• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-507.html

Chương 507: Vận rủi quấn thân




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70637.png
Bây giờ, tất cả chứng cứ trong vụ án Lưu Kiều bị hại đang chỉ về phía Tiêu Chấn, cho nên mấy lời làm chứng ấy cũng càng ngày càng không đáng tin!



Lúc này đã chạng vạng, Khổng Duy Sâm làm xong công việc một ngày trong xưởng gỗ của mình, đang chuẩn bị lái xe đi. Ông ta lái một chiếc xe vận tải cỡ trung chuyên dùng để chở hàng, bởi vì công việc trong nhà xưởng rất bận rộn, nên gần như ông ta phải lái chiếc xe này mỗi ngày.



Nhưng mà, hôm nay khi ông ta mở cửa xe, mới vừa ngồi lên ghế lái thì đột ngột phát hiện, trên ghế lái phụ lại xuất hiện một người!



Người này đầu đội mũ lưỡi trai, mặt mang theo mắt kính rất lớn, căn bản thấy không rõ bề ngoài. Chỉ có thể nhận ra đây2là một người đàn ông cơ thể cường tráng!



“Cậu... cậu là ai? Làm gì đấy?” Khổng Duy Sâm hoảng sợ, nhưng mà, ông ta chỉ nói được một câu như thế thì đối phương đã nhào sang giáng một đòn vào ông ta, đánh cho ông ta hôn mê bất tỉnh!



Mấy phút đồng hồ sau, Khổng Duy Sâm từ từ tỉnh táo lại, phát hiện mình đang bị trói trên cột của một nhà xưởng cũ, mà người đàn ông đội mũ trước đó thì đang lạnh lùng đứng trước mặt ông ta.



“Cậu... Cậu... Tha mạng cho tôi... Tha mạng cho tôi... Tôi...” Khổng Duy Sâm run rẩy năn nỉ: “Tôi đã nói với anh Quân rồi mà, tiền tôi thiếu các người thư thả vài ngày, chỉ vài ngày thôi! Sao... không nói chuyện gì đã ra tay vậy? Người anh em này, cậu mau gọi điện thoại9đi chứ!”



“Hừ, bà nội con gấu!” Người đàn ông trước mắt đột ngột mắng một câu, sau đó ngồi xổm người xuống, nhìn Khổng Duy Sâm nói: “Ông đã nghĩ nhiều rồi, hôm nay tôi tới đây không phải để đòi nợ ông, mà ngược lại, tôi mang lợi ích đến cho ông đây...”



Người mắng ra mấy chữ bà nội con gấu này, đương nhiên không thể là ai ngoài Triệu Ngọc.



Lúc này, Triệu Ngọc lấy vài xấp tiền mặt chỉnh tề ra từ trong một cái bao da, sau đó bày từng xấp từng xấp ra trước mặt Khổng Duy Sâm, nói: “Lão Khổng à, hôm nay tôi tới đây chỉ muốn nghe một câu nói thật của ông thôi, chỉ cần ông chịu thành thật khai báo, số tiền này sẽ là của ông!”



“Hả?” Khổng Duy Sâm thấy rất đỗi ngoài ý muốn, vội vàng nói: “Cậu...6không phải cậu gạt tôi chứ? Trên đời này sao lại có chuyện hời như vậy?”



“Không tin hả, được thôi...” Nói xong, Triệu Ngọc lại bắt đầu bỏ tiền vào trong bao, còn nói: “Vậy tôi đi nhé! Sau khi tôi ra ngoài, người của anh Quân sẽ vào ngay! Hơn nữa, tôi nghe nói, bọn họ còn định đi Sở vệ sinh tìm vợ của ông đó... Chào nhá...”



“Đừng đừng đừng...” Khổng Duy Sâm sợ hãi, vội vàng cầu xin: “Cậu hỏi đi, cậu hỏi đi, cậu hỏi gì thì tôi sẽ nói đó! Chỉ cần cậu đưa tiền cho tôi!”



“Được, vậy tôi hỏi ông!” Triệu Ngọc trầm giọng hỏi: “Mười năm trước, con trưởng của Tiêu Quốc Phong - ông chủ của ông - Phùng Khoát bị cảnh sát bắt giữ. Lúc ấy, ông, Tiêu Quốc Phong và Tiêu Chấn làm chứng, nói lúc ấy các người0đến Lăng Vân đưa hàng! Chuyện này, có thật không?”



“Hả? Cái gì? Cậu... rốt cuộc cậu là ai?” Bỗng nhiên Khổng Duy Sâm nhận ra tình huống không đúng, vội vàng hỏi một câu.



“Nói như vậy, ông không muốn nhận tiền của tôi phải không?” Triệu Ngọc lắc đầu nói.



“Không phải...” Khổng Duy Sâm nhìn số tiền trên mặt đất, nói: “Người anh em, chuyện này có liên quan gì đến chuyện tôi nợ cờ bạc bây giờ không? Cậu hỏi như vậy là muốn làm gì?”



Haizz...



Triệu Ngọc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trong con ngươi sau mắt kính chợt lấp lánh vẻ sắc lạnh.



Theo biểu hiện của Khổng Duy Sâm, đương nhiên Triệu Ngọc có thể nhận ra, chắc chắn khẩu cung năm đó của ông ta có vấn đề rồi! Nếu không thì khi nghe câu hỏi đó, ông ta sẽ không băn khoăn khó xử như7bây giờ. Nếu năm đó ông ta nói thật, vậy thì lúc này ông ta đã gật đầu từ sớm rồi!



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc cũng không muốn lãng phí thời gian với người này nữa, nên cũng không thèm để ý tới ông ta, ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu nhặt tiền bỏ vào trong túi.



“Đừng đừng đừng... Chuyện gì cũng có thể bàn bạc mà người anh em.” Khổng Duy Sâm thấy Triệu Ngọc nhặt tiền về, nhất thời cảm thấy vô cùng lo lắng, vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói, tôi thật sự không nói dối, đúng là tôi và bọn họ đến Lăng Vân đưa hàng...”



Nghe thấy Khổng Duy Sâm nói nhăng nói cuội, Triệu Ngọc không thể kiềm chế nổi, lập tức ném một xấp tiền vào mặt của ông ta, sau đó đi lên đá một cước, bàn chân mạnh mẽ đá trúng bụng dưới của ông ta!



Tiếp theo, Triệu Ngọc xòe bàn tay to ra, đánh bốp một cái, nhất thời đánh cho Khổng Duy Sâm miệng mũi đầy máu, vẹo mắt méo miệng!



“A! Đừng... đừng đánh tôi mà! A...” Khổng Duy Sâm đau đến mức to tiếng gào khóc.



Triệu Ngọc không ra tay thì thôi, nhưng một khi đã ra tay thì rơi vào trạng thái muốn ngừng mà không được, hắn xoay tròn bàn tay, tiếp tục giáng xuống một cái tát nữa, không hề có ý ngừng nghỉ.



“Hu hu...” Răng của Khổng Duy Sâm đã rụng xuống, cảm thấy Triệu Ngọc có ý muốn đánh chết mình, nhất thời ông ta sợ tới mức hồn bay lên trời, khẩn khoản cầu xin tha thứ: “Tôi nói, tôi nói... Tôi nói! Tôi van cậu, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Hu hu...”



Nghe thấy giọng nói của Khổng Duy Sâm mang theo tiếng khóc nức nở, Triệu Ngọc mới thoáng ngừng một chút.



“Đúng, là tôi nói dối! Lão Tiêu cho tôi mười nghìn, bắt tôi làm giả khẩu cung!” Khổng Duy Sâm hu hu nói: “Ông ta nói, thật ra hôm đó Tiêu Chấn đi chơi gái, nếu cảnh sát điều tra ra thì rất mất mặt, cho nên mới bảo tôi nói bọn họ cùng đi Lăng Vân giao hàng, như vậy sẽ không ai biết hết! Chuyện... chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn lao, nên tôi mới đồng ý!”



“Hừ, không phải chuyện gì lớn lao này!” Triệu Ngọc lại tát ông ta một bạt tai: “Chỉ vì một câu khẩu cung của ông, suýt nữa Phùng Khoát đã bị bắn chết rồi! Vậy mà còn chưa xem là chuyện lớn lao hả?”



“Hả? Cái gì? Phùng Khoát... Con trưởng của lão Tiêu hả? Có ý gì...”



“Hừ! Có ý gì!” Triệu Ngọc lấy mũ và kính xuống, sau đó lấy giấy chứng nhận và còng tay ra, nói: “Cảnh sát đây! Theo tôi về Cục Cảnh sát nói rõ ràng đi!”



“Hả? Cậu...” Khổng Duy Sâm sợ đến ngu người: “Cậu... là cảnh sát? Tôi... Tiền của tôi... Haizz...”



Để ngừa có chuyện lỡ như gì đó, Triệu Ngọc đã sớm dùng máy ghi âm ghi lại cuộc nói chuyện, không sợ đến Cục Cảnh sát Khổng Duy Sâm không thừa nhận.



Lúc Triệu Ngọc áp giải Khổng Duy Sâm lên xe, hắn cảm thấy thời cơ đã đến rồi! Dựa theo chứng cứ mới nhất mà hắn nắm giữ trước mắt, đã hoàn toàn đạt tới tiêu chuẩn thẩm vấn Tiêu Chấn!



Vì thế, Triệu Ngọc lập tức gọi điện thoại cho các đồng nghiệp, một mặt để Lương Hoan đi phân cục Mạt Dương nhận vật chứng của năm đó; một mặt yêu cầu đám Trương Cảnh Phong, Đại Phi suốt đêm lùng bắt cha con Tiêu Quốc Phong và Tiêu Chấn!



Đúng là thú vị!



Sau khi khởi động xe, Triệu Ngọc không khỏi lắc đầu thở dài, chỉ trong một đêm, một nhà bốn người Tiêu Quốc Phong tính luôn cả bảo mẫu và chồng của bảo mẫu, vào Cục Cảnh sát hết trơn!



Cả nhà này, đời trước làm bao nhiêu chuyện xấu mới bị vận rủi quấn lấy như vậy!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom