• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Chờ Nhạc Yên Nhi bình tĩnh lại thì Hank đã ngồi xuống ghế lái, đồng thời nhấn khóa cửa xe.
Sắc mặt cô lập tức trở nên khó coi.
- Anh làm gì thế? Cho tôi xuống xe!
Hank nhìn thẳng vào mắt Nhạc Yên Nhi, gằn từng chữ:
- Cô Nhạc, tôi cầu xin cô, cô đi gặp anh ấy một lần thôi. Anh ấy quên cô không phải do lỗi của
anh ấy, tất cả là tại tôi! Chỉ cần cô đồng ý đi, cái mạng này của tôi tùy cô xử lý!
Không ngờ Hank sẽ nói vậy, Nhạc Yên Nhi nhìn vào đôi mắt đầy tơ máu của Hank, những giọt
mồ hôi to như hạt đậu đang chảy xuống theo khuôn mặt, dáng vẻ như sắp phát điên tới nơi,
trong lòng cô thật sự rối bời.
  • Xin cô đấy, xin cô cứu Đông Lục.
  • ...
Không khí trong xe trở nên im lặng, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng hít thở nặng nề vì kích
động của Hank.
Nhạc Yên Nhi nhìn ra ngoài cửa xe, một lát sau, cô khẽ nói:
- Được, tôi đi theo anh.
Hank mừng muốn khóc, sợ Nhạc Yên Nhi đổi ý nên không dám chậm trễ thêm, lập tức nổ máy,
nhấn mạnh chân ga, tiếng động cơ rền vang, BMW phóng vụt đi.
Trong xe, không ai nói chuyện với ai, yên lặng đến ngột ngạt.
Nhạc Yên Nhi lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, cô không nói gì, chỉ tập trung vào suy nghĩ của bản
thân.
Thật ra, khi nãy cô nói những lời dứt khoát như vậy cũng chỉ là đang cố gắng cứng cỏi mà thôi,
kể cả Hank không kéo cô lên xe, cô cũng không thể nhẫn tâm mặc kệ Lâm Đông Lục được.
Cho dù bây giờ đã không thể bên nhau, thế nhưng họ cũng đã từng yêu, lúc đó Lâm Đông Lục
thật sự rất tốt với cô.
Mặc dù cô đã buông tay với mối tình năm năm kia như buông một giấc mộng Hoàng Lương,
nhưng cô không hận đến mức muốn Lâm Đông Lục phải chết.
Vừa rồi, Hank có nói "Anh ấy quên cô không phải lỗi của anh ấy, tất cả là tại tôi", câu nói ấy tựa
hồ đang ám chỉ rằng có ẩn tình phía sau việc Lâm Đông Lục mất trí nhớ.
Nhưng cô không muốn hỏi.
Vì sao một năm trước Lâm Đông Lục đột ngột mất tích, vì sao khi quay về anh lại quên hết mọi
ký ức về cô, vì sao đột nhiên anh lại đính hôn với Bạch Nhược Mai.
Cô có rất nhiều câu hỏi, cũng từng tình nguyện dùng mọi giá để có được đáp án cho những câu
hỏi ấy.
Nhưng đó là khi cô còn yêu Lâm Đông Lục mà thôi.
Trái tim đau thương đã chết, sau khi hoàn toàn thất vọng về một người, những câu hỏi kia đã
không còn quan trọng nữa, chẳng ai lại chú ý tới một người xa lạ cả.
Nhạc Yên Nhi không nhìn Hank, Hank lại không tự chủ được, luôn liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu.
Ánh mắt cô tĩnh lặng ngắm dòng xe cộ bên ngoài, dưới ánh nắng, nửa bên mặt duyên dáng lại
càng đẹp.
Mấy tháng không gặp, Nhạc Yên Nhi hình như đã đẹp hơn, quan trọng nhất là khí chất của cô
đã trở nên ung dung hẳn, dường như trong lòng cũng đã yên ổn rồi.
Nhưng ánh mắt cô không hề thay đổi, từ sâu bên trong ánh mắt ấy luôn là vẻ quật cường và
kiêu ngạo, ánh mắt ấy khi cô còn nghèo túng đã khiến người ta không thể bỏ qua, bây giờ lại
càng không thể.
Xe dừng đèn đỏ tại một giao lộ, Hank đã nhịn từ nãy tới giờ, rốt cục không chịu được nữa, bèn
hỏi:
- Cô Nhạc, cô không có gì muốn hỏi tôi à?
Trước khi quyết định hôm nay đến tìm Nhạc Yên Nhi, Hank đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Năm ấy, hình ảnh sụp đổ của Nhạc Yên Nhi vẫn còn như vừa mới trong ký ức của Hank, anh ta
cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp một Nhạc Yên Nhi như thế, thậm chí dự đoán được cô sẽ chất
vấn mình, thế nhưng chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại bình tĩnh thế này.
Bình tình đến lạ lùng.
Giống như những điều đã qua kia không hề xảy ra với cuộc đời cô.
Bị hỏi đột ngột, Nhạc Yên Nhi khá ngạc nhiên.
Chẳng ngờ mình không muốn hỏi nhưng lại có người muốn trả lời.
Nhạc Yên Nhi cười, tao nhã và an tĩnh, như một đóa bạch trà vừa nở.
- Ừm, trước kia có rất nhiều câu muốn hỏi anh, nhưng bây giờ không muốn hỏi nữa.
Nhạc Yên Nhi đáp xong thì đèn đỏ cũng chuyển xanh, Hank từ từ khởi động xe, cảm thấy vừa
vui mừng lại vừa đau lòng.
Vui mừng là qua biết bao trắc trở như vậy, bỏ ra bao công sức như vậy, cuối cùng mục đích đã
đạt được, Lâm Đông Lục có thể không còn gánh nặng trên con đường của mình.
Đau lòng là cô gái từng vì Lâm Đông Lục mà sụp đổ, mà khóc lóc đã biến mất theo thời gian.
Lâm Đông Lục không chỉ mất đi người anh ta yêu nhất mà còn mất đi người yêu anh ta nhất.
Được hay mất?
Ai có thể nói cho rõ đây?
Hank bối rối, lát sau mới nói:
- Tôi, không thể nói quá nhiều, thế nhưng có một số chuyện vẫn nói cho cô được. Đông Lục mất
trí nhớ không phải do anh ấy tự nguyện, và vốn dĩ mục đích của chúng tôi cũng không phải như
thế. Nhưng về sau xảy ra một số chuyện, chúng tôi bước trên con đường này, đi càng lúc càng
xa, không thể quay đầu lại nữa. Đông Lục, anh ấy có rất nhiều gánh nặng, con đường của anh
ấy thực sự khổ cực.
- Phải, anh ấy rất vất vả, còn tôi thì không. Vậy nên các người chọn hy sinh tôi, hy sinh tình cảm
của chúng tôi để giúp đỡ cho con đường của anh ấy, phải không?
Giọng nói của Nhạc Yên Nhi rất bình thản, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng vì trong xe yên tĩnh, câu
nói của cô lại càng rõ ràng.
Hank nghe vậy, cảm thấy thái độ của Nhạc Yên Nhi thế này càng khiến mình đau lòng hơn là
việc thấy cô điên cuồng nổi giận.
Không phải, con đường Nhạc Yên Nhi đã đi cũng biết bao vất vả, biết bao gian nan, dù Hank
không tận mắt nhìn thấy thì cũng có thể nghe thấy.
Thật ra, cô mới là người vô tội nhất nhưng hết lần này tới lần khác lại bị người ta làm tổn
thương.
Cho tới hôm nay, Nhạc Yên Nhi khẽ hỏi hai chữ "phải không" như thế chẳng khác nào đã giáng
một cái tát vào mặt Hank.
- Xin lỗi.
Cổ họng Hank nghẹn lại, trăm ngàn lời nói chỉ có thể mắc lại trong họng như xương, không
thốt ra thành lời. Cuối cùng, Hank chỉ có thể nặng nề nói vậy.
Nhạc Yên Nhi nghe xong, cảm thấy hốt hoảng.
Một năm trước, cô đau đớn như vậy, tuyệt vọng như vậy nhưng không có một ai hỏi tới cảm
xúc của cô, không một ai xin lỗi cô.
Bây giờ cô đã quên, lời xin lỗi muộn màng thế này thì có ý nghĩa gì đâu?
Nhạc Yên Nhi nén lại uất ức trong lòng, cô ngửa đầu, trên khuôn mặt tái nhợt là một nụ cười.
- Không cần phải xin lỗi, tôi đã quen rồi.
Quen bị tổn thương, quen bị vứt bỏ, quen bị trở thành vật hy sinh.
Từ nhỏ tới lớn đã nhiều lần như vậy rồi, dù không phải lỗi của cô, cô cũng phải yên lặng chấp
nhận.
Có lẽ đây chính là số mệnh của cô.
Vậy nên cô chỉ có thể gánh chịu số mệnh này, dù bị tổn thương cũng phải sống thật tốt.
Câu nói này đã hoàn toàn khiến Hank yên lặng, anh ta vô cùng áy náy, cảm thấy mình không
còn mặt mũi nào tìm hiểu suy nghĩ của Nhạc Yên Nhi, thậm chí không có tư cách hỏi cô xem
một năm vừa qua đã sống thế nào.
Đây là tội nghiệt do chính mình tạo ra.
Trong xe lại rơi vào yên lặng, lần này, sự yên lặng kéo dài cho tới khi đến bệnh viện.
Xe dừng trước cổng Bệnh viện số 1 của thành phố A, hai người lặng lẽ xuống xe, đi vào sảnh
chính.
Hank đi trước dẫn đường, hai người không ai nói gì, họ vào thang máy, lên phòng bệnh VIP.
Ra khỏi thang máy vài bước, Hank bỗng dừng lại, quay người nhìn Nhạc Yên Nhi, trên khuôn
mặt anh ta là vẻ khó xử.
 
Advertisement
  • Chương 103

Nhạc Yên Nhi xuống lầu, vừa hay Dạ Đình Sâm đã đến, đang đợi cô trong xe.

Vừa lên xe, Dạ Đình Sâm ngay lập tức phát hiện cô có điểm khác thường.

- Đã xảy ra chuyện gì? Nhạc Yên Nhi lắc đầu, không muốn để hắn hỏi thêm nên nói:

- Không có gì.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm sầm xuống, hắn không thích bộ dạng cứ giấu kín mọi chuyện của cô.

- Muốn tôi kiểm tra camera của nhà hàng sao? Nhạc Yên Nhi giật mình, cô tin đây chắc chắn là chuyện Dạ Đình Sâm làm được.

Hết cách rồi, Nhạc Yên Nhi đành đem chuyện vừa xảy ra kể tóm tắt lại.

Dạ Đình Sâm nghĩ một lát, nói:
  • Đi thôi, tôi đưa cô đi chọn quà.
  • A!
Nghe vậy cô cũng thấy bất ngờ.

Dạ Đình Sâm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoang mang của cô lên, hỏi lại:

- Tiệc mừng thọ của ông nội, không cần đi mua quà cho ông hả? Thì ra điểm quan trọng mà hắn nói tới là đây sao?

- Phải đi chọn quà tặng chứ, nhưng mà… không cần làm phiền anh đâu.

Nhạc Yên Nhi dùng lời lẽ từ chối khéo mãi.

Với thân phận cao quý như vậy, hắn tốt nhất là không nên can thiệp vào mấy chuyện lộn xộn ở nhà họ Cố.

Với lại, Dạ Đình Sâm là chủ tịch tập đoàn LN, bận trăm công nghìn việc, lại vì chuyện chọn quà nhỏ xíu này mà bận tâm chẳng khác nào làm cho to chuyện lên.

- Đi chung với vợ không có gì phải nghĩ cả.

Dạ Đình Sâm nói một câu chắc nịch.

Vợ hả? Rõ ràng là kết hôn giả, cần gì phải làm giống như thật vậy? Hắn bình thường lúc nào cũng ở trên cao, quyết đoán quen rồi, làm việc gì cũng rất kiên quyết, nhưng điều này khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy khó chấp nhận được.

Cô lắp ba lắp bắp bảo:

- Không lẽ anh cũng muốn về nhà họ Cố chung với tôi hả? Dạ Đình Sâm nhướng mày, hỏi lại:

- Không được sao? Cái thái độ kiểu đương nhiên đó làm Nhạc Yên Nhi không nói ra nổi thêm một câu nào để phản ứng lại.

Được rồi, được rồi, hắn đã đồng ý đi với mình, thì cũng không cần phải nói nhiều nữa.

Dạ Đình Sâm vừa khởi động xe vừa hỏi:

- Ông nội cô thích cái gì? Thật ra thời gian Nhạc Yên Nhi tiếp xúc với ông nội không nhiều, vì sức khoẻ của ông không tốt, thường phải ở trong viện dưỡng lão, mỗi năm chỉ về biệt thự của nhà họ Cố chưa đầy một tháng.

Nhưng mà một tháng đó, lại là một tháng dễ sống nhất của Nhạc Yên Nhi.

Ông nội lúc nào cũng coi cô và Cố Tâm Nguyệt, cả Cố Nguyên Dương bình đẳng như nhau, lại vì mẹ Nhạc Yên Nhi mất sớm nên càng thương yêu cô nhiều hơn, điều này vẫn khiến Cố Tâm Nguyệt cảm thấy khó chịu.

Ban đầu việc chấp nhận Nhạc Yên Nhi, để cô về nhà họ Cố, vẫn là quyết định của ông; nếu không thì với kiểu của bà Cố là cứ cho Nhạc Yên Nhi một ít tiền, rồi vứt ra đường tự sinh tự diệt là xong.

Cho nên đối với ông nội mà nói, Nhạc Yên Nhi cảm kích từ tận đáy lòng.

- Tôi nhớ là ông nội thích uống trà, hay là tặng ông một bộ ấm chén đi.

- Được.

Dạ Đình Sâm đánh tay lái, quay xe đi về hướng tiệm trà lớn nhất thành phố A.

… Chỗ mà Dạ Đình Sâm chọn đương nhiên không phải nơi tầm thường, các dụng cụ uống trà bên trong rực rỡ muôn màu, tinh xảo vô cùng, đương nhiên, giá cả cũng rất tương xứng.

Ông chủ quen với Dạ Đình Sâm nên hai người vừa tới đã có thể thoải mái vào trong lựa chọn tùy thích.

Nhạc Yên Nhi nhìn hoa cả mắt, chọn trái chọn phải mới chọn được một bộ tách sứ Thanh Hoa vô cùng tao nhã, giá là năm trăm nghìn, vừa đủ số tiền cô có trong thẻ.

Lúc đang chuẩn bị kêu nhân viên gói bộ tách trà này lại thì Dạ Đình Sâm đột nhiên bảo:

- Thấy bộ này thế nào? Bộ mà hắn chọn là một bộ Tử Sa, kiểu dáng cổ điển, cảm giác ấm áp, vừa nhìn đã là biết đồ tốt.

  • Tử Sa hả? Có cổ quá không?
  • Ông nội cô là người hiểu về trà, chắc sẽ không thích
mấy kiểu nhiều hoa văn đâu.

Ấm Tử Sa là dụng cụ thích hợp nhất để pha trà, vừa không làm mất hương thơm vừa không làm trà quá nóng, lại có thể giữ được vị thanh của trà ở mức độ cao nhất, thậm chí sau khi sử dụng một thời gian, chỉ cần rót nước sôi vào ấm không vẫn có hương trà.

Rõ ràng lớn lên ở bên Anh, Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không ngờ hắn lại có thể nói về trà một cách am hiểu như vậy.

Đang nói chuyện, Dạ Đình Sâm bất giác xoa nhẹ mi tâm.

Nhạc Yên Nhi chú ý tới hành động nhỏ này của hắn, thế mới phát hiện ra, dưới mắt Dạ Đình Sâm có quầng thâm, nhìn có vẻ rất mệt mỏi.

Dạo gần đây thời gian Dạ Đình Sâm về nhà càng ngày càng trễ, chắc là công việc rất bận, hôm nay còn vì chuyện của cô mà bỏ công cả một buổi chiều, trong lòng cô có cảm giác hơi áy náy.

- Có phải mệt rồi không? Hay là chúng ta về nghỉ trước.

Nhạc Yên Nhi trong lòng thấy hơi có lỗi.

Dạ Đình Sâm lắc đầu.

Tuy thời gian tiếp xúc với Dạ Đình Sâm không lâu, nhưng cô cũng rất hiểu tính người này.

Dạ Đình Sâm rất có chủ ý, ngay cả việc tốt cho hắn, nhưng chỉ cần hắn đã lắc đầu từ chối, vậy thì mọi người khó mà có thể làm hắn thay đổi.

Vì vậy, Nhạc Yên Nhi cũng không khuyên nữa mà quay sang nói với nhân viên:

- Gói bộ ấm Tử Sa lại giúp tôi.

Lời khuyên không bằng hành động, đã muốn hắn về sớm để nghỉ ngơi, chi bằng nhanh chóng kết thúc việc chọn quà tặng cho ông nội.

Hai người đi tới quầy thu ngân để tính tiền, Nhạc Yên Nhi vừa lấy ví ra, còn chưa kịp rút thẻ thì Dạ Đình Sâm đã đưa trước.

Cô nhìn tấm thẻ ngân hàng đó, liền há hốc miệng.

Là thẻ đen….

Nhạc Yên Nhi có cảm giác bất lực:
  • Dạ Đình Sâm, tôi có tiền.
  • Tôi là chồng cô.
Đâu phải là thật đâu! Nhạc Yên Nhi oán thầm trong lòng, nhưng ở đây nhiều người nhiều chuyện, cô không nói ra được.

Chỉ dám ra ám hiệu với Dạ Đình Sâm:

- Đây là quà của ông nội tôi mà.

- Ông nội cô chẳng lẽ không phải ông nội tôi sao? Nhạc Yên Nhi hết cách, đành phải rút thẻ của mình lại.

Hai người tính tiền xong, liền lái xe về biệt thự Hoàng Đình.

… Nhạc Yên Nhi đi tắm trước, lúc ra thì không thấy Dạ Đình Sâm đâu, hỏi quản gia Thẩm mới biết hắn đã về thư phòng làm việc rồi.

Coi bộ hồi chiều hắn chạy ra ngoài để đón mình đã làm gián đoạn công việc.

Nhạc Yên Nhi không dám làm phiền Dạ Đình Sâm, bèn chán nản ngồi ở phòng khách xem TV, đột nhiên điện thoại có tiếng chuông báo tin nhắn tới.

Cô xem tin nhắn, là Anjoye

- người lâu lắm không liên lạc với cô.

Nghĩ tới bộ dạng mệt mỏi hồi nãy của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi không nhịn nổi mà bắt đầu ấn thật mạnh vào cái điện thoại.

"Dạ Đình Sâm không phải chủ tịch của LN sao? Tại sao tôi thấy ngày nào bộ dạng hắn cũng rất mệt mỏi, lại còn thường xuyên tăng ca, có người dám bắt chủ tịch phải tăng ca sao?" Anjoye trả lời tin nhắn rất nhanh.

"Chuyện này chị không biết rồi, nhà họ Dạ làm ăn lớn, bên trong cũng phải có đường đi riêng, đặc biệt là Dạ Đình Sâm mấy năm nay không gần gũi phụ nữ, bị người ta đồn đại về giới tính cũng không hề phản bác gì, nội bộ công ty có rất nhiều người tưởng anh ấy là gay, không muốn anh ấy trở thành người thừa kế.

Hội đồng quản trị không muốn anh ấy nắm quyền hành cao, mọi quyền lợi trong LN bị phân tán vào tay các phó chủ tịch hết, anh ấy vẫn luôn muốn lấy lại chúng." Nhạc Yên Nhi đọc đi đọc lại 3 lần tin nhắn của Anjoye, cảm thấy trong lòng phức tạp vô cùng.

Một người giống như một vị vua, luôn được tôn trọng hơn người, hoá ra phía sau cũng có nhiều khó khăn tới vậy.

Nhưng mà là vợ trên danh nghĩa của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi vẫn không nhịn được mà nói thay cho hắn.

"Nhưng năng lực của Dạ Đình Sâm cũng quá rõ ràng rồi, anh ấy xuất sắc như vậy, không lẽ chỉ vì khuynh hướng giới tính, mà phủ nhận năng lực của anh ấy sao?" "Chị ơi, chuyện này chị không hiểu rồi, cuộc tranh giành quyền thế của bọn họ vô cùng kịch liệt, nhà họ Dạ không chỉ có mình Dạ Đình Sâm là ứng cử viên cho vị trí người thừa kế, bên dưới vẫn còn rất nhiều người trong nhà họ Dạ nhắm vào vị trí đó, Dạ Đình Sâm có điểm yếu lớn như vậy, chị thấy mấy người kia còn không nắm lấy cơ hội này hay sao?" Chuyện này cô ấy không hề biết, Dạ Đình Sâm trước giờ chưa từng nói về chuyện gia đình với cô.

Trong lòng Nhạc Yên Nhi có chút áy náy, thậm chí còn có điểm đau lòng cho Dạ Đình Sâm.

Hai người nói chuyện một lát, cuối cùng, Anjoye lại gửi cho cô một tin quen thuộc, "Mong chị giúp em chăm sóc tốt cho Dạ Đình Sâm." Trong lòng Nhạc Yên Nhi nghĩ, cô sẽ chăm sóc tốt cho Dạ Đình Sâm, nhưng không phải thay cho Anjoye.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom