• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

  • chap-893

Chương 893: Liên minh ác ma?




80138.png

80138_2.png
Nhưng dù mệt mỏi, dù khó chịu, hắn vẫn kiên quyết vào trang chủ hệ thống để gieo quẻ hôm nay. Cũng may mà hôm nay gieo được một quẻ vô cùng lý tưởng, chính là quẻ “Cấn Ly”...



“Tổ trưởng Triệu...” Triệu Ngọc còn chưa kịp ngẫm nghĩ về ý nghĩa của quẻ vừa mở thì Vương Xán vội bước nhanh tới, giơ tay chào nghiêm chỉnh nói: “Tôi đã báo cáo các lãnh đạo theo chỉ thị của anh rồi, Cục trưởng Quan bảo tôi cảm ơn anh đã nhắc nhở. Ông ấy nói rằng trên tỉnh đã sắp xếp triển khai rồi, họ sẽ phái một số nhân viên chuyên nghiệp tới đây, nhất định sẽ đảm bảo không để xảy ra sai sót gì.”



“À... Cục trưởng3Quan còn bảo tôi nói với anh, lãnh đạo thành phố thấy trời đã muộn nên ngại tới quấy rầy anh, nên sáng sớm mai sẽ tới thăm anh, mong anh nghìn vạn lần đừng trách tội!”



“Đúng rồi, còn nữa... Cục trưởng Quan giao cho tôi nhiệm vụ tạm thời thay đội trưởng Cận, hỗ trợ tổ điều tra đặc biệt trong công tác điều tra.” Nói xong, Vương Xán đưa tài liệu trong tay cho Triệu Ngọc: “Anh xem, đây là hồ sơ ghi chép mười năm trước về vụ án Hầu Thắng Vân nhảy lầu. Khương Khoa nói không sai, thời gian tử vong, địa điểm và phương thức tất cả đều trùng, cuối cùng cảnh sát đã kết luận vụ án này là vô ý ngã2lầu do say rượu.”



Triệu Ngọc nhận lấy hồ sơ xem qua, gật đầu nói: “Khương Khoa tuy rằng dối trá, nhưng bởi vì không liên quan gì đến lợi hay hại nên độ tin cậy trong lời khai của hắn ta khá cao. Tiểu Thôi... Cô lại đây...”



Triệu Ngọc gọi Thôi Lệ Châu, sau đó đưa bức ảnh chụp hiện trường vụ án trong tập hồ sơ cho cô ta xem rồi hỏi: “Cô xem xem, có phải hiện trường vụ án này trông cũng rất quen không?”



“Đúng thế...” Thôi Lệ Châu nhìn kĩ, liên tục gật đầu: “Cực kỳ giống với hiện trường trong vụ án ác ma, đều là các tòa nhà bỏ hoang hoặc chưa xây xong.”



“Đúng!” Triệu Ngọc cũng gật đầu nói: “Cho dù loại1bỏ tất cả các yếu tố trùng hợp đi thì việc này cũng có liên hệ rất lớn. Cô có thấy không? Thật ra... ‘11 cách giết’ của Hàn Khoan không phải là bịa đặt hay nguyên hình của câu chuyện, mà thật ra chính là bản thân ông ta!”



“Chính xác!” Thôi Lệ Châu mở to mắt, vô cùng kích động nói: “Ở trường bị bắt nạt trong thời gian dài, nên ông ta viết ra ‘11 cách giết’, mục đích có thể là giảm bớt áp lực của mình? Hàn Khoan cũng từng vẽ ác ma, lại giống vụ án ác ma đến vậy... Thế thì...”



“Rốt cuộc ông ta có phải là hung thủ của vụ án ác ma hay không? Sếp này...” Thôi Lệ Châu đưa mắt1nhìn Vương Xán, sau đó nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: “Trương Tỉnh Như lúc ấy cũng ở Bắc Thiên, anh nói xem có phải đôi vợ chồng này đã quen biết nhau từ khi đó không? Trương Tỉnh Như cũng có liên quan tới vụ án ác ma?”



“Ài!” Triệu Ngọc thở dài, vô cùng lo lắng nói: “Mức độ ảnh hưởng của vụ án ác ma rất lớn, nếu thật sự chỉ do hai vợ chồng họ gây ra thì cũng coi như là một kết quả tốt. Chỉ sợ là...”



“Hả? Anh lo rằng... Vụ án này còn có hung thủ khác?” Thôi Lệ Châu không khỏi líu lưỡi: “Vụ án ác ma không phải do một hay hai người gây ra, mà là một... tổ chức? Một1tổ chức giết người gồm các thành phần chống lại bạo lực học đường? Wow! Nếu đúng như vậy thì đây là chuyện lớn rồi!”



“Nếu tính tới hiện tại thì khả năng này đúng là rất lớn!” Triệu Ngọc tiếp tục phân tích: “Tuy rằng thủ pháp giống nhau, nhưng có thể do các hung thủ khác nhau gây ra. Vụ án kiểu này, đối với kiểu vụ án mưu sát mà nói thì rất khó để điều tra phá án! Cô không dễ gì điều tra ra một kẻ tình nghi, nhưng lại phát hiện kẻ tình nghi này vốn dĩ không xuất hiện tại hiện trường vụ án, thậm chí còn không ở cùng một thành phố!”



“Vậy... Vậy thực sự là quá lợi hại rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Nếu Hàn Khoan đại diện cho Diệu Danh, Trương Tỉnh Như đại diện cho Bắc Thiên, hoặc chỉ là Trường Phong, cả Trung Quốc lớn như vậy, có lẽ nào... ở nơi khác... cũng có không?”



Quả nhiên, hai người tưởng tượng theo chiều hướng này, lập tức cảm thấy da đầu run lên, Vương Xán cũng sợ phát run.



“Từ từ đã...” Triệu Ngọc ổn định tinh thần trước, nói với hai người còn lại: “Chúng ta đừng vội đặt giả thiết một cách mù quáng như thế, phải tìm thứ gì đó chứng minh mới được. Ví dụ như... Ví dụ như...” Hắn cẩn thận suy nghĩ: “Tôi nhớ, trong chín người chết trong vụ án ở Bắc Thiên, có một nạn nhân hơn năm mươi tuổi. Hơn năm mươi tuổi thì có liên quan gì đến bạo lực học đường?”



“Đúng rồi... Sao tôi lại quên điểm này được cơ chứ!” Thôi Lệ Châu nói: “Chúng ta phải chứng minh chín nạn nhân kia có liên quan tới nạn bạo lực học đường thì giả thiết này mới có thể thành lập.”



“Giáo sư? Không đúng...” Triệu Ngọc còn chưa mở di động ra tra tài liệu đã phủ định: “Nạn nhân hơn năm mươi tuổi kia là ông chủ một cửa hàng tạp hóa. Ngoài ra còn có một bà lão hơn sáu mươi tuổi không có nghề nghiệp... Cái này... đâu có liên quan tới bạo lực học đường!”



“Ừm... Chính xác... Nhưng... Nhưng...” Thôi Lệ Châu dường như nhớ tới điều gì, nhưng nhất thời không nghĩ ra, sốt ruột vò đầu bứt tai...



Kết quả, ngay thời khắc mấu chốt này, điện thoại di động của Thôi Lệ Châu bỗng nhiên vang lên.



“A lô, Tiểu Thôi phải không?” Sau khi ấn nút nghe, tiếng của Ngô Tú Mẫn vang lên trong điện thoại: “Ngại quá, sớm như vậy mà đã đánh thức cô rồi.”



“Không sao đâu chị Ngô, em vẫn còn thức.” Dường như Thôi Lệ Châu dự cảm được điều gì, vội vàng hỏi: “Chị Ngô, có phải có tin tức mới gì không?”



“Ừ… tổ trưởng... tổ trưởng đâu? Cuộc phẫu thuật của cậu ấy thuận lợi chứ?” Ngô Tú Mân hỏi: “Tôi thực sự có chuyện quan trọng muốn nói với cậu ấy, nếu cậu ấy không tiện nghe điện thoại thì cô cứ nghe trước, sau khi cậu ấy tỉnh thì...”



“Chị Ngô, tôi đây!” Triệu Ngọc cũng ý thức được chuyện quan trọng, vội nhận điện thoại. Hắn biết, nếu không phải chuyện quan trọng thì Ngô Tú Mẫn chắc chắn sẽ không tìm hắn giờ này.



“À... Tổ trưởng...” Ngô Tú Mẫn vội vàng chào Triệu Ngọc một tiếng, sau đó mới vào chuyện chính: “Tôi vội tìm cậu, thực sự là có việc. Là thế này, tối qua, dựa theo sự phân công của cậu, tôi thẩm vấn Hàn Khoan suốt đêm, chủ yếu yêu cầu ông ta kể lại quãng thời gian còn đi học. Ừm...”



“Ồ? Thế nào?” Mắt Triệu Ngọc sáng ngời, hắn vội vàng thúc giục hỏi: “Ông ta đã nói gì?”



“Lát nữa tôi sẽ gửi video cho cậu.” Ngô Tú Mẫn nói: “Hiện tại, tôi nói với cậu những điểm quan trọng trước.”



“Thật sự rất kỳ lạ... Đêm qua, tôi ở trong phòng thẩm vấn Hàn Khoan suốt một đêm, vốn tưởng rằng khi tôi nhắc tới Bắc Thiên, Diệu Danh hay là vụ án ác ma thì ít nhất Hàn Khoan sẽ có một vài biểu hiện khác thường.”



“Nhưng mà ông ta vẫn giống như trước đây, không để lộ một chút sơ hở nào. Tôi không nhận thấy được sự căng thẳng, lo lắng của ông ta, thậm chí cảm giác hưng phấn cũng không có... Dường như ông ta không hề liên quan tới việc này vậy...”



“Sau đó, tôi hỏi ông ta chuyện khi còn đi học, ông ta trả lời vô cùng thoải mái, kể những chuyện bạn bè, thầy cô khi tới Diệu Danh học, còn có mấy chuyện lặt vặt, tất cả đều nói ra hết.”



“Ông ta còn kể, bởi vì ông ta không giỏi nói chuyện nên thường xuyên bị bắt nạt, thế nên đã viết ra ‘11 cách giết’ và một số tiểu thuyết khác, hy vọng bản thân mình có thể trừ gian diệt ác, giúp đỡ chính nghĩa giống như nam chính...”



“Trong đó, ông ta còn nhắc tới một người thường xuyên bắt nạt mình, người đó là... Hầu Thắng Vân!” Ngô Tú Mẫn kích động nói: “Ông ta nói Hầu Thắng Vân uống quá chén nên bị rơi từ trên cao xuống mà chết, đúng là ông trời có mắt...”



Ồ?



Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu đưa mắt nhìn nhau, hai người họ nghìn vạn lần không nghĩ tới Hàn Khoan lại không hề giữ kín chuyện này mà kể hết ra...



“À... Đúng rồi! Mấu chốt quan trọng chính là...” Ngô Tú Mẫn nói nhanh: “Khi tôi hỏi ông ta rằng ông ta đã từng đến Bắc Thiên hay chưa, ông ta không chút do dự đưa ra đáp án, ông ta nói... ông ta nói...” Giọng Ngô Tú Mẫn hơi run: “Trước khi tốt nghiệp một năm, ông ta có theo một thầy giáo đã nghỉ hưu đến Bắc Thiên để làm ăn, trong khoảng thời gian xảy ra dịch SARS, ông ta đều làm việc ở đó...”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom