• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-506.html

Chương 506: Nhận đồ đệ không?




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70636.png
Nhìn thấy tình huống như vậy, Tiểu Trương bất đắc dĩ, mới ra tay theo chủ ý ngu ngốc mà Triệu Ngọc cung cấp…



Tiểu Trương cũng không mang theo cái gì khác, chỉ cầm hai bản bệnh án đi vào phòng khách. Sau khi vào, cậu ta liền đem hai bản bệnh án đến trước mặt Tân Hiểu Như để cô ta tự xem.



Mới đầu Tân Hiểu Như còn xem không hiểu, nhưng mà càng xem, cô ta bỗng phát hiện ra gì đó, cơ thể không khỏi run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc, hối hận, uể oải…



Lúc này, Tiểu Trương nhân cơ hội bắt đầu nói chuyện theo như lời thoại mà Triệu Ngọc đã thiết kế cho2cậu ta. Đầu tiên, cậu ta nói với Tân Hiểu Như, cơ thể của chồng cô ta – Cận Siêu vốn khỏe mạnh, căn bản là không có bất cứ bệnh gì cả!



Ung thư hạch bạch huyết thời kỳ cuối gì đó mà bác sĩ nói, chẳng qua chỉ là bởi vì có người treo đầu dê bán thịt chó, sửa đổi bệnh án của hắn ta mà thôi. Còn cái người sửa bệnh án của hắn ta chính là tên hung thủ đáng giận phía sau. Tên đó thuê chồng của cô ta giết hại chị em họ Trần!



“Chị xem cho kỹ đi!” Tiểu Trương chỉ vào bản bệnh án thứ hai nói: “Một cái là bệnh án ban đầu của Cận Siêu,9một cái là báo cáo khám nghiệm tử thi của bên cảnh sát. Trong cơ thể của anh ta căn bản là không có một tế bào ung thư nào cả!”



“Không… Không… Chuyện này không có khả năng!” Nghe thấy một tin dữ như sét đánh giữa trời quang như vậy, cả người Tân Hiểu Như đều sụp đổ. Cô ta trừng mắt không thể hiểu nổi, làm sao cũng không có cách nào tin tưởng được tất cả mọi chuyện đang ở trước mắt này.



“Cho nên, bây giờ, chị đã hiểu rồi chứ?” Tiểu Trương thừa cơ nói: “Nếu mấy kẻ xấu này vì để khiến Cận Siêu ra tay, ngay cả bệnh án cũng có thể giả tạo. Vậy chị nghĩ cho6kĩ đi, bây giờ, người làm chứng duy nhất là Cận Siêu đã chết rồi, bọn họ sao có thể đưa tiền cho mấy người theo như giao kèo đây? Cận Siêu… bị người ta lừa rồi! Bị lừa… quá thê thảm rồi! Góp cả mạng vào theo. Thật sự… quá không đáng mà!”



Lúc nói tới đây, Tân Hiểu Như đã ngừng chảy nước mắt, nhưng mà Tiểu Trương vẫn chưa chú ý đến, lại vẫn còn đang nói: “Đáng tiếc thật! Cảnh còn người mất, bây giờ chứng cứ gì đều không có! Cận Siêu là cảnh sát đã xuất ngũ, cái vết nhơ này vĩnh viễn sẽ…”



“Ôi! Rốt cuộc là có được không vậy hả?” Giờ phút này, Triệu Ngọc đang ở0trong một căn phòng khác nghe ghi âm hiện trường, gấp đến độ xoa tay, trong miệng oán giận nói: “Cái tên Tiểu Trương này, nói hơi bị nhiều rồi! Sao lại không dựa theo những lời mình đưa cho cậu ta nói vậy chứ? Nói nhiều chắc chắn sẽ nói hớ, một khi Tân Hiểu Như kịp phản ứng lại, vậy thì phí công rồi! Lúc này, cần phải xoay người đi liền!”



Khi Triệu Ngọc nói chuyện, Tô Kim Muội và một đám cảnh sát điều tra phân cục Nhữ Dương ở bên cạnh đều lắng nghe hết sức chăm chú, tập trung tinh thần, trong lòng không kìm được mà khẩn trương vô cùng, lo lắng Tiểu Trương để lộ cái bẫy7của họ.



Bên kia, Tiểu Trương căn bản là không nghe thấy chỉ đạo của tên Triệu Ngọc lõi đời này, vẫn ở đó kiên nhẫn khuyên bảo Tân Hiểu Như.



Chẳng qua, tuy rằng Tiểu Trương diễn hơi bị quá đà, nhưng phòng tuyến tâm lý của Tân Hiểu Như lại vẫn sụp đổ triệt để như trong kế hoạch. Vào lúc này, sự bi thương trong lòng cô ta dần dần bị thay thế bởi sự phẫn nộ.



“Cảnh sát, tôi có biện pháp, có thể bắt được cái tên hại chồng của tôi!!!” Lúc nói đến đây, trong mắt của Tân Hiểu Như đã tràn đầy lửa thù hận.



“Ồ!?” Tiểu Trương bỗng dưng sợ ngây người, cậu ta cũng không ngờ, mưu kế của Triệu Ngọc vậy mà lại có thể thành công thật, cái cô Tân Hiểu Như này quả nhiên là một người thấu tình đạt lý! Tiểu Trương vội hỏi: “Chị à, chị… Nói sao hả? Biện pháp gì?”



“Anh cảnh sát, mọi người nhanh trở về Vân Châu đi!” Tân Hiểu Như nói: “Bên trong lớp thứ ba của cái rương ở tầng hầm nhà tôi có đồ, là chồng của tôi để lại cho tôi! Đó là một cái USB, trong USB có đoạn video mà chồng tôi đã quay lại! Đoạn video này có thể chứng minh, chồng tôi là bị người ta hãm hại!”



Nghe được lời này, toàn bộ cảnh sát điều tra Nhữ Dương đang nghe lén đều choáng váng, mắt to trừng mắt nhỏ, quá lợi hại, không nghĩ tới, Cận Siêu quả nhiên để lại chứng cứ.



“Ồ!? Video!?” Tiểu Trương kinh ngạc hỏi: “Chị à, đây… Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”



“Ngay từ đầu, thật sự là cái gì tôi cũng không biết!” Tân Hiểu Như nói: “Nếu như tôi biết rõ mọi chuyện, tôi nhất định sẽ ngăn cản Cận Siêu! Cứ coi như anh ấy mắc bệnh nan y, tôi cũng tuyệt đối không cho phép anh ấy làm ra loại chuyện không có tính người này. Nhưng mà… tôi thật sự không biết…”



“Là thế này, vào sáu giờ chiều hôm qua, đột nhiên tôi nhận được một phong bì chuyển phát nhanh” Tân Hiểu Như nói: “Sau khi mở ra mới phát hiện cái chuyển phát nhanh đó vậy mà lại là một lá thư Cận Siêu viết cho tôi, trong thư anh ấy nói hết tất cả mọi chuyện cho tôi. Lúc này tôi mới biết, rốt cuộc anh ấy đã làm những gì!



“Ở trong thư anh ấy dặn dò tôi rất nhiều chuyện, nói là một khi anh ấy làm xong mọi chuyện, trong vòng nửa tháng, đối phương sẽ đưa năm triệu tiền mặt cho tôi! Nhưng mà, nếu ngộ nhỡ anh ấy gặp chuyện không may, hoặc là đối phương không chịu thanh toán, vậy thì tôi hãy đưa cái USB kia đến Cục Cảnh sát!”



“Bên trong đó có cái gì?” Tiểu Trương vội vàng hỏi: “Chị từng xem chưa?”



“Tôi… Tôi chưa từng xem…” Tân Hiểu Như trả lời: “Thật ra tôi đã tìm thấy ở tầng hầm rồi, nhưng mà không dám hành động lung tung. Trong thư nói, đó là một đoạn video mà chồng tôi đã quay lại lúc trước!”



“Tôi không nghĩ tới, nhanh như vậy mà cảnh sát đã đến nhà của tôi, tôi vẫn chưa kịp xử lý! Chẳng qua là hai triệu trong tài khoản của tôi, tôi thật sự không biết là đã xảy ra chuyện gì!”



“Được, được! Những việc đó… chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng!” Tiểu Trương vội vàng thu dọn những tư liệu bệnh án đó, bởi vì trong lòng khẩn trương, tay khẽ run rẩy, lại làm rớt một bản bệnh án trên mặt đất.



“Anh cảnh sát, tôi cầu xin anh!” Tân Hiểu Như tràn đầy bi phẫn nói: “Tuy rằng tôi nghèo, nhưng tôi cũng không để ý gì đến tiền cả! Chồng tôi vốn dĩ không có việc gì, lại bị những người này hại thành như vậy, tôi nhất định không để yên cho bọn họ! Xin mọi người thương chúng tôi mẹ góa con côi, nhất định phải bắt được hung phạm!”



“Ồ! Được, được, chúng tôi chắc chắn… chắc chắn!” Bởi vì vô cùng chột dạ, Tiểu Trương đã đổ mồ hôi đầy đầu.







Cùng lúc đó, ở trong một căn phòng khác, mặt Tô Kim Muội đầy vẻ ngưỡng mộ khen Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, anh thật xứng đáng là thần thám của Tần Sơn mà, cái… cái phương pháp lợi dụng bệnh án giả để phá án này, tuy rằng hơi không được nhân đạo cho lắm, nhưng lại có một phong cách riêng! Em thấy, hẳn là có thể ghi vào sách giáo khoa rồi nhỉ?”



“Khách sáo, khách sáo rồi… Ha ha ha…” Triệu Ngọc hưởng thụ gật gật đầu, nói: “Em gái à, chuyện còn lại, mọi người chắc là biết phải làm sao rồi chứ? Tôi cũng phải tranh thủ đi làm chuyện chính sự của tôi đây! Có lẽ… nếu như kịp, hai vụ án không chừng có thể cùng nhau kết án rồi đấy!”



“Ồ… Được!” Tô Kim Muội vội cúi chào Triệu Ngọc một cái, cung kính nói: “Cảnh sát Triệu, chờ lát nữa chúng em điều tra có tiến triển gì, nhất định sẽ báo cho anh trước nhất!”



“Đúng vậy, đúng vậy!” Lúc này, những cảnh sát điều tra khác cũng thay đổi thành kiến về Triệu Ngọc trước kia. Tất cả đều vô cùng cảm kích vị thần thám này. Lập tức có người nhiệt tình nói: “Dù cho không nói với lãnh đạo cũng phải thông báo với cảnh sát Triệu đầu tiên! Lần này, chúng tôi xem như có thể nở mày nở mặt trước cái bọn phiền phức của Cục thành phố rồi!”



“Đúng vậy, phải làm cho cái tên Vương Thánh Nghiêu kia xấu hổ một chút, ai bảo hắn làm ra vẻ ông lớn chứ!” Triệu Ngọc phụ họa một câu, lập tức được một trận vỗ tay của các cảnh sát điều tra.



Vì để bày tỏ thành ý của mình, Tô Kim Muội đích thân đưa Triệu Ngọc đến cổng lớn.



“Ôi chao, em gái à, không cần khách sáo như vậy đâu! Em nhanh đi bận chuyện đi!” Triệu Ngọc vẫy tay với Tô Kim Muội, quay đầu muốn đi.



“Ối? Cảnh sát Triệu…” Ai ngờ, đột nhiên Tô Kim Muội bẽn lẽn nói: “Anh…”



“Làm sao… Còn có chuyện gì à?” Triệu Ngọc thẳng thừng đặt câu hỏi như vậy, trong lòng lại nghĩ khác, sao hả, có phải cô cũng đã trúng ý anh đây rồi, muốn đi mướn phòng với anh phải không?



“Ừm…” Tô Kim Muội lại cung kính, khom lưng nói: “Cảnh sát Triệu, sau này nếu như có cơ hội, anh có thể chỉ bảo nhiều hơn hay không? Ừm… Em… Em có thể làm đồ đệ của anh không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom