• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-505.html

Chương 505: Chủ ý ngu ngốc




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70635.png
Năm đó, chính là do ông ta làm chứng nên mới xóa bỏ được sự hoài nghi của cảnh sát với Tiêu Chấn. Nhưng mà, bây giờ nhìn lại thì tám phần là Tiêu Quốc Phong đã làm giả chứng cứ rồi. Mặc dù ngày hôm đó bọn họ đến Lăng Vân đưa hàng, nhưng mà không hề nhìn thấy Tiêu Chấn ở đó.



Bởi vậy có thể thấy được, Tiêu Quốc Phong cũng phải biết vài chuyện gì đó về con trai của mình! Nếu như có thể lấy được tình hình thực tế từ trong miệng ông ta, có lẽ có thể kết thúc mọi chuyện được rồi!



Nhưng mà, dù sao Tiêu Chấn cũng là con trai ruột của ông ta, hơn nữa, chuyện này cũng liên quan2đến danh dự của ông ta, còn có cảm nhận của Phùng Lâm. Cho nên, Triệu Ngọc có thể kết luận, dù có đánh chết Tiêu Quốc Phong thì ông ta cũng tuyệt đối không nói ra!



Nhưng mà không sao cả, năm đó trong khẩu cung của Tiêu Quốc Phong còn có một người khác. Người đó là công nhân trong xưởng đồ gỗ của nhà ông ta. Nếu Tiêu Quốc Phong cho hắn một vài chỗ tốt, đương nhiên là hắn sẽ nói theo sự chỉ thị của Tiêu Quốc Phong rồi.



Nếu dùng khẩu cung của người này như một bước đột phá, có phải là sẽ càng dễ dàng hơn không?



Trong lúc Triệu Ngọc đang cân nhắc, Tiểu Trương và các cảnh sát điều tra của đội9trọng án Nhữ Dương đã họp xong, đi vào từ bên ngoài. Người còn chưa đến đã nghe thấy lời oán giận, phê bình kín đáo của họ.



“Cái tên Vương Thánh Nghiêu này thật là quá đáng, ỷ vào mình là người đứng đầu của đội cảnh sát hình sự Cục thành phố, nói chuyện như vậy, thật là khinh người quá đáng!”



“Đúng vậy.” Một người khác nói: “Xảy ra vụ án đến giờ cũng chưa được hai mươi tư tiếng đâu. Hắn nói mấy lời này có phải là hơi sớm rồi không? Cái này chẳng phải là tìm cách khác để mắng chúng ta vô dụng sao?”



“Chỉ mẹ nó nói mát, chúng ta hao tâm tổn trí, cố gắng hết sức, chạy gãy cả chân, bọn hắn6lại đứng bên cạnh nói hươu nói vượn. Tôi không hiểu được cấp trên cử mấy tên khốn kiếp này đến để làm gì chứ? Fuck, lúc nói chuyện, mũi đều vểnh lên đến tận trời, vừa nhìn bọn hắn là đã muốn đánh rồi!”



“Được rồi, được rồi, nói ít vài câu đi!” Đội trưởng Tiểu Trương quát bảo ngưng lại nói: “Chỉ cần có thể phá được vụ án, chính là cách đánh trả tốt nhất với bọn hắn! Nói những cái khác đều không có tác dụng!”



Bây giờ, Triệu Ngọc rốt cuộc đã biết, Tiểu Trương tên là Trương Tử Xuân, cứ kêu là Tiểu Trương, Tiểu Trương, nhưng lại cùng tuổi với hắn, chỉ là nhỏ hơn vài tháng mà thôi.



“Ối? Cảnh sát Triệu? Anh ra0rồi à?” Tiểu Trương vừa nhìn thấy Triệu Ngọc, trong mắt lập tức phát ra ánh sáng, vội chỉ ra ngoài cửa nói: “Nào, nào, nào, chúng ta đến bên này nói chuyện một chút đi!”



Lúc này, Kim Muội từ bàn làm việc vội vàng đứng dậy dẫn đường, tính cả Tiểu Trương, hai người cùng nhau đưa Triệu Ngọc vào một phòng làm việc không người khác.



“Sao rồi hả, Triệu… Ừm… Anh rể?” Tiểu Trương thông minh lanh lợi, giọng điệu thay đổi rất nhanh.



“Ừm… Chuyện của tôi giải quyết gần xong rồi!” Triệu Ngọc lại uống một ngụm cà phê, kín đáo gật gật đầu.



“Vậy… Vậy thì tốt rồi… Vậy anh xem… Chuyện của chúng em…” Tiểu Trương chỉ lo Triệu Ngọc giở quẻ, nói hết sức7cẩn thận.



“Yên tâm, Triệu Ngọc tôi cũng không phải là tên trộm gà nói mà không làm” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Bây giờ, tôi sẽ nói cách của tôi cho cậu, nhưng mà… có một số việc tôi cần phải nhắc nhở cậu một chút! Cách này là một chủ ý ngu ngốc, một khi lương tâm của mấy người không qua được thì cũng đừng có mà đem tôi đi bán đấy!”



“Yên tâm, yên tâm!” Tiểu Trương gật đầu.



“Ôi!” Triệu Ngọc thở dài một hơi nói: “Vừa rồi tôi đã xem lại tư liệu, tình huống gia đình của tên hung thủ Cận Siêu… Chậc chậc… Con trai lớn của hắn vào đại học. Con trai thứ hai bị u nguyên bào võng mạc, là một loại bệnh hiếm gặp, gần giống như một loại ung thư mắt, nghiêm trọng thì có thể chết người!”



“Ừm…” Nghe Triệu Ngọc nói, trong lòng Tiểu Trương lộp bộp một tiếng, đã cảm thấy rất không ăn khớp.



“Tôi đã hỏi đồng sự của chúng tôi, anh ta nói là mỗi năm loại bệnh này đều cần phải đến bệnh viện chuyên nghiệp đổi phiến kính. Chi phí mỗi một năm cộng lại ít nhất cũng một trăm ngàn tệ trở lên!”



“Vợ của Cận Siêu là công nhân đã nghỉ việc, dựa vào việc làm công ở tiệm may sống qua ngày. Còn Cận Siêu lại bị đội cảnh sát cách chức, hơn nữa bản thân còn mắc bệnh nan y, người nhà này… Ôi…”



“Chính bởi vì như vậy, bọn họ mới có thể bị người xấu nhắm vào!” Kim Muội bỗng nhiên xen vào nói: “Cho nên, kẻ sai khiến phía sau mới là tên xấu xa nhất. Chúng ta nhất định phải bắt cho được hắn! Cho dù là Ngải Lỵ Lỵ cũng được, hay là người nào khác, chúng ta không thể để bọn hắn ung dung ngoại vòng pháp luật!”



“Triệu… Anh rể…” Mồ hôi trên trán Tiểu Trương chảy ròng ròng nói: “Anh… sẽ không phải là... nhắm vào con trai của Cận Siêu chứ? Chuyện này…”



“Có thể…” Triệu Ngọc hơi nâng lông mày lên: “Có thể… còn xấu xa hơn cái này nữa!”



“Đừng mà, sao có thể làm chuyện phạm pháp được chứ? Chúng ta chính là cảnh sát đấy!” Tiểu Trương khiếp đảm.



“Đội trưởng Trương, cho dù là như thế nào, chúng ta vẫn nghe cảnh sát Triệu nói cho xong hết trước đã!” Lúc này, Tô Kim Muội trước giờ vẫn luôn ấp a ấp úng vâng dạ ngược lại lại trở nên trấn định hơn, vậy mà lại khuyên nhủ Tiểu Trương.



“Phù!” Triệu Ngọc thở dài ra một hơi, nói: “Thật ra… Là như vầy! Trong giang hồ thuê kẻ giết người chia làm mấy loại, Cận Siêu và tất cả mọi người trong vụ án đều không có quan hệ gì cả, loại thuê kẻ giết người này gọi là ‘khoảng cách hàng hóa’, chính là nói, giữa tên giết người được thuê và người bị giết không có vướng mắc.”



“Ừm… Cái này tuy rằng tôi chưa từng tự mình trải qua, nhưng có nghe nói sơ qua, cũng có chú ý tới việc thuê ‘khoảng cách hàng hóa’. Nhưng mà tình huống của Cận Siêu hơi đặc thù, vẫn không thể hoàn toàn áp dụng mấy cái quy định này được! Cho nên, chúng ta mới có thể thừa cơ lợi dụng!”



Sau khi nhìn thấy Tiểu Trương và Kim Muội hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt chết lặng, lúc này Triệu Ngọc mới nói: “Được rồi, tôi cố gắng nói đơn giản một chút vậy!”



“Chúng ta lấy góc nhìn của Cận Siêu để vén lên thử xem, hai người xem, bản thân Cận Siêu mắc bệnh nan y, gia cảnh vô cùng khó khăn. Bây giờ, có người tìm đến hắn ta, muốn cho hắn ta một số tiền lớn, muốn hắn ta hỗ trợ giết người!”



“Vì để có thể cứu được con đang bệnh nặng, để người nhà có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp, cho nên Cận Siêu đồng ý với bọn họ, quyết định đi giết chết chị em họ Trần theo yêu cầu của đối phương.”



“Nhưng mà, có một vấn đề ở đây, làm sao thanh toán tiền thuê đây?”



“Tiền thuê? Tiền thuê giết người sao?” Kim Muội hỏi.



“Đúng vậy, thông thường mà nói thì khẳng định là đưa tiền đặt cọc trước, đợi đến sau khi xong chuyện lại thanh toán hết!” Triệu Ngọc nói: “Tôi đoán, giao hẹn của bọn họ chắc chắn cũng là như vậy. Cận Siêu giết người, sau khi giết xong cố ý bị bắt, sau đó chính miệng chỉ ra Ngải Lỵ Lỵ! Cứ như vậy là có thể làm cho mọi chuyện hoàn hảo! Mà đối phương tất nhiên cũng sẽ thanh toán tiền. Bởi vì, Cận Siêu còn sống, cho nên không trả tiền thì hắn ta cũng sẽ sửa khẩu cung!”



“Ồ… Nhưng mà, Cận Siêu đã chết rồi.” Kim Muội nhíu mày.



“Đúng! Đúng là bởi vì Cận Siêu đã chết, tôi mới có một chủ ý ngu ngốc như vậy!” Triệu Ngọc nói: “Tôi đã từng truy đuổi Cận Siêu, cho dù là băng qua đường cũng được, hay là nhảy vách núi cũng thế! Tôi đoán rằng, có lẽ Cận Siêu đã làm xong chuẩn bị cho cái chết rồi!”



“Hai người dù sao cũng đừng quên, trước kia Cận Siêu chính là cảnh sát. Nếu hắn ta muốn làm chuyện nguy hiểm như vậy, biết rằng bản thân có thể sẽ không trở về được, vậy thì… hắn ta có thể không giữ lại đường lui cho mình sao?”



“Em… không hiểu! Hắn ta đã chết rồi, còn lưu lại đường lui gì nữa chứ?” Kim Muội càng nghe càng mơ hồ.



“Không được à! Nếu hắn ta chết như vậy” Tiểu Trương giải thích: “Đối phương lại nuốt lời, không trả đủ số tiền thì làm phải sao bây giờ đây?”



“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Cho nên, chắc chắn Cận Siêu sẽ giữ lại một vài chứng cứ quan trọng. Nếu như sau khi mình chết đi, đối phương không chịu thực hiện, hắn ta sẽ công khai những thứ này!”



“Nhưng mà… Cận Siêu cũng đã chết rồi, làm sao mà công bố được?” Kim Muội vẫn đang băn khoăn, nhưng mà, sau khi hỏi xong đột nhiên cô ta lại nghĩ ra được một chút: “Hắn ta… vợ của hắn ta sao!? Cận Siêu đem chứng cứ xem như là di chúc để lại cho vợ của hắn ta… Nhưng mà… Có phải là quá muộn rồi không? Nếu như đối phương thanh toán, vậy thì phần chứng cứ này chẳng phải đã không còn nữa rồi sao?”



“Chưa chắc đâu, sau khi biết vụ án ngã lầu có thể là thuê kẻ giết người, cảnh sát đã kiểm soát vợ của Cận Siêu ngay lập tức, bằng không thì hai triệu trong tài khoản là điều tra ra từ chỗ nào chứ?” Tiểu Trương nói: “Nếu như để em nói thì Cận Siêu chết là việc ngoài ý muốn. Bất ngờ như vậy, tất nhiên là đối phương cũng chưa chuẩn bị xong! Có lẽ là đợi đến sau khi Ngải Lỵ Lỵ đã bị định tội, bọn họ mới thanh toán tiền chứ?”



“Ồ… Đúng rồi! Em nghe nói, vợ của Cận Siêu đã bị đưa đến Tần Sơn điều tra.” Tô Kim Muội trừng lớn đôi mắt nói: “Nhưng mà… vợ của Cận Siêu sao lại có thể nói thật được chứ? Cô ta lại chẳng phạm tội, nếu cô ta có thể cắn răng chịu đựng, như vậy là có thể nhận được một số tiền lớn rồi! Chịu không nổi, chẳng phải là Cận Siêu đã chết vô ích rồi sao?”



“Cho nên… Đây chính là chủ ý ngu ngốc mà tôi muốn nói!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Loại chuyện thiếu đạo đức như vậy, vẫn là mấy người đi làm đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom