• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (25 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1487

Chương 1487 : Chương 1487








Chương 1487KHẨN CẤP RÚT LUI KHỎI ĐÂY



“Thì ra... bọn mày chỉ có vài người như vậy thôi à!” Bị Triệu Ngọc không chế, tướng quân râu quai nón căm giận mà nói: “Lá gan của bọn mày cũng ghê gớm thật đấy nhỉ!”



“Ít cmn vô nghĩa đi!”



Triệu Ngọc vẫn chú ý đến nhóm đồng nghiệp của phòng Đặc Cần, không có thời gian để ý đến lời cảm thán của tướng quân.



“Đội trưởng Bộc... đội trưởng Bộc...” Nhìn thấy hai chiếc xe Jeep bị ngọn lửa cháy bừng bừng bao phủ, Triệu Ngọc lo lắng mà dùng bộ đàm gọi, nhưng gọi hồi lâu vẫn không thấy có tiếng đáp lại.



Lúc này, từ cánh cửa phía Đông bị nổ tung, hắn lại thấy một đội kẻ địch vọt vào. Chỉ nhìn qua trang phục mà chúng mặc thôi cũng có thể thấy được đội đang xông tới đây và đội kẻ địch phía Nam đều là một bọn!



Bọn họ tuyệt đối đã chuẩn bị rồi mới đến đây, đã sớm bày ra bố cục hai ngả đồng thời tập kích thôn trang rồi.



Lúc này, hai đội bọn họ hợp lại, một lần nữa khởi xướng công kích quân lính phòng thủ bên trong thôn trang.



Quân lính phòng thủ bên trong thôn trang tuy rằng nhiều người, nhưng thứ nhất bị đánh đến mức không kịp trở tay, thứ hai lại không ai chỉ huy, lập tức phải liên tục lui về phía sau, có vẻ như sắp tan tác rồi.



Ầm!!!



Lúc này gian, hai chiếc xe Jeep của phòng Đặc Cần cuối cùng cũng lao ra từ biển lửa đầy trời. Có thể bọn họ đã xác định được vị trí của Triệu Ngọc, sau khi lao ra, họ lái thẳng đến lều mà Triệu Ngọc đang ẩn náu.



Nhưng mà xung quanh bọn họ đều đầy kẻ địch, sau khi vừa nhìn thấy xe Jeep xuất hiện, hầu hết kẻ địch đều nổ súng bắn về phía xe Jeep.



Uy lực của các viên đạn bạo liệt rất lớn, lập tức khiến xe Jeep bị bắn đến mức leng keng rung động, thân xe tràn đầy vết đạn!



Phụt xì!!!



Săm lốp cũng nổ, thủy tinh chống đạn cũng bị bắn thủng lỗ chỗ, đánh đến mức nhóm thành viên của phòng Đặc Cần không đủ sức lực để đánh trả.



Nhưng mà, dù là mưa bom bão đạn, hai chiếc xe Jeep vẫn nối đuôi nhau xông vào, chạy tới trước mặt đám người Triệu Ngọc.



Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!



Theo cửa xe mở ra, các thành viên của phòng Đặc Cần nhanh chóng xuống xe.



Triệu Ngọc nhìn thấy Bộc Gia Hữu, Cao Nhã, Ngô Đế Thu, Quan Anh, Dương Phong cùng Khổng Thạc, thậm chí tên buôn súng ống đạn dược Yuri bị bắt giữ cũng ở đây, chỉ là thiếu một mình Đường Long.



Nhưng mà, Dương Phong được Quan Anh đỡ xuống xe, bờ vai của hắn ta nhuốm một màu đỏ, hiển nhiên là bị thương.



“Triệu Ngọc! Triệu Ngọc!” Thành viên của phòng Đặc Cần nhảy xuống xe, vừa thấy Triệu Ngọc đang dùng súng chĩa vào tướng quân râu quai nón, họ nhanh chóng nâng súng trường trong tay lên, nhắm ngay vào binh lính thủ hạ của tên râu quai nón kia.



“Triệu Ngọc, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Bộc Gia Hữu lớn tiếng hỏi Triệu Ngọc: “Kẻ địch từ đâu ra thế này? Tại sao anh luôn tự tiện hành động thế? Rốt cuộc anh... vào bằng cách nào? Ừm... Đây là...”



Đang lúc chất vấn, anh ta liếc một cái liền thấy được các thành viên của đội thăm dò.



Giờ khắc này, thành viên của đội thăm dò tuy rằng cầm súng, nhưng đều không biết phải làm gì.



Cùng lúc đó, bọn họ nhìn thấy người của Tổ quốc tới cứu mình thì đều cảm thấy vui mừng; nhưng về phương diện khác, họ đột nhiên nhìn thấy có kẻ địch tập kích thì lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi.



“Đây là...” Bộc Gia Hữu cuối cùng cũng phân biệt ra: “Bọn họ đều ở đây hết à?”



“Vị này chính là đội trưởng Chử Bằng...” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào Chử Bằng, sau đó giới thiệu cho bọn họ.



“Đội trưởng Chử, người của anh đều ở đây đúng không?” Bộc Gia Hữu sốt ruột hỏi.



“Họ đều ở đây cả, à... những ai còn sống đều ở đây!” Chử Bằng bổ sung: “Có một đồng nghiệp nhiễm bệnh nặng qua đời, còn có hai vị đồng nghiệp Talstein đã bị bọn họ đánh chết!”



Khi nói chuyện, Chử Bằng trợn mắt nhìn tên tướng quân râu quai nón kia, rất rõ ràng rằng người sát hại đồng nghiệp Talstein chính là gã!



“Đội trưởng!” Cao Nhã nhanh chóng nói với Bộc Gia Hữu: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta phải nhanh chóng rời đi mới được! Tình hình thế này thì bọn họ sẽ lập tức tấn công vào đây thôi!”



“Thế nhưng...” Ngô Đế Thu nhìn kẻ địch đang không ngừng tới gần, hỏi: “Cánh cửa phía Nam và cánh cửa phía Đông đều đã bị công hãm, chúng ta phải chạy đi đâu bây giờ?”



Ngô Đế Thu vừa dứt lời, đã có vài tên địch vọt tới trước lều. Các thành viên của phòng Đặc Cần lập tức nổ súng phản kích, đánh lùi những người đó trở về.



“Mau! Tìm chỗ trú ẩn ngay!” Bộc Gia Hữu ra lệnh một tiếng, mọi người ở trong phòng, thậm chí ngay cả nhóm thủ hạ của tướng quân râu quai nón cũng đều núp vào.



Thình thịch!



Quan Anh cầm một khẩu súng bắn tỉa, cậu ta kê khẩu súng lên một thiết bị máy móc nào đó, bắt đầu nã súng vào kẻ địch bên ngoài.



Thuật bắn súng của Quan Anh cực chuẩn, mỗi một phát vừa vang là sẽ bắn trúng một kẻ địch có ý đồ đánh sâu vào lều!



“Cứ tiếp tục thế này thì không được!” Triệu Ngọc vừa siết cổ tướng quân râu quai nón, vừa hô lên với các đồng đội: “Bọn chúng có đại pháo và xe thiết giáp, chúng ta căn bản không thể phòng thủ được!”



“Này!” Hắn rống lên một tiếng với tên râu quai nón, hung hăng hỏi: “Nói mau, nơi này có còn đường nào để thoát ra hay không?”



“Ừm...” Tên râu quai nón bị siết đến mức không thở nổi, lúc này chỉ biết quang quác mà nói một đống lời nói lung tung rối loạn.



Triệu Ngọc giờ mới phát hiện mình có thể nghe hiểu lời gã nói, nhưng gã lại không hiểu mình đang nói gì.



Đến tận lúc này, hắn mới nhớ tới tên phiên dịch kia, nhanh chóng lớn tiếng hỏi tên phiên dịch: “Này, nói mau, nơi này còn có đường nào khác không? Bằng không, các anh đều sẽ chết ở đây đấy!”



“Ừm... Có... Có đấy!” Tên phiên dịch đã sợ tới mức lắp bắp, nghe thấy câu hỏi của Triệu Ngọc, hắn ta nhanh chóng chỉ về phía Tây và nói: “Hố... hố dầu bên kia có một cái sơn động, có thể dẫn ra ngoài!”



“Được!” Triệu Ngọc nhanh chóng nói: “Anh đi dẫn đường! Chúng ta rút lui!”



Nghe thấy lời nói của Triệu Ngọc, nhóm thành viên của phòng Đặc Cần lập tức chuẩn bị rút lui, bởi vì một chiếc ô tô đã bị bắn xịt lốp xe nên nhóm Ngô Đế Thu nhanh chóng chạy đến thùng xe lấy vũ khí và thiết bị.



Mà Cao Nhã thì chạy đến gần một chiếc xe Jeep khác, chuẩn bị lái xe.



“Không... Không được...” Tên phiên dịch vội vàng nói: “Nơi đó đều là hố dầu cả, xe không qua được đâu! Chỉ có thể đi bộ thôi...”



“Đáng chết!” Rơi vào đường cùng, Cao Nhã đành phải từ bỏ xe Jeep, chỉ lấy một vài thiết bị khẩn cấp từ trong xe ra.



“Đi...” Bộc Gia Hữu nhìn thấy các đội viên đã lấy xong thiết bị, nhanh chóng xua tay ra sau, ra hiệu cho mọi người nhanh chóng lui lại.



Kết quả, ngay tại lúc này thì Quan Anh đang sử dụng súng ngắm lại bỗng dưng rống lớn một tiếng: “Không xong rồi! Có ống phóng rốc két, nằm xuống! Mau! Nằm xuống ngay!!”



Quan Anh hô xong, tự mình dẫn đầu tránh né phía sau máy móc. Kết quả, cậu ta vừa mới nằm úp sấp thì một mũi tên lửa xẹt qua đỉnh đầu cậu ta, trực tiếp chui vào lều!



Mọi người cực kỳ hoảng sợ, tất cả đều áp sát mặt đất.



Đạn tên lửa bắn trúng một chiếc máy bên trong lều, lập tức phát ra tiếng nổ vang ầm, nổ như nở hoa vậy!



Ầm!!!



Tiếng nổ mạnh cực kỳ lớn khiến lều bị nổ đến mức chia năm xẻ bảy, chiếc lều vốn đã không rắn chắc cho lắm, giờ tất cả đều sụp xuống, làm dậy bụi mù nổi lên bốn phía, cực kỳ ầm ĩ...



Thừa dịp bên trong lều bị nổ mạnh, kẻ địch nhanh chóng vọt vào, muốn nổ súng bắn phá, giết chết tất cả mọi người bên trong lều.



Nhưng mà bọn họ vừa mới tới cửa thì Bộc Gia Hữu và Khổng Thạc lập tức đứng bật dậy, dùng súng tự động mà bọn họ mang đến, bắn kẻ địch ngã hết xuống đất...



Pằng pằng pằng pằng...



Hai người liên tục bắn, lập tức dùng hỏa lực bức bọn họ phải lui lại.



Nhưng mà, sau khi bắn liên hồi xong, bọn họ lại vô ý hấp dẫn tất cả sự chú ý của kẻ địch đến đây, nhanh chóng bị công kích càng nhiều hơn.



Đoàng đoàng đoàng...



Pằng pằng pằng...



Lại có hơn mười kẻ địch từ bên ngoài xúm lại, giơ súng bắn hai người bọn họ.



Bộc Gia Hữu và Khổng Thạc không ngăn được, đành phải lùi ra phía sau máy móc để tránh né.



“Đi... Đi mau!” Trong cơn ồn ào huyên náo, Triệu Ngọc rống lớn lên, đồng thời túm vị tướng quân râu quai nón kia, muốn mang cả gã đi.



Nhưng mà sau khi hắn kéo vài cái, lại phát hiện tên râu quai nón đã hoàn toàn bất động. Thì ra, gã bị một tấm ván gỗ rơi xuống đập trúng, hiện giờ đã chết ngất rồi...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom