• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (16 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-892

Chương 892: Tự giải quyết cho tốt




“Chờ chút đã...” Khiếp sợ xong, Triệu Ngọc vội vàng lấy giấy bút ra, nói: “Không thể nào, vì bị gây tê khi giải phẫu nên phản ứng của tôi hơi chậm chạp một chút...”



Nói xong, hắn ghi chép đơn giản lên giấy, sau đó mới hỏi Khương Khoa: “Anh lặp lại lần nữa xem, Lão Qua chết vào lúc nào?”



“Ừm...” Khương Khoa hồi tưởng rồi nói: “Là vào mùa xuân trước khi tốt nghiệp, tháng tư năm 02 thì phải?”



Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc và Thôi Lệ3Châu liếc nhau một cái, Triệu Ngọc nói: “Vụ án ác ma xảy ra trong thời gian từ tháng tám năm 02 đến tháng hai năm 03!”



“Ồ... Nói cách khác...” Khương Khoa suy nghĩ rồi nói: “Hàn Khoan giết người đầu tiên, rồi sau đó mới là vụ án ác ma, như vậy thì cả hai có thể không liên quan? Cũng có lẽ là... người chỉ đạo ông ta rất thông minh, hắn ta nhìn thấy Hàn Khoan giết người thành công, cho nên mới tự mình gây2ra vụ án ác ma?”



Có thể không?



Chân mày Triệu Ngọc nhíu chặt, bánh răng tư duy hoạt động nhanh, nhưng mà thuốc tê trong cuộc giải phẫu đã gây ra ảnh hưởng nhất định cho hắn, khiến hắn khó mà tập trung tinh lực.



“Vậy...” Mặt mày Khương Khoa cũng rạng rỡ, cố dùng đầu óc của mình để suy nghĩ: “Hàn Khoan... Hàn Khoan đã đến Bắc Thiên bao giờ chưa nhỉ?”



Thấy Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu nhìn nhau, Khương Khoa mới lĩnh ngộ, nhíu mày nói: “Thế1nào, anh chị cũng không biết hả? Vậy... bây giờ Hàn Khoan đang ở đâu? Chết rồi, hay là bị các anh bắt rồi?”



“Anh cho là thế nào?” Triệu Ngọc không muốn để Khương Khoa biết quá nhiều, nên hỏi ngược lại: “Anh cho rằng Hàn Khoan lúc ấy có đi Bắc Thiên lần nào không?”



“Tôi... Tôi làm sao mà biết chứ?” Khương Khoa lắc đầu nói: “Lúc trước, dựa theo truyền thống của trường học thì năm học cuối cùng phải đến nhà máy thực tập! Bởi vì1các học sinh đều mang chỉ tiêu tới, cho nên đương nhiên sẽ đến nhà máy dầu mỏ địa phương, như vậy còn có thể tính vào tuổi nghề sớm một năm! Hàn Khoan... Có phải Hàn Khoan về thành phố Hoàng Kim rồi không? Bây giờ có đi làm không?”



“Không phải, là tác giả tự do!” Triệu Ngọc nói: “Còn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám nữa! Có điều... Xem ra tên tuổi không nổi nên ngay cả anh cũng không biết!”



“Tác giả? Còn viết tiểu thuyết trinh1thám? Nói đùa cái gì vậy?” Khương Khoa kinh ngạc xong thì thở dài: “Có điều... Tội phạm giết người chuyển nghề sang viết tiểu thuyết trinh thám... Ý nghĩ này đúng là rất có sáng tạo, nhỉ? Các anh nói xem, nếu tôi viết hồi ký, có phải cũng có thể bán chạy không?”



Triệu Ngọc không nói gì, những người khác cũng không dám nói lời nào.



“Cảnh sát Triệu, tôi bảo anh thế này nhé!” Khương Khoa nói: “Anh cứ bắt lấy Hàn Khoan đừng thả, không phải trong vụ án ác ma có quỷ sao? Chuyện này dù không phải Hàn Khoan làm thì chắc chắn cũng có liên quan tới ông ta! Anh có biết, tập tranh mà Lão Qua xé của ông ta lúc trước đã vẽ cái gì không?”



“Cái gì?”



Một câu nói lại khiến đám Triệu Ngọc cảnh giác.



“Quỷ! Đều là quỷ! Nhiều loại quỷ lắm!” Khương Bách Khoa nói lớn tiếng: “Người này xem ra bị ‘bệnh’ không nhẹ, mấy thứ ông ta vẽ đều khiến người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái! Anh nói xem, người bình thường... sao có thể...”



Khương Khoa còn chưa nói xong, Thôi Lệ Châu đã nhận được tín hiệu của Triệu Ngọc, đưa bức tranh vẽ ác ma trên màn hình điện thoại di động đến trước mặt Khương Khoa. Đây chính là bức tranh được phát hiện trên tài liệu của Trương Tỉnh Như.



“Đúng đúng đúng...” Khương Khoa gật đầu nói: “Chính là thế này, trên đầu có mọc sừng! Tôi nói cho các anh hay, bức tranh mà Hàn Khoan vẽ còn kinh khủng hơn cái này nhiều!”



Lộp bộp...



Nghe thấy lời này, trong lòng Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu không khỏi run lên, chợt thấy sống lưng lạnh buốt.



“Phù...” Triệu Ngọc nhíu chặt lông mày, hiện tại xem ra Hàn Khoan có liên quan tới bức tranh ác ma, Trương Tỉnh Như cũng vậy, như vậy... chẳng lẽ vụ án ác ma là do hai vợ chồng cùng tham gia sao?



“Bây giờ tôi cực kỳ muốn xem tiểu thuyết mà Hàn Khoan viết có những thứ gì?” Khương Khoa nghiền ngẫm thở dài: “Có phải ký túc xá của chúng tôi đã được ông trời ‘chiếu cố’ không nhỉ, sao mấy loại người trâu bò này đều sống trong phòng đó vậy? Mẹ nó, trước kia hiệu trưởng còn quở trách chúng tôi rằng trường học chẳng sinh ra danh nhân nào cả đấy!”



“Lúc đầu, tôi cho là tôi có thể tính là người duy nhất! Lại không nghĩ tới, thật mẹ nó là thiên ngoại hữu thiên*! Hàn Khoan...” Khương Khoa cảm khái: “Ai có thể ngờ... Một người câm!”



* Thiên ngoại hữu thiên: bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, ý chỉ người tài có người tài hơn.



“Đúng rồi.” Triệu Ngọc chợt nhớ tới một chuyện khác, vội vàng nhắc nhở Khương Khoa: “Năm mà vụ án ác ma xuất hiện cũng là lúc bộc phát dịch SARS*! Khi vụ án ác ma bắt đầu và kết thúc, cũng đúng lúc bắt đầu và kết thúc của đại dịch! Anh có còn nhớ lúc xảy ra dịch SARS, Hàn Khoan đang ở đâu không?”



* SARS: Hội chứng hô hấp cấp tính nặng.



“Hả? SARS...” Khương Khoa nghĩ tới: “Đúng, đúng là có chuyện như vậy! Nhưng mà đây đã là chuyện về sau. Trong ấn tượng của tôi, sau mùa hè thì tôi không gặp Hàn Khoan nữa, lúc tôi về ký túc xá lấy đồ thì hành lý của Hàn Khoan đã biến mất!”



“Ừm... Mặc dù là SARS, nhưng mà Diệu Danh không bị ảnh hưởng nhiều. Lúc ấy cũng có vài học sinh vốn nên về nhà nhưng không chịu về, có thể là lo lắng tình hình bệnh dịch ở quê nghiêm trọng hơn? Hàn Khoan... thì tôi không biết, đúng rồi, các mối quan hệ xã giao của Thôi Tiểu Long tốt hơn tôi, biết nhiều chuyện hơn, hay là các anh đi hỏi cậu ấy thử xem!”



Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc bỗng giật mình, mạch suy nghĩ trước đó lập tức loạn cả lên.



Cái gì?



Có ý gì?



Chẳng lẽ... Bây giờ Khương Khoa còn chưa biết Thôi Tiểu Long đã bị mình bắn chết? Không đúng? Hôm qua, lúc xe bồn nằm ngang ven đường, rõ ràng bọn Khương Khoa ở ngay hiện trường, sao hắn ta có thể không biết Thôi Tiểu Long đã chết?



Chẳng lẽ... là bởi vì cả người Thôi Tiểu Long dính đầy nước bùn, nên bọn chúng không nhìn thấy? Hay là, bọn chúng còn chưa kịp chạy lên xem xét thì đã thấy Triệu Ngọc nên lập tức tấn công?



“Ừm...” Sau khi nói xong, dường như Khương Khoa cũng nhận ra điều gì, sắc mặt xanh mét âm u trong nháy mắt: “Tiểu Long hắn...”



“À! Thôi Tiểu Long không chịu nói gì hết!” Lúc này, Vương Xán nhanh chóng nói xen vào một câu: “Khụ! Nếu như ai cũng có thái độ hợp tác giống như anh thì chúng tôi bớt lo biết bao nhiêu!”



“Hừ...” Nghe thấy lời này, khóe miệng Khương Khoa hơi giương lên, lộ ra một nụ cười lạnh như băng, nụ cười ấy khiến người ta không rét mà run. Xem ra chắc là hắn ta đã đoán được Thôi Tiểu Long dữ nhiều lành ít.



“Được rồi! Bất kể thế nào đi nữa, cảm ơn anh đã cung cấp tin tức!” Triệu Ngọc biết cuộc nói chuyện với Khương Khoa đến đây là kết thúc, thế là hắn vỗ vỗ tay vịn xe lăn và nói: “Đúng như anh nói, tôi nợ anh một ân tình, nếu như phá được vụ án ác ma, tôi sẽ ghi công cho anh. Nhưng mà việc có mang lại tác dụng gì không thì phải xem tội nghiệt trước kia của anh sâu bao nhiêu!”



“Được, lòng tôi xin lĩnh!” Khương Khoa cười nhạt một tiếng, sắc mặt âm trầm nói: “Cảnh sát Triệu, anh có muốn... nghe thử lời khuyên của tôi không?”



“Hửm?” Triệu Ngọc chăm chú nhìn Khương Khoa, từ trong mắt của hắn ta, Triệu Ngọc thấy được điều gì đó rất khó tả.



“Cây to đón gió! Tôi đã từng gặp... rất nhiều nhân vật kiệt xuất như anh!” Khương Khoa ung dung thản nhiên nói: “Đến cuối cùng, không ai được chết tử tế cả! Cho nên, anh hãy tự giải quyết cho tốt nhé!”



Lời của Khương Khoa nghe thì giống lời khuyên, nhưng thực ra tràn đầy uy hiếp.



“Được, cảm ơn, tôi sẽ nhớ kĩ lời anh nói!” Triệu Ngọc gật đầu mỉm cười, mặt không đổi sắc mà trả lời một câu: “Như vậy... Anh cũng tự giải quyết cho tốt đi nhé!”



Nói xong, Triệu Ngọc vỗ tay vịn xe lăn, Thôi Lệ Châu vội vàng đẩy hắn rời khỏi phòng thẩm vấn.



Nhưng mà, cửa lớn phòng thẩm vấn vừa mới đóng lại, sắc mặt Triệu Ngọc lập tức trở nên nghiêm nghị, hắn nói với Vương Xán: “Vương Xán, cậu lập tức báo cáo cho cục trưởng của các cậu, điều động càng nhiều nhân thủ tới đây càng tốt, nhất định phải là những người chuyên nghiệp nhất! Nhớ kĩ, tôi không bắt các anh nhìn chằm chằm vào Khương Khoa không rời mà là nhanh chóng ra ngoài thám thính tin tức khắp nơi, phải tiêu diệt tai hoạ ngầm từ bên ngoài, hiểu không?”



“À... Anh...” Vương Xán toát mồ hôi trên trán: “Ý của anh là Khương Khoa muốn vượt ngục?”



“Ài! Chỉ mong... Các anh có thể trông chừng được hắn ta!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Nếu Khương Khoa thật sự chạy mất thì phiền phức lắm! Theo tôi thì Cục Cảnh sát Diệu Danh các cậu cũng phải tự giải quyết cho tốt!”Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom