• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1489

Chương 1489 : Chương 1489








Chương 1489NGỌN LỬA MÀU XANH LAM



Tiếng nổ mạnh mãnh liệt vang rung trời, đất rung núi chuyển, ngọn lửa dấy lên từ vụ nổ giống như sao băng bằng lửa đồ sộ đang bay lên vậy, rơi xuống chỗ nào là chỗ đó lập tức dấy lên một ngọn lửa cháy bừng bừng!



Trong đó có rất nhiều binh lính không rõ là thuộc trận doanh nào bị ngọn lửa bắn trúng, thân thể lập tức bốc cháy! Chỉ một thoáng, trước mắt giống như địa ngục trần gian vậy, khắp nơi đều là tiếng kêu rên thảm thiết...



Mục đích ban đầu của Bộc Gia Hữu chỉ là muốn nổ chết đám kẻ địch đang truy kích mình thôi, nhưng anh ta thật không ngờ những thiết bị lọc dầu đó dưới vụ nổ mạnh vậy mà lại sinh ra uy lực lớn như thế!



Sóng xung kích chẳng những làm chấn động sụp lều, lại còn có vài ngọn lửa phụt ra, châm đốt cả hố dầu!



Cũng không biết vật trong hố dầu kia có thành phần gì, sau khi bị ngọn lửa đốt cháy, vậy mà ở mặt ngoài lại dấy lên một ngọn lửa màu xanh lam quỷ dị!



Ngọn lửa kia phút chốc vặn vẹo, chẳng những toát ra khói đen cuồn cuộn, lại còn rung động đùng đùng, trông rất đáng sợ.



“A... A... A...”



Một giây trước, Triệu Ngọc vì tránh né tấm ván gỗ từ trên cao rơi xuống đã áp sát mặt đất. Để bảo đảm mình tuyệt đối không xảy ra sai sót nhầm lẫn, hắn còn nham hiểm kéo tên phiên dịch kia chắn trên người mình.



Nhưng mà cũng may, tấm ván gỗ trên đỉnh lều không nặng lắm, cho dù bị đập trúng cũng không gây nguy hiểm đến tính mạng.



Mà giây tiếp theo khi Triệu Ngọc đứng dậy từ trên mặt đất lên, lại lập tức nhìn thấy có một thành viên của đội thăm dò bị lửa dính lấy. Người nọ vừa gào khóc kêu thảm thiết, vừa nằm trên mặt đất mà lăn lộn qua lại.



Đám người Chử Bằng bên cạnh cũng nhanh chóng dùng áo mà không ngừng dập lửa, nhưng bên trong ngọn lửa nhuốm dầu nên cực kỳ dễ cháy, dù có dập như thế nào cũng không tắt được!



Triệu Ngọc thấy thế, lập tức chạy đến gần, đoạt lấy áo trong tay Chử Bằng một phen. Hắn vừa giả vờ dập lửa, vừa nhanh chóng sử dụng một cái bình chữa cháy tàng hình.



Tất cả đạo cụ của hệ thống đều lợi hại hơn các đạo cụ trong hiện thực, vừa sử dụng là ngọn lửa cháy trên người anh ta lập tức bị tiêu diệt, toát ra một đoàn khói trắng.



“A!!!”



Sau khi đợi ngọn lửa bị diệt, họ có thể thấy phía sau lưng người nọ đã bị đốt cháy đen, khiến người ta cực kỳ sợ hãi.



“Mau, mau cởi quần áo cho anh ta!” Chử Bằng vừa nói, vừa cùng các đội viên cởi quần áo cho người nọ.



Thừa dịp lúc này, Triệu Ngọc đưa mắt nhìn bốn phía, bấy giờ mới nhìn thấy rõ ràng tình hình thảm thiết tại hiện trường.



Hắn nhìn thấy cả thôn trang đã chìm vào biển lửa, bên trong ngọn lửa lớn, nơi nơi đều có thể thấy được binh lính đang kêu rên, quả thực nhìn mà thấy ghê người.



Không biết là tác dụng tâm lý hay là đã bị cái gì kích thích, Triệu Ngọc vừa rồi vốn không sao cả, nhưng lại đột nhiên bị ù tai một trận, sau đó thì hắn chẳng nghe thấy gì cả, cứ như thể đột nhiên tiến vào một thế giới không tiếng động vậy!



Nhưng mà, thế giới không tiếng động lọt vào trong tầm mắt dường như càng thêm chân thật. Hắn có thể tinh tường nhìn thấy trên mặt các binh lính bị thiêu ấy lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.



Hắn cũng có thể nhìn thấy, trên mặt kẻ địch xa xa đang đổ xô tới đây lộ ra vẻ ác độc và hung dữ, cùng với lòng coi thường sinh mệnh...



Nhanh chóng, khi càng ngày càng nhiều kẻ địch vọt tới, bên trong thôn trang lại vang tiếng súng một lần nữa, trận chiến đấu lại tiếp tục.



Cứ việc Triệu Ngọc có thể nghe được tiếng súng, nhưng tiếng súng giống như bị bông nhét vào nòng vậy, hắn không nghe rõ lắm.



“Thế nào? Thế nào?” Lúc này, đội trưởng Bộc Gia Hữu nhanh chóng chạy đến trước mặt Triệu Ngọc, hỏi: “Anh không sao chứ? Triệu thần thám, này!”



“À... Tôi...” Triệu Ngọc lắc lắc đầu, hung hăng xoa hai lỗ tai rồi nói: “Tôi không sao đâu, chúng ta đi mau!”



Nói xong, hắn dùng một tay kéo tên phiên dịch kia lên, bắt hắn ta dẫn đường.



Bộc Gia Hữu nhanh chóng chỉnh đốn đội viên một lúc, sau đó mọi người cùng nhau hộ tống thành viên của đội thăm dò, tiếp tục đi về hướng Tây.



Bởi vì rất nhiều hố dầu nổi lên ngọn lửa màu xanh lam, nên họ không còn phải lo lắng vấn đề tầm nhìn, mọi người đi xuyên qua con đường nhỏ hẹp giữa các hố dầu, đi lên núi theo hướng Tây Nam.



Nhưng mà phe phòng thủ bây giờ đang tan tác, tất cả bọn lính Roussac đều biết con đường nhỏ này. Cho nên, sau khi mọi người tới đường nhỏ ấy, ai cũng nhìn thấy rất nhiều binh lính bại trận đang trốn chạy.



Chỉ một thoáng, không khí đột nhiên trở nên khẩn trương dị thường, phần lớn số binh lính đó đều là tàn binh bại tướng, trên người ai cũng bị thương. Sau khi đột nhiên nhìn thấy đám người Triệu Ngọc cũng cùng đường với mình, bọn họ không tránh được khẩn trương mà giơ súng lên.



Nhưng mà phòng Đặc Cần có trang thiết bị hoàn mỹ, ai cũng đều có bản lĩnh tài giỏi, đương nhiên không sợ bọn họ. Thế nhưng, thấy quân lính đối phương tan rã, chật vật đáng thương như vậy, mọi người vẫn không lựa chọn nổ súng.



“Mau nói cho bọn họ!” Triệu Ngọc lập tức dùng một khẩu AK chĩa vào lưng tên phiên dịch, thét ra lệnh: “Chúng ta đều cùng một trận doanh, bảo bọn họ không được nổ súng! Tôi cảnh cáo anh, tôi có thể nghe hiểu ngôn ngữ của các anh đấy, nếu anh còn dám xử sự giống như vừa rồi, tôi sẽ chặt đầu lưỡi của anh xuống ngay lập tức!”



“Vâng vâng vâng.. Tôi không dám, không dám nữa...” Có bài học lần trước, tên phiên dịch cũng không dám hô linh tinh nữa, lúc này dùng ngôn ngữ của bọn họ để quát bảo binh lính bại trận đang trốn chạy kia dừng lại.



Bọn lính sớm đã không lòng dạ nào chiến đấu, vừa nghe tên phiên dịch nói chuyện, ai cũng nhanh chóng hạ súng trường trong tay xuống, tiếp tục cắm đầu chạy trốn...



Không bao lâu sau, mọi người cuối cùng cũng tìm được sơn động mà tên phiên dịch nhắc tới. Lúc này, nhóm binh lính chạy tán loạn trở về, tất cả đều không chút do dự bước vào hang động...



“Chờ một chút... Chờ một chút đã...” Lúc mọi người ở đây sắp vào động, Bộc Gia Hữu bỗng nhiên ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, cái hang này dẫn về hướng Nam! Nếu chúng ta đi vào... Vậy... Vậy chẳng khác nào vào bụng Vaqueria cả, cách Talstein càng ngày càng xa!”



“...”



Triệu Ngọc đương nhiên hiểu được điều này có ý nghĩa gì, nếu bọn họ xâm nhập Vaqueria, không thể nghi ngờ rằng sẽ gia tăng càng nhiều nguy hiểm không biết.



“Đội trưởng Bộc: “ Triệu Ngọc vội hỏi: “Bây giờ chúng ta đã tìm được các thành viên của đội thăm dò bị mất tích rồi, chỗ Lê Tịnh nói như thế nào? Cô ấy có thể kiếm được phi cơ trực thăng đến đây tiếp ứng chúng ta không?”



“Tôi đã báo cáo cho cô ấy biết rồi, nhưng mà...” Bộc Gia Hữu khó xử mà nói: “Cứu viện cần thời gian. Hơn nữa... Hơn nữa cô ấy còn chưa biết thôn trang bị tập kích. Bây giờ, nếu chúng ta vào bụng Vaqueria, không thể nghi ngờ rằng sẽ gia tăng sự khó khăn cho cứu viện!”



“Thế nhưng...” Triệu Ngọc nhìn thôn trang dưới chân núi vẫn đang có tiếng súng vang lên: “Nếu chúng ta không đi, chỉ sợ sẽ càng thêm nguy hiểm! Không bằng... Anh nhanh chóng liên hệ với tổng bộ xem sao!”



“Ừm...” Bộc Gia Hữu nhanh chóng lấy điện thoại vệ tinh, muốn liên hệ với tổng bộ ngay tức khắc.



Nhưng mà, sau khi cầm lấy di động thì Bộc Gia Hữu lại bỗng dưng ngây ngẩn cả người, nhìn thấy điện thoại vệ tinh không biết từ lúc nào đã trúng một súng, phần đáy đã bị vỡ tan tành!



“Đáng chết!” Bộc Gia Hữu cực kỳ hoảng sợ, vội vàng mở điện thoại ra xem xét, kết quả có thể nghĩ, căn bản ngay cả khởi động máy cũng không thể.



“Chuyện này…” Triệu Ngọc há hốc miệng: “Anh ngàn vạn lần đừng nói với tôi là anh chỉ mang theo đúng một chiếc điện thoại vệ tinh đấy nhé!”



“Một chiếc khác ở chỗ Đường Long!” Cao Nhã buồn bực mà nói: “Thế nhưng mà Đường Long... cậu ta...”



“Đường Long làm sao vậy?” Triệu Ngọc đã sớm phát hiện không thấy Đường Long đâu, nhanh chóng hỏi một câu.



“Chúng tôi bị mất liên lạc!” Cao Nhã lo lắng trả lời: “Lúc ấy, kẻ địch xông đến quá nhanh, cậu ta không kịp rút lui khỏi vách núi đen, cho nên bây giờ chúng tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ta thế nào rồi!”



“Hẳn là... Hẳn là không sao đâu nhỉ?” Ngô Đế Thu vừa cảnh giác chú ý xung quanh, vừa nói: “Vị trí của cậu ta cao như vậy, kẻ địch sẽ không dễ dàng phát hiện ra cậu ta đâu!”



“Hơn nữa, cậu ta có mang theo điện thoại vệ tinh, chỉ cần có thể giữ liên hệ với tổng bộ, khẳng định sẽ được cứu viện trước chúng ta!”



Tuy rằng Ngô Đế Thu nói rất có lý, nhưng mọi người vẫn không tránh được vì Đường Long mà cảm thấy sầu lo.



Kết quả, ngay tại lúc này, nhiều tiếng súng mạnh mẽ truyền đến từ dưới chân núi, một viên đạn gào thét mà lao qua trên đầu mọi người!



Rất rõ ràng rằng đã có kẻ địch dưới chân núi đuổi theo đến đây.



Thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc và Bộc Gia Hữu trao đổi một ánh mắt, hai người lập tức ăn ý mà nhất trí quyết định: Vào hang!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom