạc Yên Nhi có thể nói ra những lời này. Cô và Nhạc Yên
Nhi của một năm trước quả thực như thể hai người hoàn toàn khác biệt.
- Nhạc Yên Nhi! Cô có biết trên lưng Lâm Đông Lục có gánh nặng gì không! Cô muốn hủy hoại
anh ấy sao!
Hank gào lên, trên trán gân xanh giần giật.
Nhạc Yên Nhi giật mình, trên lưng Lâm Đông Lục có gánh nặng gì? Nói thế là có ý gì?
Lúc cô đang ngây người Hank liền canh chuẩn thời cơ, một tay mở cửa xe, một tay kéo cô nhét
vào bên trong.
 
Advertisement
  • Chương 102

Nhà hàng mà Dạ Đình Sâm có thể khen quả không tầm thường, nó có quy chế hội viên rất nghiêm khắc, nếu không phải hội viên thì dù muốn đến đây tiêu tiền cũng không được tiếp đón.

Dạ Đình Sâm không hẹn trước, hắn chỉ rút một tấm thẻ ra, nhân viên phục vụ liền cung kính dẫn họ tới một căn phòng.

Hai người gọi món, tất cả đều nằm trong danh sách thượng hạng.

Nhạc Yên Nhi thực sự đói, cô cắt bít tết, bắt đầu ăn.

Dạ Đình Sâm nhấp một ngụm vang đỏ, đôi môi mỏng màu hoa hồng dưới ánh đèn vàng ấm trông càng ma mị, cảm giác như nó có thể câu mất hồn phách người ta vậy.

Nhạc Yên Nhi chỉ nhìn thoáng qua Dạ Đình Sâm mà đã thấy miệng thịt bò tươi non trong miệng trở nên hơi cứng.

Dạ Đình Sâm nhạy bén nhận ra động tác nhai nuốt của Nhạc Yên Nhi chậm lại, hỏi ngay:

- Sao thế, không hợp khẩu vị à? Nhạc Yên Nhi vội lắc đầu, cô nuốt miếng bít tết trong miệng xuống, cảm giác chột dạ lại dâng lên trong lòng.

Dạ Đình Sâm tốt với mình như vậy, mình nói dối hắn có phải quá đáng lắm không? Nhạc Yên Nhi suy nghĩ, cuối cùng vẫn lên tiếng, hệt như cô vợ nhỏ đang báo cáo hành trình với chồng:

- Hôm nay tôi đi gặp Lâm Đông Lục.

Dạ Đình Sâm đặt chén rượu xuống, đôi mắt phượng nhìn cô chăm chú, tựa hồ đang chờ câu nói tiếp theo.

- Anh ấy bị bệnh, rất nặng, tôi đến nhìn rồi đi ngay, không làm gì quá giới hạn cả.

Nói cũng lạ, cô vốn không có nghĩa vụ giải thích với Dạ Đình Sâm nhiều như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn không hy vọng hắn sẽ hiểu lầm mình.

Nhạc Yên Nhi chột dạ, đôi mắt nai con hấp háy.

Dạ Đình Sâm nhìn thấy đôi mắt long lanh của cô, hắn cũng khẽ cong môi, có vẻ tâm trạng khá tốt.

- Ừ, tôi biết rồi.

Chẳng ngờ Dạ Đình Sâm dễ nói chuyện vậy, Nhạc Yên Nhi lập tức cảm thấy thoải mái, cô mỉm cười.

Nào ngờ Dạ Đình Sâm còn có câu sau:
  • Nhưng về sau không cho gặp mặt riêng nữa.
  • ...
Nụ cười vừa nở trên mặt Nhạc Yên Nhi lập tức cứng đờ.

Đúng là một người đàn ông bá đạo! Nhạc Yên Nhi thầm oán giận nhưng ngoài mặt không dám biểu lộ, cô chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Nói ra rồi, Nhạc Yên Nhi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bữa cơm này ăn cũng nhẹ nhõm vô cùng.

Cơm nước xong xuôi, Nhạc Yên Nhi nói:

- Tôi vào phòng rửa tay đã.

Vào toilet trang điểm lại thôi nào.

Nhạc Yên Nhi ra khỏi phòng, còn chưa tới toilet, chợt cô nghe thấy một tiếng cười nhạo sau lưng.

- Ồ, nhà hàng này hẳn sắp đóng cửa rồi nhỉ, lỗ vốn đến độ nào mà cái loại như Nhạc Yên Nhi cũng tiếp.

Nhạc Yên Nhi quay lại, thấy Cố đại tiểu thư Cố Tâm Nguyệt đang mặc một bộ đồ hàng hiệu lộng lẫy, trang điểm cẩn thận, xách túi Prada bản giới hạn, tay vòng trước ngực, mắt trợn ngược lên trời.

Bên cạnh Cố Tâm Nguyệt là Từ Bảo Lâm, bạn thân của cô ta, giả vờ khuyên nhủ:

- Tâm Nguyệt, cậu đừng tức giận vì hạng người này, không đáng đâu, hay là chúng ta đi ăn ở chỗ khác đi? Nhạc Yên Nhi nhìn họ giả vờ giả vịt đã thấy phiền, lạnh lùng bảo:

- Ngay cả cô cũng tiếp đãi, vậy xem ra đẳng cấp của nhà hàng này cũng không ổn lắm đâu.

Cố Tâm Nguyệt biến sắc, cô ta sắp nổi giận thì chẳng biết lại nhớ ra điều gì, bỗng nhiên cười mỉa:

- Được, tôi không so đo với loại người như cô, mà nhắc tới thì tôi cũng thấy cô thật đáng thương.

Nhạc Yên Nhi chẳng muốn phí công xem Cố Tâm Nguyệt diễn kịch gì, cô không tiếp lời, nhìn sang hướng khác, quay người chuẩn bị đi.

- Bạn trai yêu năm năm bảo không yêu cô là không yêu nữa, chỉ sợ có người vẫn nghĩ mình trèo lên được cành cao rồi, năm đó còn dám đối kháng với nhà họ Cố chúng tôi, nào biết người ta quay đầu đính hôn với Bạch Nhược Mai, bao năm tình cảm chẳng bằng con chó.

Cố Tâm Nguyệt là kẻ độc ác, lời nào lời nấy đều đâm vào tim người khác.

- Cố Tâm Nguyệt, dù gì cô cũng ở nước ngoài vài năm, dát thêm lớp vàng rồi, vậy sao bây giờ không biết nói cả tiếng người thế? Nhạc Yên Nhi không sợ Cố Tâm Nguyệt, từ xưa tới nay chỉ là nể mặt nhà họ Cố nên mới nhường nhịn cô ta.

Nhưng nếu cô ta cứ được đằng chân lân đằng đầu, Nhạc Yên Nhi cũng không ngại cho cô ta một bài học.

Cố Tâm Nguyệt nghe thế, lập tức nổi giận, tiến lên một bước, nói:

- Nhạc Yên Nhi, cô là cái thá gì mà dám nói với tôi như thế? Nhạc Yên Nhi tỏ vẻ kinh ngạc:

- Tôi là người, sao lại là cái gì được, xem ra cô Cố là cái thá gì nên mới coi tất cả mọi người như đồ vật.

Trước đây, khi còn ăn nhờ ở đậu nhà họ Cố, Nhạc Yên Nhi nào dám nói thế với Cố Tâm Nguyệt.

Chẳng ngờ mới rời khỏi nhà họ Cố mấy năm, Nhạc Yên Nhi đã càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng.

Cố Tâm Nguyệt tức điên lên:

- Nhạc Yên Nhi, có phải cô đã quên thân phận của mình rồi không? Chẳng phải cô chỉ là đứa con hoang không thể lộ ra của nhà họ Cố chúng tôi hay sao? Cô coi mình là thiên kim tiểu thư thật à? Bây giờ cô chỉ là một diễn viên vớ vẩn thôi, nếu tôi tiết lộ thân thế của cô, làm gì còn công ty nào đầu tư cho cô nữa! Vừa nhắc tới mẹ mình, vẻ mặt của Nhạc Yên Nhi trở nên lạnh băng.

- Cố Văn Sinh không khống chế được bản thân, bà Cố không quản nổi chồng mình để ông ta ra ngoài trêu ghẹo mẹ tôi rồi bội tình bạc nghĩa, đó mới là thứ người khiến nhà họ Cố mất mặt, vậy mà cô còn dám mang ra uy hiếp tôi, Cố Tâm Nguyệt này, cô đúng là đồ không có não.

- Mày! Cố Tâm Nguyệt chán nản, hết lần này tới lần khác, Nhạc Yên Nhi đều nói rất hợp tình hợp lý, một chữ cô ta cũng không phản bác nổi.

Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới, lễ phép nói với Nhạc Yên Nhi:

- Chào phu nhân, tiên sinh nhà cô nhắn tôi chuyển lời với cô là ngài ấy sẽ xuống lầu lấy xe, lát nữa cô có thể ra ngoài luôn ạ.

Nhạc Yên Nhi gật đầu:

- Được rồi, cảm ơn nhé.

Cố Tâm Nguyệt giật mình.

Nhạc Yên Nhi kết hôn từ khi nào, sao mình không biết?
  • Nhạc Yên Nhi, cô kết hôn rồi?
  • Chẳng liên quan gì đến cô.
Nhạc Yên Nhi không muốn dây dưa với cô ta nữa, quay người định đi.

Cố Tâm Nguyệt khó khăn lắm mới bắt được một nhược điểm của Nhạc Yên Nhi, thấy cô định đi thì hổn hển dậm chân, bước nhanh về phía trước.

- Nhạc Yên Nhi, chẳng phải cô luôn miệng nói yêu Lâm Đông Lục đấy sao? Một năm trước còn nhờ cha tôi ra mặt giúp đỡ nói chuyện với Lâm Đông Lục.

Vậy mà cô đã nhanh chóng tìm được người tiếp theo, còn kết hôn, đúng là đồ đê tiện! Nhưng ánh mắt của cô hẳn cũng chả ra sao, gả cho một thằng đàn ông rác rưởi, tài xế cũng không có mà phải tự mình lái xe.

Nhạc Yên Nhi chẳng quan tâm, dường như cô hoàn toàn không chấp những lời khiêu khích của Cố Tâm Nguyệt.

- Cố Tâm Nguyệt, xin cô nhường đường cho, cô đang cản đường tôi đấy.

Cô chưa nghe câu chó ngoan thì chớ cản đường à? Chẳng lẽ cô là một con chó hư? Lời nói này quá mức tuyệt tình, Cố Tâm Nguyệt nhường đường thì là chó ngoan, không nhường đường là chó hư, chọn sao cũng không được.

Cố Tâm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, gót giày chỉ hận không thể dẫm nát sàn nhà.

- Được, Nhạc Yên Nhi, cô giỏi lắm, ra ngoài rồi liền bắt nạt tôi, tôi sẽ mách cha để cha xử lý cô! Cô đừng tưởng cô không ở nhà họ Cố nữa thì muốn gì làm nấy, ba ngày sau là sinh nhật ông nội, có gan thì cô về đi, đừng như con rùa đen rụt đầu! Nhạc Yên Nhi cũng nhớ tới sinh nhật ông nội từ lâu, chẳng qua thân phận cô khó xử, không biết có nên về nhà họ Cố không.

Bây giờ Cố Tâm Nguyệt đã nói vậy, mặc dù chỉ là phép khích tướng nhưng cũng đúng ý Nhạc Yên Nhi.

- Sinh nhật ông, tôi sẽ về thăm ông, còn cô với Cố Văn Sinh muốn làm gì cứ làm! Nói xong, cô mặc kệ Cố Tâm Nguyệt, quay người bỏ đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom