Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Trên tầng 30 cao ốc Empire State của LN, cả tầng chỉ có một gian phòng duy nhất, phòng chủ
tịch.
Trần Lạc dẫn Nhạc Yên Nhi lên trên tầng 30. Lúc mở cửa văn phòng, Nhạc Yên Nhi nhìn xung
quanh một lượt cũng không thấy Dạ Đình Sâm đâu.
- Phu nhân, chủ tịch đang họp, cô chờ trong văn phòng một lát nhé.
Thấy không còn cách nào khác, Nhạc Yên Nhi gật đầu rồi đi vào trong.
Trần Lạc còn có việc nên báo lại một tiếng rồi cũng đi ra ngoài.
Phòng làm việc của Dạ Đình Sâm cũng giống hệt phong cách của hắn, nhanh gọn tiện dụng, cả
căn phòng được kết hợp giữa hai màu cơ bản đen trắng. Giá sách, bàn làm việc, các đồ dùng
trên bàn đều là những vật đơn giản nhưng sang trọng, không có một thứ trang trí dư thừa nào.
Nhạc Yên Nhi nhàn nhã dạo quanh phòng ngắm nghía, bỗng cô chú ý tới tập hồ sơ đang mở
trên bàn. Hình ảnh trong hồ sơ đập vào mắt cô, nhìn có vẻ rất quen.
Ánh mắt của cô bị tấm ảnh kia thu hút, cô vươn tay cầm tập hồ sơ lên, nhìn kỹ mới phát hiện
đây chính là tấm hình về quá khứ đen tối của An Tri Ý mới bị đưa lên weibo hôm nay xong
Sao Dạ Đình Sâm lại có tấm hình này?
Nhạc Yên Nhi lại giở một trang khác ra xem thì phát hiện mấy trang sau cũng là tư liệu về An Trí
Ý, phía sau còn có bản kế hoạch tỉ mỉ về phương diện tiếp cận truyền thông.
Phương án đảo ngược thanh danh cho Nhạc Yên Nhi cùng với kế hoạch di dời sự chú ý đến kẻ
khác.
Bản kế hoạch này khá tỉ mỉ, xem ra là của một người chuyên nghiệp viết, mà điều khiến Nhạc
Yên Nhi giật mình hơn chính là những ghi chú bằng bút máy bên cạnh.
Hàng chữ viết tháu nhưng vẫn bay bổng đúng là của Dạ Đình Sâm.
Nhìn thấy mấy chữ này, trong lòng Nhạc Yên Nhi khó nén xót xa.
Cô nhớ tới đêm hôm qua, quản gia có nói Dạ Đình Sâm phải tăng ca mãi đến khuya mới về.
Rồi lại nghĩ tới hướng đi đảo ngược hoàn toàn của dư luận trên mạng ngày hôm nay.
Thì ra tất cả mọi chuyện đều do Dạ Đình Sâm làm.
Thì ra sau lưng cô hắn đã âm thầm làm nhiều chuyện như thế.
Sáng hôm nay cô trách mắng hắn quá đáng như vậy nhưng hắn cũng không hề giải thích.
Từ sau khi mẹ mất chỉ có Lâm Đông Lục đối xử tốt với cô mà thôi, nhưng giữa cô và Lâm Đông
Lục là quan hệ người yêu, đối đãi với nhau như thế cũng là đương nhiên.
Còn giữa cô và Dạ Đình Sâm chẳng qua chỉ một cuộc giao dịch sòng phẳng, thế mà hắn lại giúp
cô hết lần này đến lần khác, còn làm nhiều chuyện như thế vì cô.
Chỗ cứng rắn trong lòng Nhạc Yên Nhi dường như cũng mềm xuống.
Đang lúc Nhạc Yên Nhi cảm xúc hỗn loạn thì cửa phòng "cạch" một tiếng rồi mở ra.
Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu, không cẩn thận nhìn thẳng vào mắt Dạ Đình Sâm đang bước vào.
Dạ Đình Sâm vừa đi vừa nghe thư ký báo cáo, hắn nhíu mày, trong mắt đều là ánh sáng lạnh
như băng. Có vẻ không ngờ sẽ thấy Nhạc Yên Nhi trong phòng làm việc, trên mặt hắn xuất hiện
vẻ kinh ngạc hiếm thấy, nhưng thoắt cái lại trở lại xa cách như bình thường.
- Sao em lại tới đây?
Giọng nói thản nhiên, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, giống như bình thường vẫn nói chuyện
với Nhạc Yên Nhi.
Nhưng thư ký bên cạnh hắn thì ngẩn ra.
Thế này cũng quá rõ ràng đi, trước khi mở cửa chủ tịch lạnh đến mức có thể đông chết người
khác, thế mà sau khi nhìn thấy cô gái trong phòng thì liền có dấu hiệu ấm trở lại.
Tuy loại núi băng như chủ tịch dù có tăng nhiệt độ thì cũng còn lạnh hơn người bình thường,
nhưng lúc này là thời điểm thư ký đã làm việc ba năm ở LN thấy chủ tịch nhẹ nhàng nhất.
Trong lòng thư ký thầm suy đoán, rốt cuộc cô gái này là ai?
Nhạc Yên Nhi vẫn chưa bỏ tập hồ sơ trong tay xuống, bị bắt gặp tại trận thế này, cô theo bản
năng giấu nó ra sau lưng. Sau lại thấy làm vậy càng giống như có tật giật mình bèn ngại ngùng
lấy hồ sơ đặt lên bàn.
- Tôi... tôi chỉ tiện đường qua đây nhìn xem một chút thôi.
Buổi sáng còn đùng đùng nổi giận với hắn, Nhạc Yên Nhi không thể muối mặt xin lỗi liền được
nên đành phải trợn mắt nói dối.
Dạ Đình Sâm mới sáng sớm đã bị mắng một trận tối tăm mặt mày, quả thực hắn rất tức giận,
mấy lời nói đó của Nhạc Yên Nhi đã gạt bỏ toàn bộ ý tốt của hắn.
Thế nhưng lúc này thấy Nhạc Yên Nhi trong văn phòng, không biết tại sao nhìn đôi mắt hạnh
xoay hết hướng nọ đến hướng kia cũng không chịu nhìn thẳng vào mình, bộ dáng chột dạ của
cô lại làm Dạ Đình Sâm cảm thấy đáng yêu vô cùng, những ấm ức trong lòng cũng lập tức tan
thành mây khói.
Cô gái này không ngờ lại có khả năng làm tâm tình hắn dao động đến thế.
Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm mãi không nói gì, nghĩ hắn vẫn còn đang giận mình, lại nhớ
đến những lời cô nói hồi sáng, quả thật rất quá đáng nên trong lòng có phần sốt ruột.
  • Dạ Đình Sâm, tôi...
  • Đi ra ngoài.
Giọng nói của Dạ Đình Sâm lạnh như băng.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì trong lòng trở nên nặng nề, quả nhiên hắn vẫn còn tức giận, giận
đến mức không muốn nhìn thấy cô nữa rồi.
Cô cắn môi, cúi đầu chuẩn bị đi ra ngoài.
Dạ Đình Sâm lại nói tiếp:
- Anh không nghe thấy tôi nói gì sao? Hay việc hôm nay làm xong hết rồi?
Lời này rõ ràng là đang nói với thư ký bên cạnh.
Thư ký sững sở ngẩng đầu:
- Nhưng mà chủ tịch, kế hoạch vừa rồi còn chưa báo cáo xong ạ…
Trong mắt Dạ Đình Sâm lóe lên vẻ mất kiên nhẫn.
Hắn chỉ muốn đám người rảnh rỗi này lăn ra thật xa, sau đó mới hỏi Nhạc Yên Nhi sao lại đến
Empire States, thế mào tên thư ký này lại không hiểu chuyện như vậy.
- Vậy anh làm thành báo cáo trên giấy, trước giờ tan làm hôm nay phải giao.
Cho dù thư ký có ngốc đến đâu cũng đã rõ, lúc này chủ tịch không muốn nhìn thấy anh ta nữa,
đã thế anh ta còn cố thể hiện thì chẳng phải thiếu đòn sao.
Bởi vì sự ngu xuẩn của bản thân mà lượng công việc tăng lên nhiều như thế, thư ký ở trong lòng
không nhịn được chảy nước mắt ròng ròng.
- Vâng vâng, tôi đi làm ngay đây.
Thư ký không dám nói thêm lời nào, vội vàng trả lời rồi xoay người bước ra ngoài, trước khi rời
khỏi đây vẫn không quên đóng cửa lại.
Thư ký vừa đi thì trong phòng cũng yên tĩnh trở lại.
Dạ Đình Sâm đứng trước mặt Nhạc Yên Nhi, khác với ánh mắt tránh né của người đối diện, đôi
mắt của hắn không e dè nhìn thẳng vào cô.
- Sao cô lại tới đây?
Dạ Đình Sâm nói chuyện chưa bao giờ lặp lại lần thứ hai, nhưng đối với Nhạc Yên Nhi hắn
dường như luôn rất kiên nhẫn.
Dù sao cũng đã đến rồi, có gì phải sợ chứ, Nhạc Yên Nhi cắn răng cầm hộp cơm trưa để lên bàn
rồi nói:
- Tôi tiện đường đưa cơm trưa cho anh chứ gì nữa.
Dạ Đình Sâm nhướng mày:
- Tiện đường sao?
Cao ốc Empire States nằm trên khu phố đắt nhất của thành phố A, tấc đất tấc vàng, vốn là nơi
yên tĩnh nhất trong thành phố nhộn nhịp, người bình thường sẽ không đi qua chỗ này, không
biết Nhạc Yên Nhi tiện đường nào mà lại đi qua đây.
Thư ký đã đi rồi nên Nhạc Yên Nhi cũng không mất tự nhiên như vừa nãy nữa, chuyện sáng nay
là do cô không đúng, cô nên nhận sai xin lỗi hắn đàng hoàng mới phải, tránh né mãi cũng
chẳng ra sao.
Nghĩ thế, Nhạc Yên Nhi ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.
- Dạ Đình Sâm, tôi muốn xin lỗi anh, sáng nay tôi vô cớ nổi giận với anh, còn nói những lời quá
đáng như thế, thật sự xin lỗi anh.
Cho dù thông minh như Dạ Đình Sâm cũng không ngờ được Nhạc Yên Nhi sẽ nói những lời này,
trong mắt không khỏi gợn sóng.
- Chuyện cô muốn nói chỉ có vậy thôi à?
Nhạc Yên Nhi lắc đầu, đáp:
- Không phải.
 
Advertisement
  • Chương 99

Chờ Nhạc Yên Nhi bình tĩnh lại thì Hank đã ngồi xuống ghế lái, đồng thời nhấn khóa cửa xe.

Sắc mặt cô lập tức trở nên khó coi.

- Anh làm gì thế? Cho tôi xuống xe! Hank nhìn thẳng vào mắt Nhạc Yên Nhi, gằn từng chữ:

- Cô Nhạc, tôi cầu xin cô, cô đi gặp anh ấy một lần thôi.

Anh ấy quên cô không phải do lỗi của anh ấy, tất cả là tại tôi! Chỉ cần cô đồng ý đi, cái mạng này của tôi tùy cô xử lý! Không ngờ Hank sẽ nói vậy, Nhạc Yên Nhi nhìn vào đôi mắt đầy tơ máu của Hank, những giọt mồ hôi to như hạt đậu đang chảy xuống theo khuôn mặt, dáng vẻ như sắp phát điên tới nơi, trong lòng cô thật sự rối bời.

  • Xin cô đấy, xin cô cứu Đông Lục.
  • ...
Không khí trong xe trở nên im lặng, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng hít thở nặng nề vì kích động của Hank.

Nhạc Yên Nhi nhìn ra ngoài cửa xe, một lát sau, cô khẽ nói:

- Được, tôi đi theo anh.

Hank mừng muốn khóc, sợ Nhạc Yên Nhi đổi ý nên không dám chậm trễ thêm, lập tức nổ máy, nhấn mạnh chân ga, tiếng động cơ rền vang, BMW phóng vụt đi.

Trong xe, không ai nói chuyện với ai, yên lặng đến ngột ngạt.

Nhạc Yên Nhi lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, cô không nói gì, chỉ tập trung vào suy nghĩ của bản thân.

Thật ra, khi nãy cô nói những lời dứt khoát như vậy cũng chỉ là đang cố gắng cứng cỏi mà thôi, kể cả Hank không kéo cô lên xe, cô cũng không thể nhẫn tâm mặc kệ Lâm Đông Lục được.

Cho dù bây giờ đã không thể bên nhau, thế nhưng họ cũng đã từng yêu, lúc đó Lâm Đông Lục thật sự rất tốt với cô.

Mặc dù cô đã buông tay với mối tình năm năm kia như buông một giấc mộng Hoàng Lương, nhưng cô không hận đến mức muốn Lâm Đông Lục phải chết.

Vừa rồi, Hank có nói "Anh ấy quên cô không phải lỗi của anh ấy, tất cả là tại tôi", câu nói ấy tựa hồ đang ám chỉ rằng có ẩn tình phía sau việc Lâm Đông Lục mất trí nhớ.

Nhưng cô không muốn hỏi.

Vì sao một năm trước Lâm Đông Lục đột ngột mất tích, vì sao khi quay về anh lại quên hết mọi ký ức về cô, vì sao đột nhiên anh lại đính hôn với Bạch Nhược Mai.

Cô có rất nhiều câu hỏi, cũng từng tình nguyện dùng mọi giá để có được đáp án cho những câu hỏi ấy.

Nhưng đó là khi cô còn yêu Lâm Đông Lục mà thôi.

Trái tim đau thương đã chết, sau khi hoàn toàn thất vọng về một người, những câu hỏi kia đã không còn quan trọng nữa, chẳng ai lại chú ý tới một người xa lạ cả.

Nhạc Yên Nhi không nhìn Hank, Hank lại không tự chủ được, luôn liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu.

Ánh mắt cô tĩnh lặng ngắm dòng xe cộ bên ngoài, dưới ánh nắng, nửa bên mặt duyên dáng lại càng đẹp.

Mấy tháng không gặp, Nhạc Yên Nhi hình như đã đẹp hơn, quan trọng nhất là khí chất của cô đã trở nên ung dung hẳn, dường như trong lòng cũng đã yên ổn rồi.

Nhưng ánh mắt cô không hề thay đổi, từ sâu bên trong ánh mắt ấy luôn là vẻ quật cường và kiêu ngạo, ánh mắt ấy khi cô còn nghèo túng đã khiến người ta không thể bỏ qua, bây giờ lại càng không thể.

Xe dừng đèn đỏ tại một giao lộ, Hank đã nhịn từ nãy tới giờ, rốt cục không chịu được nữa, bèn hỏi:

- Cô Nhạc, cô không có gì muốn hỏi tôi à? Trước khi quyết định hôm nay đến tìm Nhạc Yên Nhi, Hank đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Năm ấy, hình ảnh sụp đổ của Nhạc Yên Nhi vẫn còn như vừa mới trong ký ức của Hank, anh ta cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp một Nhạc Yên Nhi như thế, thậm chí dự đoán được cô sẽ chất vấn mình, thế nhưng chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại bình tĩnh thế này.

Bình tình đến lạ lùng.

Giống như những điều đã qua kia không hề xảy ra với cuộc đời cô.

Bị hỏi đột ngột, Nhạc Yên Nhi khá ngạc nhiên.

Chẳng ngờ mình không muốn hỏi nhưng lại có người muốn trả lời.

Nhạc Yên Nhi cười, tao nhã và an tĩnh, như một đóa bạch trà vừa nở.

- Ừm, trước kia có rất nhiều câu muốn hỏi anh, nhưng bây giờ không muốn hỏi nữa.

Nhạc Yên Nhi đáp xong thì đèn đỏ cũng chuyển xanh, Hank từ từ khởi động xe, cảm thấy vừa vui mừng lại vừa đau lòng.

Vui mừng là qua biết bao trắc trở như vậy, bỏ ra bao công sức như vậy, cuối cùng mục đích đã đạt được, Lâm Đông Lục có thể không còn gánh nặng trên con đường của mình.

Đau lòng là cô gái từng vì Lâm Đông Lục mà sụp đổ, mà khóc lóc đã biến mất theo thời gian.

Lâm Đông Lục không chỉ mất đi người anh ta yêu nhất mà còn mất đi người yêu anh ta nhất.

Được hay mất? Ai có thể nói cho rõ đây? Hank bối rối, lát sau mới nói:

- Tôi, không thể nói quá nhiều, thế nhưng có một số chuyện vẫn nói cho cô được.

Đông Lục mất trí nhớ không phải do anh ấy tự nguyện, và vốn dĩ mục đích của chúng tôi cũng không phải như thế.

Nhưng về sau xảy ra một số chuyện, chúng tôi bước trên con đường này, đi càng lúc càng xa, không thể quay đầu lại nữa.

Đông Lục, anh ấy có rất nhiều gánh nặng, con đường của anh ấy thực sự khổ cực.

- Phải, anh ấy rất vất vả, còn tôi thì không.

Vậy nên các người chọn hy sinh tôi, hy sinh tình cảm của chúng tôi để giúp đỡ cho con đường của anh ấy, phải không? Giọng nói của Nhạc Yên Nhi rất bình thản, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng vì trong xe yên tĩnh, câu nói của cô lại càng rõ ràng.

Hank nghe vậy, cảm thấy thái độ của Nhạc Yên Nhi thế này càng khiến mình đau lòng hơn là việc thấy cô điên cuồng nổi giận.

Không phải, con đường Nhạc Yên Nhi đã đi cũng biết bao vất vả, biết bao gian nan, dù Hank không tận mắt nhìn thấy thì cũng có thể nghe thấy.

Thật ra, cô mới là người vô tội nhất nhưng hết lần này tới lần khác lại bị người ta làm tổn thương.

Cho tới hôm nay, Nhạc Yên Nhi khẽ hỏi hai chữ "phải không" như thế chẳng khác nào đã giáng một cái tát vào mặt Hank.

- Xin lỗi.

Cổ họng Hank nghẹn lại, trăm ngàn lời nói chỉ có thể mắc lại trong họng như xương, không thốt ra thành lời.

Cuối cùng, Hank chỉ có thể nặng nề nói vậy.

Nhạc Yên Nhi nghe xong, cảm thấy hốt hoảng.

Một năm trước, cô đau đớn như vậy, tuyệt vọng như vậy nhưng không có một ai hỏi tới cảm xúc của cô, không một ai xin lỗi cô.

Bây giờ cô đã quên, lời xin lỗi muộn màng thế này thì có ý nghĩa gì đâu? Nhạc Yên Nhi nén lại uất ức trong lòng, cô ngửa đầu, trên khuôn mặt tái nhợt là một nụ cười.

- Không cần phải xin lỗi, tôi đã quen rồi.

Quen bị tổn thương, quen bị vứt bỏ, quen bị trở thành vật hy sinh.

Từ nhỏ tới lớn đã nhiều lần như vậy rồi, dù không phải lỗi của cô, cô cũng phải yên lặng chấp nhận.

Có lẽ đây chính là số mệnh của cô.

Vậy nên cô chỉ có thể gánh chịu số mệnh này, dù bị tổn thương cũng phải sống thật tốt.

Câu nói này đã hoàn toàn khiến Hank yên lặng, anh ta vô cùng áy náy, cảm thấy mình không còn mặt mũi nào tìm hiểu suy nghĩ của Nhạc Yên Nhi, thậm chí không có tư cách hỏi cô xem một năm vừa qua đã sống thế nào.

Đây là tội nghiệt do chính mình tạo ra.

Trong xe lại rơi vào yên lặng, lần này, sự yên lặng kéo dài cho tới khi đến bệnh viện.

Xe dừng trước cổng Bệnh viện số 1 của thành phố A, hai người lặng lẽ xuống xe, đi vào sảnh chính.

Hank đi trước dẫn đường, hai người không ai nói gì, họ vào thang máy, lên phòng bệnh VIP.

Ra khỏi thang máy vài bước, Hank bỗng dừng lại, quay người nhìn Nhạc Yên Nhi, trên khuôn mặt anh ta là vẻ khó xử.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom