• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (10 Viewers)

  • chap-895

Chương 895: Đại thần thám triệu ra tay




80140.png

80140_2.png
Wow, chết tiệt...



Triệu Ngọc vốn căng thẳng trong lòng, bỗng nhiên lại cảm thấy cả người sảng khoái...



“Khụ khụ...” Thôi Lệ Châu bất đắc dĩ lườm Triệu Ngọc một cái, sau mới ho khan một tiếng, giống như cầm phải chiếc tất thối mà đẩy bàn tay hư hỏng kia ra.



“Ngại quá, ngại quá!” Triệu Ngọc tỏ vẻ xấu hổ gãi đầu: “Sao tôi lại... ngủ thiếp đi vậy!”



“Ừm... Anh...” Trên mặt Thôi Lệ Châu có chút khác thường.



“Ủa!” Nào ngờ, Triệu Ngọc bỗng nhớ ra điều gì, kinh hãi kéo lấy cánh tay của Thôi Lệ Châu mà hỏi: “Tiểu Thôi, Khương Khoa... Khương Khoa thật sự bỏ trốn sao?”



“Hả! Cái gì?” Thôi Lệ Châu hoảng sợ: “Sếp, bỏ trốn gì cơ? Tôi... sao tôi lại không biết?”



“À... À...” Lúc này Triệu Ngọc mới hoàn toàn tỉnh táo lại, lau mồ hôi3lạnh, nuốt nước miếng, tức giận nói: “Hóa ra là ác mộng! Đúng là...”



“Được rồi, sếp! Anh nên nghỉ ngơi một chút đi!” Thôi Lệ Châu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Vừa rồi, bác sĩ đã mắng chúng ta một trận, tuy rằng chỉ là phẫu thuật mắt cá chân nhưng tốt xấu gì vẫn là phẫu thuật, anh phải nghỉ ngơi cho tốt mới được, hơn nữa không thể sốt ruột, nổi giận.”



“Phù...” Triệu Ngọc hít sâu, sau đó nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn, đầu không còn đau nhức như tối hôm qua nữa.



Nhớ lại đêm qua, giống như một ảo ảnh hỗn loạn vậy...



À... Hiểu rồi...



Cuối cùng, hắn cũng cẩn thận suy nghĩ lại, vì sao tối hôm qua mình lại mệt mỏi đến vậy? Hóa ra, ngoài2tác dụng của thuốc mê, còn tồn tại một nhân tố quan trọng nữa, đó chính là tác dụng phụ của việc sử dụng thuốc bổ sung năng lượng.



Giờ đây, tuy rằng tinh thần của hắn đã hồi phục hơn phân nửa, nhưng cả người vẫn cảm thấy đau nhức, thể lực cạn kiệt nghiêm trọng.



“Sếp, tôi biết anh đang lo lắng điều gì.” Thôi Lệ Châu nhanh nhẹn rót nước cho Triệu Ngọc, dịu dàng an ủi: “Lúc thẩm vấn tối qua, tôi đã nghe ra Khương Khoa và Thôi Tiểu Long có quan hệ không bình thường. Lúc ấy, Khương Khoa cướp xe van, vốn có cơ hội chạy thoát nhưng vẫn nhất quyết quay lại chỗ xe bồn thứ hai, rõ ràng là muốn đón Thôi Tiểu Long!”



“Mà Thôi Tiểu Long thì đã bị anh bắn chết từ lâu!” Thôi1Lệ Châu cắn môi: “Sau này, nếu Khương Khoa biết được chân tướng thì nhất định sẽ tìm anh báo thù. Nhưng... anh yên tâm, ngoài đời và phim ảnh không giống nhau. Khương Khoa đã sa lưới rồi, theo như tôi được biết, với cấp bậc tội phạm như Khương Khoa, trước giờ chưa từng có tiền lệ vượt ngục. Cho nên, anh không cần lo lắng...”



“Đúng vậy...” Lúc này, Vương Xán từ bên ngoài kéo một tấm bảng trắng dùng để phân tích vụ án vào, mặt mày hớn hở nói: “Tối hôm qua sau khi anh rời đi, Khương Khoa đã khai ra tất cả các vụ án mà hắn ta gây ra. Chưa nói tới các vụ án mà hắn ta đã gây ra trước đây, chỉ cần xét hành vi phạm tội cố ý sát hại tài xế1xe van thôi cũng đủ để phán tử hình rồi!”



“Cho nên, anh không cần quá lo lắng đâu!” Vương Xán cười nói: “Anh nên lo lắng xem phải viết báo cáo như thế nào để đọc trong đại hội tuyên dương cho mọi người cùng nghe mới đúng! Ha ha, chúc mừng tổ trưởng Triệu, hiện tại, anh chính là người lập công lớn, vì dân trừ hại, công đức vô biên đấy!”



Nói xong, cậu ta nhìn Thôi Lệ Châu, chỉ vào bảng trắng mà do dự hỏi: “Đúng không?”



“Đúng!” Thôi Lệ Châu gật đầu với Vương Xán, lúc này mới sợ hãi quay người lại hỏi Triệu Ngọc: “Sếp, tối qua là tôi không đúng, tôi không nên suy đoán lung tung ý của anh! Anh mắng tôi là đúng, tôi xin nhận, cho nên, anh hãy nể tình tôi chỉ vì1sốt ruột muốn nhanh phá được án, anh tha thứ cho tôi lần này nhé!”



“Hả?” Triệu Ngọc cố gắng nhớ lại, nghi hoặc hỏi: “Có ý gì? Tôi mắng cô khi nào chứ?”



“Hả?” Thôi Lệ Châu ngậm miệng, vẻ mặt bối rối.



“Ừm...” Vương Xán nghĩ ngợi rồi giải thích hộ: “Tối qua, anh quả thật có mắng cô Thôi một trận, mắng cô ấy suy đoán lung tung, quấy rối suy nghĩ của anh; còn mắng cô ấy không biết cách phá án, chỉ biết quấy rối mà thôi! Sau đó... anh liền ngất đi. Chúng tôi thậm chí còn gọi bác sĩ tới cấp cứu cho anh! Cho đến khi bác sĩ nói anh vì mệt mỏi quá độ, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là sẽ không sao, lúc đó chúng tôi mới yên tâm...”



“Tôi á? Nghiêm trọng đến vậy sao?” Triệu Ngọc vò đầu, nhưng mãi không thể nhớ nổi chuyện hắn đã quát mắng Thôi Lệ Châu cũng như chuyện mình ngất xỉu. Nếu như vậy thì chắc là do tác dụng phụ của việc dùng thuốc bổ sung năng lượng rồi.



“Này, đừng có đùa tôi chứ! Tôi vừa mang thái độ nghiêm túc đấy, anh nghìn vạn lần đừng nói là anh không nhớ nhé!” Thôi Lệ Châu trợn mắt oán trách, sau đó chạy nhanh tới chỗ Vương Xán, kéo tấm bảng trắng chi chít chữ cho Triệu Ngọc xem.



“Đây!” Thôi Lệ Châu chỉ vào tấm bảng trắng nói: “Tôi phải mất mấy giờ liền, dựa theo tác phong của anh trước đây để viết ra. Anh nhìn xem, trên đó không có một câu nào là suy nghĩ cá nhân của tôi cả, tất cả đều là chứng cứ mà chúng ta đang có.”



“Ồ?” Triệu Ngọc vẫy tay ra hiệu, Vương Xán lập tức giúp Thôi Lệ Châu kéo tấm bảng trắng tới trước mặt hắn.



Nói đến chuyện này mới biết, cách viết thông tin về vụ án trên tấm bảng quả thực rất giống hắn. Hơn nữa, nhìn từng hàng chữ là có thể thấy cô nhóc này quả thật rất cẩn thận tỉ mỉ, cô ta dùng bút đỏ nối tất cả các manh mối có liên quan với nhau lại. Còn các thông tin hay địa điểm đang bị nghi ngờ thì đều cẩn thận được khoanh dấu hỏi chấm...



“Ừm... Không tồi, không tồi! Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!” Triệu Ngọc gật đầu cười nói: “Xem ra, trước kia tôi đã quá nhân từ với cô rồi, tối qua đúng là mắng không vô ích. Đúng như mọi người nói, thiên tài đều do bị ép mà ra.”



“Hả? Tôi sợ quá đi mất! Anh định tự phong mình thành tổ sư gia đấy à? Có cần tôi kiếm bàn thờ thắp hương cho anh không?” Thôi Lệ Châu lườm Triệu Ngọc một cái, lúc này mới nghiêm túc nói: “Lần này, tôi không nói linh tinh nữa đâu. Đây đây đây...” Thôi Lệ Châu vẫy tay với Vương Xán: “Mau tránh ra, để đại thần thám Triệu ra tay! Cẩn thận đừng làm ngài ấy bị thương...”



“Cút sang một bên đi!” Triệu Ngọc lạnh lùng ngắt lời Thôi Lệ Châu, đầu tiên là vung tay vẽ một hình tròn, sau đó nghiêm túc lẩm bẩm: “Thiên linh linh, địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân hiển linh...”



“...” Vương Xán tròn mắt ngạc nhiên, cảm thấy trên đầu dường như có một đàn quạ bay qua.



Nào ngờ, Triệu Ngọc mới niệm thần chú được một nửa thì bỗng nhiên phát hiện có một đám người đang đứng ngoài cửa phòng bệnh không biết từ khi nào, ai nấy đều ăn mặc lịch sự, trong tay còn cầm hoa tươi và quà bổ dưỡng.



Hóa ra, đây là nhóm lãnh đạo địa phương đến thăm Triệu Ngọc, vừa đúng lúc thấy một màn vừa rồi của đại thần thám Triệu Ngọc...



Bịch...



Trong cơn khiếp sợ, một nữ lãnh đạo đứng không vững, hộp trứng gà đen liền rơi xuống đất...



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom