• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (16 Viewers)

  • cuong-tham-509.html

Chương 509: Náo nhiệt bất thường




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70639.png
“Nhanh! Mấy người các cậu! Đến phòng thẩm vấn thả người đi!”



Vương Thánh Nghiêu cũng là người thông minh, hắn ta biết dưới tình huống như vậy, bọn họ không thể tùy ý làm bậy, chỉ có thể nghĩ cách ép buộc Triệu Ngọc ra tay trước, bọn họ mới có lý do đánh người.



Nhưng mà, tuy Triệu Ngọc là người hung hãn kiêu căng, lại chưa ra tay đánh người!



Vì thế, lúc này hắn ta mới ra lệnh cho cấp dưới của mình đến phòng thẩm vấn thả người, nếu nghi phạm chạy mất, vậy chuyện Triệu Ngọc muốn lật lại bản án sẽ xôi hỏng bỏng không!



“Ai dám! Tôi xem ai dám thả người!”



Triệu Ngọc giận tím mặt, lập tức chặn trước cửa phòng thẩm vấn.



Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc chặn cửa,2đám người Lý Bối Ni, Trương Cảnh Phong, Trương Diệu Huy và Tiểu Lưu lại không chút do dự đứng sau lưng Triệu Ngọc.



“Điên rồi, điên hết rồi! Lão Trương, Diệu Huy! Các cô cậu đang làm gì vậy?” Mao Vĩ rống lớn: “Mau tránh ra, các cô cậu làm vậy là hại Triệu Ngọc đó!”



“Tôi mặc kệ!” Trương Diệu Huy chống tay lên eo, ngẩng cao đầu nói: “Đây là phân cục Dung Dương, không có mệnh lệnh chính thức, đừng ai mơ giương oai ở chỗ chúng tôi! Chúng tôi đang điều tra vụ án, người khác không có lý do gì để cản trở.”



“Đúng vậy đó, có còn luật pháp không?” Trương Cảnh Phong khí thế hừng hực, sau đó nói với Lý Bối Ni: “Cô gái nhỏ nhanh né qua9đi, đỡ cho lát nữa máu sẽ bắn tung tóe toàn thân cô đó!”



“Tôi không đi!” Lý Bối Ni quật cường hô: “Sao có thể như vậy chứ? Chúng tôi chỉ muốn phá án thôi, lại còn đang đòi lại công bằng cho một người bị hại! Vì sao lại khó khăn như vậy?”



“Công bằng?” Vương Thánh Nghiêu rống to: “Bây giờ các người một mình lật lại bản án, sao có thể là công bằng? Có mệnh lệnh chính thức gì không? Tôi là cấp trên các người, tôi đại biểu cho mệnh lệnh, bây giờ tôi yêu cầu các người...”



“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”



Ai ngờ, Vương Thánh Nghiêu mới nói được một nửa, di động Triệu Ngọc đột ngột reo lên, tiếng chuông vĩ đại vang6vọng cả hành lang, khiến Vương Thánh Nghiêu nói nửa vời, vô cùng lúng túng.



Triệu Ngọc lấy điện thoại di động ra xem, tuy là một số điện thoại xa lạ, nhưng trong lúc như thế này, hắn vẫn nhanh chóng nhấn nút nghe.



“Sư phụ, sư phụ!” Ai ngờ, trong điện thoại vang lên tiếng reo hưng phấn của Tô Kim Muội: “Tìm ra rồi! Tìm ra rồi! Anh đoán không sai chút nào! Quả nhiên Ngải Lỵ Lỵ bị oan! Cảnh sát Vân Châu phát hiện một đoạn video clip trong USB, đoạn video ấy là thứ mà Cận Siêu dùng để giữ đường lui cho mình! Anh đoán xem... Hung phạm phía sau màn là ai?”



“À...”



Nghe giọng nói vui sướng như chuông bạc của Tô Kim Muội, rồi nhìn đám người Vương0Thánh Nghiêu hung thần ác sát trước mắt, Triệu Ngọc cũng thấy hơi lúng ta lúng túng.



“Đừng nói nhảm nữa! Lên! Xông vào thả kẻ tình nghi ra! Nhanh!” Vương Thánh Nghiêu cũng mặc kệ Triệu Ngọc nhận điện thoại gì, hét lớn một tiếng, lập tức mang một đám cảnh sát hình sự vọt lên.



“Mẹ kiếp! Lên thật sao! Chặn... chặn lại cho tôi!” Trương Cảnh Phong căng thẳng hợp thành một bức tường thịt với đám người Trương Diệu Huy, giữ cửa nghiêm mật.



“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc!” Tô Kim Muội trong điện thoại bỗng nhiên cười khẽ nói với Triệu Ngọc: “Là em trai của Trần Bỉnh Quang - Trần Bỉnh Tiên! Trong video thấy rõ mặt luôn! Hơn nữa, Cận Siêu cũng tự mình quay một đoạn7video clip, nói rõ nguyên nhân hậu quả mọi chuyện...”



Nghe tới đây thì có một cảnh sát điều tra đã vọt tới trước mặt Triệu Ngọc, Triệu Ngọc vội vàng ôm điện thoại chạy lên, tông thẳng vào người kia!



“Hả? Không đúng nha? Sư phụ... sư phụ?” Trong điện thoại, Tô Kim Muội nghe ra gì đó, vội hỏi: “Sư phụ, bên anh xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại ầm ĩ như thế? Anh... không có việc gì chứ?”



Người nọ gắt gao ghìm lấy cổ của Triệu Ngọc, muốn kéo Triệu Ngọc sang một bên, nhưng Triệu Ngọc lại xoay người một cái, quăng người đó bay ra ngoài, sau đó nắm chặt điện thoại nói: “Không có chuyện gì, đang đánh nhau! Đồ đệ à, nếu không... Chúng ta tán gẫu sau đi?”



“Đừng đừng đừng... Anh đừng cúp máy mà, anh mau nói cho em biết, tới cùng xảy ra chuyện gì rồi?” Tô Kim Muội lo lắng hỏi han: “Nói không chừng, em có thể giúp chút việc đó!”



Trán Triệu Ngọc như nổi lên mấy vạch đen, trong lòng thầm nói, đồ đệ à, chuyện của tôi, cô không thể giúp được đâu!



Lúc này, lại có hai cảnh sát điều tra chạy lên giằng co với Triệu Ngọc, Triệu Ngọc không thể ra tay đánh người, đành phải dùng bả vai đánh bay một người, sau đó hất cổ lên, lại đẩy bay một người nữa.



“Đồ đệ à, nói ra thì rất dài dòng!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói một câu: “Tôi thấy... vẫn là cúp máy trước đi!”



“Đừng đừng đừng, sư phụ, anh nói cho em biết đi mà, có phải vụ án anh đang điều ra xảy ra vấn đề không? Anh nói cho em biết đi, em giải quyết giúp anh!”



Tô Kim Muội khổ sở truy hỏi, Triệu Ngọc không tiện cúp máy, đành phải vừa va chạm mấy tên cảnh sát điều tra của Cục thành phố, vừa kể tình huống đơn giản cho Tô Kim Muội, nói hắn vốn đang tra án ngon lành, nhưng bây giờ lại gặp phiền phức...



“A... Nếu là chuyện bên Cục cảnh sát thì dễ rồi! Em còn tưởng rằng anh gặp đối thủ khó chơi nào! Làm em sợ muốn chết!” Tô Kim Muội nói một câu như trút được gánh nặng.



“Đờ mờ!” Triệu Ngọc không khỏi thổn thức một trận, châm chọc: “Tôi tình nguyện gặp kẻ thù á! Như vậy thì ông đây có thể đánh đã đời rồi!”



“Được rồi sư phụ, việc này cứ giao cho đồ đệ đây! Anh chờ, chờ chút nhé...” Nói xong, Tô Kim Muội cúp điện thoại.



“Chờ... chờ cái quần què gì?” Triệu Ngọc lắc đầu buồn bực nói, cô đồ đệ mình mới nhận này đúng là nhẹ dạ, cô ấy chỉ là thực tập sinh còn chưa được chuyển chính thức, tình huống này của mình, cô ấy có thể giúp được gì đây?



Haizzz! Triệu Ngọc nhớ tới Miêu Anh. Nếu Miêu Anh yêu dấu của mình ở đây thì tốt rồi, một cú điện thoại, đảm bảo có thể khiến đám người Vương Thánh Nghiêu chạy trối chết!



Nhưng mà đáng tiếc, cô cứ phải chạy tới mấy chỗ không có tín hiệu săn cái gì đó? Đã mấy ngày không liên hệ được rồi!



Giờ khắc này, đám người bên Vương Thánh Nghiêu đã vọt lên hết, còn đám Trương Cảnh Phong đã sớm bị đụng đến ngã trái ngã phải, mắt thấy cửa lớn phòng thẩm vấn sắp thất thủ.



Triệu Ngọc căng thẳng mở cánh tay ra, liên tục va chạm mấy người. Đối phương thấy Triệu Ngọc hung ác như vậy nên không dám va chạm chính diện, một đám khó khăn tránh thoát.



“Lên! Lên! Chúng ta có nhiều người như vậy, tôi không tin ngay cả một phòng thẩm vấn nho nhỏ cũng không vào được!” Vương Thánh Nghiêu ở một bên kiêu ngạo hung hãn kêu to.



“Dừng tay! Dừng tay! Chuyện... chuyện gì đang diễn ra ở đây?”



Ai ngờ, ngay lúc hai bên đang dùng sức lớn nhất va chạm, đầu bên kia hành lang lại vang lên một giọng nói vang dội. Mọi người chuyển mắt sang nhìn thì thấy là Cục phó Liêu Cảnh Hiền và đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự Phùng Tiêu của Cục thành phố, đang song song chạy tới.



“Triệu Ngọc! Tiểu Vương! Nè... Mau dừng tay, dừng tay lại!” Liêu Cảnh Hiền cấp tốc chạy đến gần đó, cả người run rẩy quát: “Nếu chuyện này truyền ra ngoài, đội cảnh sát thành phố Tần Sơn chúng ta sẽ bị phạt tập thể đó! Đang làm cái gì vậy hả! A... A...”



Ai ngờ, lúc Liêu Cảnh Hiền vừa mới gầm thét đi tới trước mặt Triệu Ngọc, ông ta bỗng nhiên co rút hai lần, rồi đột ngột ngã trên mặt đất.



Đợi đến lúc ngã ra trên đất, ông ta mới như chợt nhớ ra lấy tay ôm ngực, sau đó đau khổ rên rỉ nói: “Xong rồi, xong rồi, bệnh tim tái phát, bệnh tim tái phát...”



“Hả? Cái gì, cái gì...”



Các cảnh sát đang có mặt vô cùng sợ hãi, Mao Vĩ gấp gáp chạy đến bên cạnh ông ta rống to: “Đều ngẩn ngơ cái gì? Mau gọi xe cứu thương đi? Nhanh lên đi chứ?”



Mao Vĩ hô to như vậy mới khiến mấy cảnh sát điều tra kia sực tỉnh gọi điện thoại.



Nhưng mà, Triệu Ngọc lại đẩy Mao Vĩ ra, quát: “Chờ chút, chờ chút...”



Nói xong, Triệu Ngọc cong môi ngồi xổm trước người Liêu Cảnh Hiền, nhíu mày nói: “Lão Liêu à, nè, có phải ông làm quá lên rồi không? Ông đường đường là một lãnh đạo cấp cao, làm vậy có phải không quá ổn không? Chúng ta không chơi ăn vạ mà?”



“Đờ mờ!” Ai ngờ, nghe nói như thế, Liêu Cảnh Hiền soạt một cái ngồi dậy, dọa mọi người suýt nữa nhảy dựng lên.



“Triệu Ngọc!” Liêu Cảnh Hiền chỉ vào Triệu Ngọc chửi ầm lên: “Tên khốn này, cậu không nhìn ra sao, tôi đang tìm lối thoát cho cậu đó? Cậu còn dám kéo chuôi của tôi hả?”



Nói xong, Liêu Cảnh Hiền lại còn không coi ai ra gì phủi phủi bụi bặm trên người.



Nhưng mà, các cảnh sát điều tra bên cạnh đã nhìn đến mức u mê, một đám mở to mắt há hốc mồm!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom