• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (16 Viewers)

  • chap-891

Chương 891: Hướng dẫn giết người?




80136.png

80136_2.png
Khương Khoa nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc, từ ánh mắt đó có thể thấy được, hắn ta đang tích cực suy ngẫm chuyện gì...



Cuối cùng sau khi tẻ ngắt hơn mười giây, Khương Khoa vẫn phải mở miệng phá vỡ: “Được rồi, tôi biết rồi, chuyện của Hàn Khoan không có nửa xu quan hệ với tôi, cho nên sớm muộn gì, các anh cũng sẽ điều tra ra. Đã thế thì tôi sẽ cho anh chút mặt mũi, dâng tặng lời khai hữu nghị của mình lên nhé! Cảnh sát Triệu, nếu như sau này còn có cơ hội chạm mặt thì cần phải nhớ ân tình này của tôi đấy...”



“Yên tâm, Triệu Ngọc tôi là người ân oán rõ ràng!” Triệu3Ngọc mặt không đổi sắc nói một câu, trong lòng đang suy đoán ý của Khương Khoa.



“Hàn Khoan là một con sâu âm u, ngày nào cũng chỉ biết đọc sách viết chữ và vẽ tranh...” Khương Khoa nói: “Thôi Tiểu Long và ông ta tuy người giường trên người giường dưới, nhưng gần như không giao tiếp gì với nhau!”



“Nói thật, tôi và Tiểu Long rất chướng mắt loại người luôn lầm lì này, cho nên mới đặt cho ông ta một biệt danh là Câm Điếc. Nhưng mà tôi và Tiểu Long cũng chỉ đặt biệt danh cho ông ta mà thôi, chứ xưa nay chưa từng động vào ông ta bao giờ! Không giống như... Một vài người khác!”



Hả? Nghe thấy2điều khác thường trong câu chuyện của Khương Khoa, trong lòng Triệu Ngọc không khỏi nổi lên một trận gợn sóng.



“Hình như... Ngoại trừ hai chúng tôi ra, những nam sinh khác đều từng bắt nạt ông ta thì phải! Nhất là một người tên là Hầu Thắng Vân, bắt nạt ông ta nhiều nhất!”



“Hầu Thắng Vân có biệt danh là Lão Qua, mặc dù không phải người địa phương, nhưng bởi vì tác phong bưu hãn, ra tay rất độc ác cho nên đã nhanh chóng trở thành bá chủ trường học. Lúc chưa chia lớp, Lão Qua từng ở chung ký túc xá với Hàn Khoan, nghe nói lúc đó, ông ta bắt nạt Hàn Khoan rất quá đáng, quyền cước đấm1đá, thậm chí còn quẳng đủ loại chất tiêu độc lên giường của ông ta, chụp ảnh khỏa thân của Hàn Khoan nữa, còn có một lần, hắn ta thậm chí lột trần Hàn Khoan, nhốt ông ta bên ngoài ký túc xá!”



“Hàn Khoan cũng là một kẻ ngu muội, bị người ta bắt nạt tới mức thê thảm như vậy mà cái rắm cũng không dám thả, cũng không dám báo cho thầy cô, cũng không dám nói với người nhà! Khi đó, hầu như lúc nào mặt mũi ông ta cũng bầm dập sưng vù...”



“Có đôi lần, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không ngờ trên đời này còn có kẻ vô dụng đến nhường này!” Khương1Khoa lắc đầu thở dài: “Lão Qua và một vài nam sinh khác vì muốn tỏ ra lợi hại, thường hay bắt Hàn Khoan tự tát mình, kết quả thì sao, lần nào ông ta cũng tự tát hết, còn tát ra tiếng vang rất to! Thật không thể hiểu nổi...”



“Sau này, chúng tôi chia lớp, đổi ký túc xá.” Khương Khoa tiếp tục nói: “Nhưng mà Hàn Khoan vẫn không thoát được bóng ma của Lão Qua, Lão Qua vẫn thường tìm cơ hội tới ức hiếp ông ta!”



“Có một lần, Lão Qua bắt Hàn Khoan mua cơm cho ông ta, sau đó có kẻ đâm thọc sau lưng, nói rằng Hàn Khoan nhổ nước bọt vào trong cơm! Kết quả, Lão Qua1tìm tới ký túc xá của chúng tôi, đánh Hàn Khoan gần chết, nếu không phải tôi và Thôi Tiểu Long ngăn cản thì không chừng, bọn chúng sẽ đánh người ta đến mức tật nguyền luôn!”



“Cuối cùng, Lão Qua vẫn tức không nhịn nổi, còn xé tập tranh của Hàn Khoan!” Nói đến đây, Khương Khoa dừng lại một chút, nói một cách đầy sâu xa: “Cảnh sát Triệu, có đôi khi, tôi cũng sẽ nghĩ, nếu như tôi làm thám tử thì có phải cũng có thể phá được rất nhiều vụ án khó giải rồi không?”



“Lúc ấy, khi tập tranh của Hàn Khoan bị xé toang, bỗng nhiên tôi thấy ánh mắt của ông ta rất lạ, tôi chưa từng thấy ở ông ta bao giờ, tôi không thể nào miêu tả được, nhưng thông qua ánh mắt đó, tôi lại dự cảm được rằng, có thể sẽ xảy ra chuyện gì không hay!”



“Kết quả... Anh đoán thử xem? Bị tôi đoán trúng rồi!” Khương Khoa có vẻ hưng phấn mà nói: “Không lâu sau đó, Lão Qua chết! Ở trên tòa nhà công trường phía Đông trường học, rơi xuống từ nơi cao hơn mười tầng, ngã chết!”



Hả?



Mặc dù Triệu Ngọc đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn phải kinh hãi. Tòa nhà công trường, nhảy lầu mà chết... Những chuyện này...



“Lúc ấy, cảnh sát đã điều tra được đêm đó Lão Qua đang say xỉn, hơn nữa trên người không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào!” Khương Khoa cười khẽ nói: “Công trường kia cũng không biết thế nào lại đình công, thời gian đó, Lão Qua rất hay đến đó chơi, cùng anh em uống rượu rồi lên giường với nữ sinh, cho nên cảnh sát hoài nghi ông ta say rượu quá, vô ý trượt chân rơi xuống mà chết!”



“Sau nữa, cảnh sát cũng đã tới trường học điều tra, hơn nữa còn điều tra cả Hàn Khoan, nhưng cuối cùng vẫn không có chứng cứ gì, cho nên không giải quyết được gì, phải kết án là vô ý nhảy lầu! Có điều...” Khương Khoa cười nói: “Hàn Khoan giấu được cảnh sát, nhưng không giấu được tôi!”



“Từ sau khi Lão Qua chết, ánh mắt của Hàn Khoan đã thay đổi! Mặc dù vẫn có người khác bắt nạt ông ta, nhưng ánh mắt của ông ta lại có vẻ thâm sâu, không còn là chất phác hay bình tĩnh, mà là... mà là một loại cảm giác nói không nên lời, khiến người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái...”



“Ha ha... Cảnh sát Triệu, thứ cho tôi văn hóa thấp, không biết nói như vậy, anh có hiểu hay không?” Khương Khoa mở hai tay ra, thản nhiên nói: “Nhưng mà tôi nhìn người lúc nào cũng chuẩn, cái chết của Lão Qua chắc chắn có liên quan tới Hàn Khoan! Chắc là ông ta đã đẩy Lão Qua xuống!”



Nghe đến đây, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu sớm đã ngây người. Cách tử vong của Lão Qua và cách tử vong của các nạn nhân trong vụ án ác ma đều không khác gì nhau, theo như điều này thì Hàn Khoan chắc chắn có quan hệ rất lớn với vụ án ác ma!



Chỉ có điều...



“Tôi biết, có thể các anh sẽ hỏi tôi, nếu đã biết rõ Hàn Khoan có vấn đề thì vì sao vẫn không báo cho cảnh sát?” Khương Khoa lại nói: “Thế nhưng các anh nghĩ lại xem, ngay cả cảnh sát mà cũng không có chứng cứ chứng minh là ông ta, vậy tôi tội gì phải làm điều thừa?”



“Quê của chúng tôi có một câu tục ngữ rất xưa, củ cải ỉu xìu cay chết người! Thật ra người giương nanh múa vuốt thực sự không đáng sợ, đáng sợ là những kẻ xưa nay chưa từng lộ răng nanh! Lỡ như tôi báo cảnh sát mà bị ông ta để mắt tới, âm thầm giết chết cả tôi thì chẳng phải không đáng hay sao?”



“Còn nữa, Lão Qua chết cũng là đáng đời mà...” Lòng Khương Khoa đầy căm phẫn: “Tôi có gì nói nấy, bắt nạt người ta thì cũng phải có giới hạn đúng không? Trộm cũng có giới hạn, coi như sau này làm cường đạo cũng sẽ không làm chuyện gì thất đức như thế! Cho nên lúc ấy, trong lòng tôi có một nửa ủng hộ Hàn Khoan, làm sao mà báo cảnh sát được?”



“Ừm... Nhưng mà...” Đợi đến lúc Khương Khoa nói xong, Triệu Ngọc mới hỏi nghi ngờ lớn nhất trong lòng mình: “Vụ án ác ma xảy ra ở Bắc Thiên, mà Hàn Khoan là người của thành phố Hoàng Kim, không phải người Bắc Thiên!”



“Ồ? Thế à? Vậy thì không biết...” Hình như Khương Khoa nảy sinh hứng thú sâu về vụ án này, lúc này nghiêm túc nghĩ kế: “Ồ? Các anh nói xem... Có khi nào... ông ta còn có người bạn qua thư hay gì đó? Rồi người bạn qua thư kia mới thật sự là hung thủ của vụ án ác ma, là hắn ta đã chỉ đạo Hàn Khoan giết chết Lão Qua?”



Hả?



Cách nói của Khương Khoa nhanh chóng đâm vào chỗ yếu của Triệu Ngọc, trong đầu hắn thình lình lóe lên một cái tên - Trương Tỉnh Như!



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom