• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (21 Viewers)

  • chap-896

Chương 896: Dựa vào đâu mà mắng tôi?




80141.png

80141_2.png
Quan sát gần hai mươi phút, lúc này Triệu Ngọc mới gõ gõ lên tấm bảng, gật đầu nói: “Tôi cảm thấy hơi đói bụng, nhưng không muốn ăn cháo, có thể ăn cái gì đó chắc bụng được không?”



“À... vậy...” Thôi Lệ Châu lanh miệng đáp ứng một tiếng, rồi lại không biết tiếp chuyện như thế nào nữa.



“Đồ Tây... hamburger thịt bò được không?” Vương Xán phản ứng rất nhanh, vội vàng lên tiếng: “Đối diện bệnh viện có một quán đồ ăn Tây, vị cũng khá ngon đấy!”



“Đừng quên cà phê nhé!” Triệu Ngọc không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn chăm chú tấm bảng trắng.



“Được, được!” Vương Xán lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp...



Lúc này,3Triệu Ngọc lại chỉ vào tấm bảng và nói: “Tối qua, tôi cảm thấy rất lạ, chính là khẩu cung của Hàn Khoan, ông ta không hề che giấu gì, thản nhiên bình tĩnh, chuyện ông ta ở Bắc Thiên vô cùng rõ ràng, không chút lấp liếm. Nếu ông ta thực sự có liên quan tới vụ án ác ma thì không nên thẳng thắn như vậy mới đúng...”



“Hơn nữa, điểm đáng nghi lớn nhất trong khẩu cung này chính là ông ta vừa bắt đầu đã nhắc tới bệnh dịch SARS. Mọi người đều biết, vụ án ác ma xảy ra trong thời gian xảy ra dịch bệnh SARS, Hàn Khoan nói như thế, rõ ràng là đang ám2chỉ điều gì đó.”



“Tôi cảm thấy... có lẽ do Hàn Khoan biết vụ án ác ma, nhưng... hung thủ không phải ông ta, cho nên ông ta mới không chút sợ hãi mà khai hết ra.”



“Ừm... ừm…” Thôi Lệ Châu ừm hai tiếng, dường như muốn nói gì đó nhưng nhớ tới tối qua bị Triệu Ngọc mắng cho một trận, nên cố nhịn không nói.



“Tôi nhớ... hôm qua cô có đưa ra giả thiết một sát thủ bóng tối?” Triệu Ngọc nhớ lại, hỏi một câu.



Thôi Lệ Châu gật đầu, nhưng trong mắt không giấu được nghi hoặc, không biết rốt cuộc Triệu Ngọc nghĩ tới điều gì?



“Cô xem... Chúng ta có thể đặt ra hai giả thiết...” Triệu Ngọc1chỉ vào tấm bảng, nói: “Giả thiết thứ nhất, Hàn Khoan chính là hung thủ vụ án ác ma. Sau khi ông ta giết Lão Qua, phát hiện cảnh sát không hề nghi ngờ ông ta, cho nên ông ta cảm thấy đã đạt được thành tựu nào đó, đâm ra nghiện, quyết định lấy phương pháp tương tự vì dân trừ hại, giết chết những kẻ hung ác chuyên bắt nạt người khác!”



“Vì thế, sau khi tới Bắc Thiên, ông ta liền lợi dụng tính chất công việc của mình để tìm kiếm mục tiêu rồi ra tay, tạo ra vụ án ác ma gây chấn động khắp nơi.” Nói đến đây, Triệu Ngọc trầm tư một lúc rồi tiếp1tục nói: “Nhưng... Nếu như vậy thì vẫn còn rất nhiều điểm không ổn. Thứ nhất, tâm lý đặc thù của Hàn Khoan không hợp; thứ hai, ông ta không hề che giấu mọi chuyện xảy ra khi đi học ở Diệu Danh và khi đi làm ở Bắc Thiên, không hợp với lẽ thường...”



“Cho nên... Tôi cảm thấy, Hàn Khoan trả lời thẳng thắn như vậy có thể là do không hề sợ hãi, hoặc là muốn đánh lạc hướng chúng ta, cũng có thể là muốn bảo vệ người nào đó. Nói gắn gọn lại, khả năng ông ta là hung thủ của vụ án ác ma... không lớn lắm...”



“Bảo vệ... bảo vệ ai đó?” Tuy rằng Thôi Lệ1Châu đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không kìm lòng nổi mà hỏi: “Thật sự là có cả một tổ chức sao? Ông ta muốn bảo vệ ai?”



“Hiện tại... Chúng ta đưa ra giả thiết thứ hai!” Triệu Ngọc chỉ về phía tấm bảng một lần nữa và nói: “Lần này, chúng ta đặt giả thiết Hàn Khoan không phải là hung thủ, mà thực sự có một sát thủ khác. Như vậy thì... Người này tất nhiên rất hiểu biết Hàn Khoan...”



“Ở Diệu Danh, hắn bất bình thay cho Hàn Khoan nên đã sát hại Lão Qua. Sau đó, Hàn Khoan đi Bắc Thiên, Bắc Thiên liền xảy ra vụ án ác ma khiến người người khiếp sợ. Như vậy... Hung thủ có thể đã đi theo Hàn Khoan tới Bắc Thiên!”



“Nạn nhân ở Bắc Thiên không bắt nạt Hàn Khoan, cho nên mục tiêu của sát thủ bóng tối là nhằm vào những kẻ ngang ngược chuyên nắt nạt người khác. Nhưng kẻ này... lại cố tình rất thân với Hàn Khoan, cho nên...”



Nghe thấy những lời này của Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu không khỏi mở to hai mắt, sởn tóc gáy mà nói: “Tôi hiểu rồi. Ý của anh là những người bạn học cùng Hàn Khoan đi tới Bắc Thiên có vấn đề! Vậy sát thủ bóng tối nằm trong đám bạn học này?”



“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Cho nên, phạm vi hoạt động của sát thủ bóng tối mới có thể đồng nhất với Hàn Khoan. Bởi vì cùng làm việc như Hàn Khoan, cho nên kẻ này cũng có cơ hội tiếp xúc với trường học, tiếp xúc với người bị hại!”



“À...” Thôi Lệ Châu giật mình tỉnh ngộ, lập tức đập vai Triệu Ngọc: “Sếp, tên khốn nhà anh! Nói như vậy là rõ ràng tối qua tôi đã đoán đúng mà, căn bản đâu có nói hươu nói vượn, anh dựa vào cái gì mà mắng tôi hả?”



“Tôi... tôi chỉ là muốn nghiêm khắc để cô tốt hơn mà thôi. Ai bảo cô đoán đúng đường rồi mà lại không đoán được điểm này chứ! Cô xem, hiện tại có phải tốt hơn không, chỉ gợi ý cho cô một chút là cô có thể hiểu rõ rồi còn gì?” Triệu Ngọc khua môi múa mép.



“Ai thèm tin chứ!” Thôi Lệ Châu mân mê đôi môi nhỏ nhắn, sau đó bĩu môi, lại nói: “Nếu như vậy thì tiếp theo, chúng ta cần tập trung điều tra đám bạn học cùng đến Bắc Thiên làm việc với Hàn Khoan?”



“Đúng! Có thể kẻ này giống Hàn Khoan, sau khi dịch bệnh SARS chấm dứt, hắn liền trở về nhà. Cho nên vụ án Bắc Thiên đã kết thúc như thế...”



“Hả!? Vậy vậy vậy...” Thôi Lệ Châu không khỏi kinh ngạc: “Nếu vậy thì nguy rồi, sát thủ bóng tối vốn là một tên đáng sợ, nếu hắn trở về quê, hoặc tới nơi khác, thì có thể đã...”



Reng reng reng...



Lúc Thôi Lệ Châu đang kinh ngạc, thì điện thoại trong tay cô ta vang lên, cô ta vừa nhìn thấy người gọi là Miêu Anh, liền đưa điện thoại cho Triệu Ngọc nghe.



Sau khi nghe điện thoại, Miêu Anh báo với Triệu Ngọc rằng bọn họ đã điều tra được mấy thông tin:



Thứ nhất, trong khoảng thời gian xảy ra dịch bệnh SARS, Trương Tỉnh Như về nhà tránh dịch, cho nên khi vụ án ác ma xảy ra, cô ta không ở Bắc Thiên.



Thứ hai, Trương Tỉnh Như thời còn đi học rất bình thường, không bị bắt nạt gì. Giáo viên và bạn học đều nói cô ta là một người hướng ngoại, hoạt bát.



Thứ ba, Trương Tỉnh Như không quen nạn nhân Lôi Đình học trường bên cạnh.



Thứ tư, cũng là tin tức quan trọng nhất, nạn nhân Lôi Đình khi còn đi học quả nhiên là một kẻ chuyên bắt nạt, cô ta cầm đầu một nhóm học sinh bất lương, thường xuyên bắt nạt các bạn nữ khác, hơn nữa còn thu phí bảo kê. Không đưa tiền hoặc là dám tố cáo, cô ta đều sẽ dùng thủ đoạn vô cùng bất nhân để trả thù. Bị tát, chụp ảnh khỏa thân, vân vân... độc ác đến mức bạn nữ nào cũng khiếp sợ...”



Nghe xong báo cáo của Miêu Anh, Triệu Ngọc nhanh chóng trao đổi tiến triển mới nhất của vụ án với cô. Miêu Anh nghe xong cũng rất coi trọng, lập tức điều chỉnh phương hướng điều tra, bắt đầu tập trung điều tra hai vấn đề.



Một mặt điều tra nạn nhân của vụ án ác ma khi còn sống có hành vi bắt nạt hay không. Mặt khác, là tình hình công việc của Hàn Khoan năm đó. Xem ông ta đã từng đến nơi nào làm việc, từng đi qua những nơi nào, từng có đồng nghiệp nào?



Vừa mới ngắt điện thoại của Miêu Anh, bên phía Ngô Tú Mẫn lại có thêm tin tức, bọn họ đã điều tra sàng lọc một lượt nhưng vẫn không tìm thấy vụ án nào ở thành phố Hoàng Kim tương tự vụ án ác ma. Tuy rằng cũng có người nhảy lầu, nhưng đều là tự sát trước mặt mọi người, hoặc là mắc bệnh nào đó, tất cả đều không giống vụ án ác ma.



Có được những tin tức này, không thể nghi ngờ rằng phán đoán của Triệu Ngọc càng thêm chắc chắn. Cho nên Triệu Ngọc lập tức yêu cầu Vương Xán phái người điều tra, tìm xem năm đó có những ai cùng Hàn Khoan tới Bắc Thiên làm việc? Không rõ hung thủ vụ án ác ma có nằm trong số đó hay không?



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom